Cảnh Gia Dịch trong lúc ngủ mơ cũng cảm nhận được thân thể di động, lông mày nhỏ hơi hơi nhăn lại, lẩm bẩm hô một câu "Mommy!"
Lạc Kim Vũ không dám tiếp tục động tác, nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực nhỏ của bé, thấy mày nhỏ dần buông lỏng ra. Lúc này mới nhấc tay phải lấy gối, nằm nghiêng cẩn thận quan sát bé.
Đời trước, cô chưa từng nghĩ tới những đứa con trong tương lai của mình sẽ có hình dáng như thế nào, sẽ giống ba ba vẫn là giống mommy? Hiện tại, xem ra là giống cô nhiều chút.
Cái trán no đủ, lông mi đen cong vút, miệng nho nhỏ, thậm chí ngay cả hai cái xoáy trên đỉnh đầu đều giống y như cô. Mi cùng đôi mắt lại giống ba ba, lúc nhíu mày càng giống. Chỉ có cái mũi nhỏ giống như có chút thấp, không biết lớn lên có cao lên chút nào hay không?
Lạc Kim Vũ nhìn nhìn, không biết chính mình đến tột cùng là bị nguyên chủ ảnh hưởng, vẫn là trước kia chưa từng mở ra chế độ tình mẫu tử, nhờ xuyên vào quyển tiểu thuyết này mà toả sáng, nhịn không được cúi đầu hôn một cái trên trán bé.
Cô phải rời khỏi Cảnh gia, thay đổi nguyên chủ vận mệnh, nhưng còn thằng nhóc này thì sao? Nếu bé tiếp tục ở lại Cảnh gia, có thể hay không vẫn thoát không khỏi số phận trở thành đá kê chân trên con đường phát triển tình cảm của nam nữ chủ?
Nếu cô đã chiếm cứ thân thể của nguyên chủ, vậy thằng nhóc này cũng thành trách nhiệm của cô. Đi một vẫn là đi, đi hai không phải cũng là đi sao?
Dù sao Cảnh Tư Hàn cũng không thích bé, không chừng còn hận không thể làm cô chạy nhanh mang rắc rối nhỏ này rời khỏi cuộc sống của anh ta? Chính là..... Cảnh cha Cảnh mẹ..... khả năng có chút phiền toái.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất..... Hiện tại cô không có tiền nha!
Tâm nguyện suốt đời của nguyên chủ là gả vào hào môn làm con dâu nhà giàu, không có năng lực ra ngoài làm việc. Thời điểm cô mang thai Cảnh Gia Dịch còn đang học đại học, chưa có tốt nghiệp. Vì sinh hài tử học đến năm tư đã nghỉ học, sau khi sinh trực tiếp dọn vào Cảnh gia bắt đầu thăng chức thành mẹ.
Mai Uyển đối với cô rất hào phóng, mỗi tháng cho cũng không ít tiền tiêu vặt, nhưng nguyên chủ còn nuôi mẹ ruột, bản thân lại yêu thích mua quần áo trang sức, tiền gửi ngân hàng một đồng cũng không có, mỗi tháng nợ thẻ tín dụng còn phải để Cảnh gia trả.
Nếu cô rời khỏi Cảnh gia, với hiện trạng trước mắt là không được. Một không phòng ở, hai không công tác, ba không có tiền, còn mang theo một đứa trẻ, thực sự quá khó khăn.
Suy nghĩ nửa ngày, Lạc Kim Vũ quyết định ngày hôm sau hẹn gặp mặt nguyên chủ mẹ đẻ Vân Tú Mẫn, nguyên chủ đối xử với mẹ ruột rất chân thành, thầm nghĩ thời điểm khó khăn có thể giúp sẽ đỡ cô một chút. Nếu tương lai cô bận công tác, không có thời gian chăm sóc bé, để bé ở với bà ngoại cũng yên tâm.
Ý tưởng rất tốt, hiện thực lại hung hăng tát cho Lạc Kim Vũ một cái.
"Cái gì?! Mày phải rời khỏi Cảnh gia? Mơ tưởng? Tao không đồng ý!"
Lạc Kim Vũ nhìn quý phu nhân đang ngồi đối diện mình, vừa rồi còn giữ thái độ thân mật, nháy mắt biến sắc, đột nhiên phát hiện mọi chuyện cũng không có đơn giản như bản thân nghĩ như vậy.
"Hiện tại mày ở Cảnh gia không phải còn tốt sao? Ba mẹ Cảnh Tư Hàn yêu thích Dương Dương, mày lại cố gắng thêm một chút bắt lấy trái tim Cảnh Tư Hàn thì cái vị trí Cảnh phu nhân này còn có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay mày sao?"
Vân Tú Mẫn cũng phát giác thái độ của mình vừa rồi quá lố. Lúc này thái độ mềm mỏng lại, cầm tay Lạc Kim Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ, nói:
"Mấy năm qua hai mẹ con chúng ta ăn không ít khổ cực, con đều đã quên sao? Con sống tốt, mẹ mới yên tâm. Tương lai Cảnh Tư Hàn hoàn toàn tiếp quản Cảnh thị, tất cả mọi thứ ở Cảnh gia không phải đều là của con cùng Dương Dương hay sao? Đến lúc đó mẹ cũng sẽ đi theo con hưởng phúc, con hãy suy nghĩ cho thật kỹ"
"Kim Vũ, con gái ngoan của mẹ"
Lạc Kim Vũ nghe bà ta nói một hồi, chậm rãi rũ mắt che dấu cảm xúc.
Vân Tú Mẫn, người mẹ ruột này của nguyên chủ nhìn ra sao cũng không giống một người mẹ "Ngậm đắng nuốt cay, vì con gái suy nghĩ"?
Lạc Kim Vũ suy nghĩ thay đổi thật nhanh, lại ngẩng đầu lên, trong mắt đã chứa đầy nước mắt, nói thẳng không được, diễn khổ sở chắc có thể làm bà ta mềm lòng đi?
"Mẹ...... Con thật sự kiên trì không nổi nữa"
"Thời gian qua con ở Cảnh gia một chút đều không tốt, ngay cả đám người hầu đều phải cho con nhìn sắc mặt. Cảnh Tư Hàn lại là một người cao ngạo tự đại, nhìn đến Dương Dương thì nhớ tới lúc trước con thiết kế hạ dược, anh ta căn bản không có khả năng thích con"
"Thậm chí ngay cả Dương Dương anh ta nhìn cũng đều không muốn nhìn một cái. Hơn nữa gần đây con còn nghe nói, mối tình đầu của Cảnh Tư Hàn sẽ trở về nước trong nay mai. Đến lúc đó, nếu bọn họ châm lại tình xưa, sinh một đứa trẻ, Cảnh gia nơi nào còn có chỗ cho con cùng Dương Dương dừng chân? Ô ô ô, hu hu hu......"
Lạc Kim Vũ một bên khóc lóc, một bên trộm nhìn sắc mặt của Vân Tú Mẫn, thấy bà ta nhăn mày, mở miệng lại không phải quan tâm con gái rốt cuộc bị cái gì ủy khuất, mà là hỏi: "Mối tình đầu? Bạn gái cũ? Chưa từng nghe nói Cảnh Tư Hàn có mối tình đầu hay bạn gái gì đó?"
"Cụ thể con cũng không biết, có thể do trước kia du học nước ngoài quen biết" Lạc Kim Vũ tiếp tục bịa chuyện.
Vân Tú Mẫn tròng mắt chuyển động, dùng sức cầm Lạc Kim Vũ tay, nói:
"Con không phải nói hai ông bà già ở Cảnh gia kia đối đãi con rất không tồi sao? Con lại sinh ra Dương Dương, nếu thật sự có thứ đồ bỏ mối tình đầu, bạn gái cũ, đến lúc đó bọn họ chắc sẽ vì con nói chuyện"
Tuyến nước mắt của Lạc Kim Vũ rơi xuống như mưa, nước mắt lưng tròng nhìn bà ta nói:
"Con ở Cảnh gia đều đã hai năm, nếu bọn họ thật sự có thể làm Cảnh Tư Hàn quan tâm con, con đã sớm là Cảnh phu nhân. Nói nữa, họ rất tốt với con thì thế nào, chẳng lẽ còn có thể so sánh với con trai của họ sao?"
Vân Tú Mẫn mím môi, cảm thấy có chút đạo lý, bà ta nhìn xung quanh, phát hiện những người khác trong quán cũng không có chú ý hai người bọn họ, hai tay chống ở trên mặt bàn thân thể khuynh về phía trước, nhỏ giọng nói với Lạc Kim Vũ:
"Cho nên nói, vô luận thế nào, chỉ có ôm chặt nửa người dưới của đàn ông mới có lợi. Không phải Cảnh Tư Hàn mỗi tuần đều sẽ trở về sao? Sẽ có lúc ngủ lại đi? Con không biết làm chút cái gì sao?"
Lạc Kim Vũ sửng sốt, hỏi lại: "Làm cái gì?"
Vân Tú Mẫn nhíu mi, nói: "Còn có thể làm cái gì? Giữa nam nữ còn không phải chuyện đó sao? Con chỉ cần có thể làm hắn đối với con muốn ngừng mà không được, còn sợ cái gì mối tình đầu?"
Lạc Kim Vũ quả thực nghe đủ rồi, nghĩ lại tình huống lúc trước, hai mẹ con nguyên chủ chuẩn bị tính kế hạ dược nam chủ rồi mang thai, lại cảm thấy ý nghĩ của Vân Tú Mẫn tuy khiến người khinh thường, nhưng cũng miễn cưỡng xem như tính cách phù hợp giả thiết trong sách.
Cô lắc đầu, nói: "Hạ dược ở Cảnh gia khẳng định không thể thực hiện được, hiện tại ngay cả lời nói anh ta đều không muốn cùng con nói một câu, sao có thể cùng con...... Mẹ, con thật sự không thể làm được. Giờ con chỉ nghĩ mang theo Dương Dương rời khỏi nơi đó tự do sinh hoạt thôi"
Vân Tú Mẫn "chặc" một tiếng đánh gãy nàng, trên mặt hiện ra một chút tuỳ tiện quỷ dị tươi cười:
"Con gái của mẹ, đàn ông sao, cái cây mọc phía dưới không có đầu óc. Chỉ cần con ở trên giường lãng một chút, tao một chút, hắn còn có thể thờ ơ sao? Nói đến cùng, đàn ông chỉ là động vật lý trí dùng nửa người dưới mà thôi!"
"Ai! Này cũng trách mẹ trước kia không nghĩ tới, con lúc trước cùng Cảnh Tư Hàn ở bên nhau tuổi còn quá nhỏ, mấy năm nay cũng không cùng hắn quan hệ thân mật, những tư thế đa dạng đó khẳng định là không biết, đợi có thời gian mẹ lại chỉ dạy cho con sau"
"Chính con phải biết khôn ra, chuyện đó giữa nam nữ rất đa dạng, nhiều tư thế...... Con chỉ cần học làm theo là được, phải học tập nhiều một chút"
Lạc Kim Vũ quả thực hoài nghi chính mình có phải hay không nghe lầm!
Người này mà là mẹ ruột sao, chẳng những không quan tâm tình cảnh con gái ở Cảnh gia, hiện tại còn chẳng biết xấu hổ kêu con gái mình "Tao một chút, lãng một chút", còn phải học tập kỹ xảo trên giường, đi quyến rũ hầu hạ đàn ông? Người này chắc không phải mẹ ruột nguyên chủ rồi? Càng nhìn càng giống tú bà!Đọc nhanh tại Vietwriter.com