'Phò mã thứ tôi, lệnh của Trưởng công chúa thuộc hạ không thể chậm trễ'
Nhược Ca bày ra bộ mặt đáng thương nhưng hai người kia vẫn tiếp tục kéo dây cương, ngựa Nhược Ca chính là đi theo họ. Không có dấu hiệu dừng lại. Ở phía sau Lạc Hy bị bỏ một đoạn khá xa.
Nhược Ca nhắm mắt, để mặc bọn họ kéo đi. Một lúc sau bên tai không còn tiếng gió ù ù, không còn cảm giác sốc nãy. Mới mở mắt ra, đã thấy trước mắt hiện lên ba chữ 'Phò Mã Phủ'.
'Phò mã gia, đã đến'
'Các người thong thả, đợi Lạc Hy đến sẽ cùng vào'
Lạc Hy rất nhanh đuổi đến, Nhược Ca vô cùng ga-lăng dìu nàng xuống ngựa. Đối phương rất lo lắng cho Nhược Ca, dò xét đủ chỗ. Nhược Ca thấy người trước mặt bình thường rất ôn nhu nhưng giờ lại luống cuống, phì cười: 'Lạc Hy, ta rất khỏe mạnh'
'Ân'. Nhận thấy bản thân mình lo lắng có phần hơi quá, cũng chỉ gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Hai vị tỉ tỉ hối thúc Nhược Ca trở về gặp Công chúa, đi theo bọn họ thật sự rất là mệt. Vòng qua vòng lại, không biết vòng như thế nào lại đến một hành lang. Hành lang này Nhược Ca quen mắt, nó dẫn tới căn phòng hôm trước mình tỉnh lại.
Có một vị tỉ tỉ thoạt nhìn trầm ổn, bước đi nhanh nhẹn. Y phục cung nữ màu lam nhạt. Hành lễ cùng Nhược Ca: 'Tuyết Nhi tham kiến phò mã'. Đồng thời hai vị tỉ tỉ cùng hành lễ: 'thuộc hạ xin lui'.
Nhược Ca bối rối, xua tay miệng lộn xộn: 'Tuyết nhi tỉ tỉ, hai vị tỉ tỉ đứng lên đi. Đừng hành lễ với ta'
Rất nhanh hành lang chỉ còn lại Nhược Ca, Lạc Hy và Tuyết Nhi. Tuyết Nhi rất lễ phép nói: 'Lạc Hy cô nương, Công chúa muốn gặp riêng phò mã. Phiền cô nương lui trước'. Xong lại hướng Nhược Ca nhẹ nhàng mỉm cười: 'Phò Mã Gia! Thỉnh đi lối này'.
Ta ngất a, các người bắt ta trở về. Không để Lạc Hy bên cạnh ta, bảo ta làm sao ứng phó với cái người không quen biết kia. Mãi suy nghĩ, chân đã đi đến cửa phòng. Tuyết nhi gõ nhẹ cửa, sau đó cuối người hướng bên trong nói: 'Hồi Trưởng Công chúa, Phò mã gia đã đến'
'Cho mời Phò mã vào'
Nhược Ca theo Tuyết Nhi bước vào căn phòng mình từng ở, lại có cảm giác nghẹt thở. Không khí ngột ngạt, nhiệt độ hạ thấp. Nhược Ca nhìn thấy bóng lưng một nữ nhân, một thân sa y trắng, tóc dài thẳng đến thắc lưng. Trên đầu điểm nhẹ một cây trâm ngọc, cũng không có trang sức lập lòe. Thân hình so với Lạc Hy có phần hoàn mỹ hơn nữa, không biết có phải khí chất, hay là thân phận của nàng? Người này hẳn là Trưởng công chúa đi.
'Phò mã đã nhìn đủ?'
Nhược Ca xoay tìm người hỏi mình, trong phòng không có ai. Chỉ có Nhược Ca và người trước mắt, nhất thời không biết trả lời làm sao. Đột nhiên nữ nhân trước mắt xoay người lại. Nhược ca nhìn muốn rớt cả tròng mắt, thật sự sống đến từng tuổi này chưa từng thấy nữ nhân nào đẹp như người trước mắt. Nếu ở hiện đại nàng sẽ là một hotgirl, một đại minh tinh không chừng.
Đúng là khí chất hoàng tộc, gương mặt hài hòa, mắt, môi, mũi miệng phải nói là tựa thiên tiên. Trời sinh ra cho nàng những thứ hoàn hảo chăng? Đối với cái đẹp, Nhược Ca phải thưởng thức. Đứng nhìn đến mất hình tượng.
Nàng nhẹ nhàng thoát tục, ánh mắt lạnh lùng không vướng bụi trần. Chả trách thiên hạ đồn đoán không ai xứng cùng nàng a. Thật tiếc thật tiếc, không có máy ảnh lưu lại. Nàng ta đúng là xinh đẹp tuyệt trần.
Từ lúc xoay người lại, Trường Ngưng thấy trước mắt người được cho là Phò Mã của mình ngẩn ngơ. Đã rất nhiều người gặp nàng đều mất bình tĩnh, ngẩn ngơ. Nhưng trong mắt họ chứa toàn dục vọng. Duy chỉ người trước mặt, ánh mắt hắn hiện lên một ý niệm tôn sùng, thần bái cái đẹp, chứ không phải là chiếm hữu.
Đánh giá người này, da trắng, môi hồng. Ánh mắt có hồn, dáng người cao gầy. Có chút yếu đuối của nữ nhân. Nàng rất nhanh liền khôi phục vẻ điềm tĩnh. Nhìn người này vẫn còn mơ màng, cảm giác bản thân bị người khác nhìn chầm chầm thật khó chịu.
'Bổn cung chưa từng bỏ qua cho người nào dám dùng ánh mắt này nhìn bổn cung'
Nhược Ca nghe giọng nói êm dịu này, như gió mát mùa xuân, thanh tao dịu ngọt. Nàng không những xinh đẹp và còn có giọng nói thật mê người. Nhược Ca lấy lại bình tĩnh, không sợ chết đối đáp:
'Phò mã nhìn Công chúa là phạm tội gì?'
Trường Ngưng tay cầm chén trà, tao nhã uống một ngụm. Lại tao nhã đặt chén trà xuống, nhìn chầm chầm vào Nhược Ca đến khi cảm nhận được đối phương bị nhìn đến mất tự nhiên mới cất lời:
'Phò mã nên nhớ rằng ở Đại Minh Triều, Công chúa chính là Quân. Phò mã chỉ là thần'
Nhược Ca biết đạo quân thần, Công chúa a! Cô là đang ép ta vào đường cùng à. Cuối cùng cô là muốn cái gì?
'Phò mã có biết tại sao bổn cung lại ở đây?'
'Ta không cần biết Công chúa sao lại ở đây? Việc này không liên quan ta'
'Tốt. Việc này không liên quan Phò mã, nhưng lại liên quan đến danh dự của cả Hoàng tộc. Phò mã của Trưởng công chúa giữa đêm khuya ngang nhiên cùng thị nữ riêng bỏ trốn. Chuyện này đang đồn khắp kinh thành, Phò mã bảo ta nên xử lý như thế nào?'
'Là chủ ý của ta, Lạc Hy tỉ ấy chỉ là phục tùng mệnh lệnh'
'Nếu Phò mã muốn nạp thiếp thì nói với ta một lời, cũng không cần bỏ trốn như vậy'
'Cuối cùng Công chúa nàng muốn gì? Ta đắc tội gì với nàng? Sao phải làm khó ta?'
'Dù sao hiện giờ Phò mã vẫn là Phò Mã của Trường Ngưng ta, còn ta ở đây, Phò mã nên giữ kẽ. Ngoan ngoãn ở lại đây, đừng có ý nghĩ chạy trốn thêm lần nào nữa'
Trường Ngưng nói xong lập tức rời khỏi. Cũng không cho Nhược Ca chút sắc mặt nào. Nhược Ca thất vọng tràn trề. Thì ra hoa hồng đẹp luôn có gai, nữ nhân đẹp mà tính tình như vậy thì ai mà lấy?
****
Nhược Ca lại quên rằng, chính bản thân mình bị ràng buộc trong mối hôn sự này!!!