Lâm Hiểu nói quán bar cách trung tâm thành phố một tiếng lái xe, có mặt tiền nhỏ hẹp, phía trên treo biển quảng cáo cực kỳ đơn giản, tựa như những quán ăn khuya lề đường, mặt trên viết hai chữ cỡ lớn-- Ám Dạ.
Xuống xe, Cố Sênh Sênh lấy mắt kính ra đeo.
Ở góc phố, các cô gái ăn mặc mát mẻ đứng tụ năm tụ ba, trang điểm lòe loẹt, sâu trong ánh mắt hàm chứa dục vọng đơn giản dễ hiểu, bọn họ nghiêng đầu nhìn qua quần áo Cố Sênh Sênh hiển nhiên không phải cùng loại người với họ, trong hàng tá ánh mắt chiếu đến, có kinh ngạc cũng có khinh thường.
Lầu năm góc cũ kỹ, ngã tư đường u ám, toàn bộ đều tỏ rõ đây là một địa phương bị lãng quên, Cố Sênh Sênh nhíu nhíu mày, Lâm Hiểu tại sao lại tới nơi này.
Trong đám thanh niên đứng ở cửa, một chàng trai mặc áo sơ mi xanh nhạt có mái tóc được chăm chút sành điệu nhìn thấy cô có chút nhan sắc, lập tức ném điếu thuốc trong tay xuống đất, vây quanh cợt nhả,“Em gái, đi chơi với bọn anh không?”
Cố Sênh Sênh không để ý đến bọn họ, lập tức đi vào bên trong, bọn chúng thấy cô không phối hợp, cười nham nhở hi hi ha ha, từ miệng phát ra những lời thô tục không sạch sẽ.
Vừa vào cửa Cố Sênh Sênh đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, căn phòng không lớn bị khói khí phong tỏa mù mịt, trên quầy bar một người đàn ông đeo khuyên tai, trên cánh tay chằn chịt hình xăm đang điều chỉnh đĩa nhạc tạo ra âm thanh lúc trầm lúc bổng (DJ), không gian bên trong tràn ngập tiếng nhạc cũng những âm thanh ái muội.
Khu sàn nhảy thiếu nam thiếu nữ gắt gao một chỗ, uốn éo vặn vẹo, vẻ mặt mê huyễn. Cố Sênh Sênh nhìn một vòng không thấy Lâm Hiểu đâu, trong lòng bắt đầu khẩn trương, nơi này loạn như vậy, Lâm Hiểu sẽ không gặp chuyện không may chứ.
Cô định gọi điện thoại cho Đường Tầm, vừa chọn dãy số chưa kịp bấm nút gọi, bả vai đột nhiên bị vỗ một cái, Cố Sênh Sênh quay đầu, là một người đàn ông trung niên trên người mặc áo sơ mi trắng tinh tươm, hắn hỏi:“Cố tiểu thư, cô tìm người à?”
Trong ánh mắt hắn có sự già dặn, khôn khéo, loại ánh mắt này Cố Sênh Sênh khá quen thuộc, dì bán rau trong chợ, nhóc con bán thức ăn sáng ven đường bên trong ánh mắt đều chứa đựng điều này, đây là dấu vết con người bươn trải sống qua năm tháng mài thành.
Cố Sênh Sênh thấy lạ, sao hắn biết cô họ gì, còn biết cô tới tìm người, người kia lại mở miệng,“Tiểu thư đừng hiểu lầm, tôi là giám đốc quán bar này, vừa rồi có một cô tên Lâm Hiểu dặn dò sẽ có một cô gái xinh đẹp họ Cố đến tìm cổ.”
“Cô ấy đâu rồi?” Cố Sênh Sênh nhìn quanh bốn phía, trừ nhà vệ sinh, hình như đâu có căn phòng nào khác.
Giám đốc cười cười:“Lâm tiểu thư uống say, trong nhà vệ sinh đấy.”
Toàn bộ bar đều tràn ngập một loại khí tức khác thường, Cố Sênh Sênh dựng tóc gáy, đi đến nhà vệ sinh, cô thầm nghĩ phải mau chóng tìm thấy Lâm Hiểu sau đó mang cô ấy rời khỏi.Còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của một cô gái kèm theo tiếng nôn mửa. Cố Sênh Sênh đứng ở cửa, cô gái mặc váy ngắn cúp ngực, lộ ra ngoài phần lớn làn da, tóc búi cao, đeo vòng tai khoa trương, trang điểm rực rỡ y như những cô gái đứng ở góc phố.
Chần chờ gọi một tiếng,“Lâm Hiểu?”
Lâm Hiểu nhìn thấy Cố Sênh Sênh, nước mắt lại trào ra làm trôi mascara, trên mặt lưu lại từng dòng đen lem luốc.
“Sênh Sênh, Đường Tầm anh ấy không cần tôi nữa, ảnh muốn chia tay, tôi nên làm gì bây giờ.”
Lâm Hiểu vòng tay ôm lấy bản thân, trên cánh tay bị bóp chặt làm xanh tím một mảnh, Cố Sênh Sênh ở trong lòng mắng Đường Tầm xối xả, không thích sao còn trêu chọc làm gì.
“Lâm Hiểu, chỉ là một người đàn ông thôi mà, cô còn có người nhà, còn có sự nghiệp, nghĩ thoáng một chút nha.” Cố Sênh Sênh đi qua, lấy khăn ướt giúp Lâm Hiểu lau mặt.
Lâm Hiểu đẩy Cố Sênh Sênh ra, cuồng loạn,“Cô không hiểu! Cô căn bản không biết gì cả! tôi yêu anh ấy, tại sao anh ấy không nghĩ đến cảm nhận của tôi.”
Cố Sênh Sênh rũ mắt, không mở miệng, sao cô lại không hiểu cơ chứ, cô cùng Quý Trầm gần gũi ba năm, thanh xuân người phụ nữ được bao nhiêu lâu đâu, mặc dù cô không yêu hắn, nhưng thật tâm muốn cùng nhau trải qua ngày tháng còn lại, vì muốn đủ tư cách làm một người vợ, sẵn sàng từ bỏ sự nghiệp đang trong thời kỳ đỉnh cao sáng chói, kết quả đổi lấy kết cục hai bàn tay trắng, tất cả những gì Quý Trầm làm đều chỉ vì muốn lợi dụng cô mà thôi.
Hơn một ngàn ngày đêm, hắn cư nhiên ngụy trang tốt như vậy, Cố Sênh Sênh hiện tại nhớ lại vẫn còn thấy ghê tởm.
“Lâm Hiểu, vì một người đàn ông không yêu mình mà tìm cái chết, không đáng chút nào, tình yêu không phải tất cả, cô phải sống thật tốt, chăm sóc bản thân mình thật tốt, mới khiến hắn hối hận.”
“Tôi hiểu tâm trạng của cô, tôi từng gắn bó với một người đàn ông suốt ba năm trời, tôi còn vì hắn mà từ bỏ công việc của mình, nhưng hắn một chân đạp hai thuyền, cô xem, tôi còn thảm hơn cô nữa, nhưng tôi cũng cho qua rồi, phụ nữ một đời không gặp phải vài ba thằng đàn ông tồi tệ thối tha thì sao trưởng thành được.”
Cố Sênh Sênh đã tỉnh lược bớt những điều không tiện nói cho Lâm Hiểu.
“Thật sao?” Lâm Hiểu ngẩng đầu lên,“Anh ấy sẽ hối hận sao?”
Cố Sênh Sênh thấy cô bớt kích động, biết có hi vọng, nhanh chóng khuyên tiếp,“Không thử sao biết, cô nhìn cô kìa, khóc lóc bù lu bù loa trôi hết cả lớp trang điểm, gương mặt vẫn còn xinh đẹp đến thế....”
Lâm Hiểu bị cô chọc nín khóc mỉm cười, nắm tay thành quyền, “Đúng, không thử làm sao biết anh ấy có hối hận hay không.”
Cố Sênh Sênh đứng sau lưng Lâm Hiểu, không nhìn thấy vẻ mặt cô ấy, lại nghe ra sự kiên định trong lời nói Lâm Hiểu.
Cố Sênh Sênh không nghĩ nhiều, đẩy cô ấy đi ra ngoài,“Như vậy mới đúng, tôi với cô đi ăn một bữa ngon lành nào, quên sạch những chuyện không vui đi nhé.”
“Sênh Sênh,“ Lâm Hiểu xoay người lại, cười tươi nói,“Tôi để quên đồ trong phòng, cô theo tôi đi lấy cái nha, xong rồi mình đi.”
Cố Sênh Sênh đi theo sau Lâm Hiểu, lúc này mới phát hiện thì ra quán bar này có huyền cơ khác, tận cùng bên trong góc bar hẻo lánh kê một cái kệ gỗ, mặt trên bày biện thưa thớt vài chai rượu, ngọn đèn mờ tối không nhìn kỹ căn bản không phát hiện phía sau còn có bậc thang dẫn lên lầu.
Nghĩ tới những cô gái ăn mặc hở da hở thịt bên ngoài, Cố Sênh Sênh lập tức sáng tỏ, xem ra lầu trên dùng để cung cấp dịch vụ đặc thù phục vụ nhu cầu khách hàng.
Hai người mang giày cao gót leo từng bậc thang giẫm ra thanh âm cộc cộc, Cố Sênh Sênh nhíu nhíu mày,“Lâm Hiểu, sao cô lại tới nơi này?”
Lâm Hiểu trầm mặc một lát, nhếch môi, trong thanh âm mang theo ý cười:“Sênh Sênh, chắc cô không ngờ, kỳ thật tôi sinh ra đã dính tới địa phương như thế này rồi, nhà tôi nghèo, tôi chưa được mấy tháng tuổi ba tôi đã phạm tội bị bắt vào tù, mẹ tôi vì nuôi sống tôi, cô cũng biết đó, một người phụ nữ không biết bao nhiêu chữ muốn kiếm tiền chăm lo cho gia đình có bao nhiêu khó khăn, cho nên......”
“Cho nên từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn ngụy trang bản thân, làm bộ mình là con gái của một gia đình bình thường, làm bộ như cái gì cũng không hiểu......”
Lâm Hiểu không nói tiếp, Cố Sênh Sênh hoảng sợ khi nghe giọng nói của cô ấy, Lâm Hiểu như thế này, y như thay đổi thành một người hoàn toàn khác, Lâm Hiểu quay đầu hướng Cố Sênh Sênh cười cười.
“Cô xem, cô cũng biết rằng rất đáng sợ đúng không, cho nên mới nói kiểu người như tôi làm sao xứng với Đường Tầm, nhưng anh ấy lại cố tình trêu ghẹo tôi, tôi cứ tưởng ảnh sẽ là đấng cứu thế của mình, mang tôi rời khỏi nơi tối tăm hắc ám, không ngờ chính tôi tự mình đa tình mà thôi.”
“Lâm Hiểu, kỳ thật từ nhỏ tôi cũng sống với mẹ, mẹ tôi sinh tôi ra chưa bao lâu ba tôi đã đi tìm niềm vui mới, kết hôn với người đàn bà khác rồi.”
Cố Sênh Sênh trong lúc nhất thời cũng không biết nói sao để an ủi cô ấy, tuy từ nhỏ cô cũng cùng Cố Khương nương tựa lẫn nhau, nhưng Cố Khương bảo hộ cô vô cùng tốt, chưa từng để cô trải qua mặt hắc ám của xã hội.
Lâm Hiểu không lưu tâm cười cười,“Sênh Sênh, cô không cần lo lắng, tôi nghĩ thông suốt rồi, tôi sẽ không khiến bản thân trầm luân, tôi muốn khiến Đường Tầm hối hận, cô tin không?”
Lâm Hiểu vẫn nở nụ cười, cầu thang tối tăm nhỏ hẹp pha tạp với tiếng cười tuyệt vọng của người con gái, âm trầm đến cực điểm.
{4