Trực giác nói, ai biểu cô lo chuyện bao đồng. Cô muốn trao đổi ánh mắt với Lâm Hiểu, cô ấy lại phảng phất như không chú ý, tươi cười nhìn hai người nọ, tâm tư Cố Sênh Sênh trầm xuống, ý niệm nào đó chợt lóe qua trong đầu.
Không đợi cô co giò bỏ chạy, hai người nọ một trái một phải khóa tay cô lại, cô hít sâu một hơi, tự trấn định bản thân phải bình tĩnh.
“Này, Lâm Hiểu, cùng là diễn viên nhưng không phải ai cũng giống ai nhỉ, cô gái này xinh đấy.” Một trong hai người thoạt nhìn có vẻ là thủ lĩnh giơ tay muốn sờ mặt Cố Sênh Sênh, cô quay đầu tránh, sắc mặt hắn lập tức chìm xuống.
“Lâm ca, đây là bạn em Cố Sênh Sênh, các anh nhớ chăm sóc tốt cho cô ấy nhé.”
Thanh âm Lâm Hiểu yêu kiều đưa đẩy với người đàn ông vừa muốn sàm sỡ Sênh Sênh, đôi mắt cô ấy trong trẻo lấp lánh ánh đèn mờ ảo. Lâm ca nheo mắt, sờ soạng eo Lâm Hiểu, chọc cô ấy cười khúc khích.
“Cố tiểu thư, bồi mấy anh vui vẻ một chút nào.” Hai người nọ không nhiều lời muốn kéo Sênh Sênh lên lầu.
“Buông tôi ra, Lâm Hiểu, nếu cô không có việc gì tôi về trước đây.” Cố Sênh Sênh giùng giằng hòng thoát khỏi hai người nọ, quay đầu lạnh lùng nhìn Lâm Hiểu.
Gương mặt cô ấy ẩn trong bóng râm, cô không biết được hiện tại cô ấy đang cười hay đang như thế nào, chỉ trầm mặc một lát, đột nhiên cô ấy mở miệng nói:“Sênh Sênh, đừng sợ, lát nữa sẽ cho cô rời khỏi đây thôi.”
Tiếng nói Lâm Hiểu lạnh như con sông đóng băng tháng ba, giá rét thấm vào tâm Cố Sênh Sênh, xem ra, mục đích cô ấy gọi cô tới đây không hề đơn giản, hôm nay cô quá sơ ý rồi.
Cô thắng Lâm Hiểu nhận được hợp đồng đại diện phát ngôn dolace&dolace, nếu nói Lâm Hiểu không ngại, chắc chắn không có khả năng, nhưng nếu chỉ vì điều này, cô ấy sẽ không làm ra hành vi quá khích như vậy, vậy nếu nói đến nguyên nhân lớn nhất, nhất định là vì Đường Tầm, có thể cô ấy thấy cô và Đường Tầm quá thân thiết nên cho rằng anh ấy vì cô nên đòi chia tay với cô ấy, cho nên đem tất cả oán hận lẽ ra phải đặt trên người Đường Tầm chuyển dời sang Cố Sênh Sênh cô đây.
Lâm Hiểu muốn hủy hoại cô.
Lâm Hiểu cười khẽ một tiếng, nháy mắt ra hiệu với Lâm ca, hai người đàn ông nâng nửa người cô lôi lên lầu, chân cô bị kéo lê trên bậc thang trầy xướt đau đớn.
Trên lầu có bốn cánh cửa tượng trưng cho bốn căn phòng, bên trong mỗi cánh cửa đều bật đèn sáng.
Bốn người lên lầu, Lâm Hiểu đóng cửa lầu trên lại, âm nhạc ồn ào náo động cùng tiếng hò hét dưới lầu lập tức bị ngăn cách hơn phân nửa, đi ngang qua cánh cửa thứ nhất, tiếng rên rỉ khoái lạc của phụ nữ lập tức lọt vào tai Cố Sênh Sênh, Lâm ca chú ý tới cô khác thường, nhìn cô cười ái muội.”Ngoan, đừng sợ, em xinh đẹp như vậy, anh đây sẽ dịu dàng mà.” Người còn lại trên cánh tay có xăm hình cũng lộ ra nụ cười đáng khinh.
Cố Sênh Sênh giả vờ không quan tâm, vẻ mặt như cũ, ngầm tính toán lát nữa làm sao chạy khỏi đây, xem ra Lâm ca cũng không có ý vội vàng muốn làm gì cô, cô còn có đường sống. Nếu chỉ có Lâm ca cùng người có hình xăm này, cô muốn tìm cơ hội xông ra cũng không phải không có khả năng.
Lâm ca thấy Cố Sênh Sênh năm lần bảy lượt không cho hắn mặt mũi, thẹn quá thành giận, dương tay muốn đánh, bị tiếng cười ngượng ngùng của người còn lại ngăn cản.
“Lâm ca, em gái này không giống huynh đệ chúng ta, đừng đánh, phải dịu dàng, phải dịu dàng.”
Lâm Hiểu đứng ở phía sau xem kịch vui, không nói một lời, Lâm ca trừng mắt nhìn Cố Sênh Sênh,“Không biết điều.”
Hai người lôi Cố Sênh Sênh đến cửa phòng cuối cùng, Cố Sênh Sênh âm thầm nghe động tĩnh bên trong, đột nhiên nghe được tiếng thét chói tai quen thuộc của một cô gái.
“Đừng mà! Buông tôi ra!”
Cùng với một trận ho khan kịch liệt, Cố Sênh Sênh cảm thấy cả kinh, là Ninh Dao Dao, sao cô ấy lại ở trong này? Cô ấy đã làm gì quá đáng với Lâm Hiểu chứ?
Lâm Hiểu nãy giờ vẫn không mở miệng đột nhiên cười nói:“Sênh Sênh, chớ có trách tôi, đều do các người ép tôi, tôi cũng không muốn vậy đâu.”
Không đợi Cố Sênh Sênh mở miệng, Lâm ca một chân đá văng cửa, nhìn quang cảnh bên trong, Cố Sênh Sênh kinh hoàng, trong phòng còn có hai gã đàn ông nữa, Ninh Dao Dao bị bọn họ kẹp ở giữa, sắc mặt ửng hồng phi thường, tựa vào người có thân hình tương đối cường tráng hơn trong hai gã, gương mặt tinh xảo tràn đầy nước mắt. Hai nam nhân không ngừng chuốc rượu Ninh Dao Dao, váy cô ấy bị vén cao, lộ ra làn da đùi trần trụi, bàn tay đàn ông không đứng đắn vuốt ve qua lại trên người cô ấy.
Ninh Dao Dao hiển nhiên là đã say, nhưng vẫn cố sức giãy dụa.
Lâm ca từ sau lưng đẩy Cố Sênh Sênh một cái, cô lảo đảo ngã xuống sô pha, điện thoại trong túi rơi ra, cô lập tức ngồi xuống che chắn nó. Cố Sênh Sênh xuất hiện gây chú ý cho hai người đàn ông kia, họ ngừng động tác, vui cười đánh giá cô.
“Ây, Lâm ca, sao lại có thêm một cô gái xinh đẹp nữa vậy, anh em tụi mình tối nay có phúc hưởng quá.”
Lâm ca cùng người đàn ông xăm hình đi tới một trái một phải ngồi xuống kẹp lấy Cố Sênh Sênh, Lâm ca tự rót một ly rượu, vừa uống vừa cười nói “A Long, đừng đùa giỡn quá trớn, đùa chết người lại phiền phức.”
Ngôn ngữ ái muội khiến những người đàn ông trong phòng cười khoái trá, Cố Sênh Sênh nắm tay thành quyền, không ngờ Lâm Hiểu ngoan tâm ác độc muốn hủy hoại cô và Ninh Dao Dao, kiểu đàn ông như Lâm ca, bọn họ vốn dĩ chỉ có hai bàn tay trắng, cho nên họ chẳng hề kiêng dè gì đối với việc phạm tội, đi nói pháp luật với bọn họ chẳng khác nào đàn gãi tai trâu, chắc chắn không có hiệu quả.
Ninh Dao Dao nhìn thấy Cố Sênh Sênh, mở to cặp mắt đỏ ngầu cười,“Ha ha ha ha, Cố Sênh Sênh, cô cũng đến đây, vậy mà cô cũng đến đây” Nhưng mà cười xong cô ấy nghẹn ngào, giãy dụa muốn đứng lên “Sênh Sênh, cứu tôi với, cứu tôi! Trước kia là tôi sai, tôi hối hận rồi!”Lâm Hiểu yên lặng ngồi xuống góc phòng hẻo lánh, lẳng lặng nhìn toàn bộ sự việc.
Cố Sênh Sênh đôi mắt u ám, tình hình hiện tại, thân cô còn lo chưa xong, nào có năng lực cứu Ninh Dao Dao đây. Bị tiếng hét của Dao Dao hấp dẫn sự chú ý, Lâm ca thấy cô ấy khóc lê hoa đái vũ, nhất thời quật khởi muốn qua bển âu yếm.
Cứ như vậy, bên tay phải Cố Sênh Sênh được tự do trống trải, không có người trụ, đó là một cơ hội tốt, cô thò tay ra sau lưng, thật cảm tạ bản thân không có thói quen thiết lập mật mã, nhẹ nhàng nhấn một cái giải khóa, màn hình hẳn còn dừng lại ở số điện thoại muốn gọi lúc nãy, dựa vào trí nhớ, Cố Sênh Sênh nhấn nút gọi.
Cầu trời cầu phật Đường Tầm nhất định phải nhận được cuộc gọi này.
“Lâm ca, em uống rượu với anh nhé.” Trước một giây Lâm ca muốn hôn Ninh Dao Dao, Cố Sênh Sênh lên tiếng ngăn trở, cô nhìn hắn nói cười vui vẻ.
Điện thoại chấn động một chút, cô biết Đường Tầm nhận được điện thoại rồi.
Lâm ca sửng sốt, quay đầu nhìn Sênh Sênh, không ngờ cô gái mặt lạnh như băng vừa rồi lại mở miệng rủ rê hắn, trong lòng mừng thầm, nếu mỹ nhân chủ động cầu hoan, hắn cao hứng còn không kịp ấy chứ, lập tức buông Ninh Dao Dao qua đó ngồi.
Sợ điện thoại bị phát hiện, Cố Sênh Sênh lại xích qua bên cạnh Lâm ca, thấy mỹ nhân chủ động yêu thương nhung nhớ, Lâm ca nào có nghĩ nhiều, đưa tay ôm cô.
Lần này Cố Sênh Sênh không trốn tránh, trước cứ ủy khuất bản thân cho hắn ăn một chút ngon ngọt đi. Mặc dù Đường Tầm đã nhận được điện thoại, chạy tới đây cũng mất thời gian khá lâu, cô muốn tận dụng hết khả năng kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.
“Lâm ca, đây, em kính anh một ly, vừa rồi em cư xử không đúng, anh đại nhân đại lượng, trăm ngàn lần đừng nóng giận. Về sau còn trông cậy vào anh giúp đỡ em đây.”
Cố Sênh Sênh cầm lên một ly rượu, mười ngón tay tựa như măng non ngọc ngà, đôi môi đỏ mọng hé mở, dưới ánh đèn chiếu gọi cặp mắt càng thêm long lanh, khóe mắt ngọn tóc đều quyến rũ lạ thường.
Lâm Hiểu thấy Cố Sênh Sênh có thái độ khác thường, tự dưng chịu phối hợp, cảm thấy hồ nghi, trách cứ nói:“Cố Sênh Sênh cô đang làm cái quỷ gì thế, cô đừng tưởng có thể đưa ra chủ ý gì.”
Cố Sênh Sênh buông mắt,“Lâm ca, em......” Cố Sênh Sênh đâu phải không giả bộ ủy khuất được, cô là diễn viên cơ mà, tư thế kia thoạt nhìn giây tiếp theo liền có thể rơi nước mắt, người đẹp đối với đàn ông chính là vũ khí lợi hại, Cố Sênh Sênh còn xinh đẹp hơn Lâm Hiểu cho nên đối với Lâm ca mà nói, Cố Sênh Sênh quan trọng hơn Lâm Hiểu rồi.
Quả nhiên, Lâm ca đen mặt, tức giận nói:“Lâm Hiểu, cô ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, tôi sẽ không động đến cô, nếu còn gây rối đừng trách tôi không khách khí.”
Lâm Hiểu tuy không cam lòng, nhưng vẫn thức thời ngậm miệng lại, hung tợn trừng mắt nhìn Cố Sênh Sênh.
Lâm ca tiếp nhận ly rượu trong tay Cố Sênh Sênh uống một hơi cạn sạch, thấy Lâm Hiểu khốn quẫn, Cố Sênh Sênh nghiêng người về phía trước,“Lâm ca, anh thật tốt.””Lâm ca, anh ở con phố này rất có thế lực sao?” Cố Sênh Sênh nghiêng về phía bàn rượu, làm bộ như thờ ơ hỏi.
Nam nhân cười to, được mĩ nữ nịnh hót, cả người đều lâng lâng, “Đâu chỉ phố Vọng Kinh này, toàn bộ thành tây cô hỏi bất kỳ ai cũng biết Lâm ca anh đây, quán bar Ám Dạ cũng là do anh mở.”
Cố Sênh Sênh nhếch nhếch khóe miệng, ngồi dậy đem rượu đưa tới miệng Lâm ca, mở miệng cười khẽ,“Bar Ám Dạ phố Vọng Kinh thành Tây, em sẽ nhớ kỹ, lần sau sẽ đến nữa.”
Bar Ám Dạ phố Vọng Kinh thành Tây, Đường Tầm anh nghe thấy không? Mau tới cứu tôi!
Cố Sênh Sênh nội tâm vô cùng lo lắng, trên mặt lại bất động thanh sắc,“Lâm ca, tự nhiên em thèm ăn bánh mì con thỏ ghê nhưng mà phải đến tận trung tâm trung tâm mới có” Cố Sênh Sênh thở dài,“Thôi, coi như em chưa nói.”
Lâm ca vừa nghe, thế này sao được, hắn đang bị mê hoặc, dù thứ cô muốn là vì sao tinh tú trên trời hắn cũng nghĩ biện pháp hái xuống cho cô, huống chi chỉ vài cái bánh mì con thỏ, ngay lập tức phân phó người có hình xăm lái xe đi mua.
Người nọ nhìn thoáng qua Cố Sênh Sênh, rõ rệt có chút lưu luyến, hắn còn chưa có nếm được một chút ngon ngọt nào mà, thế nhưng mệnh lệnh lão đại, không thể không làm theo.
Người nọ đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại ba người đàn ông, Ninh Dao Dao bên kia đang đối mặt với tình huống nguy cấp, hai người đàn ông nọ rõ ràng đã kiềm chế không nổi nữa. Cố Sênh Sênh thở dài, hi vọng nhờ vào việc cô xả thân cứu người hoạn nạn, Thượng Đế sẽ ban phước lành để các cô thành công thoát hiểm lần này.
“A Long ca, anh qua đây chúng ta cùng chơi đoán số đi, thua thì uống rượu nhé.” A Long đang cao hứng, nói đùa:“Muốn chơi thì chơi lớn luôn đi, thua thì cởi đồ.”
Cố Sênh Sênh giả vờ rất ngượng, ngữ khí hờn dỗi,“A Long ca, anh muốn ăn hiếp người ta! Em làm sao đấu thắng được nhiều người các anh chứ!”
A Long bị cô chọc cười, hưng trí bừng bừng qua ngồi, cứ như vậy, bên Ninh Dao Dao cũng chỉ còn lại một thanh niên gầy yếu, dáng vẻ tựa hồ là người mới, cử chỉ không dám làm càn, Cố Sênh Sênh nhìn Ninh Dao Dao, nghĩ thầm, tôi chỉ có thể giúp cô tới đây thôi.
“Lâm ca, A Long ca, chúng ta như vậy hay không tốt, anh xem em là con gái mà, tửu lượng tất nhiên không thể so bì với các anh, nếu say đâu có chơi được nữa, như vậy nha, em thua uống bia, nếu các anh thua, một nửa rượu đế một nửa bia thế nào?”
Rượu đế uống cùng bia, dễ say nhất.
Lâm Hiểu vừa định ngăn cản, bị Lâm ca quát ngưng lại, nhìn qua Cố Sênh Sênh cười nói:“Được thôi, em nói chơi như thế nào thì chơi như thế đấy.” Dứt lời lại sờ soạng tay Cố Sênh Sênh một phen, xúc cảm non mịn khiến tâm tình hắn phá lệ tốt.
Kỳ thật Cố Sênh Sênh tửu lượng cũng ổn, tùy tùy tiện tiện uống mấy chai không vấn đề, hơn nữa gặp vận khí tốt, cơ hồ rất ít thua, vài ly bia vào bụng, sắc mặt càng thêm hồng nhuận.
Ước chừng qua nửa giờ, Lâm ca cùng A Long đều bị thua không ít rượu, đặc biệt A Long, Cố Sênh Sênh biết, chỉ cần uống hai ly nữa, hắn liền nằm sấp xuống, nhưng cố tình ngay lúc này, ước chừng rượu bốc lên não, A Long đột nhiên bắt đầu động tay động chân trên người cô.Lâm ca cũng bị hắn kích thích theo, tay chân cũng bắt đầu không đứng đắn, đưa tay hướng phía trong áo Cố Sênh Sênh, Cố Sênh Sênh bị hai người đàn ông cao lớn giáp công, căn bản tránh thoát không được, Ninh Dao Dao say bất tỉnh nhân sự, mà Lâm Hiểu, cô ấy căn bản không có khả năng tới hỗ trợ.
Hai người bị Cố Sênh Sênh giãy dụa chọc giận, lực cánh tay mạnh hơn, nếu không ngăn cản, cô liền phiền toái, trong tình thế cấp bách, cô nhất thời cầm chai bia nện lên đầu Lâm ca.
Thủy tinh bể tung, phát ra âm thanh cực lớn, máu lập tức tuôn ra, Lâm Hiểu bị dọa hét ầm lên, A Long tỉnh rượu hơn phân nửa, quăng tát tay vô mặt Cố Sênh Sênh, đàn ông lực tay thật lớn, miệng cô lập tức rách một đường,
A Long lập tức chồm tới bên cạnh Lâm ca, một bên giúp hắn cầm máu một bên quát người thanh niên kề cận Ninh Dao Dao:“Còn không mau tới đây!”
Tiếng rống thất thanh làm Cố Sênh Sênh thanh tỉnh, kéo Ninh Dao Dao bất tỉnh nhân sự chạy ra ngoài, Ninh Dao Dao cả người không dùng lực được, cơ hồ toàn bộ cân nặng ỷ lại trên người cô, đại khái là trong lúc nguy cấp kích phát tiềm lực, Cố Sênh Sênh dìu Ninh Dao Dao trên lưng chạy bước nhỏ.
Cô nghĩ rằng, đi tới nước này rồi nhất định không thể bị bắt lại, nếu không khẳng định không có đường sống yên ả.
Cửa sắt mở ra, hình như lại có người đi lên, mắt thấy lập tức đổi hướng muốn chạy đến cửa cầu thang, đột nhiên bị Lâm Hiểu chặn đường.
Cố Sênh Sênh khó thở, trợn mắt,“Tránh ra!” Nếu không phải hiện tại Ninh Dao Dao ở trên lưng cô, cô nhất định sẽ không nương tay với Lâm Hiểu, thế nhưng nếu bỏ Ninh Dao Dao lại, cơn giận này bọn họ nhất định sẽ trút xuống người cô ấy.
“Ha ha? Tránh ra? Tôi vì cái gì phải tránh ra? Cô biết mà, hôm nay tôi bố trí cái bẫy này chính là để hủy diệt cô và Ninh Dao Dao, nhưng so với cô ấy, tôi càng hận cô hơn, dựa vào cái gì cô dễ dàng có thể cướp đi toàn bộ của tôi chứ?” Dưới ánh trăng, mặt Lâm Hiểu dữ tợn đến cực điểm.
Không có thời gian, để bọn họ đuổi kịp, các cô nhất định phải chết.
Trên đường đi dựng một cây gậy sắt, không biết dùng làm cái gì, vừa vặn cách không xa tầm tay Cố Sênh Sênh, cô nghiến răng, bật ra từng câu từng từ:
“Lâm Hiểu, tôi nói rồi, cô với Đường Tầm chia tay không liên quan gì đến tôi hết, nói thật nhé, biết cô có đức hạnh thế này, nếu tôi là Đường Tầm, tôi cũng sẽ không thích cô đâu, về phần đại diện phát ngôn, ai biểu cô không có bản lĩnh.”
Cố Sênh Sênh rất phẫn nộ, nếu nói Lâm Hiểu rất hận cô, vậy thì cô hiện tại vô cùng vô cùng hận Lâm Hiểu, cô cũng không phải nhân bánh báo tùy tiện để người vo viên chèn ép, bị bức tới giới hạn cuối cùng, cô cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì đâu.
“Cô!” Lâm Hiểu giơ tay lên làm như muốn đánh Cố Sênh Sênh, cô không kịp chắn, nghĩ rằng một bàn tay này đại khái là tránh không khỏi.
Trước mắt bóng người nhoáng lên một cái, cánh tay Lâm Hiểu bị người cầm, nhìn thấy người tới, Cố Sênh Sênh rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này cô mới cảm thấy men say bốc lên, thân thể nhịn không được một trận một trận nóng hổi, đầu choáng, trên mặt cũng đau rát.
Là Đường Tầm, còn có Phó Thanh, Phó Thanh cũng đến đây, nước mắt Cố Sênh Sênh tự dưng không chịu khống chế rơi xuống, Phó Thanh còn mặc đồng phục, dưới ánh trăng tuấn mỹ giống như thần tiên giáng trần, nhìn thấy hai má cô sưng đỏ, con ngươi Phó Thanh gần như bốc hỏa.
Đường Tầm gọi điện thoại cho anh là lúc anh đang chuẩn bị tiếp nhận ca giải phẫu, bình tĩnh như anh đây mà chờ tới lúc anh phản ứng thì bản thân đã yên vị trên xe, không biết từ lúc nào, gia hỏa mặt dày hay chơi xấu đã có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh đến thế.
Đây là lần đầu tiên Cố Sênh Sênh thấy Phó Thanh tức giận, anh vì cô mà nổi giận đó.
“Cút!” Đường Tầm dùng lực đẩy Lâm Hiểu ra, cô ấy không đứng vững ngồi bệt xuống đất, hai người đàn ông trong phòng lao tới, đánh nhau với Đường Tầm và Phó Thanh.
Ánh mắt Cố Sênh Sênh truy đuổi theo thân hình Phó Thanh, nhìn anh một quyền đánh vào bụng A Long, cô ở trong lòng cầu nguyện trăm ngàn lần anh đừng bị thương nha, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, hình ảnh cuối cùng cô nhớ được là Phó Thanh mặt tím bầm ôm cô.
hai ngpz'