Trong 3 giờ đồng hồ quay chương trình, người mệt mỏi nhất chắc có lẽ là Minh. Mộc Trà suốt buổi quay chỉ nhằm vào Minh mà sai khiến và trách móc. Đáng lẽ những việc phụ tá hay trợ lý trường quay không phải do Minh phụ trách nhưng luật của khâu hậu trường là như vậy, một khi đã vào chung một tổ thì ngoài những chức vụ đặc thù ra ai nấy đều chung tay hoàn thành công việc cùng nhau. Mà Minh, cô là người rất cầu toàn và chiều ý công việc, chỉ cần những thứ cô có thể làm để nâng tiến độ công việc cô đều không trễ nải.
Sau khi kết thúc buổi quay, Minh tiến lên thu dọn kịch bản đúng lúc Mộc Trà đang dặm thêm phấn để quay chương trình sau, chỉ là vô tình Minh chạm nhẹ vào tay make up làm lệch một chút son môi mà Mộc Trà đã nổi cáu la hét loạn cả lên.
- Cô cố tình đúng không?
Minh thấy Mộc Trà chỉ lệch một chút son môi không đến nổi hỏng lớp trang điểm, cô liền nói xin lỗi:
- Tôi xin lỗi tôi không cố ý, chỉ lệch một chút thôi không sao đâu.
Mộc Trà cau có, cô ta gạt phắt tay thợ trang điểm đang lau đi son trên mặt, đứng bật dậy kênh kiệu nói:
- Ý cô là tôi cố tình bắt lỗi cô sao?
Minh vội chữa cháy:
- Không không phải thế, tôi không có ý đó, chỗ lệch này... cô thông cảm cho tôi đi được không?
Mộc Trà cau mày, thái độ cô ta rất huênh hoang:
- Tôi từ trước đến giờ chưa thấy nhân viên nào của khâu hậu trường mà tay chân vụng về như cô, cô làm được thì làm không thích nghỉ quách đi cho rảnh nợ.
Minh cúi đầu im lặng, cô biết Mộc Trà cố ý làm khó cô, nhưng dù sao cũng là cô vô ý trước. Thôi thì mặc kệ cô ta muốn nói gì thì nói, trong công việc hơn thua cũng không được lợi ích gì.
Thấy Minh im lặng không nói tiếp, Mộc Trà đành hậm hực ngồi xuống lại. Minh thấy cô ta chịu im liền nhẹ thở ra, thật lòng cô không muốn gây thêm náo loạn nữa, Tông Dân mà biết lại trách cô nữa cho xem.
Minh loay hoay dọn dẹp kịch bản trên bàn, lại sẵn tay quét sạch bụi trên bàn ghi hình. Lúc đứng dậy đi xuống chẳng hiểu sao lại bị vấp ngã té sấp mặt lên trước. Khỏi nói cũng biết đau như thế nào rồi vì sàn khung dựng ghi hình rất cứng, Minh ngã xong lại chẳng còn sức mà đứng lên được.
Mấy anh em trong đoàn thấy cô bị ngã liền thay nhau đỡ cô dậy, kết quả chân trật chán dập, lúc vừa được đỡ đứng lên Mộc Trà cũng không quên chế giễu vài câu:
- Đáng đời, ác quả ác báo, còn vờ vịt để đàn ông thương hại, tởm thật.
Mọi người có mặt ở đó không ai là không nghe thấy, mọi người huých tay cô dìu cô ra ngoài ý bảo cô không cần để ý đến Mộc Trà. Mà thật ra Minh cũng không muốn đôi co với cô ấy, cái miệng cô ấy không biết trên dưới thì trước sau gì cũng không sợ có người không dạy dỗ cô ta.
Minh được dìu ra ngoài, đạo diễn Đức thấy cô mặt mày ủ rũ buồn so cũng lại trêu cô vài câu:
- Thế nào đi đứng không cẩn thận nữa chứ gì?
Minh nghe tiếng ông nói, cô cũng vờ hùa theo:
- Chú Đức, con bây giờ ê ẩm lắm rồi, hôm nay con có thể ngồi giám sát tiến độ ghi hình được không?
Đạo diễn Đức nghiêm mặt cau mày:
- Cũng được nhưng tiền công hôm bay ghi vào cho chú. Ok không?
Minh bật cười ha hả:
- Ok luôn, thế chú thay con phục vụ chị Trà nhá.
- Được thôi, dù sao con bé đó cũng không dám làm khó chú. Ai da hôm nay đẹp trời được hưởng 2 ngày lương, hay là mai con lại vấp nữa để chú lại nhận thêm tiền đi.
- Thôi thôi, té vài lần nữa chắc gương mặt mỹ miều này của con cũng đi tông luôn quá.
Hai chú cháu đùa với nhau sau đó cũng cười vui vẻ một gốc, anh em trong đoàn cũng hùa theo tạo nên không khí khá là hòa hợp. Mà phía trên kia Mộc Trà lại hậm hực cau mày nghiến răng ken két mấy cái. Hai tay khoanh trước ngực, cô ta lầm bầm:
- Hám trai, già trẻ gì cũng tạp nham ăn được.
Trợ lý của Mộc Trà cũng phụ họa thêm:
- Nhìn thôi cũng thấy ghét, có cần chị cho người chỉnh cô ta một chút không?
Mộc Trà xua tay, cô ta cười gian mảnh:
- Không cần làm mấy trò đó, với thứ mặt dày này tốt nhất là cho cô ta nghỉ việc luôn mới tốt. Quê mùa đi quyến rũ anh Dân, chị Bình nói không có sai mà.
Trong suốt buổi ghi hình hôm nay, Minh hoàn toàn không cần làm việc, cũng không phải vì cô lười biếng nhưng vì chân cô thật sự đau. Khi nãy ngã không thấy gì nhưng bây giờ mới thấm, chân bị trật khớp xưng rõ to mà bây giờ xin về lại không hay cho lắm.
Cuối ngày, anh em trong đoàn tụ tập cùng nhau đi ăn mừng sinh nhật đạo diễn Đức, Minh nói thế nào cũng không thể không đi. Thế là hai anh thanh niên mỗi anh mỗi bên dìu cô lên xe, cả bọn người cùng nhau đi đến quán ăn gia đình gần nhà đài.
Tông Dân vừa kết thúc cuộc họp, khi nãy đạo diễn Đức có gọi cho anh bảo anh tan họp nếu rảnh thì ghé ngang chơi với ông ấy một chút. Anh vốn cũng định từ chối, mai lại gửi quà tặng sau vì sáng mai anh phải đi công tác sớm. Nhưng khi đến hầm để xe anh lại thấy chiếc vespa của Minh vẫn còn đó, trong lòng lại không hiểu vì sao xe cô lại để xe lại công ty. Anh nhấc máy gọi cho cô, tiếng tút tút kéo dài nhưng cô vẫn không nghe máy. Trong lòng có chút khó chịu, anh liền gọi về cho mẹ anh ở nhà, bà Chi bây giờ đã ngủ, dì Hà giúp việc nhận máy nói Minh vẫn chưa về nhà. Thầm nghĩ một chút, nếu anh đoán không nhầm thì cô chắc chắn đã đi dự tiệc sinh nhật đạo diễn Đức, nhưng dự sinh nhật thì dự tại sao lại không nghe máy của anh?
Không nghĩ nhiều nữa, Tông Dân ấn máy gọi cho đạo diễn Đức bảo ông ấy gửi địa chỉ qua anh sẽ đến đó một chút.
Lúc Tông Dân đến nơi, anh em trong đoàn ai nấy đều say bét nhè, may cho mọi người ngày mai là thứ 7 sẽ không có buổi ghi hình nào nếu không thì với tình trạng này ngày mai khâu hậu trường lại được một phen loạn cào cào cả lên. Tông Dân quét sơ qua một lượt, anh bây giờ mới yên tâm nhẹ nhõm khi nhìn thấy Minh. Nhưng mà... cô bây giờ đang làm cái gì đây???
Mẹ kiếp, gần tháng trời không gọi được cho anh lấy một cuộc, xem anh như người vô hình mà bây giờ lại tay trong tay vai kề vai với mấy thằng ranh con nữa chứ?!
Anh vẫn chưa chết mà!
Minh bây giờ vừa hát vừa hò với mấy anh em đồng nghiệp, cô lúc đầu tính uống một ly vui vẻ với đạo diễn Đức thôi nhưng chẳng hiểu sao khi nghe tin Mộc Trà với Tông Dân chuẩn bị đi công tác chung cô lại cảm thấy không vui cho mấy. Thế là mặc ai ai nói, mặc cô cô uống, uống quá hớp thành ra bây giờ trời đất quay cuồng chỉ còn anh em chúng ta là chung một nhà!
- Nào... anh em mình là một gia đình...hai ba...
Tiếng Minh lớn nhất trong đám, cô tay rót bia không còn chính xác nữa nhưng ý chí vẫn hừng hực lắm.
- Này Đông anh uống như vậy là khi dễ em à, uống gì như thằn lằn đái lên đầu vậy hả?
Tông Dân vừa bước đến, nghe cô nói anh trong đầu liền nhảy vạch đen... Thằn lằn đái lên đầu là cái mẹ gì vậy chứ? Hư hỏng quá rồi!
- Này này mấy anh đàn ông mà uống cái kiểu gì gục lên gục xuống thế kia hả, cút cút về với vợ để cho bà đây khỏi chướng mắt.
Eo mẹ ơi, lạy ông Trời... ai trả em gái Minh xinh đẹp hiền lành về cho anh đi!!!!
Tông Dân vừa hay bước đến, Minh cũng nhìn thấy anh đầu tiên. Cô đứng bật dậy, cúi đầu chào hỏi khuôn phép:
- A.. chào Phó Tổng... anh đến rồi ạ.
Mọi người sau khi nghe Minh chào, ai nấy đều đứng dậy tụm năm tụm ba chào chào hỏi hỏi. Tông Dân đứng trên quan sát được xung quanh, bọn người này bây giờ say lắm rồi. Chào anh mà không nhìn anh, hai ba tên lại chụm đầu vào chào nhau, chưa kể tên này cúi đầu đụng nhầm vào đít tên đứng trước nữa. Haizzz kỹ cương của đạo diễn Đức nay còn đâu.
Thấy anh đến đạo diễn Đức bước ra đón tiếp, thật sự giao tính của anh với đạo diễn Đức khá sâu. Lúc anh còn 23-24 lần đầu tiên bước chân vào phim trường ghi hình liền gặp đạo diễn Đức khi ấy đã có tiếng trong Đài Truyền hình, ông rất tốt với anh, cũng có thể ví như thầy dạy dỗ anh chập chững bước vào nghề. Đến bây giờ anh lúc nào cũng giành cho ông sự kính trọng tuyệt đối nhất, ông là một vị đạo diễn sạch sẽ nhất trong nghề mà anh biết.
- Dân đến rồi à, chú tưởng con không đến được.
Tông Dân cười cười, anh cúi người bắt tay với chú Đức:
- Cin đến muộn xin lỗi chú, chúc chú sinh nhật vui vẻ, vì con sơ ý bận quá không kịp chuẩn bị quà mai con sẽ bù cho chú nhé.
Đạo diễn Đức gật đầu, ông nói chuyện cũng không khách sáo:
- Được quà có giá trị một chút.
Tông Dân nhìn ông cả hai cùng cười, có đôi khi không cần dong dài nhiều lời, ít nhưng đủ ý và hiểu nhau là được.
Anh ngồi xuống bàn đối diện với Minh, anh uống được một ít cũng tàn tiệc vì ai nấy đều say đến hết thầy đường về. Đạo diễn Đức phụ trách đưa mấy tên choai choai thanh niên về nhà vì ông có xe riêng, phần còn lại bắt grab về cho an toàn, toàn bộ xe máy đều được để ở đài nên không sợ bọn họ lái xe khi say rượu. Riêng Minh tất nhiên là giao cho Tông Dân vì vị Phó Tổng nào đó nói cô và anh cùng đường.
Minh khi nãy hùng hổ anh em cạn chén là thế nhưng khi lên xe Tông Dân lại rụt cổ không dám nói gì. Cũng không phải vì cô say quá ngủ mất mà vì gương mặt đằng đằng sát khí của Tông Dân khiến cô không dám mở miệng ra nói chuyện. Cô sợ nhỡ cô nói câu nào không đúng anh chắc chắn sẽ giết cô chết luôn tại chỗ mất.
Về đến nhà, Tông Dân mở cửa xe dìu cô xuống, Minh thật sự say nhưng cũng không đến nỗi không thấy đường đi, cô xua xua tay ý bảo không cần anh dìu nhưng lại bị anh quát cho rụt cả đầu vào cổ.
- Yên lặng, tôi đưa em vào nhà.
Nghe anh nói, cô yên yên tĩnh tĩnh để anh dìu, cũng hay chân cô cũng đang đau anh dìu đi cũng tốt. Dì Hà vẫn còn thức đợi cửa nên khi Tông Dân dìu cô vào bà cũng phụ một tay đưa cô lên phòng. Anh dìu cô vào phòng xong lại đặt cô nằm lên giường anh mới quay sang nói với dì Hà:
- Dì giúp con pha một ly giải rượu như lúc trước làm cho con, đem lên phòng cho cô ấy giúp đỡ con luôn.
Dì Hà gật đầu đi nhanh xuống bếp, còn Tông Dân cũng đi về phòng mình bên cạnh để tắm rửa. Lúc anh quay lại, Minh vẫn còn thức, cô vừa hay uống hết một ly giải rượu mà vẫn không ngủ. Thấy cô nằm nhìn trân trân lên trần nhà, anh bước vào khẽ hỏi:
- Sao không ngủ, mai em không định đi làm luôn à?
Minh nghe tiếng anh hỏi, cô chỉ nhìn nhìn anh chứ không nói gì. Thấy cô có vẻ không ổn lắm anh mới ngồi xuống trên giường, quan sát kỹ gương mặt cô. A hèm, vẫn tốt không có gì không tốt cả.
Minh thấy anh ngồi xuống, cô nhìn anh, nhìn gương mặt nam thần vạn cô gái mê đắm này. Chẳng hiểu sao cô lại có cảm giác trong lòng khan khác mỗi khi nhìn thấy anh. Ban đầu cô nghĩ là do anh là anh nhân cứu mạng của cô nhưng sau này khi thấy anh thân thiết với mấy cô MC xinh đẹp khác, cô lại có chút không vui. Nhưng nói chung cũng chỉ dừng lại ở mức độ như thế thôi không có khác biệt gì quá lớn. Có thể do tâm lý của cô sinh ra sự ỷ lại vào ân nhân là anh nên mới có cảm giác như thế, chứ nếu nói về mặt tình cảm cô e rằng... cô không có cảm giác quá đặc biệt với anh.
- Ngày mai anh đi công tác à?
Tông Dân gật đầu, anh nhàn nhạt nói:
- Ừ đi mấy hôm.
Minh cũng gật đầu theo, cô cũng không biết bây giờ cô muốn cài gì, chỉ là cô không muốn anh đi cùng với Mộc Trà.
Thấy cô không hỏi gì nữa, anh nghĩ chắc do cô mệt nên cũng không muốn ở lại làm phiền đến cô.
- Mệt rồi, em ngủ sớm đi, mai lại không dậy nổi. Anh không có ở đài, cẩn thận một chút, có gì gọi cho anh, anh cho người xuống giải quyết cho em.
Cô vô thức gật đầu, chẳng hiểu sao trong lòng lại sinh ra cảm giác vô cùng ấm áp...
Thấy anh vừa quay lưng đi ra, cô không nhịn được nữa đột nhiên hỏi:
- Anh đừng đi chung với Mộc Trà được không?
Tông Dân dừng bước, anh quay lại nhìn cô, trong lòng bỗng dưng có chút run rẩy không nói rõ được. Anh bước về phía cô gần thêm chút nữa, hỏi:
- Tại sao?
Cô lắc lắc đầu, gương mặt không vui nói:
- Không biết nữa, không thích.
Tông Dân nhìn cô, anh nhìn gương mặt phiếm hồng không biết vì say rượu hay say cái gì khác, trong lòng tự dưng lại thấy vui vẻ. Anh ngồi xuống, đẩy người về gần sát người cô, anh cong môi cười hỏi:
- Sao lại không biết, sao lại không thích, hả?
Minh nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô nhìn anh gần đến như vậy. Thật sự đẹp quá, gương mặt đàn ông gì mà không có một chút mụn thế này, da mặt lại láng bóng nữa chứ. Cô có chút không tự chủ được nên không muốn nhìn anh:
- Không biết đâu, tôi chỉ nói như vậy thôi anh không cần nghe theo đâu.
Tông Dân lại thích trêu chọc cô, anh kề sát thêm một chút nữa:
- À thì ra là nói mớ à, nhưng anh nghe người ta bảo khi say thường nói thật lòng nhất mà.
Thấy cô vẫn trốn, anh liền xoay đầu cô lại, yêu mị nói:
- Em....thích anh đúng không, vì thích nên mới không muốn anh đi riêng cùng Mộc Trà?
Minh trố mắt nhìn anh, cô...làm sao lại thích anh được?
- Anh...đừng... nói bừa..
Tông Dân vẫn bộ dáng yêu mị không tha cho cô:
- Bừa? Anh chưa bao giờ nói bừa, thích anh thì nói anh sẽ xem xét để ý một chút ý tứ của em, không sao đâu, đừng ngại.
Minh cau mày, cô muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh nắm tay cô giữ lại. Môi anh kề sát môi cô, tư thế cực kỳ ái muội:
- Thích ai đó đâu có sai, anh không trách em vì em thích anh đâu.
Minh thật sự muốn đẩy anh ra rồi đá cho anh một phát vì cái sự tự tin thái quá của anh. Cái gì mà không trách cô vì cô thích anh??? Biến thái biến thái mà!
Ngay lúc chân vừa vung lên, môi cô lại bị môi anh chiếm giữ. Minh giật mình, cô có ý vùng dậy nhưng tất cả đều bất thành vì cô đã bị anh bao vây giữ chặt.
Tông Dân khá mạnh, anh khóa trụ cô trong lòng, một tay vòng qua eo cô tay còn lại giữ sau đầu giúp cô không bị mỏi. Lúc đầu cô không muốn nhưng dưới sự ép buộc của anh cô không cách nào chống trả được nên đành chiều theo ý anh. Nhưng mà cô lại nhận ra rằng cô cũng không quá mức bài xích với anh hoặc nếu không nói là cô cũng khá thích cảm giác này. Rất tốt, rất ngọt.
Tông Dân cảm nhận được sự hùa theo của cô, môi anh càng tiến đến mạnh hơn, cơ thể cô rất thơm, trên môi cô vừa thơm mùi lúa mạch của bia lại vừa thơm mùi thanh mát của son môi. Anh khẽ đưa lưỡi quét một vòng khoan miệng cô, cảm giác ngọt ngào như muốn kích thích lên đại não. Ấn cô xuống giường, một tay anh chống lên giường tay còn lại giữ chặt hai tay cô trên đỉnh đầu. Anh ngước mắt lên nhìn cô, người con gái đang mềm những ra dưới thân anh. Gương mặt cô hồng hồng đỏ đỏ, đôi mắt mơ màng si mê quyến rũ, bờ môi gần như hơi ửng hồng chắc vì anh khi nãy áp vào quá mạnh.
Môi anh kề sát tai cô, anh gửi được mùi dầu xả tóc thơm mát:
- Môi em ngon lắm, rất ngọt ngào...
Cô nhắm mắt lắng nghe tiếng anh thầm thì, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ thân mật thêm với một người đàn ông nào nữa. Vì dư âm của cuộc tình sai lầm trong quá khứ như có cái gì níu chân cô rất mạnh. Cô không phải muốn chôn chặt thanh xuân của mình vào thù hận, nhưng bảo cô tìm một người để yêu rồi tính chuyện trăm năm cô lại không làm được. Có lẽ vì thù chưa báo được, cũng có lẽ vì cô sợ cảm giác đau đớn khi yêu...
Hốc mắt cô bỗng dưng ướt đẫm, từ trên khóe mi chảy ra một dòng nước mắt trong dài, nóng ấm.
Anh nhìn cô, nhìn thấy nước mắt của cô, trong lòng bỗng dưng sinh ra cảm giác xót xa vô cớ. Anh nheo nheo mắt, cô vì sao lại khóc... vì sợ anh hay vì cô thật sự không có cảm giác gì với anh??
Anh lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, thoáng chốc anh thở dài, giọng không mấy gì vui vẻ:
- Anh xin lỗi, anh hồ đồ rồi. Em...em đừng khóc...
Cô ngước mắt lên nhìn anh, cô không phải khóc vì sợ anh...cô biết, nhưng giờ phút này chẳng hiểu sao cô lại muốn khóc đến thế. Cảm giác ngọt ngào của anh pha lẫn những hồi ức trong quá khứ như khiến cô không kìm lại được nước mắt. Cô lại sợ rồi... cô sợ vỏ bọc trái tim cô bao lâu nay xây lên lại bị anh làm hỏng. Cô sợ... cô thật sự sợ cô sẽ thích anh..
Thấy cô vẫn không đáp lại, anh lặng lẽ thở dài, anh bước xuống giường, cũng không quên đắp chân cho cô. Anh vương tay xoa xoa tóc cô, giọng anh nhàn nhạt nói:
- Ngủ đi, mai tôi cho người đến đón em đi làm. Không cần nghĩ nhiều nữa, tôi...không muốn thấy em khóc. Nước mắt của em.. thật sự rất phiền phức.
Nói rồi anh quay lưng đi mất, cửa được anh đóng nhẹ nhàng cũng là lúc cô mở hai mắt thật to ra. Cô thật sự xin lỗi anh, anh từng giúp cô bao nhiêu việc vậy mà hôm nay cô lại làm cho anh mất hứng. Nhưng cô cũng hết cách rồi, trái tim cô rất nhỏ, nó hiện vẫn chưa lành. Cô không muốn vết thương này chưa đóng vẩy đã có vết thương khác thay vào rỉ máu. Máu quý lắm, chảy hoài như thế cô sẽ chết mất...
_____...._____
Sáng ngày hôm sau lúc cô tỉnh dậy anh đã đi từ rất sớm, xuống nhà ăn sáng xong vừa hôn tạm biệt bà Chi đi làm cô đã thấy có một chiếc xe sang trọng đổ trước cửa. Chưa kịp bước ra hỏi xem ai, cô đã nghe tiếng dì Hà vọng vào:
- Minh, có cậu Quang gì đó đến đón cô này.
Quang? Đón cô sao? Không nghĩ nhiều, cô vội đi ra ngoài, vừa đến trước xe đã thấy Quang boss cười tươi chào cô.
- Tông Dân bảo tôi đến đón cô đi làm, cô lên xe đi.
Minh gật gù, hôm qua anh bảo cho người đến đón cô, tưởng là tài xế ai ngờ lại là vị boss lớn. Ôi vinh hạnh cho cô quá.
Ngồi vào trong xe, Quang giúp cô thắt dây an toàn, anh cũng là một người đàn ông lịch thiệp lại khá đẹp trai. Thấy cô mãi nhìn anh, anh cười hỏi:
- Mặt tôi có dính cơm à, sao cô nhìn tôi nhiều thế.
Minh vội thu lại ánh nhìn, cô cười cười cũng có chút xấu hổ:
- Không, vì tôi không nghĩ là anh thế mà đến đón tôi đi làm.
- Lão nhị nhờ, tôi không dám không nghe.
Minh ngạc nhiên, cô hỏi lại:
- Lão nhị sao?
Quang cười sảng khoái, anh gật đầu:
- Ừ cô chắc chưa biết nhưng không sao từ từ cô cũng sẽ biết.
Nói đến đây Quang cũng không nói nữa, mà Minh cũng không phải là người quá mức tò mò nên tất nhiên cô cũng không hỏi thêm.
Quang đưa cô đến trước cổng Đài Truyền hình, cô liền bảo anh để cô xuống không cần chạy vào trong. Nhưng mà lúc cô xuống xe, anh lại ra mặt làm cho không ít người nhìn thấy được. Thế là từ mấy ngày sau lại có thêm vài loại tin đồn thất thiệt nữa về cô cùng vì boss của một công ty lớn.
Vì là thứ bảy nên Đài Truyền hình không có lịch quay, bên khâu hậu trường của cô cũng được rảnh rang ngồi tán dốc. Bình thường thứ 7 mỗi tuần mấy phòng ban khác phải chạy tốc độ hoàn thành báo cáo thống kê các thứ thì khâu hậu trường của cô lại nhàn hạ ung dung rung đùi ngồi ăn bánh uống trà xem người qua đường trong đài vất vả chạy loạn khắp nơi. Khâu hậu trường là thế, là nơi tàn khốc nhất nhưng cũng là nơi nhàn rỗi thong dong nhất.
Hết ngày thứ bảy lại đến chủ nhật, Minh quyết định giành hết một ngày cho bà Chi vì chủ nhật tuần này Tông Dân không có ở nhà. Bà Chi mặc dù không ruột thịt thân thiết gì với cô nhưng cô thật sự rất rất quý bà, nếu được cô muốn được chăm sóc bà đến hết cuộc đời này.
_____..._____
Sáng thứ hai cô đi rất sớm vì hôm nay tổ quay có chương trình phát sóng đặc biệt, mỗi một tháng sẽ có chương trình phát sóng trực tiếp, mỗi lần quay sẽ có một vị khách mời nên không thể không cẩn trọng. Bình thường cô cũng không quen tìm hiểu xem khách mời là ai, nhưng về MC chắc chắn lần này không phải Mộc Trà, vì cô ấy đang đi công tác cùng Tông Dân nên không thể xuất hiện.
Ấy vậy mà đến lúc quay cô ấy lại đi vào, đến lúc này cô mớ biết Mộc Trà không hề đi chung với Tông Dân. Còn về nguyên nhân vì sao thì cô không biết vì người kể cũng không biết vì sao.
Thật sự ngay lúc biết Mộc Trà không đi, cô chẳng hiểu sao lại có chút vui vui trong lòng. Cảm giác thật tuyệt... haha... nếu không nói là cô rất vui.
Mà Mộc Trà vì lần này hụt chuyến đi công tác riêng với Tông Dân nên tinh thần không mấy dễ chịu. Đã thế cô còn nghe phong phanh được tin tức hôm thứ sáu sau khi Tông Dân đưa Phương Minh về liền thay đổi ý định nên cô càng tức tối hơn nữa. Cô luôn nghĩ nếu không phải Minh thả bên tai Tông Dân câu dẫn thì hôm nay cô đã không ở đây quay chương trình nhạt nhẽo này!
Vừa cầm kịch bản trong tay cô vừa hậm hực muốn xé nát kịch bản nhưng đến khi nghĩ lại kịch bản này là do Minh vừa đưa tới cho cô, cô liền sinh lên một ý tưởng khá thú vị. Mộc Trà ghé tai thư ký nói gì đó, sau đó hai người liền nhìn nhau cười ranh mãnh.
- Mộc Trà lần này phạm kỵ húy của đạo diễn Đức để xem cô ta còn đi câu dẫn Tông Dân được nữa hay không.
Mộc Trà nghe chị thư ký nói, cô liền đưa tay lên miệng suỵt vài cái. Mắt cô trừng lớn, dò xét xung quanh sau đó nói:
- Chị nhỏ tiếng thôi, để ai nghe được thì làm sao. Đi nhanh đi, em còn phải trang điểm nữa, khách mời lần này không đùa được đâu.
Chị thư ký nghe xong liền gật đầu sau đó cong chân chạy đi làm việc, mà ở đây Mộc Trà lại nhoẻn môi cười. Mặc dù cô xinh đẹp nhưng nụ cười lại khá gian ác, nếu ai nhìn thấy chắc chắn sẽ rùng mình không thôi.
Ở Đài Truyền hình không ai là không biết đạo diễn Đức ghét nhất là kịch bản có vấn đề, vì đối với ông kịch bản có sai xót như sát muối vào vết nhơ của ông 10 năm trước. Nên điều tối kỵ của anh em khâu hậu trường là không bao giờ để cho kịch bản từ phòng biên tập đưa qua có sự sai xót nếu không muốn trong ngay ngày hôm đó bị đuổi việc từ đạo diễn Đức!