Thấy Phó Thanh chặt đứt sự chủ động của mình, Cố Sênh Sênh tưởng anh không muốn mối quan hệ của hai người phát triển thêm nữa, đầu vừa đau vừa nhút, lời mẹ Phó Thanh nói lại bắt đầu lặp lại tuần hoàn trong tâm trí, hốc mắt cô lại chua xót đỏ hồng.
Chưa từng có được sẽ không sợ mất đi, cô không phải cô gái tùy tiện, nhưng giờ khắc này đây cô căn bản không biết phải dùng phương thức nào mới có thể xác nhận tâm ý của anh đối với mình.
“Phó Thanh, vì sao anh không muốn gần gũi em? Em không dịu dàng chu đáo như Tiết Nhu, nhưng em thích anh thật mà, tại sao họ không tin em chứ.”
Nước mắt bắt đầu không chịu khống chế rớt xuống, Cố Sênh Sênh muốn đưa tay lau, lại bị Phó Thanh cầm cổ tay, lực tay thật lớn, cô muốn thoát ra lại không thể động đậy. Trong lòng đầy bực tức, cô cũng không biết tại sao lại nổi giận, có lẽ đây là biểu hiện của nỗi sợ đánh mất anh thôi.
Trên môi mềm nhũn, Phó Thanh cầm trụ cô môi, trong đầu Cố Sênh Sênh nổ vang một tiếng. Anh nắm quyền chủ động, gắt gao giam cô trong ngực, con ngươi đen thâm thúy ánh lên tức giận, dùng lực gặm cắn cô môi như muốn trừng phạt.
Cô bị anh hôn cuồng nhiệt sắp không thở nổi, ưm một tiếng,“Phó Thanh, đau.”
Phó Thanh lại như không nghe thấy, nghiêng đầu thả những nụ hôn nóng rực theo vành tai cô, từ khóe miệng một đường đi xuống cổ, thân thể bắt đầu bị thiêu cháy, sóng tình triền miên, cô cảm giác hô hấp của anh trở nên nặng nhọc. Cố Sênh Sênh biết, anh giận rồi, giận cô không tin anh, giận cô tự giày vò bản thân mình.
Phó Thanh không cho Cố Sênh Sênh cơ hội tránh ra, khóa trụ hai tay cô trên đỉnh đầu, anh lui lại nhìn vào đôi mắt cô, ánh mắt thâm trầm giống như đầm nước sâu không thấy đáy, hai thân thể thiếp hợp chặt chẽ đến độ cô rõ rệt cảm nhận được nơi nào đó của anh biến hóa. Xuyên qua mắt anh cô nhìn thấy chính mình hiện giờ hai mắt mê ly, hai má đỏ bừng, nháy mắt nóng bừng cả mặt.
Anh vuốt ve vành tai cô, xúc cảm theo ngón tay truyền đến đại não, Phó Thanh giọng khàn khàn, hỏi cô,“Sênh Sênh, em chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Anh ẩn nhẫn, anh không muốn bức bách cô, nhìn ánh mắt Cố Sênh Sênh giống như đầm nước sâu, đôi đồng tử trong veo nổi lên gợn sóng. Phó Thanh trầm mặc nửa ngày, thở dài, kéo cô vào lòng, đưa tay vuốt ve lưng cô như đang dỗ dành một đứa trẻ.
“Ngoan, đừng suy nghĩ lung tung nữa, những chuyện khác cứ giao cho anh, em cứ nghỉ ngơi ở đây, anh ra sô pha ngủ.”
Cố Sênh Sênh ngốc nghếch nằm trong lòng anh, tâm tình nôn nóng, bất an bỗng dưng tìm được nơi trú ngụ xoa dịu, tỉnh táo lại. Kề bên là hơi thở sạch sẽ và khí tức dễ chịu, cô vùi đầu sâu vào cơ thể anh hơn nữa.Cô hít hít mũi, lẩm bẩm nói:“Phó Thanh, anh tin em sao?”
Phó Thanh nâng mặt cô để cô nhìn thẳng vào mắt anh, anh hỏi:“Sênh Sênh, em tin anh không?”
Ánh mắt anh nhìn cô ôn nhu tựa như bầu trời xanh lam giữa trưa mùa hạ, được bao bọc trong vòng tay ấm áp của anh, Cố Sênh Sênh nhắm mắt lại, nhổm dậy, vòng tay ôm cổ anh, ghé vào lỗ tai anh thì thầm:“ “君のこと、大好きだよ。”(tiếng Nhật, tạm dịch “em yêu tất cả những gì thuộc về anh)
Vòng tay Phó Thanh càng thêm khít chặt, cô biết anh nghe hiểu rồi.
Cho đến lúc gặp lại Phó Thanh ở thế giới này, Cố Sênh Sênh mới xác định được cái gì gọi là tình yêu. Anh tựa như một một cọng rơm cứu mạng lấy tư thái bình tĩnh đi về phía cô, thì ra, tình yêu là phải gặp đúng người ở đúng thời điểm, thậm chí bạn có trải qua nhiều cuộc tình trong dĩ vãng, cũng không bằng kiên nhẫn chờ đợi một người duy nhất.
Phó Thanh, chàng trai hoàn mỹ, là một món nợ mà em nguyện dùng tình yêu thủy chung cả đời để trả.
Tôi như một bông tuyết đọng trên đầu vai bạn, bị gió thổi rơi được bạn đón lấy, tôi muốn tan chảy thành một giọt nước có thể đóng băng vĩnh viễn thời khắc này. Bạn là chú chuồn chuồn điểm qua tôi giữa hồ, lấy một chiếc lá ngô đồng ngưng đọng hơi thở của tôi, tương tư trong nháy mắt đổi lấy khắc ghi một đời, tôi sẽ dùng ký ức làm váy gợn sóng, dùng tịch liêu để thêu tranh thổ cẩm mùa thu. (tạm dịch)
----
Nhà hàng Tây, mặt tường xanh lam dạ thủy, im lặng phảng phất có thể cảm nhận được những cơn đá ngầm dưới sóng biển, Tiết Nhu mặc một bộ váy dài, giống một đóa hoa tulip giữa biển khơi, ánh sáng soi gương mặt cô, xinh đẹp tựa như một tác phẩm điêu khắc.
Tiếng đàn violoncello từ trong âm hưởng chảy xuôi ra, âm nhạc như thủy triều xông đến vây quanh cô, Tiết Nhu vén tóc sau tai, không tự giác rũ mắt, cô biết bài hát này, The day I lost my love của Ron Korb, tiếng đàn violoncello thâm trầm nội liễm, âm thanh từ ống sáo ảm đạm thần thương hỗn hợp với nhạc piano trong veo như nước, ưu thương lưu luyến, uyển chuyển triền miên.
Tiết Nhu đang chờ Phó Thanh, hôm nay là sinh nhật cô, Phó Thanh còn chưa tới, cô đột nhiên nhớ mỗi lần hẹn riêng với anh đều là cô đến sớm hơn một chút. Tiết Nhu dùng ống hút quậy quậy trong ly nước chanh, khối đá va chạm vách ly phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặn thấy Phó Thanh đang đi đến, vẫn là sơ mi quần tây vạn năm không đổi, cao ráo như một viên Bạch Dương, anh nhìn cô một cách ôn nhu lẫn thương tiếc, cô từng cho rằng đó chính là yêu, cho đến khi thấy được ánh mắt anh dõi theo Cố Sênh Sênh, nhìn cẩn thận tựa như trân bảo, một loại tình cảm sủng nịnh xuất phát từ trái tim, cô mới biết mình và Cố Sênh Sênh chênh lệch.
The day I lost my love, nhưng Phó Thanh ơi, em chưa bao giờ đánh mất anh, bởi vì từ đầu anh đã không thuộc về em, nhưng vì sao giờ phút này đây em lại thấy khó chịu đến vậy?
Tiết Nhu đem ánh mắt dời đi, không nhìn vào mắt anh nữa, cô không cách nào bỏ qua khoảng cách bên trong đó, cô tự nhủ với bản thân, kiên trì thêm một lát, đợi đến lúc không thể không buông tay, sẽ buông tha cho anh.Cô giả vờ cúi đầu khuấy ly nước, nhìn bọt khí nổi dưới đáy ly, dư quang lại chú ý nhất cử nhất động Phó Thanh, nhìn anh đi dưới ánh nắng vào trong bóng râm, gương mặt kiên nghị, sóng mũi cao thẳng, đôi mắt thâm thúy, từ trước đến giờ cô yêu anh không cần cố kỵ, cô chưa bao giờ biết tình yêu cũng sẽ khiến người ta sợ hãi.
Phó Thanh đẩy cửa tiến vào, gọi cô,“Tiểu Nhu.”
Tâm niệm vừa động, đầu quả tim phảng phất bị ai nhẹ nhàng kích thích, hơi hơi nhộn nhạo, cô ngẩng đầu cười với anh,“Nè, anh lại đến muộn rồi, để xem anh bồi thường thế nào đây, khai mau, quà anh chuẩn bị tặng em là gì vậy?”
Hôm nay cô không trang điểm, tia nắng chiếu gọi xuống làn da mỏng manh cơ hồ trong suốt, rất ít khi cô ra ngoài mà không trang điểm, gương mặt giấu sau lớp son phấn khiến cô cảm thấy an tâm hơn, nhưng trước mặt anh cô chưa bao giờ phải ngụy trang cả.
Phó Thanh ngồi xuống đối diện, mang theo một cỗ ánh nắng dư ôn, buồn cười,“Đã lớn rồi còn giống con nít đòi anh quà nữa.”
Tiết Nhu cong khóe miệng,“Anh còn nói, nếu không phải em nhắc chủ động rủ anh đi ăn, đảm bảo anh cũng không nhớ đâu, còn không bằng Đường Tầm luôn để ý nữa.”
Nói xong mới phát hiện lỡ lời, cô không nên nói tới Đường Tầm, cô không phải không biết tâm ý của Đường Tầm, cô cũng không nên đối với Đường Tầm như vậy, thế nhưng tình cảm nào có đạo lý.
Phó Thanh vẻ mặt cũng có chút mất tự nhiên, Tiết Nhu vẻ mặt cứng đờ, nhanh chóng cười rộ lên gọi phục vụ viên đến chọn món, hai người đều là lần đầu tới, dưới sự đề cử nhiệt tình của cô nhân viên hơi tròn trịa, hai người gọi bít tết được coi là món tủ của cửa hàng.
Trong lúc chờ món, lại lâm vào trầm mặc, Tiết Nhu hít vào một hơi, hỏi Phó Thanh,“Phó Thanh, lát nữa anh có bận gì không, anh còn nhớ Tống lão sư dạy toán cao cấp khi chúng ta lên đại học không? Vài hôm trước em gặp cô đang dắt đứa cháu đi dạo, nhiều năm rồi mà cô vẫn như vậy, một chút cũng không thay đổi. Chúng ta cũng rất lâu không trở về trường, anh có muốn về thăm không?”
Nhắc tới chuyện cũ, ánh mắt Phó Thanh càng trở nên mềm mại,“ Lát nữa anh có một ca giải phẫu, để sau đi, vài ngày nữa đúng dịp kỷ niệm trường thành lập một trăm hai mươi năm, trở về thăm luôn, cũng đã lâu rồi không có trở lại.”
Nghe Phó Thanh đáp ứng, Tiết Nhu cao hứng cong ánh mắt, nhắc tới chuyện cũ, hồi ức tựa như đoạn phim quay lại, muốn nói cũng không thể nói hết, nhiều hồi ức như thế, toàn bộ chuyện lớn nhỏ đều khiến cô cảm động, khi đó bên người anh chỉ có cô, mỗi ngày đều vô ưu vô lự.
“Em nhớ hồi đó cô thích anh lắm, ở trên lớp học khen anh hoài, có hôm anh đến muộn mà cô cũng không phê bình, một người nghiêm khắc như thế, không ngờ cũng thiên vị như vậy, em nhớ lúc em đi trễ cô còn phạt em đứng suốt một buổi nữa.”
Phó Thanh buồn cười, cười nói:“Anh nhớ, sau đó em dám không làm bài tập suốt cả học kỳ, cũng là cô tốt bụng thả cho em một con ngựa, cuối kỳ thi cũng không đánh rớt em.”
Tiết Nhu cảm thán nói:“Ai, hiện tại nhớ lại mới thấy khi đó ngây thơ quá.”
Tiết Nhu giương mắt nhìn về phía Phó Thanh, nhìn anh ôn nhuận như ngọc, mở miệng nói:“Phó Thanh”, cô vừa định hỏi, ngay lúc đồ ăn mang lên, cô đành phải đem lời nói đến bên miệng nuốt trở về.Phó Thanh đem khăn ăn trải ra giúp cô, hỏi:“Cái gì?”
Tiết Nhu lắc đầu, cười nói:“Không có, không có gì.”
Cô nhân viên nhà hàng không lừa bọn họ, mùi vị bít tết rất tốt, thịt tươi ngọt, cảm giác vô cùng tốt, Phó Thanh một bên cắt thịt một bên nghĩ, lần sau có thể dẫn Cố Sênh Sênh đến đây, nhất định cô ấy sẽ thích đến híp mắt, vừa nghĩ đến, trên mặt Phó Thanh liền hiện lên ý cười.
Tiết Nhu:“Nghĩ gì vui vậy?”
Phó Thanh trong lúc nhất thời không phòng bị, thốt ra,“Sênh Sênh khẳng định sẽ thích món này, lần sau......”
Nâng mắt nhìn ánh mắt phức tạp của Tiết Nhu, Phó Thanh buông mi, nhẹ giọng nói:“Xin lỗi.”
Tiết Nhu cười lắc đầu, bên trong mắt bốc lên chua xót,“Không có gì.”
Anh ở một chỗ với cô nhưng trong lòng vẫn nhớ đến cô gái khác, Tiết Nhu muốn giả vờ không sao cả nhưng trong lòng càng lúc càng ê ẩm, cô đột nhiên không có khẩu vị gì nữa.
Cô buông dao nĩa, lau sạch sẽ khóe miệng, nhẹ giọng hỏi:“Phó Thanh, em với anh một chút khả năng cũng không có sao? Cô ấy thật sự tốt lắm sao? Xứng đáng để anh trở mặt với người nhà còn thay cô ấy chăm sóc một cô bé không quen không biết?”
Tiết Nhu buông mắt, vẻ mặt đau thương, việc cô và mẹ anh tìm Cố Sênh Sênh bị Phó Thanh biết, Phó Thanh lâu rồi không về nhà rốt cuộc cũng ghé qua, nhưng đến là để cho mẹ anh biết lập trường của anh, anh nói:“Ba, mẹ, mặc kệ hai người nghĩ Sênh Sênh như thế nào, con vẫn sẽ cưới cô ấy làm vợ.”
Lúc ấy cô đang đứng ở trong bếp, đang chuẩn bị đem hoa quả đã cắt gọt ra cho anh, liền nghe những lời này, mâm trái cây trên tay ầm ầm rơi xuống, hoa quả đã cắt rửa sạch sẽ rớt xuống đất, sau đó cô thấy trong mắt Phó Thanh tràn ngập xin lỗi.
Phó Thanh cũng ngừng động tác trong tay, nâng mắt nghiêm túc nhìn về phía Tiết Nhu, nói:“Tiểu Nhu, thực xin lỗi, anh không có cách nào đáp lại em, cô ấy không hoàn mỹ, thích chơi xấu lại hay suy nghĩ miên man, nhưng anh lại không có cách nào ngừng yêu cô ấy cả.”
Nước mắt không hề báo trước rớt xuống, từ khi hiểu chuyện cô đã không khóc nữa, cô sớm đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng nghe chính miệng anh nói ra còn khổ sở hơn, cô rất ghen tị với Cố Sênh Sênh, không cần tốn nhiều sức là có thể được anh toàn tâm toàn ý yêu thương.
Phó Thanh bắt đầu hoảng hốt, anh không biết nên an ủi cô thế nào, muốn giúp cô lau nước mắt, lại bị Tiết Nhu quay đầu né tránh, đôi mắt nhập nhòe, từng câu từng từ nói:“Phó Thanh, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy, anh không thích em, không sao cả, em sẽ đợi, đợi đến khi em chờ không nổi nữa mới thôi.”
Nói xong, Tiết Nhu lau nước mắt chạy đi, Phó Thanh xiết chặt quyền ngồi yên, nhìn cô khóc anh cũng khó chịu,nhưng anh không thể đuổi theo cô, không cho cô hi vọng mới là tốt với cô.
----
Sau giờ ngọ, kéo phân nửa bức màn ra, ánh nắng xuyên thấu qua thủy tinh chiếu vào, phủ kín toàn bộ sofa, Cố Sênh Sênh giống con mèo lười nằm phơi bụng, trên mặt dán đầy lát dưa chuột, được ánh nắng sưởi ấm, thoải mái khiến cô nheo mắt lại.Vai diễn trong[ ấm xuân ] đã kết thúc toàn bộ, nếu hậu kỳ không cần điều chỉnh lâu thì chỉ còn chờ sắp lịch công chiếu thôi, vì vậy Cố Sênh Sênh lại khôi phục trạng thái cũ nằm ăn chờ chết.
[ phù dung cốt ] của Lương Mộ Hề cũng kết thúc, trong buổi ra mắt Vệ Thị tin tức truyền bá được phản ứng nhiệt liệt, các đài truyền hình lớn tranh nhau mua bản quyền, nên trong khoảng thời gian này Cố Sênh Sênh chỉ cần mở TV là có thể nhìn thấy khuôn mặt Lương Mộ Hề.
Dạo này rãnh rỗi, Cố Sênh Sênh cũng kiên nhẫn xem mấy tập, kịch bản trang phục tạo hình đều ổn, đoàn thể diễn viên cũng là cảnh đẹp ý vui, cũng không biết vì nguyên nhân tâm lý chủ quan hay nguyên nhân khách quan, Cố Sênh Sênh cảm thấy Lương Mộ Hề diễn chỉ xem như vừa đủ tư cách thôi.
Nhạc chuông đột ngột vang lên, có điện thoại, Cố Sênh Sênh cầm lên nhìn, là Trương tỷ.
“Uy? Sênh Sênh, mau đến công ty đi, có khách đưa kịch bản xác định muốn em đóng vai chính nè.”
Cố Sênh Sênh quả thực lơ ngơ không hiểu làm sao, cái quỷ gì, chẳng lẽ Phó Thanh lại bày việc cho cô kiếm tiền? Bèn hỏi:“Khách? Khách nào?”
Giọng nói Trương tỷ lộ ra vui sướng, rõ ràng đây là cơ hội rất tốt,“Em mau đến đi, đến rồi biết, chuẩn bị mau nha, chị bảo Niko đến dưới lầu đón em đó.”
Lúc này nói mặt mộng bức lai hình dung vẻ mặt Cố Sênh Sênh giờ phút này thật sự rất thỏa đáng, cúp máy, cô nhanh chóng rửa mặt đơn giản, chuẩn bị sơ sơ, sau đó liền nhận được điện thoại Niko, bảo đã đến rồi.
Niko thấy cô xuống dưới, lập tức tươi cười đầy mặt, đưa cô ly nước chanh,“Em mới mua bên đường, còn đá này.”
Cố Sênh Sênh buồn cười tiếp nhận, ngồi vào trong xe, hỏi:“Sao hôm nay lại ân cần quá vậy ta?”
Niko thấy cô ngồi xuống, cũng tiến vào trong xe, nghiêng về một bên cười nói:“Đại tỷ à, có phải chị được ai bao dưỡng hay không? Có người chủ động muốn lăng xê chị kìa, nghe nói Lương Tranh còn phải đóng vai phụ cho chị nữa, chị có nổi tiếng rồi trăm ngàn lần đừng quên em nhé.”
Cố Sênh Sênh từ trong kính chiếu hậu nhìn Niko cười đến híp mắt, tức giận nói:“Tiểu tử thối, cậu nói bừa cái gì đó, cậu mới được bao dưỡng, chị giống loại người nông cạn nhìn tiền không nhìn mặt lắm sao? Lại nói bậy nữa chị liền đem bán cậu cho Đường Tầm đó.”
Đường Tầm vô tội nằm không cũng bị thương, Niko lạnh sóng lưng, run run,“Em giỡn chơi thôi mà, chị uống nước đi, để một lát tan đá hết.”
Nói tới nói lui, Cố Sênh Sênh thu liễm vẻ mặt, đến cùng là ai ta? Chẳng lẽ là Quý Trầm? Không đâu, với tính cách của hắn, không nắm chắc hắn là sẽ không nguyện ý cấp khí lực lớn như vậy.
Cố Sênh Sênh mang theo nghi hoặc đầy mình lên lầu, đến cửa văn phòng Trương tỷ, cô gõ gõ, rất nhanh có trợ lý mở cửa ra, Cố Sênh Sênh vừa vào liền thấy Ninh Dao Dao nhìn cô mỉm cười.
Cố Sênh Sênh giật mình có chút hoảng hốt, từ ngày đó cô chưa gặp lại Ninh Dao Dao, chỉ nghe nói cô ấy tiếp nhận tâm lý trị liệu, cũng phải, một đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng, chịu vũ nhục thế kia, chắc chắn bị tổn thương tinh thần rất nặng, trước mắt xem ra đã khôi phục ổn rồi.
Ninh Dao Dao thấy Cố Sênh Sênh ngạc nhiên, lại nhìn cô cười cười, trên người cô ấy dĩ nhiên không còn nét kiêu ngạo ngang tàn như trước nữa, ngược lại càng giống một đại tiểu thư có gia giáo, nói năng ưu nhã. Trương tỷ cười đi lên định giới thiệu, Ninh Dao Dao cười cười, nói:“Chúng tôi quen nhau.”
Trương tỷ sửng sốt rồi sau đó lại cười tươi,“Vậy càng tốt.”
Ninh Dao Dao hướng Trương tỷ cười nói:“Trương tỷ, có thể cho em và Cố tiểu thư không gian nói chuyện riêng một chút được không?”
Trương tỷ sửng sốt, nhìn về phía Cố Sênh Sênh, Cố Sênh Sênh hướng cô gật gật đầu, ý bảo không có vấn đề, Trương tỷ mới cười đi ra ngoài.
Trong phòng liền thừa lại hai người Ninh Dao Dao cùng Cố Sênh Sênh, Cố Sênh Sênh vì dịu đi không khí xấu hổ, hỏi:“Trạng thái sức khỏe của cô bây giờ thế nào rồi?”
“Ừ, tốt hơn nhiều rồi,“ Ninh Dao Dao ngẩng đầu, ý cười thật sâu nhìn về phía Cố Sênh Sênh,“Sênh Sênh, tối đó thật sự rất cám ơn cô, trước đây là tôi không phải, không ngờ cô không bỏ tôi lại, nếu không có cô tôi chắc không có dũng khí sống tiếp nữa.”
Ninh Dao Dao giọng rất chân thành, nhớ đến chuyện đó, Cố Sênh Sênh cũng thổn thức không thôi.
“Lần này đến tôi muốn cám ơn cô, có một kịch bản cổ trang tôi nhờ ba ba đầu tư để lấy vị trí nữ chính, tôi thấy không có người nào thích hợp hơn cô cả, cứ coi như tạ lễ với cô, còn có Yên Yên nữa, hồi trước tôi luôn miệng la mắng cổ, sau khi xảy ra chuyện mới biết ai mới chân chính tốt với tôi.”
Cố Sênh Sênh nghe nói, suốt thời gian Ninh Dao Dao nằm viện, Hình Yên Yên cơ hồ là ngày đêm chăm sóc bên cạnh.
Cố Sênh Sênh không có tâm tình quan tâm quyển kịch bản này đến cùng có bao nhiêu tốt, giọng Ninh Dao Dao tựa như đang muốn rời xa, Cố Sênh Sênh trong lòng căng thẳng, hỏi:“Vậy còn cô? Sau này cô có dự định gì?”
Ninh Dao Dao mỉm cười,“Tôi tính đi du học bên Pháp, ước mơ của tôi vốn là muốn trở thành một họa sĩ nổi tiếng, diễn viên vốn không phải công việc tôi chân chính muốn làm, hiện tại vừa lúc có thể theo đuổi ước mơ rồi.”
Nhắc tới ước mơ, trong mắt Ninh Dao Dao hiện lên ánh sáng chói lóa, Cố Sênh Sênh cũng cười lên,“Tôi có thể xin chữ ký trước hay không, sau này cô nổi danh lừng lẫy rồi tôi còn có thể thơm lây nữa.”
Hai cô gái đối diện trò chuyện cười đùa vui vẻ, toàn bộ ân ân oán oán cùng khó chịu trong nháy mắt này đều tan thành mây khói, đúng vậy, các cô đều còn trẻ, còn vô số khả năng trong tương lai, cứ làm những gì mình muốn mới không cô phụ một kiếp người.