'Hồi Thái hậu, hoàng thượng. Hình chú heo này thể hiện năm sinh của Thái hậu. Còn hai con số này thể hiện số tuổi. Tuy nhiên đây là chữ số la mã ở quê hương ta.'
'Cái bánh này phải ăn như thế nào? trông thật hấp dẫn'. Hoàng thượng đúng là tuổi trẻ, rất háo hức chờ mong.
'Trước khi ăn, chúng ta sẽ thấp nến. Nhân vật chính sẽ cùng mọi người hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Kết bài nhân vật chính sẽ nhắm mắt ước một điều ước. Dùng một hơi thổi tắt nến. Thì điều ước sẽ thành hiện thực'
'Thật như vậy?'. Bổn cung rất muốn ước a. Phò mã nhanh đốt nến.
Vì mọi người chưa từng hát bài này. Ta sẽ thổi một khúc làm nhạc đệm. Nói xong liền mượn Tôn công công một cây sáo trúc. Ngày xưa còn đi học, một mình buồn nên cũng tập tành thổi vài nốt với người ta. Giờ có thể đem ra dùng rồi.
Nhược Ca tự tay đốt nến, nâng bánh đưa đến tay Thái hậu, hô lên. 'Nhi thần và Ngưng nhi chúc mẫu hậu Sinh thần khoái hoạt. Trẻ mãi không thấy tuổi. Mãi bên cạnh chúng nhi thần'
'Hahaa....tốt lắm tốt lắm'. Thái hậu cầm lấy bánh. mọi người lại hô lên. 'Chúc Thái hậu sinh thần khoái hoạt'.
'Nào, ta sẽ thổi sáo. Mọi người vỗ tay theo'. Nhược Ca thuần thuận tấu một khúc nhạc Happy birthday bằng sáo, vui vẻ (Nhạc ở link trên. Mở nghe nhá các bạn hữu).
Dừng động tác, Nhược Ca cầm bánh kem đặt xuống bàn. Bắt nhịp 'Thái hậu mau ước đi'. ' Ước đi, ước đi'...........đại thần hô theo.
Thái hậu vui vẻ cười không ngưng. Nhắm mắt ước thật sau đó mở mắt ra thổi nến. Mọi người lại hoan hô vỗ tay không ngừng. Nhược Ca nháy mắt với hai tiểu huynh đệ ở Ngự thiện phòng. Hai người nhanh nhẹn mang dao cắt bánh kem mỏng, đích xác là được cắt gọt từ vỏ thân tre. Rất đẹp. Người còn lại mang đĩa nhỏ ra. Nhược ca đón lấy dao, hai tay cung kính dâng lên Thái hậu.
'Người dùng dao này cắt xuống bánh kem, vậy là lễ thành'. Thái hậu nhận lấy dao từ tay Nhược Ca, nhẹ nhàng cắt một đường trên bánh kem lớn ở tầng dưới. Nhược Ca vỗ tay chúc mừng.
Liền căn dặn cung nữ cắt bánh kem chia cho mọi người. Nhược Ca đến ngồi bên cạnh Trường Ngưng. Bánh đã được chia xong, nhưng vẫn đợi hoàng thượng và Thái hậu dùng trước mới tới lượt mình.
Hoàng thượng và Thái hậu ăn một miếng, mọi người nín thở chờ xem nhận xét. Lại ăn thêm miếng thứ hai.
'Hoàng tỉ phu. Trẫm chưa bao giờ được nếm qua món bánh có hương vị như thế này'. Hoàng thượng hai mắt sáng rỡ.
'Phò mã a, bổn cung đã từng tuổi này mới thấy loại bánh như vậy. Bên ngoài phủ một lớp trà rất thơm, bên trong là lớp bánh vừa mềm vừa xốp, rất tốt rất tốt. Nào! Mọi người cùng dùng thử'
'Tạ thái hậu, tạ hoàng thượng'. Những người còn lại nhanh dùng thử. Một trận hỗn loạn khen ngợi bánh ngon. Nhưng Nhược Ca không quan tâm, mà trở lại bên cạnh Trường Ngưng. Đưa một đĩa bánh cho Tuyết nhi.
'Đây là phần của Tuyết nhi tỉ tỉ. Ta có để dành một phần cho Lạc Hy rồi'
'Tuyết nhi đa tạ Phò mã'
'Ân. Tỉ ăn nhanh đi'
Xong hết lại ngồi bên cạnh bồi Trường Ngưng. 'Ngưng Nhi, Nàng dùng thử đi'. Nhược Ca dùng muỗng cắt một miếng bánh hương trà nhỏ, đưa trước đôi môi đỏ mọng của Trường Ngưng, miệng hả ra làm mẫu cho nàng.
Trường Ngưng ngại ngùng xoay mặt chỗ khác làm bộ như không thấy. Nhược Ca kiên nhẫn dỗ dành. 'Đừng ngại a, thử đi. Rất ngon'.
Trường Nhưng không đành lòng, vẫn là làm theo Phò mã. Hé miệng xinh đẹp nhẹ nhàng ăn miếng bánh. Trường Ngưng nhìn vẻ mặt chờ mong của Phò mã, tâm nảy ra muốn trêu chọc một chút.
'Không nghĩ rằng Phò mã của bổn cung còn biết làm bánh nữa'
'Ngưng nhi thấy ngon không?'
'Ân. Mùi vị không tệ'.
Nhìn Phò mã nhíu mày, độ cong khóe miệng Trường Ngưng hiện rõ. Nhược Ca thì ỉu xỉu. 'Ai cũng khen ngon, chỉ có nàng nói vậy'.
****
Thái hậu ăn rất ngon và vui vẻ, vì vậy ban thưởng cho Nhược Ca một trăm lượng vàng kim. 100 thước lụa thượng đẳng cho Phò mã phủ. Nhược Ca không biết là bao nhiêu chỉ có thể cuối đầu tạ ơn.
'Ngưng nhi, một trăm lượng vàng kim là bao nhiêu? Có thể mua được những gì?'
Tuyết nhi nghe Phò mã hỏi Trưởng công chúa thì che miệng cười. Trường Ngưng ở một bên yên lặng ăn bánh. Một lát sau ăn xong nàng mới chậm rãi trả lời.
'Phò mã có thể mua được rất nhiều thứ'
Nhược Ca nghe Trường Ngưng trả lời cũng như không trả lời. Đành thôi. Về nhà lại hỏi Lạc Hy vậy.
****
Lúc này đây, nhưng văn sĩ nho nhã, những công tử hào hoa quyền quý lần lượt bước lên trổ tài. Nào là ngâm thơ, nào là múa kiếm. Ặc ặc......nhìn hoa cả mắt.
Đêm xuống, ánh trăng chiếu lên mái tóc đen óng của Trường Ngưng, làn da trắng nõn của nàng được tôn lên triệt để. chiếc cổ trắng ngần, thon dài do bới tóc lên. Nhược Ca lại nhìn nàng say mê.
'Hôm nay là ngày sinh thần của Thái hậu, không biết Ngưng Nhi có thể nể mặt mà uống với ta một ly không?'
Nhược Ca phục hồi tin thần. Nhìn người trước mắt không khỏi chán ghét. Lại là cái tên Lý Bân. Ngưng nhi là cái tên để ngươi gọi sao? Ánh mắt của hắn nhìn Trường Ngưng rất dễ nhận ra hắn là có dã tâm. Tim đập liên hồi. Không biết Trường Ngưng sẽ trả lời thế nào?
Hắn là đang dùng Thái hậu để Trường Ngưng cấp hắn mặt mũi a. Trường Ngưng vẫn chưa đáp. Nhược Ca là tức đến mất kiểm soát rồi, liền đứng dậy nhận lấy ly rượu từ trong tay của tên Lý Bân một ngụm uống cạn, xong còn trút ly rượu xuống đất. Chứng tỏ không bỏ xót giọt nào. Ánh mắt không thiện cảm mà nói.
'Ngài là Lý Bân tướng quân đúng không?'
'Chính là ta'
'Được. Ta thay mặt Ngưng nhi uống với ngươi một li, xong rồi ngươi có thể trở về chỗ. À, phiền Lý Bân tướng quân thay đổi cách xưng hô đúng mực. Ngưng Nhi không phải là tên để ngươi gọi'
Lý Bân nghe xong tay nắm chặt thành quyền nghe răng rắc. Nhìn thấy Trường Ngưng đối với hắn không một ánh nhìn.Hắn nhịn. Vì sao hắn si tình bao năm nay đối với Trường Ngưng lại không bằng một tên vô danh tiểu tốt trước mặt? Hắn không thể mất bình tĩnh trong lúc này. Liền đối với Hoàng thượng và Thái hậu tâu.
'Khởi bẩm Thái hậu, Hoàng thượng. Lý Bân biết Phò mã một thân võ học cao siêu, vì vậy hôm đó đã vượt qua bao người giành được túc cầu. Hôm nay Lý Bân tài học thô thiển, múa rìu qua mắt thợ mạo muội xin được lĩnh giá Phò mã gia vài chiêu. Khẩn xin Thái hậu và Hoàng thượng ân chuẩn'
****
Mọi người ai cũng nghĩ rằng Phò mã võ học cao ngang tài với Lý Bân tướng quân. Chỉ có Nhược Ca và Trường Ngưng là hiểu rõ. Hai người trao đổi ánh mắt. Cũng không hiểu đối phương nghĩ gì.
*****
Một xíu chuyện vui.
Tác giả: Này Phò mã, ngươi đang làm gì?
Phò mã: Ta đang tìm chỗ trốn a.
Tác giả: Ngươi đi ra, chốn đâu bây giờ?
Phò mã: Các hảo hữu gần xa. Xin thưu lưu Phò mã này?