Nhìn quanh trong phòng, trên tủ có hoa hồng thơm, bên cạnh thêm một giỏ trái cây trông khá đắc tiền. Cô nhớ trước khi cô chìm vào giấc ngủ thật sự thì Tông Dân là người đưa cô đến đây, thế anh ta đi đâu nữa rồi?
Vừa đặt một chân tính xuống giường, cô đã nghe bên ngoài có tiếng bước chân cùng tiếng mở cửa. Tông Dân vừa thấy cô, anh vội vàng chạy đến.
- Xuống làm gì, em nghỉ thêm đi.
Nhìn thấy anh quan tâm đến cô, bao nhiêu giận hờn lại đổ dồn lên, cô sụ mặt, giọng khàn đục:
- Đi về nhà.
Tông Dân cuốn quýt, anh vội chụp lấy tay cô:
- Tại sao lại về, em vẫn chưa khỏe mà.
Minh rưng rưng nước mắt, cô nhìn anh, gương mặt tràn trề ủy khuất:
- Anh cần gì tôi nữa, tôi đi về nằm ở nhà một mình cho anh vừa lòng.
Anh nhìn cô, gương mặt ngốc trệ mất mấy giây, cô lại nghĩ anh muốn cô về nên lại khăng khăng đòi đứng dậy không chịu ở lại bệnh viện nữa.
- Đó...thôi để tôi đi về, tôi đi về cho anh vừa lòng vừa dạ...
Tông Dân nhìn bộ dáng một bụng ủy khuất của cô, anh nhịn không được bật cười. Không nói không rằng trực tiếp bồng cô lên, vật cô nằm ngựa ra giường. Cả người anh chồm trên người cô, gương mặt hai người đối diện rất gần...
- Sao... anh không cần em em không biết đến tìm anh sao?
Minh hoảng hồn, hai tay cô bị anh ấn chặt trên giường, cả người cũng bị anh khống chế, cô có ý muốn vùng vẫy nhưng lực bất tòng tâm không thể nào thoát khỏi anh được.
Cô nhìn anh, lí nhí nói:
- Anh...buông tôi ra đi....
Tông Dân vẫn không có ý định buông cô ra, anh giữ chặt lấy cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh:
- Trả lời anh đi, vì sao lại không đến tìm anh?
Hết cách, cô đành phải cúi đầu trả lời:
- Anh...không nghe điện thoại, nhắn tin anh không trả lời... ở đài anh cũng không muốn gặp tôi...vậy... vậy... tôi tìm anh để làm gì, anh có muốn quan tâm đến tôi nữa đâu.
Vừa nói hốc mắt cô vừa ửng đỏ, anh nhìn thôi mà cũng thấy ruột gan muốn lộn phèo hết cả lên. Ngốc quá....
Vuốt tóc cô, anh dịu dàng nói:
- Sao em ngốc vậy, em thử đi tìm anh một lần không được sao?
Cô ngước đôi mắt long lanh đầy nước lên nhìn anh, trong lòng ngũ vị tạp trần:
- Đi tìm anh thì anh sẽ lại quan tâm đến em sao, anh không ghét em nữa chứ?
Anh nhìn cô, trái tim không biết từ khi nào đã mềm nhũn đi, anh chờ bao nhiêu lâu cũng chỉ chờ lời nói này của cô.
- Sẽ. Anh sẽ luôn quan tâm đến em. Nếu cảm thấy cuộc sống trả thù này vô vị quá thì đồng hành cùng anh đi, có được không?
Đồng hành cùng anh??? Đồng hành cùng anh à?
Minh mím môi, nước mắt vô thức rơi xuống chảy dọc xuống khóe môi, mùi vị mặn mặn xộc vào miệng, đây chính là mùi vị của nước mắt. Cuối cùng thì anh cũng chịu quan tâm đến cô, cũng chịu cùng cô nói thương nói ghét.
Ngước mắt lên nhìn anh, cô lại không biết trên môi đang cong lên thành nụ cười:
- Đồng hành bao lâu, 1 tháng, 1 năm, 10 năm hay 100 năm?
Tông Dân bật cười, anh đưa môi tiến đến gần sát môi cô, hơi thở của anh thoang thoảng mùi hương kem đánh răng vị bạc hà dễ chịu và thơm mát. Hai cái mũi chạm vào nhau, anh nhu tình nói:
- Đến khi nào anh chết thì thôi, em thấy đã đủ chưa?
Minh mỉm cười, cô khẽ gật gật đầu:
- Sau này anh không được chết trước em, anh phải sống thật tốt để thay em...thay em chăm sóc con chúng ta nữa chứ.. được không?
Tông Dân thoáng sững sờ:
- Con chúng ta sao?
Minh thấy biểu hiện của anh, cô có chút chột dạ:
- Sao...anh không muốn hả, nếu vậy...
Cô chưa nói hết câu đã nghe anh cuốn cuồng lên giải thích:
- Không tất nhiên là anh muốn, anh muốn rồi... chỉ là anh mừng quá... mừng quá thôi...
Minh nhẹ thở ra, cô lại cứ tưởng là anh không muốn. Đưa tay ôm lấy anh, cô nói nhỏ:
- Em thật sự rất thích anh, anh làm bạn trai em nhé.
Trong không gian tĩnh lặng lâu lâu lại có tiếng bước chân người đi ngoài hành lang, trong phòng Tông Dân đang ôm lấy cô, gương mặt anh tuấn mỹ mà rạng rỡ, đó là gương mặt của sự hạnh phúc.
- Được, anh về sau sẽ là bạn trai của em.
Nói rồi môi anh áp xuống môi cô, vì sợ cô không thích ứng được nên anh rất nhẹ nhàng cứ như đang nâng niu một bông hoa đẹp. Môi chạm môi, từng cái hơi thở nóng rực phả vào nhau, anh ấn cô xuống, bàn tay đan siết vào tay cô, cả hai như muốn hòa vào nhau làm một. Minh hôn anh có chút chật vật, còn anh lại vô cùng điêu luyện, cũng chẳng trách được anh, người đào hoa đẹp trai như anh mà hôn môi tệ thì còn cái gì để nói nữa chứ.
Tông Dân nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm láp môi cô, anh đưa đầu lưỡi quét một vòng quanh bờ môi đỏ rực của cô, đương lúc cô còn chưa hết kích thích anh đã áp môi xuống, không ngừng đưa đầu lưỡi tiến vào khuấy đảo quanh khoan miệng thơm tho của cô. Bắt được đầu lưỡi trơn tru, anh ra sức cuốn mút, tiếng môi lưỡi va vào nhau "chụt chụt" khiến mặt cô đỏ còn hơn ánh Mặt Trời 12 giờ trưa.
Đang lúc hăng trào, cửa lại được mở ra, vang vọng vào đó là giọng nói thánh thoát của trợ lý Kiệt:
- Phó Tổng đã điều tra.....
Nói đến đây trợ lý Kiệt liền thấy một màn nóng bỏng trên giường, gương mặt anh từ bừng bừng phấn khởi chuyển xanh đỏ rồi lại xanh, không khác gì con tắc kè đổi màu theo cảm xúc. Trong lòng lại đang thầm gào thét ngàn lần rằng " ch.ết mẹ rồi, lần này tiêu rồi"...
- Á á tôi đi nhầm phòng, đi nhầm phòng..
Chưa kịp nhìn thêm hai người đang trai trên gái dưới trên giường một lần nữa, anh trợ lý nhát gan đã co giò bỏ chân mất dạng, một cọng tóc mai cũng không nhìn thấy.
Minh thẹn thùng, cô đẩy anh ra, đấm vào ngực anh mấy cái:
- Tại anh đó, anh ấy biết thì sao hả?
Tông Dân nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của cô, anh cười gian:
- Có sao, anh còn muốn đi thông báo đây.
- Ơ không được không được, để mẹ biết thì không được đâu anh.
Tông Dân nghe cô nhắc đến bà Chi cũng có chút lo lắng, nhưng dù sao cũng là mẹ anh mà bà lại thích Minh đến vậy... anh thật sự cũng không nên lo quá. Xoa xoa đầu cô, anh khẽ nói:
- Không sao, anh lo được.
Minh gật đầu, trong lòng cô cũng thật là lo lắng, cô rất sợ bà Chi sẽ không đồng ý hay nói là ghét bỏ cô nếu anh và cô nói ra sự thật. Nhưng mà cô tin anh, tin anh sẽ giải quyết được thật tốt.
Cô nhẹ thở ra, vòng tay ôm lấy hông anh, mặt cô áp vào lồng ngực rắn chắc kia, cô khẽ nói:
- Có anh bên cạnh, thật sự tốt quá.
Tông Dân cũng ôm lấy cô, hai người hai số phận hai cá tính cứ tưởng sẽ chỉ là hai đường thẳng song song nhưng hóa ra lại là hai đường thẳng cắt nhau tại điểm đích. Cuộc sống quả là không thể lường, tình cảm lại là thứ mua không được mà bán cũng không ai dám mua..
________....________
Sau hôm Minh xảy ra chuyện, Tông Dân cho trợ lý Kiệt điều tra Mộc Trà, cuối cùng cô ta cũng nhận là cố tình cùng với trợ lý của mình lập mưu hãm hại Minh. Nhưng có một điều Mộc Trà luôn khăng khăng là cô ta chỉ dội nước lên người Minh chứ không đánh Minh cũng không khóa cửa phòng chính nhà vệ sinh. Tông Dân nửa tin nửa ngờ, tất nhiên anh cũng tìm ra được điểm không hợp lý ở người trang điểm cho Minh nhưng cô gái đó lại nói cô ta đau bụng đến ngày nên xuống phòng y tế xin thuốc. Anh cũng có cho người kiểm tra thì những lời nói của cô ta hoàn toàn là sự thật. Vì đến đó lại mất dấu vết nên anh chỉ có thể đình chỉ công tác của Mộc Trà, nể tình cô ta từng có công cho đài nên anh không ra lệnh sa thải, thanh lý hợp đồng anh vẫn đền bù cho cô ta thỏa đáng. Chuyện của Minh và Mộc Trà đến đây thì chấm dứt, phần thắng chắc chắn là của Minh.
______...._____
Trong căn phòng khá tối, giọng một cô gái non nớt nhỏ nhắn vang lên:
- Thật sự em cũng đâu có đánh cô ta đâu sao lại thành ra như thế vậy chị? Bây giờ thì cô ta thắng rồi, càng nghe càng thấy Mộc Trà vô dụng.
Giọng một người phụ nữ tiếp theo:
- Chứ chị đã bảo em trông cậy vào Mộc Trà chưa, cô ta đầu óc tính toán ngu lắm. Nhưng mà có thật là em không làm gì Minh không?
Cô gái nhỏ nũng nịu, ôm lấy người phụ nữ:
- Thật mà, có mình em thì em đánh ai được, chị lại không tin em hả?
Người phụ nữ cười thành tiếng, ôm lấy cô gái nhỏ vuốt ve lên xuống:
- Chị làm sao lại không tin em nhưng nếu em nói như thế thì chỉ còn một nguyên nhân, là do Phương Minh tự mình làm cho mình bị thương nhầm lật đổ Mộc Trà. Haha...cô ta cũng là loại cáo già, sau lưng lại được Phó Tổng chống lưng, thủ đoạn cũng không vừa gì đâu.
Cô gái nhỏ mím môi, ánh mắt cô ta hằn lên tia ghen tức độc ác nhưng khi đối mặt với người phụ nữ kia lại tỏ ra bộ dáng đáng yêu ủy khuất.
- Huhu...chị Bình chị giúp em trả thù đi, cô ta mà ghét em thì em toi mất.
Chị Bình cười nhạt, bàn tay chị nâng mặt cô gái nhỏ kia lên, khẽ hôn xuống bờ môi nhỏ hồng hồng:
- Chị tất nhiên sẽ lo cho em rồi, nhưng mà tạm thời đừng gây chuyện nữa. Chị đã có cách, trước khi có thông báo của chị em nên tập trung vào công việc cho tốt nhé.
Cô gái nhỏ ôm lấy chị Bình, gương mặt cô ta gác lên vai chị nên chị không thể thấy được vẻ mặt khinh bỉ bĩu môi xem thường của cô ta. Môi cô ta cong lên, lời nói ra lại hết sức trơn tru:
- Trang yêu chị nhất, chỉ có chị Bình là đối tốt với em nhất.
Tiếng cười ái muội của hai người nữ, sau đó là trận hoang ái cuồng nhiệt....
________....._______
Minh nằm viện hai ngày thì được xuất viện, anh em đồng nghiệp cũng muốn đến thăm nhưng cô nhất quyết không đồng ý. Thật sự mấy vết thương trên người cô đều là do cô tự gây ra, có cái thì do cô ngả, có cái cô cố tình làm cho bị thương. Thật ra thì cô không muốn bản thân mình chịu đau một chút nào nhưng mà đôi khi hy sinh một chút cũng rất tốt, chí ý cô có thể loại được một đối thủ khá nặng đô.
Xã hội này là vậy, cô không hại người nhưng chưa chắc người không hại cô. Nếu có người đã muốn lấn cô một bước thì cô chỉ có thể đáp trả bằng cách ép người một trượng. Sống mà không vì bản thân mình thì trời không dung đất không tha, nhường nhịn mãi chỉ làm người khác càng hống hách và ngông cuồng. Cô không cổ súy cho việc hại người để đạt được mục đích của bản thân nhưng trong vài trường hợp người đẩy ta một cái, ta cũng không thể đứng im để bản thân bị thương một cách vô ích.
Minh sau đó đi làm lại, chương trình của cô vẫn như thế, Tông Dân cũng không muốn cho cô ôm đồm quá nhiều chương trình. Lúc đầu anh đưa cô vào làm trong nhà đài là muốn cô giúp anh nhưng sau này khi xác nhận tình cảm của mình anh lại không muốn cô phải nhọc lòng mệt mỏi thêm nữa. Nhưng mà để cô không làm gì lại nhàn quá sợ cô buồn chán, nên anh chỉ còn cách để cô tham gia vài chương trình chống cho cô buồn bã.
Buổi chiều sau khi tan làm, anh đưa cô đến một cửa hàng chuyên làm món cay Tứ Xuyên Trung Quốc. Gọi một bàn to cô vừa ăn hít hà cay xè khói.
- Ôi cay quá, tôm đất ngon nhưng cay chết em.
Tông Dân nhìn bộ dáng của cô, anh phì cười đưa cho cô một cốc nước lạnh:
- Từ từ thôi, cay quá để anh gọi phần ít cay cho em.
Minh xua tay, cô vừa ăn mớ thịt tôm được anh lột sẵn để trong bát vừa nói:
- Không cần kêu nữa đâu, cay nhưng vẫn ngon lắm.
Anh vừa lột vỏ tôm vừa ngước mắt lên nhìn cô, gương mặt cô nhỏ nhắn lại ửng hồng hai má trông đáng yêu vô cùng. Thấy môi cô dính một ít sốt tôm ra ngoài, anh nhanh tay rút một ít khăn giấy lau giúp cho cô.
- Ăn để ý chút, em xem em kìa.
Minh không quan tâm lời anh nói, cô vẫn vừa ăn vừa líu lo run run vui vẻ. Tông Dân lắc lắc đầu, anh thật sự bó tay với cô, mỗi khi được ăn ngon cô lại giống như con người khác, vui vẻ đến không thể tưởng. Nhưng mà anh lại thích cô như thế, cô cứ vui vẻ trẻ con mãi như thế cũng được, cuộc sống của cô trước đâu vốn đã khổ đau nhiều rồi.
Hai người vẫn một cặm cụi lột vỏ tôm, một hăng say hít hà ăn thịt tôm, giữa chừng lại nghe được tiếng nói khá quen thuộc.
- Minh sao em ở đây, ơ kìa... Phó Tổng sao?
Minh ngước mắt lên nhìn, ôi mẹ ơi đám người của đạo diễn Đức. Minh nhìn Tông Dân, sau lại nhìn lại cô, phút chốc cô đứng bật dậy, cười cười hỏi ;
- Chào mọi người, mọi người đi đâu đây?
Một anh trong nhóm đứng ra trả lời:
- Quán này của nhà anh Huy, bọn anh hay đến đây lắm. Còn em sao lại đi cùng Phó Tổng, chẳng lẽ....
Cả bọn người phía sau cũng nhao nhao lên, Minh vội xua tay, cô lắc lắc đầu:
- Ơ không các anh đừng...
Chưa nói hết câu đã nghe Tông Dân đứng dậy, anh ung dung thẳng thắn trả lời:
- Bọn tôi đang quen nhau.
"Bùm" thông tin anh vừa nói khiến toàn bộ những người đứng đó đều đờ người ra, mà nặng nhất là Minh, cô gần như muốn hóa đá ngay tại chỗ.
1 giây, 2 giây, 3 giây trôi qua không khí vẫn yên lặng đến đáng sợ. Đến giây thứ 4 thì.....
- Thật sao, thật hả Phó Tổng?
- Eo ôi tôi biết ngay mà, biết ngay mà...
- Cung hỷ, cung hỷ chúc mừng em nha Minh. Phó Tổng là cực phẩm đấy, em may mắn ghê.
- Ôi bọn tôi giao bông hồng của khâu hậu trường cho anh nha Phó Tổng, rước cô ấy đi luôn đi đừng trả lại, bọn tôi không nhận đâu.
Minh nghe hết những gì anh em khâu hậu trường nói mà cô cảm thấy giận điên người, hóa ra "giá" của cô tệ đến như thế sao hả?
- Này này các anh, giữ mặt mũi cho em chút đi.
Tông Dân cũng bật cười, anh kéo tay Minh lại, có chút nghiêm túc nhìn đám người trước mặt, nói:
- Mong các anh em đừng tiết lộ chuyện này ra bên ngoài, như thế sẽ ảnh hưởng đến công việc của Minh. Bọn tôi hiện tại chưa muốn công khai với nhà đài.
Mọi người nghe Tông Dân nói, ai nấy đều gật đầu chắc nịch hứa sẽ không tiết lộ ra bên ngoài. Cứ thế việc cô và anh hẹn hò đã có người biết, cô cũng không biết là bí mật này được giữ kín bao lâu nhưng dù thế nào cô cũng cảm thấy rất vui. Vui vì Tông Dân đồng ý không tiết lộ rình rang, cũng vui vì anh có thể hiểu được cho cô, thật sự thân phận của cô cũng có chút đặc thù.
Đêm hôm nay vì mua chuộc anh em, Tông Dân đã bỏ ra khoản tiền không nhỏ để đãi đám người này ăn nhậu bét nhè. Minh cảm thấy tiếc tiền thay anh nhưng cô lại quá no không thể nhét thêm thức ăn vào được nữa. Hết cách để tránh lãng phí, cô cùng anh em uống bia góp vui. Kết quả không ai say mà cô lại có chút say tối mắt. Hết nói nổi!
Minh đi đứng có chút loạng choạng, cô quơ tay, nói:
- Chào các anh, các anh nhớ giữ lời...lời nha...
Mấy vị đồng thanh đáp lại, sau đó ai nấy đều lục tục ra về. Tông Dân vừa ôm lấy cô, vừa dìu cô ra đến cổng, đưa cô lên xe, thắt dây an toàn cho cô xong, anh nói:
- Em lại uống say nữa rồi.
Minh thật sự cũng không say lắm, nghe anh trách, cô cười cười:
- Em say đâu, vẫn tỉnh táo mà.
Tông Dân nhìn cô, anh véo nhẹ lên mũi cô:
- Chỉ giỏi mồm mép, ngồi yên để anh đưa em về.
Chạy tầm 15 phút xe dừng hẳn, Minh nheo nheo mắt nhìn ra ngoài cửa kính xe, cô ngạc nhiên hỏi:
- Đây là nhà anh mà, sao không đưa em về nhà?
Anh giúp cô tháo dây an toàn:
- Em quên là mẹ đi du lịch với dì Hà rồi à, em lại say về đó một mình ai chăm em?
Minh đờ người, cô quên mất bà Chi hôm nay đã đi du lịch đến tháng sau mới về. Eo ôi, cô thầm than sao mẹ lại đi lâu dữ vậy!!
Tông Dân tháo dây an toàn cho cô, sau đó anh xuống xe, mở cửa xe giúp cô:
- Xuống đi cô nương.
Minh gật đầu, cô chậm rãi theo sau anh đi vào nhà. Căn nhà này của Tông Dân cũng không tính là rộng, dạng nhà phố nhưng được điểm là nằm trong khu " nhà giàu". Minh cũng có đến đây vài lần cùng bà Chi, mặc dù không quen thuộc lắm nhưng cũng không cảm thấy xa lạ.
Sau khi vào nhà, anh đưa cô lên phòng, lấy giúp cô cái áo sơ mi rộng của anh cùng cái quần đùi đi bơi, đem qua phòng cho cô, anh cười cười ung dung nói:
- Đi tắm đi, đồ lót anh không có, nhưng mà ban đêm chắc không mặc cũng không sao. Anh cho người đi mua rồi, sáng mai họ sẽ đem đến.
Minh nhìn anh, hai bên má của cô tự dưng nóng ran lên cả. Ôm lấy bộ đồ trong lòng, cô lúng túng nói với anh:
- Được rồi, anh đi ra đi...em tắm..
Tông Dân nhìn bộ dáng ngại ngùng ngượng chín mặt của cô, anh cười đểu, trêu:
- Hay là cần anh tắm giúp không?
Minh giận đùng đùng, cô đứng phắt dậy đẩy anh ra cửa, cũng không quên đóng luôn cửa lại. Lúc vào đến phòng tắm mặt của cô vẫn còn nóng rực, thật sự là xấu hổ quá đi mất.
Tắm táp mất hơn nửa tiếng đồng hồ, Minh cảm thấy thật sảng khoái, mùi bia cũng vơi đi phần nào. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa xém chút cô đã giật bắn người:
- Ôi mẹ ơi, sao anh vào được em đã khóa cửa rồi mà?
Tông Dân cũng tắm xong, thân trên không mặc gì lộ ra vòm ngực rắn chắc cùng cơ bắp chắc nịch khiến lòng cô có chút rạo rực, phía dưới là quần thể thao, anh nửa nằm nửa ngồi dựa vào giường đọc báo. Nghe tiếng cô, anh buông tờ báo xuống giường, môi cong lên, nhàn hạ nói:
- Nhà cửa anh, em quên rồi hã?
Minh thật sự muốn bật cười, khi nãy anh hình như là đọc báo ngược thì phải.... tên này, muốn làm gì đây chứ?
- Nhưng đây là phòng của em mà, anh về phòng mình mà ngủ đi.
- Anh thích ngủ ở đây hơn, anh không sợ em làm gì anh, em thì sợ gì chứ. Tắm xong rồi thì ngủ đi, trễ rồi.
Nói rồi anh nằm xuống, hai mắt nhắm kịt cứ như là sẽ thật sự ngủ. Minh mỉm cười, cô cũng không cảm thấy ngại lắm. Dù sao thì anh và cô cũng xác định mối quan hệ lâu rồi, việc thân mật trước sau gì không xảy ra. Nhưng mà nhìn bộ dáng của anh, cô bỗng dưng thấy buồn cười, không ngồi người lớn xác to đầu như anh lại e dè đến như thế.
Kéo chăn nằm xuống, gì thì gì cô cũng nên nằm xuống cái đã, hôm nay có chút mệt quá rồi.
Cả hai nằm yên tĩnh được gần 30 phút, ngay lúc Minh chuẩn bị vào giấc ngủ lại cảm nhận được có người đang ôm mình. Híp hờ mắt, thấy anh vòng tay ôm lấy cô, cô cũng không cự tuyệt xoay người ôm lấy anh. Môi hai người khẽ chạm vào nhau tạo nên hồi lửa sắc bén....
Trong đêm tĩnh mịch, một nam một nữ ôm nhau hôn say đắm, Tông Dân trở mình nằm lên trên người cô, môi anh phũ xuống môi cô, dư vị ấm áp mà quen thuộc. Minh cũng thuận theo anh, cô ôm lấy cổ anh mặc sức cho anh mút mát môi cô không ngừng.
Bàn tay to lớn thon dài của anh vô thức không tự chủ được sờ soạng khắp nơi trên người cô. Anh hôn lên môi,lên má lại hôn xuống cổ, xuống ngực, từng cái hôn dịu dàng như kích thêm dục vọng trong con người cô. Bàn tay anh nhẹ nhàng tháo từng cái cút áo sơ mi, chỉ chưa đầy 1 phút cả thân thể trắng trẻo mịn màng hiện rõ mồn một ngay trước mặt. Tông Dân hít một hơi dài, đại não của anh gần như phình to ra vì hình ảnh của cô. Bao nhiêu dục vọng trong con người anh được cô khơi lên sạch không xót lại một chút nào. Trên trán anh gân xanh nổi lên từng dòng cũng đủ hiểu anh đã phải nén lại dục vọng như thế nào vì cô. Cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai cô, giọng anh trầm đục:
- Minh...cho anh...có được không em?
Cô cũng không khá hơn anh là bao nhiêu, nhìn anh vì nhịn mà nổi cả gân xanh, cô cắn cắn môi, lí nhí trả lời:
- Được.. nhưng nhẹ thôi...
Nhận được sự đồng ý của cô, anh hôn lên môi cô, nụ cười sâu thêm chút nữa, anh nói:
- Nhẹ...anh nhất định sẽ nhẹ mà.
Nói rồi anh hôn lại hôn xuống ngực, xuống cổ, hai đỉnh đồi cao vút hiện lên trước mặt anh, không to nhưng đủ làm anh phát ngất. Khẽ đưa môi xuống vờn nhẹ xung quanh, bàn tay anh cũng không quên mơn trớn uốn nắn theo dục vọng. Minh bị anh đùa giỡn, cô ậm ừ hừ hừ vài tiếng không vui, cái cảm giác vừa kích thích vừa buồn bực khiến cô vô cùng khó chịu.
Tông Dân mím môi cười, anh đưa môi ngậm lấy một bên đỉnh đồi nhỏ, bên còn lại bàn tay đang se se nụ hoa nhỏ khiến nó như nở rộ dưới tay anh. Mút hết bên này anh lại đổi sang bên kia, hai bầu ngực ửng đỏ nở rộ đẹp diễm lệ.
Minh ôm lấy cổ anh, cô nhắm mắt cảm nhận cảm giác khoái lạc mà anh đem lại. Anh nhẹ nhàng, chuyên nghiệp lại không thiếu sự chu đáo khiến cho thần trí của cô như được hưởng một trận massa giải trí. Trong vô thức vài tiếng " ưm ưm " từ miệng cô phát ra như động viên khích lệ anh nên tập trung thêm chút nữa.
Trên mút mát, dưới lại không ngừng mò mẫm, từng tấc da thịt mà bàn tay anh đi qua như khiến chỗ đó đông cứng không nhúc nhích được. Tông Dân mò mẫm vào quần đùi bơi của cô, bên trong tối om nhưng lại ấm áp tuyệt đối. Anh ngừng mút mát phía trên, cả người tập trung xuống nơi tuyệt mật phía dưới. Bàn tay anh nhẹ nhàng cởi quần đùi của cô ra, trước mặt anh đôi chân thon dài mịn màng trắng nõn không tỳ vết. Hô hấp anh có chút ngưng trệ, bàn tay lại hư đốn lần mò vào bên trong...
Minh căng người, cô nắm lấy ga giường, không dám nhìn chỉ dám nhắm mắt mà cảm nhận. Bàn tay anh mò mẫm đến nơi đầy nước kia, ngón tay thon dài từ từ đưa vào huyệt nhỏ mê người. Tông Dân gần như căng cứng cả người, ngón tay ra ra vào vào trong cơ thể cô càng ngày càng điên cuồng không khống chế được nữa.
Minh cuộn người, cô cảm nhận được sự khoái lạc cực mạnh theo mỗi nhịp tay của anh, tiếng rên rỉ ngâm nga cũng theo đó mà phát ra.
Anh hai mắt đỏ ngầu, miệng khô khốc nói:
- Kêu ra đi em, kêu ra đi.
Cô mím môi, mặt đỏ bừng bừng "a a " vài tiếng. Tông Dân mỉm cười, đang lúc cao trào anh lại thẳng thừng rút tay ra, Minh có chút hụt hẫng cô nhìn anh, biểu cảm như đang giận dỗi.
Anh ôm lấy cô, hôn lên môi cô, giọng nói ma mị mê người:
- Việc của ngón tay xong rồi, bây giờ đến lượt anh.
Nói rồi anh cởi phăng chiếc quần thế thao, sau đó là đến quần lót, bên trong cự long to lớn đang bành trướng không ngừng. Minh không dám nhìn, cô chỉ hé hé mắt, ôi có chút xấu xí ghê người...
Không để cho cô xấu hổ thêm, anh khẽ tách chân cô ra, chen cự long to lớn vào giữa. Từng cái nhích nhẹ từ từ đưa cự long vào trong... Minh căng người, đây không phải là lần đầu tiên nhưng thật sự đau chẳng khác nào cái cảm giác ấy. Hốc mắt ửng nước, cô ôm lấy tay anh lắc lắc đầu:
- Dân...đau...
Tông Dân nhìn cô, nhìn gương mặt khống khổ của cô, anh ngừng ngay động tác, anh chồm lên trước hôn lên môi cô, giọng anh khàn khàn nhỏ nhẹ:
- Đừng sợ, từ từ sẽ không đau nữa, anh hứa đó.
Cô gần như muốn bật khóc khi phía dưới kia anh lại từng cái nhích vào mạnh mẽ. Đến khi cảm nhận được thứ ấy đã vào trong, cô cũng gần như nước mắt đầm đìa.
Anh ôm lấy cô, lau đi nước mắt trên mặt cô, bên dưới cũng chỉ dám cử động nhẹ. Trong lòng xót xa cho cô vô cùng nhưng nếu không làm luôn lần này thì nhất định về sau cô sẽ sinh ra bài xích...
- Ngoan...anh đây...đừng khóc nữa...
Cô mím môi gật đầu, cả người lại đung đưa theo từng cái va chạm nhẹ của anh.
Sau cơn đau đớn qua đi là khoái lạc ùa đến, cô cảm nhận được sự sung sướng trong cơ thể đang kéo đến. Từng cú nhích nhẹ nhàng nhưng lại như sâu thẳm vào trong lòng cô, không còn đau đớn chỉ còn cảm giác lâng lâng như người trên mây. Hai chân cô quắp vào trong người anh, anh lại ngã người nhấc bỗng cô lên, thành ra cô hoàn toàn ngồi thẳng trên chân anh. Tông Dân mỉm cười, mồ hôi anh vươn ướt trán:
- Động đậy đi em.
Minh nghe theo lời anh, cô khẽ động, cái cảm giác thứ bên trong người cô như chạm đến đỉnh điểm của cô. Minh cong người, cô ôm lấy anh, anh lại cúi đầu ngoạm lấy một bên ngực cô mà mút mát. Chỉ với vài cái động cô đã căng người, tiếng rên rỉ nỉ non cũng theo miệng nhỏ của cô phát ra. Ngây ngất, sung sướng mà mê người....
Tông Dân ôm lấy cơ thể mềm nhũn của cô, anh bật cười. Lại đặt cô xuống, anh hăng say ra vào trong cơ thể cô. Từng cái đâm như vượt qua vũ bão mà vây đến, khiến Minh một lần lại một lần nữa lên đỉnh thành công.
Mãi rất lâu sau đó, khi cô gần như không thể nào chịu nổi nữa, van nài anh, anh mới ung dung đẩy nhanh tốc độ... sau đó cô chỉ còn nghe tiếng gầm nhẹ cùng một dòng nước ấm ấm chạm thẳng vào trong lòng cô...
Anh khẽ hôn lên tóc cô, nụ cười trên môi không hề tắt:
- Minh...cảm ơn em rất nhiều, anh yêu em!
Bên ngoài trời mây đen như giăng kín, gió lạnh lại như ùa về... mà trong phòng mùi vị của sự hoang ái không sao phai đi được..