Phía trước có tiếng người hét lên:
- Đi cẩn thận, đoạn này hay bị sạt.
Quang kéo Minh sát theo anh, giọng anh hét lớn:
- Chị cẩn thận, đi sát theo em.
Minh gật đầu, cô luôn luôn cẩn thận. Cô sợ lỡ mình xảy ra chuyện gì lại làm ảnh hưởng đến quá trình đi tìm Tông Dân nên luôn để ý đường đi rất kỹ.
Đi một đoạn xa nhưng vẫn không thấy tung tích gì của anh, trên trời vẫn mưa không hề có dấu hiệu dừng lại. Đoàn người càng đi càng ngán ngẩm, đến một mõm đá lớn toàn bộ đoàn người đều dừng lại nghỉ mệt.
Quang đưa cho cô chai nước, cô nhận lấy sau đó hỏi gấp:
- Khi nào thì mình đi tiếp?
Phía trên trưởng đoàn cứu hộ lên tiếng:
- Chúng ta không đi sâu thêm được nữa, một lát sẽ đi thêm một đoạn đến gần bìa vực là dừng lại. Bên đêm đi lại trong rừng là điều tối kỵ, nếu không tìm được anh ấy... e là phải chờ đến rạng sáng mai mới có thể tiếp tục.
Quang lên tiếng:
- Anh ấy đi cùng ai mà lại lạc?
Một người nghe được tiếng anh hỏi liền đứng dậy, trả lời:
- Đi sau tôi nhưng khi tôi nghe được tiếng mấy đứa trẻ thì bỏ đi đến chỗ tụi nhỏ, tôi nghĩ anh ấy cũng đi theo nhưng khi đến nơi thì không thấy anh ấy nữa.
Minh run rẩy, cô lấp bấp hỏi:
- Ở đây người ta có hay bị lạc không?
Vị trưởng đoàn trả lời:
- Rừng này bình thường tương đối dễ đi, dân bản địa thì chắc chắn không thể lạc được. Tông Dân anh ấy cũng đã đi mấy lần, hy vọng sẽ không có gì xảy ra.
Minh thoáng yên tâm được thêm phần nào, cô cúi thấp người, hét thật lớn:
- Mong anh em giúp đỡ tôi tìm được anh ấy, nếu không tìm được tôi cũng sẽ không quay trở ra. Anh ấy là tất cả của tôi, tôi cúi đầu cảm tạ mọi người một lần nữa.
Một đám đàn ông cảm thấy khóe mắt đều nhói nhói, phải là chân tình như nào thì mới không màng mạng sống của mình mà đi vào đây?!
Đoàn người nghĩ ngơi thêm một chút nữa lại tiếp tục đi sâu vào trong rừng. Lần này mọi ngóc ngách đều không được bỏ qua, không ai gọi tên anh vì điều cấm kỵ khi tìm người trong rừng là không được gọi tên. Trên trời mưa vẫn không dừng, đuốc không đốt được nên chỉ có thể nhờ vào đèn pin cứu hộ.
Chân cô mỗi lúc mỗi tê dại nhưng ý chí lại vững như tường thành. Cô lạnh thật sự rất lạnh nhưng cô vẫn sợ nhất là không tìm được anh. Anh mất tích đã mấy tiếng biết có đói không, có lạnh không?
Là cô sai rồi, đáng lý cô không nên rời bỏ anh, tại cô tại cô mà anh mới như thế. Nếu không phải vì cô mãi sợ sệt với những thứ tổn thương kia thì có lẽ anh và cô đã không chia lìa.
Bây giờ đây cô sợ lắm, cô xin anh xin anh mau mau xuất hiện đi, cô hứa sẽ không bỏ đi nữa, cô sẽ không bao giờ bỏ anh đi nữa đâu....
Nước mắt rơi ướt nhòe cả gương mặt, bầu trời dường như đã tạnh mưa được một ít. Minh lúi cúi đi từng bước thật vững vàng, đôi tai luôn chăm chú lắng nghe âm thanh xung quanh. Cô sợ nhất là khi anh kêu cứu sẽ chẳng có ai nghe được..
Đoàn người đi một vòng đến gần bìa vực, cách 200m nữa thì dừng lại. Vị trưởng đoàn ngao ngán lắc đầu:
- Không tìm được rồi, chắc phải đợi đến sáng thôi.
Minh mím môi, cô không muốn nghe thông tin từ miệng ông ấy nói ra một chút nào. Tim cô khẽ nhói đau, nước mắt lại không tự chủ được mà rơi xuống.
- Không...đến sáng mai không kịp mất, anh ấy đã ở trong đây rất lâu rồi...
Minh lùi về sau, cô muốn đi tìm anh, vừa bước được vài bước cô lại nghe như có tiếng ai gọi tên mình " Minh...Minh ơi".
Minh mở to mắt, cô hốt hoảng rêu leo:
- Anh ấy... là anh ấy...
Minh chạy trước, Quang chạy sau, chạy được gần 10m trước mắt cô là một cái sườn dốc không sâu, nếu nhìn bằng mắt sẽ thấy rất cạn. Tiếng kêu mỗi ngày một gần, cô hét:
- Phải anh không, có phải anh không?
Trong không gian vô vọng dần im bặt, mọi người phía sau đều nín thở đợi chờ...
- Anh....anh...
Nghe được âm thanh đáp lại, cô hét lên, nhẩy cấn vì vui sướng. Đoàn người phía sau gọi đèn cứu hộ liền thấy anh đang bị vướng trong một cái bẫy thú rừng của người dân. Tất cả lao xuống ôm lấy anh, mỗi người một tay giúp anh kéo anh lên trên chỗ đất bằng phẳng.
Tim cô đập liên tục từng hồi, hồi hộp nhìn theo đoàn người phía dưới. Khi anh được nâng lên, cô thấy được đôi mắt sáng quắc của anh thì khi đó mọi tâm tình lo được lo mất của cô mới trùng xuống. Bước chân đi về phía anh mỗi lúc một nhanh hơn, nước mắt giàn giụa trên mặt, cô vừa khóc nấc vui nghẹn ngào gọi tên anh:
- Dân...em đến rồi... em đến rồi đây...
Tông Dân gương mặt xanh xao không một chút máu, anh nhìn cô không nói được câu nào sau đó chỉ có thể mỉm cười thật nhẹ rồi lịm đi mất.
Phía sau vị trưởng đoàn hét lên:
- Mau mau đưa anh ấy về, mau!
Minh hốt hoảng, cô ôm lấy anh, suốt dọc đường vừa đi vừa khóc.
- Anh ấy mất máu nhiều quá, hình như bị va vào đầu rồi, máu chảy ướt một mảng đất. Mọi người mau mau đi.
Minh cuốn cuồng theo sau, cô chưa bao giờ phải đối mặt với vô vàn sự sợ hãi đến như vậy. Nhìn gương mặt anh gầy gò xanh xao nằm trên cáng bắng mà tim cô như vỡ vụn. Cô ước gì cô có thể nằm đó, nếu như cô nằm đó thì anh sẽ không phải chịu đau đớn nữa rồi.
Băng ca chạy như bay về khu cứu hộ, vết thương của anh quá nặng nên nhanh chóng được chuyển đến bệnh viện gần nhất cấp cứu. Lúc đưa anh vào phòng cấp cứu tim cô đã gần như không đập được nữa rồi. Cảm giác đau nhói không có gì có thể diễn tả được. Ngồi nhìn đèn cấp cứu nhấp nháy liên tục, đến bây giờ cô mới hiểu ra rằng cái cảm giác ngồi đợi người khác nó đau đớn đến như thế nào. Ấy vậy mà gần 3 tháng qua, cô bắt anh đợi cô, đợi cho sự ích kỷ nhỏ nhen của cô.
Nước mắt rơi không ngừng trên mặt, trong lòng cô đau nhói từng hồi...Làm sao đây, làm sao mới có thể khiến anh khỏe mạnh tươi cười như trước đây đây?
Quang đi đến gần cô, anh vỗ vai cô an ủi:
- Lão nhị anh ấy sẽ không sao đâu, chị yên tâm đi.
Cô không nói gì cũng không trả lời anh, hai mắt cô vô thức nhìn về phía cánh cửa phòng cấp cứu kia như chờ đợi một thứ gì đó quan trọng nhất trong cuộc đời.
Sau 3 tiếng cấp cứu, anh được chuyển lên tuyến thành phố. Bác sĩ nói có nguy cơ anh bị chấn thương não nên cần nhanh chóng cấp cứu ở tuyến tốt hơn.
Sau khi bàn bạc với bác sĩ, Tông Dân được xe cấp cứu tốt nhất chuyển đến bệnh viện quốc tế thành phố, đây là bệnh viện tư chuyên về não bộ tốt nhất hiện nay cũng đồng thời là bệnh viện của Lão Đại.
Ngồi trên xe, cô nắm lấy tay anh không buông, dù có mệt mỏi đến đâu cô vẫn không buông tay anh ra dù là một giây.
Nhìn cả người anh thương tích đầy mình, trên đầu quấn băng trắng đến đau lòng. Cô đến bây giờ đã không còn khóc được nữa rồi...
Chiếc xe cấp cứu lao nhanh trong màn đêm, đến hơn 9 giờ sáng là về đến bệnh viện thành phố. Bên ngoài một đoàn bác sĩ đã trực chờ sẵn, Tông Dân vừa đến nơi đã được đẩy vào trong phòng cấp cứu.
Cô chạy theo sau, bà Chi cùng vài người nữa cũng có mặt. Dưới cái lạnh của cơn mưa đêm qua cả người cô gai gai nóng, cơ thể có chút khó chịu. Bà Chi thấy cô, nước mắt bà lại giàn giụa:
- Minh...sao vậy hả con, sao vậy hả?
Cô ôn lấy bà, cả hai mẹ con ôm nhau khóc trước cửa phòng cấp cứu. Trên hành lang bệnh viện chỉ còn văng vẳng tiếng khóc của hai người.
Minh ngước mắt lên nhìn, trong kia là người cô yêu nhất, là người mà cả đời này cô không thể rời xa được.
_______...._______
2 tháng sau.
Minh vừa từ nhà đến bệnh viện, trên tay cô là lãng hoa hướng dương nở rất đẹp, tay còn lại xách một giỏ đầy ắp trái cây, trái nào cũng chín thơm to ụ.
Bác bảo vệ trực ban thấy cô, ông cười chào cô:
- Cô Minh hôm nay đến muộn hơn mọi khi đấy nhé.
Minh cười tươi tắn, cô chọn mấy quả cam to to đưa đến cho bác bảo vệ, vui vẻ nói:
- Vâng cháu hôm nay ngủ dậy trễ rồi, cho bác mấy quả cam từ vườn vừa ra, chúc bác buổi sáng vui vẻ nhé ạ.
Bác bảo vệ già nhìn theo cô, ông như cảm nhận được có gì đó khác lạ từ cô gái này. Còn nhớ một tháng trước, sáng nào cô cũng đến bệnh viện với cặp mắt sưng húp, gương mặt thì gầy gò rất đáng thương. Chắc hôm nay cô có chuyện gì vui rồi đây, như vậy thật tốt cho cô quá.
Minh bước vào trong sảnh bệnh viện, cô ôm lãng hoa cùng giỏ trái cây ấn thang máy lên tầng 2. Bước vào phòng cô đặt lãng hoa lên đầu tủ ngau ngắn, giỏ trái cây lại để bên tủ gần với tủ lạnh trong phòng. Thay một ít nước mới cho bình xịt nước, cô vừa xịt vừa nói với người trên giường:
- Anh thấy hoa đẹp không, hôm nay vì ghé mua hoa mà em đến muộn, anh chờ em có lâu không?
Người trên giường vẫn yên tĩnh không trả lời cứ như chưa từng nghe cô hỏi đến vậy.
Minh vẫn không giận, cô chăm chút cho lãng hoa, nụ cười trên môi càng ngày càng rộng:
- Hôm nay em có một chuyện cực kỳ quan trọng muốn nói cho anh biết, anh chờ em một chút nha.
Nói rồi cô rút trong túi ra một cái hộp nhỏ, lấy vật dài dài ra, vui vẻ đưa đến trước mặt anh, cô lắc lắc cái tay:
- Tèn ten, hai vạch nhé, hai vạch nhé. Em thông báo cho anh một tin cực kỳ quan trọng đó là... anh sắp được làm ba rồi. Vui chưa?
Mặc cho cô vẫn luyên thuyên nhưng người trên giường vẫn không hề động đậy cứ như không quan tâm đến lời mà cô nói.
Minh vẫn cười rất rực rỡ, cô đặt cái que thử thai hai vạch một đậm một nhạt lên bàn, sau đó vào nhà vệ sinh lấy một thau nước pha ấm đem ra bên ngoài. Ngồi xuống, cô nhúng khăn sạch vào thau nước sau vắt sạch trực tiếp lau tay cho người đàn ông đang nằm trên giường kia. Vừa lau cô vừa luyên thuyên nói:
- Em biết là anh vui lắm, anh chắc đang muốn nhảy cẫng lên đúng không? Thật sự em cũng vui lắm, khi thấy hai vạch trên que em bật khóc huhu luôn đấy. Gớm nhé, sắp làm ba trẻ nhỏ rồi đấy, sau này đừng trêu em nữa đấy.
Lau hết tay bên này lại lau sang tay bên kia, nụ cười trên môi cô dần nhạt đi bớt.
- May anh nhỉ, tháng trước cấy tháng này lại được luôn, chắc trên đời chỉ có mình em may mắn thế thôi quá.
Hết lau tay cô lại lau thân mình cho anh, nụ cười trên môi nhạt đi rất nhiều rồi nhưng giọng nói vẫn thập phần phấn khởi:
- Anh thích con trai hay con gái? Em thì thích con trai, con trai giống anh, đẹp trai lại giỏi nữa. Nhưng quan trọng nhất là thương em, em chỉ thích hai ba con anh chỉ thương một mình em ấy.
Anh vẫn im lặng nằm yên tĩnh.
Thay một thau nước khác, cô đưa khăn lên đến mặt anh, hốc mắt cô lại đỏ ửng. Lau trán anh, mũi anh, má anh, cô không nhịn được mà bật khóc. Đây là lần thứ bao nhiêu cô khóc khi vệ sinh cho anh rồi nhỉ? Cô....thật sự cũng không thể nhớ được.
Ôm lấy gương mặt anh cô òa khóc, nước mắt mặn chát thấm ướt trên vai anh. Nỗi đau đớn của người phụ nữ dường như bộc phát, cô lớn tiếng trách anh:
- Tông Dân sao anh mãi nằm lì ở đó vậy, sao anh không tỉnh dậy hả? Anh đùa với em đúng không, có đúng không?
- Dân anh tỉnh dậy đi mà, em có thai rồi là con của em và anh đó. Anh không dậy ai sẽ đưa em đi khám định kỳ, ai mua thức ăn ngon cho em, ai cùng em vượt cạn? Anh có biết phụ nữ sinh con cần nhất là chồng của mình bên cạnh không hả? Gái chửa cửa mã bộ anh không thương em nữa hay sao vậy?
Cô ôm lấy anh, trách móc nghẹn ngào:
- Amh không thương em nữa đúng không, anh bỏ em luôn đúng không?
Mặc cho cô khóc đến tê tâm liệt phổi mà người nằm trên giường vẫn yên lặng một tư thế không hề động đậy lấy một cái nào.
Minh khóc một hồi, bao nhiêu đau lòng đều đem nói hết, phút chốc cô ngước mắt lên nhìn anh, giọng điệu hờn dỗi trách móc:
- Anh không tỉnh cũng được, cứ nằm đó đi, sau này em chẳng cho con mang họ anh đâu.
Mũi hếch lên như một đứa trẻ, cô lau vội nước mắt môi mím chặt quay vào trong. Cô biết cô có nói nhăng nói cuội anh vẫn sẽ không tỉnh lại được nhưng nếu không nói cô có thể bị stress mà chết mất. 2 tháng qua cô chưa đêm nào ngủ an giấc, bao nhiêu tội lỗi cô đều gom vào người. Nếu không vì cô anh có lẽ đã không đi đến vùng bản núi để mà gặp nạn, nếu không vì cô anh đã không nằm đây vô tri vô giác không biết gì. Nỗi lòng của cô kìm nén suốt 2 tháng qua chưa từng than thở với bất cứ ai bật cứ người nào...
Quay đi vào trong, cô dặn lòng sẽ không khóc nữa, cô phải thật vui vẻ, thật vui để mà đón đứa bé sắp chào đời của anh và cô nữa chứ. Con là cầu nối của cô, là sức mạnh để cô có thể sống thật tốt mà đợi anh đến khi nào anh tỉnh dậy.
Minh ngước nhìn lãng hoa hướng dương trên tủ, môi cô cong lên nhẹ, bàn tay vô thức xoa xoa bụng, cô nói nhỏ:
- Hướng dương...hy vọng....
Ngay khi cô quay đi cô đâu biết rằng trên chiếc giường bệnh chằng chịt dây nhợ kia, người đàn ông với ngón tay khẽ động đậy, lông mi anh khẽ chớp chớp vài cái. Trong cõi lòng ai đó đang kêu gào muốn tỉnh dậy, muốn tỉnh dậy ngay lúc này...
Cái động đậy tay, cái chớp mắt nhẹ như là dấu hiệu của sự sống...sự hồi sinh một lần nữa.
Trong khuôn viên bệnh viện vang lên tiếng nhạc dịu dàng ấm áp như thay mặt nói hết tiếng lòng của một ai đó.
" Ѕẽ luôn thật gần bên em, sẽ luôn là vòng taу ấm êm
Ѕẽ luôn là người уêu em, cùng em đi đến chân trời
Lắng nghe từng nhịp tim anh, lắng nghe từng lời anh muốn nói
Vì em luôn đẹp nhất khi em cười, vì em luôn là tia nắng trong anh....Không xa rời. "
Tình yêu có thể xấu xa đến mức mang đến nhiều nỗi buồn nhưng cũng có thể vựt dậy được một sự sống, đó người đời gọi là sự kỳ diệu của tình yêu!
17g34p - Hoàn chính văn.