Trên đường trở về Nhược Ca không nói câu nào, Lạc Hy hiểu tính tình Thái tử vì vậy cũng không hỏi. Nhược Ca xuống ngựa liền đi thẳng vào thư phòng không quay đầu, đóng sầm cửa lại. Nằm dài trên bàn.
Trường Ngưng chỉ vừa xuất hiện, lại bị Thái tử xem như không khí đi lướt ngang. Trường Ngưng linh cảm chuyện không tốt xảy ra. Bắt lấy Tiểu Nô vừa đi ngang.
'Tiểu Nô tham kiến Thái tử phi nương nương'
'Nói! Vì sao Thái tử sắc mặt không tốt?'
'Hồi Thái tử phi, Thái tử...Thái tử vừa ở pháp trường trở về...Người chính tay...chính tay lấy đầu Tần Bá'
Trường Ngưng nghe thế không nói hai lời hướng thư phòng vội vả đi. Lạc Hy không phải chậm, mà vì nàng không có tư cách để tranh giành sự lo lắng cho Thái tử cùng Thái tử phi nương nương. Vì vậy cùng Tiểu nô phân phó cung nữ chuẩn bị nước nóng, Thái tử cần tấy trần những ô uế.
Trường Ngưng nhẹ nhàng đặt tay lên vai Thái tử, nàng hiểu người trước mắt thiện lương. Đối với việc tự tay giết Tần Bá chắc chắn là do bị đối phương đã kích.
'Thái tử có thể nói thiếp nghe vì sao không?'
Nhược Ca đột nhiên xoay người ôm lấy Trường Ngưng, vì Nhược Ca đang ngồi trên ghế, mà Trường Ngưng lại đứng. Cho nên mặt của Nhược Ca đang chôn ở bụng Trường Ngưng. Trường Ngưng thuận thế vuốt tóc Thái tử.
'Ngưng nhi! Ta...Ta giết người'
'Hắn sớm muộn cũng sẽ chết. Thái tử chỉ thay quân lính hành hình mà thôi. Người nên nghĩ thoáng một chút. Đừng tự trách bản thân'
'Hắn! Hắn dám nói Ngưng nhi sẽ cắm sừng ta giống Huyên phi'. - Nhược Ca ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào đôi mắt Trường Ngưng. Ngược lại Trường Ngưng không né tránh ánh mắt của Thái tử, trái lại rất ôn nhu, môi xinh miểm cười, bàn tay thon dài sờ lấy gương mặt đang đau khổ.
'Vậy nên giết hắn sớm hơn. Hắn dám vu khống Thái tử phi. Bắc Ảnh Trường Ngưng ta cuộc đời chỉ yêu mỗi Đường Gia Lăng. Đây không phải lời thề, cũng không phải lời hứa hẹn. mà chính là điều thiếp đã làm'
Nhược Ca như vơi bớt gánh nặng trong lòng. Đứng dậy ôm lấy Trường Ngưng. lại như nữ nhân yếu đuối mà rơi nước mắt. Rất may, Trường Ngưng không nhìn thấy cảnh này.
'Ta yêu nàng! Ngưng nhi'
'Thái tử. Ta tắm cho người, tẩy sạch bụi bẩn mới được ôm Duệ nhi'
'Ân'
**************
Nhược Ca được Trường Ngưng hỗ trợ tắm gội. Hôm nay hưởng trọn sự ôn nhu của nàng. Nhược ca nằm trên đùi Trường Ngưng để nàng lau khô tóc, mơ màng ngủ lúc nào không hay.
Ngủ thật sâu, không biết qua bao lâu trên mặt ngưa ngứa...bên tai truyền đến tiếng u..a của trẻ con. Lười biếng mở mắt, Trường Ngưng vẫn một tư thế như cũ, nụ cười xinh đẹp cưng chiều.
'Thái tử đã dậy'
'Ân. Ta đã ngủ bao lâu'
'Chừng hai canh giờ'
Nhược Ca ngồi dậy, bế tiểu bảo bối lên. 'Tiểu Duệ nhi lớn nhanh thật'.
'e...e..e'. - Đứa nhỏ này quấn lấy Nhược Ca, dạo gần đây Nhược Ca bận đi sớm về khuya, cũng không có dịp bế hắn. Hắn đã không còn sợ mẫu thân của mình.
'Duệ nhi rất giống Thái tử'
'Hửm. Ta vẫn thấy giống nàng hơn'. -Nói xong nghiêng người hôn lấy Trường Ngưng. Ai biết được Tiểu hoàng tử trong lòng thấy cảnh này cười 'sằng sặc' lên. Chẳng thấy hàm răng đâu hết. Có vẻ hắn thích một nhà ba người quấn quýt bên nhau a.
Trường Ngưng đánh nhẹ vào lưng Nhược Ca, nàng ngượng ngùng, hoàn hảo Duệ nhi còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Nếu hắn hiểu chuyện thì nàng không biết trốn vào đâu.
---
Hoàng hậu trở bệnh, Trường Ngưng nhất quyết phải đến thỉnh an. Vậy là buổi chiều, Nhược ca tay bế Tiểu bảo bối, một tay nắm lấy tay Trường Ngưng, từ cổng tiến vào Vĩnh Nghi cung. Vừa bước vào, Tiểu Hoàng tử trong tay đã không ngoan ngoãn mà khóc rống lên. Có dỗ thế nào cũng không nín.
'Nô tì tham kiến Thái tử , Thái tử phi nương nương' - Thanh Hoa hành lễ.
'Đứng lên. Thanh Hoa! Bệnh tình mẫu hậu là thế nào?'
'Hồi Thái tử, Hoàng hậu nương nương ban đầu ăn không được, sau đó lâm vào trạng thái hôn mê. Thái y cũng không còn cách nào ngoài việc kê đơn thuốc bổ. Nhưng thuốc đưa vào lại trào ra'
Trường Ngưng lo lắng đến bên cạnh Hoàng hậu nương nương, sắc mặt người trắng bệt. Cơ thể già đi trông thấy.
'Vậy trước khi ngã bệnh mẫu hậu có ăn qua thức ăn nào dị thường không?'- Trường Ngưng đối với Thanh Hoa - Cung nữ hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu hỏi.
'Dạ bẩm Thái tử phi, thức ăn của Hoàng hậu nương nương được kiểm tra nghiêm ngặt từ khâu nguyên liệu đến chế biến, là những món nương nương vẫn dùng thường ngày. Không có phát hiện ra điều dị thường'
Nhược Ca đưa Tiểu hoàng tử cho Tuyết nhi, lạ thật, khi vào đến phòng thì Tiểu Hoàng tử lại ngoan ngoãn tròn xoe đối mắt nhìn xung quanh. Không còn khóc rống như ban nãy? Nhược Ca tạm thời gác chuyện này sang một bên.
Nhược ca bước ra bên ngoài sân, phát hiện Vĩnh Nghi cung trồng rất nhiều hoa Cẩm Tú cầu. Trong đầu dường như đã có câu trả lời mập mờ. Liền bước nhanh trở lại.
Nhược Ca mặt bình thản: 'Thanh Hoa! Từ khi nào Vĩnh Nghi cung lại trồng nhiều hoa Cẩm tú cầu như vậy?'
'Thưa Thái tử, cách đây hơn hai tháng. Quận chúa Mộc Linh đến thỉnh an Hoàng hậu có mang tặng người một chậu hoa Cẩm Tú cầu nhỏ. Hoàng hậu nương nương rất thích loài hoa này nên lệnh cho thái giám đi tìm về trồng khắp vườn'
Nhược Ca vẻ mặt có phần cau có, đối với Thanh Hoa lạnh giọng: 'Lúc đó Quận chúa Mộc Linh còn nói gì với mẫu hậu. Ngươi biết gì phải khai thật hết cho ta?'
Thanh Hoa quỳ xuống, cuối đầu: 'Dạ, Quận chúa còn nói hoa nở ban sáng rất đẹp, hương hoa nhẹ nhàng giúp người thoải mái, bớt căng thẳng'
Nhược Ca đi lướt qua người của Thanh Hoa: 'Ngươi đứng lên đi'. Giọng nói ôn nhu hơn so với vừa rồi.
'Các người ngay lặp tức dọn hết mấy cái hoa Cẩm tú cầu kia. Đem đốt hết cho ta'
Vậy là không tới nửa canh giờ, vườn hoa trở nên trống trải. Nhược Ca ôm lấy Tiểu hoàng tử bước ra bên ngoài, ngay đúng vị trí lúc sáng vừa bước vào Tiểu hoàng tử khóc quấy lên. Hiện tại Tiểu bảo bối thích thú xoay tới xoay lui, không hề khóc lóc.
Trường Ngưng bên cạnh như hiểu ra điều gì, vội nói: 'Thái tử nói Cẩm Tú cầu này gây bênh cho mẫu hậu?'
Nhược Ca kéo tay Trường Ngưng trở vào: 'Ta đã hiểu nguyên nhân cái chết của Huyên phi'
*****