• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh Tư Hàn đọc xong phần hướng dẩn sử dụng, đại khái hiểu rõ cách mặc tã giấy, anh đứng ở trước mặt Cảnh Gia Dịch cong lưng, mặc quần lót nhỏ cho bé, sau đó mở tã giấy ra, điều chỉnh một chút vị trí, đang định mặc vào cho bé thì đột nhiên bé lại không chịu nằm yên, cứ vặn vẹo cơ thể.
“Làm sao vậy?” Cảnh Tư Hàn ngẩng đầu hỏi bé.
Cảnh Gia Dịch chớp chớp mắt, nhéo quần lót nhỏ hình vịt con của mình, nói: “Lúc Mommy mặc tã giấy cho con, không có mặc quần lót nhỏ.”
Cảnh Tư Hàn cứng người lại, phát hiện bản thân thật là làm chuyện ngu ngốc. Vốn dĩ mặc tã giấy chính là vì không làm dơ giường cùng quần, mà hiện tại anh lại mặc quần lót trước mặc tã sau.
“Khụ.” Cảnh Tư Hàn xấu hổ khụ một tiếng, giơ lên tã giấy trong tay, nói: “Ba ba biết, chỉ là muốn điều chỉnh vị trí tốt sau đó mặc vào cho dễ, con thấy nơi này thế nào? Có thoải mái hay không?”
Cảnh Gia Dịch cúi đầu nhìn xuống, thấy còn chưa mặc tã giấy, không biết phải trả lời ra sao, lắc đầu, nói: “Thoải mái.”
“Ừm, vậy là được rồi.” Cảnh Tư Hàn nghiêm trang, kiệt lực duy trì tôn nghiêm của bản thân trước mặt con trai.
Cảnh Gia Dịch nhìn ba ba, nghĩ đến những lời mommy đã từng nói với bé, dùng ánh mắt đồng bệnh tương liên nhìn Cảnh Tư Hàn, giọng nói trẻ con đầy ngọng nghịu mang theo một chút trấn an, nói:
“Không sao, mommy nói trẻ con đều sẽ đái dầm.”
Cảnh Tư Hàn nghe xong gật gật đầu, lại cảm thấy bản thân làm cha vẫn là nên nghiêm khắc một chút, nghiêm giọng nói:
“Tuy rằng như thế, nhưng càng sớm không cần dùng tã giấy thì càng tốt, bằng không sẽ hình thành thói quen, sáu bảy tuổi còn đái dầm sẽ không tốt.”
Cảnh Gia Dịch khẽ meo meo ngắm Cảnh Tư Hàn liếc mắt một cái, nghĩ thầm: Ba ba quả nhiên thực để ý đến chuyện sáu bảy tuổi còn đái dầm!
“Mommy nói, ngoài kia còn có rất nhiều anh chị lớn cũng đái dầm.” Cảnh Gia Dịch dùng móng vuốt nhỏ vỗ vỗ cánh tay củ ba ba, muốn dùng hành động an ủi.
Cảnh Tư Hàn nhíu mày, cảm thấy Lạc Kim Vũ quá cưng chiều con, nhưng anh vẫn không có làm trò trước mặt Cảnh Gia Dịch bác bỏ lời nói của Lạc Kim Vũ, chỉ nói: “Ừ, nhưng trẻ con thông minh đều là sẽ không đái dầm.”
Hai cha con ông nói gà bà nói vịt giao lưu xung quanh đề tài ‘đái dầm’, Cảnh Tư Hàn rốt cuộc giúp Cảnh Gia Dịch mặc tã giấy vào.
Đại công cáo thành, Cảnh Tư Hàn vừa lòng thưởng thức kiệt tác của mình trong chốc lát, đột nhiên nhìn thấy Cảnh Gia Dịch vặn vẹo mông nhỏ, hỏi: “Mặc không thoải mái?”
Cảnh tiểu thiếu gia nhìn ba ba bận nửa ngày mới mặc xong tã giấy cho mình, không đành lòng nói không tốt. Rốt cuộc mommy từng nói, ba ba là người lớn, nên rất cần ‘mặt mũi’ nha.
Tuy rằng bé không hiểu cái từ này, nhưng lại theo bản năng mà không muốn nhìn thấy ba ba không vui, vì thế nhịn xuống cảm giác không quá thoải mái, lắc đầu nói: “Không có.”
“Ngoan, thay áo ngủ, nhanh đi ngủ sớm.” Cảnh Tư Hàn đối với việc bản thân lần đầu mặc tã giấy cho con trai thực vừa lòng, vô cùng hứng thú mà nhặt quần áo ngủ quăng trên giường lên.
Mặc quần áo so với mặc tã giấy đơn giản hơn nhiều, nhanh chóng mặc quần áo ngủ thoải mái cho con, Cảnh Tư Hàn dùng tay đè đè tóc của bé, nói: “Ngoan, đi ngủ đi.”
Cảnh Gia Dịch ngoan ngoãn đi đến đầu giường, chui vào trong chăn ngoan ngoãn nằm, tay nhỏ nhéo mép chăn mỏng, một đôi mắt đen nhánh nhìn Cảnh Tư Hàn, hỏi: “Ba ba không ngủ sao?”
Cảnh Tư Hàn đang dọn dẹp đóng bừa bãi trên giường, nghe vậy ngẩng đầu, nói: “Con ngủ trước đi, ba ba còn có chút việc muốn xử lý.”
Hồi nãy, anh xuống xe vội vã đã để quên điện thoại trong xe, đang chuẩn bị đi xuống lấy.
Cảnh Gia Dịch vươn cổ căng mặt, âm thanh nho nhỏ nói: “Nhưng con ngủ không được ……”
Cảnh Tư Hàn đem mớ vỏ tã giấy trong tay vò thành cục ném vào thùng rác, đi qua ngồi vào bên cạnh bé: “Tại sao ngủ không được?”
Cảnh Gia Dịch nửa khuôn mặt nhỏ chô ở trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt tròn xoe, đầu tiên là lắc đầu, sau đó trưng cầu hỏi:
“Ba ba có thể kể chuyện cổ tích cho con nghe được không? Trước kia, khi con không ngủ được, mommy đều sẽ kể chuyện cho con nghe”
Cảnh Tư Hàn nghĩ nghĩ, giúp bé kéo chăn đến cằm, hỏi: “Vậy con muốn nghe chuyện gì?”
Cảnh Gia Dịch thấy ba ba không cự tuyệt, trong lòng hơi vui vẻ, bé nói: “Chuyện người máy nha. Lần trước, mommy từng kể chuyện về người máy cho con nghe, nó tên là adward, rất lợi hại!”
“Adward?” Cảnh Tư Hàn nhíu mày nghĩ nghĩ, không nằm trong phạm vi kiến thức của anh, cũng không nhớ có truyện cổ tích nào liên qaun đến người máy, anh hỏi thêm chi tiết: “Nói về cái gì?”
Cảnh Gia Dịch ngẩn người, nhấp môi nghĩ nghĩ, tròng mắt linh động xoay chuyển, dựa vào trí nhớ, gập ghềnh bắt đầu kể cho ba ba nghe.
“Ở thật lâu thật lâu về sau, nơi chúng ta đang sống sẽ biến thành một bãi rác rất rất lớn, không còn cây cối, ngay cả hoa nhỏ cỏ nhỏ cũng đều không thấy, cho nên mọi người sẽ rời khỏi nơi này, dọn đi đến một nơi rất xa rất xa.”
“Hành tinh khác?” Cảnh Tư Hàn căn cứ lời kể suy đoán.
Cảnh Gia Dịch nghiêm túc nhớ lại, gật gật đầu:
“Đúng vậy, tất cả mọi người đều dọn đi đến hành tinh khác rất xa rất xa, chỉ còn lại có một người máy nhỏ, gọi là Wall.E. Nó không cần ăn cái gì nha, phơi nắng là được. Nó còn có một con thú cưng, là một con sâu nhỏ nha ……”
*Phim hoạt hình “Wall.E" của Pixar
Cảnh Gia Dịch ngay từ đầu nói còn có trật tự, nhưng rốt cuộc chỉ là một đứa bé, trí nhớ cùng tính logic đều không mạnh, nói hơi mơ hồ, chỉ có thể đứt quãng chọn lựa nội dung còn nhớ rõ.
Cảnh Tư Hàn cũng nghiêm túc lắng nghe, lâu lâu còn sẽ hỏi hai ba câu, Cảnh Gia Dịch có đôi khi trả lời, có đôi khi nhớ không rõ thì nói qua loa cho xong.
Hơn nữa thời gian cũng đã khuya, bé khóc nháo suốt buổi tối, lại vắt hết trí nhớ kể chuyện cổ tích cho ba ba nghe, rất nhanh đã chìm trong giấc ngủ.
Giọng nói của bé càng ngày càng nhỏ, thấy ba ba còn cảm thấy hứng thú, cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ, tiếp tục câu có câu không kể tiếp.
Cảnh Tư Hàn nhìn mí mắt bé càng ngày càng trầm, duỗi tay ở trên người bé vỗ nhẹ hai cái, không tự chủ được hạ thấp âm lượng: “Ngủ đi, ngày mai lại kể tiếp”
Cảnh Gia Dịch “A” một tiếng, rốt cuộc vẫn là chịu đựng không nổi, nhắm mắt lại nặng nề ngủ.
Cảnh Tư Hàn chỉnh chế độ đèn ngủ xuống mức thấp nhất, tay chân nhẹ nhàng đóng cửa phòng, đi ra ngoài.
Cửa phòng cách vách khép hờ, anh dừng chân, thấy Cảnh mẹ nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra.
Cảnh mẹ thấy anh, nhẹ giọng hỏi: “Dương Dương đã ngủ rồi hả?”
“Dạ, vừa mới ngủ.”
“Vậy là tốt rồi.”
Cảnh mẹ gật đầu, sau đó chỉ chỉ vào phòng, nhịn không được cười khẽ ra tiếng:
“Kim Vũ cũng đã ngủ. Thật không ngờ con nhóc này uống rượu say lại quậy đến như vậy, ngày thường thật sự nhìn không ra”
Cảnh Tư Hàn nghe mẹ nói như vậy, thì cảm thấy khóe miệng còn có chút đau, nhíu mày nói: “Sau này đừng để cô ta chạm vào rượu, say rượu phát điên còn thể thống gì”
Cảnh mẹ không đồng ý với lời nói của con trai, trong mắt còn mang theo chút ý cười: “Con bé ở mãi trong nhà cũng có chút áp lực, mẹ thấy lâu lâu có thể nói ra hết những điều trong lòng cũng khá tốt”
Cảnh Tư Hàn không nói gì chỉ lắc đầu, muốn tiếp tục đi xuống lầu, Cảnh mẹ ngăn lại, hỏi: “Con không ngủ cùng Dương Dương sao? Thật lâu mới trở về một lần …..”
“Di động quên trong xe, xuống lấy rồi trở vào.” Cảnh Tư Hàn giải thích.
Cảnh mẹ lại dặn dò một lần: “Mày đừng lén chuồn là được! Thằng bé còn nhỏ cần có người chú ý.”
“Đã biết.”
Cảnh Tư Hàn xuống lầu, chui vào xe, nhìn ghế điều khiển, duỗi tay lấy di động, liếc xơ qua, nhìn thấy phía ghế phụ có một cái túi xách nữ.
Hẳn là Lạc Kim Vũ để quên ở trong xe.
Anh nghĩ nghĩ, vươn người qua muốn nhặt lên mang vào nhà, ai ngờ lúc nhặt cầm nhầm đáy túi xách, đầu túi bị chúi xuống đất, đồ vật bên trong rớt đầy trên ghế.
Cảnh Tư Hàn bất đắc dĩ, chỉ có thể từ đi vòng đầu xe, mở ra cửa bên ghế phụ, cúi người nhặt lên từng món một.
Đồ vật trong túi cũng không nhiều, một cái bóp tiền, một chùm chìa khóa, một hộp phấn cùng một thỏi son, còn lại chính là kịch bản Vương Đỉnh Đỉnh đưa xem tham khảo.
Bởi vì Lạc Kim Vũ chỉ mang theo một cái túi nhỏ, cho nên cuộn tròn kịch bản nhét vào trong, bị hành động bạo lực của Cảnh Tư Hàn làm bung ra hết.
Cảnh Tư Hàn tuy vô tình nhìn trộm một phần không gian riêng tư của Lạc Kim Vũ, nhưng là khi nhặt lên hoặc nhiều hoặc ít có thể nhìn đến một chút nội dung bên trong, anh phát hiện đây là một cái kịch bản.
Công việc của Lạc Kim Vũ là làm diễn viên? Những vết thương mới cũ trên người cô tất cả đều là do đóng phim gây ra?
Ôm một chút tò mò, trong quá trình sắp xếp lại kịch bản, Cảnh Tư Hàn thô sơ giản lược đọc qua kịch bản một lần.
Ngoài bìa có ghi hai chữ lớn “Về nhà”, phía dưới ký tên: Đạo diễn / biên kịch Vương Đỉnh Đỉnh.
Vương Đỉnh Đỉnh? Cảnh Tư Hàn nhíu mày, cái loại đạo diễn tép riu từ xó góc nào ra tới, tên cũng chưa nghe nói qua. Cô nàng Lạc Kim Vũ này sẽ không bị người ta lừa gạt đi? Chẳng lẽ lúc nãy ở Lang Thần cô bị lừa kéo đi gặp nhà đầu tư?
Quả thực ngu ngốc! Muốn đóng phim cũng phải chọn một đạo diễn có tiếng, ai đời nhào vào một cái ngay cả tên cũng chưa nói qua.
Cảnh Tư Hàn sắp xếp lại kịch bản, nhét trở lại trong túi, do dự rốt cuộc có muốn nói với Lạc Kim Vũ về chuyện này hay không, nhưng nghĩ đến mối quan hệ của anh với cô, cuối cùng quyết định làm Cảnh mẹ nói.
Anh đem túi xách đặt ở trên bàn lầu một, trở lại phòng thấy Cảnh Gia Dịch ngủ thực ngoan ngoãn, vẫn duy trì tư thế ngủ như lúc anh rời đi.
Cảnh Tư Hàn đi đến mép giường, cúi đầu từ trên cao nhìn xuống.
Khuôn mặt nhỏ của bé rất nhỏ, không bằng một bàn tay cuả anh, vỏ gối màu xanh biển làm nổi bật màu da, nhìn càng trắng, dưới làn da còn có thể ẩn ẩn nhìn thấy mạch máu màu xanh lá, nhìn cơ thể nhỏ bé ấy, khiến người ta cảm thấy vô cùng yếu ớt.
Tròng mắt dưới mí mắt mỏng của bé đảo qua lại, môi nhỏ phun ra một từ ngắn gọn: “Ba ba”
Trong phòng yên tĩnh, một tiếng kêu da diết này lại nặng nề nện ở trong lòng Cảnh Tư Hàn, làm anh nghĩ tới câu mới nghe được hồi nãy kia ‘Là đứa bé đáng thương cha không thương mẹ không yêu’.
‘Mẹ không yêu’ tất nhiên là giả, âm thanh Lạc Kim Vũ té nhào bò lết chạy đến bên cạnh con còn vang động bên tai anh. Nhưng ‘Cha không thương’ ….. nói một chút cũng không sai.
Anh đứng ở tại chỗ, thực nỗ lực nhớ lại, một cái ký ức khắc sâu hình ảnh ở chung của hai cha con anh đều nhớ không nổi.
Cho dù người lớn làm điều gì sai trái thì con cái cũng không có sai.
Bản thân nó có quyền tự lựa chọn muốn đến thế giới này sao? Không phải.
Nhưng lại vô cớ chịu đựng sự đối đãi lạnh nhạt từ anh, dù vậy, bé vẫn ngây thơ ôm hi vọng có một ngày anh sẽ yêu thương bé sẽ được vui đùa cùng anh.
Nghĩ đến cảnh này, trong lòng Cảnh Tư Hàn có chút chua xót, một loại cảm xúc tên là ‘Áy náy’ quanh quẩn ở trong lồng ngực của anh thật lâu thật lâu không tiêu tan …..
Sáng sớm hôm sau, Cảnh Tư Hàn ở trên giường Lạc Kim Vũ tỉnh lại.
Vừa mở mắt, nah lập tức nhìn về vị trí bên phải, phát hiện Cảnh Gia Dịch không ở trên giường.
Cảnh Tư Hàn đột nhiên từ trên giường bật ngồi dậy, anh hoảng loạn tròng lên dép lê đi ra ngoài, đứng ở hành lang đang muốn kêu tên bé, nhìn đến cửa phòng cách vách nửa mở ra, bên trong truyền ra âm thanh trò chuyện.
Anh đi lên một bước, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Cảnh Gia Dịch nhón chân nhỏ ghé vào đầu giường, đang nói chuyện cùng Lạc Kim Vũ.
“Mommy đã khỏe chút nào chưa?”
Lạc Kim Vũ cũng chỉ mới tỉnh, kỳ quái hỏi: “Tại sao mommy lại ngủ ở phòng của con?”
Cảnh Gia Dịch nghiêng đầu nhỏ trả lời cô: “Bà nội nói mommy không thoải mái, nên để cho mommy ngủ lại nơi này”
“Vậy còn con? Con ngủ ở chỗ nào?”
“Ba ba cùng con ngủ ở phòng bên cạnh”
Cảnh Gia Dịch dùng ngón tay chỉ chỉ vào cách vách, hướng phòng của Lạc Kim Vũ, nói: “Đúng rồi! Con còn kể chuyện cổ tích trước khi ngủ về Wall.E cho ba ba nghe nữa nha”
Lạc Kim Vũ cho rằng bé nói ngược: “Con kể cho ba ba nghe? Không phải ba ba kể cho con sao?”
Cảnh Gia Dịch khẳng định mà trả lời:
“Là con kể cho ba ba nghe nha! Ba ba nghe rất nghiêm túc, lần sau mommy có thể kể cho con cùng ba ba kết cục của người máy Wall.E được không? Khẳng định ba ba sẽ rất thích nha”
“Anh ta lớn già đầu như vậy mà còn làm con kể chuyện cổ tích trước khi ngủ cho anh ta nghe sao?” Lạc Kim Vũ không dám tin tưởng, cảm khái ra tiếng.
Cảnh Tư Hàn giơ tay muốn đẩy cửa: ……Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK