Phương Lan Sinh kinh ngạc nghe kể rồi quay đầu nhìn mọi người.
Ai cũng không nói gì, nhưng trong lòng đều có suy đoán riêng, Hồng Ngọc nhìn đám người nói, “Xin hỏi những tên đạo sĩ đó còn nói gì không?”
Đại hán đối diện cả đầu đầy mồ hôi, suy nghĩ mãi mới lắp bắp, “Hình như nói, bọn họ cần châu gì đó…”
“Châu gì…?”
Hồng Ngọc nheo mắt truy hỏi.
Đại hán lắc đầu, “Ta không nghe rõ…” Gã nhìn người bên cạnh, nhíu mày như không chắc, “Là…Minh Nguyệt châu?”
Không tính đến việc đại hán kia nói đúng hay sai thì đám người Bách Lý Đồ Tô cũng chỉ có thể nghe theo mà tìm, bởi bọn họ tới Tự Nhàn sơn trang đã không thu hoạch được gì. Hồng Ngọc lẳng lặng suy tư, nói nếu là Minh Nguyệt châu thì nàng có từng nghe, trong lăng mộ Tần lăng có Minh Nguyệt châu, có người đồn ngọc sáng như trăng, có khả năng tái tạo.
“Tên giống nhau, rất có thể là nó.”
Phương Lan Sinh gãi đầu, “Tần lăng… lăng mộ?”
Hồng Ngọc gật đầu, “Thiếu Cung từng nói, ngọc hoàng vỡ vụn là do đám người Thanh Ngọc đàn, hôm nay muốn tái tạo lại tất có âm mưu, bọn chúng muốn tới tẩm cung Tần lăng, chúng ta liền tới đó đoạt lại ngọc hoành.”
“Nhưng, nếu sai thì sao…”
Hồng Ngọc cười nói, “Vốn chỉ là suy đoán, khác gì đánh một canh bạc? Chỉ là mọi người có muốn đánh cược một lần.”
Phương Lan Sinh còn chưa kịp nói thêm Bách Lý Đồ Tô đã đi thăm hỏi đường đến Tần lăng, mọi người hỏi hỏi đáp đáp hoàn toàn không để ý đến việc “đại bất kính” y canh cánh trong lòng.
Bách Lý Đồ Tô từ cuộn trục của quỷ say rượu kia lấy ra một quyển tên là “Đằng tường chi thuật”, nói rằng sẽ có ích rất nhiều trong lần đi Tần lăng này. Phương Lan Sinh đọc để học, vừa đọc đã có thể hiểu thì cực kì phấn khích, trong lòng nghĩ pháp thuật này nếu lợi hại, sau này về Cầm Xuyên khoe với chúng bạn bọn họ kiểu gì cũng bị dọa sợ.
Y đắc chí ra mặt, có lẽ thường ngày Phương Lan Sinh luôn ủ rũ tâm trạng không tốt, lúc nào cũng cúi đầu còn hôm nay bỗng nhiên vui vẻ thế này, đột nhiên làm Bách Lý thiếu hiệp nhìn thấy thì tim đập nhanh loạn nhịp.
Y luôn như vậy, hỉ nộ ái ố đều trưng hết ra mặt, vì một chút chuyện cỏn con cũng có thể vui cả ngày, chẳng khác gì một đứa trẻ.
Hồng Ngọc nhìn thấy Phương Lan Sinh như vậy lại nhớ tới tình cảnh hôm ở Tự Nhàn sơn trang —— tiếng nữ quỷ bi ai sầu thảm, như khóc như tố, oán khí ngút trời, đến nỗi bọn họ nghe được cũng phải rùng mình hoảng sợ. Vậy mà hầu tử lại có thể chịu được ra tay giết nữ quỷ, giờ thì không thấy y có chút gì biểu hiện là bận tâm. Thật không biết rốt cuộc là y đã hiểu rõ hồng trần sinh tử một kiếp hay là loại người vô tâm vô phế nữa.
Hay là vì…
“Bí đao cười gì thế?” Chốc lát sau, Tương Linh đứng ở ngoài lăng mộ, đi theo Hồng Ngọc tìm bộ phận để mở cửa lăng mộ.
Phương Lan Sinh ngẩn ra, khóe miệng vẫn đang giương lên, “Không có!” Y giơ tay nhấn thử một bộ phận trước mặt, tức thì bên tai nghe thấy âm hưởng rầm rầm.
“Chỗ này có cửa mở!” Phong Tình Tuyết ở sau lưng y vẫy tay gọi mọi người.
“Lan Sinh… hình như rất vui?” Tình Tuyết đi trong mật đạo âm u, nhìn Phương Lan Sinh nói.
Phương Lan Sinh thực sự chưa ý thức được bản thân mình gần đây luôn phiền muộn trước mặt mọi người, hôm nay bỗng nhiên vui vẻ nên làm ai nấy đều ngạc nhiên. Trong mộ đạo cũng có rất nhiều quỷ ảnh, Phương Lan Sinh tay nắm phật châu, ngón tay kết thành chữ thập đặt trước ngực, từ phật châu phát ra ánh sáng soi đường, vạch trần chỗ trốn đám cô hồn lệ quỷ.
“Cậu không để tâm tới chuyện cô nương kia ư?” Phong Tình Tuyết tiếp tục nói, “Ta luôn thấy…”
Phương Lan Sinh ngẩn người quay đầu hỏi, “Cô nương? Cô nương nào?”
Phong Tình Tuyết kể lại chuyện cho Phương Lan Sinh nghe, nhưng không nhiều lắm vì nàng cũng không biết rõ chuyện của cô nương kia. Nhưng Phương Lan Sinh nghe xong sợ ngây người, y chẳng có tí ấn tượng nào về chuyện này cả.
“Chẳng lẽ… là do Lan Sinh bị nữ quỷ khống chế?” Phong Tình Tuyết ôm liêm đao nghiêng đầu hỏi.
Hồng Ngọc cũng nghe, một bên vung kiếm chém lệ quỷ trước mắt, trong mộ đạo tiếng kêu thê lương thảm thiết vang không ngừng, “Khống chế người giết chính mình, nghe cũng đã thấy nực cười.”
“Có lẽ do nữ quỷ kia phép thuật chưa tinh, nhất thời sai lầm?”
Hồng Ngọc lắc đầu,”Cô nương ấy đã tán hồn, muốn truy cứu cũng vô ích.”
“Ta… kiếp trước…”
Phương Lan Sinh nghẹn họng trân trối, vừa mới vui vẻ chẳng được bao lâu lại ủ rũ. Phía trước có lệ quỷ mang theo âm phong lao tới trước mắt, Phương Lan Sinh trở tay không kịp thì bên cạnh đã có tiếng kiếm lướt gió, quỷ ảnh lập tức tan biến ngay trước mắt y.
Chỉ có khuôn mặt vặn vẹo không cam mãi lâu sau mới tiêu thất vào bóng tối, Phương Lan Sinh há hốc miệng nhìn Bách Lý Đồ Tô đang đi tới cạnh mình.
“Đừng suy nghĩ lung tung ở đây.” Người nọ liếc mắt nói với y một câu rồi đi lên trước.
Phong Tình Tuyết có kể nữ quỷ cực kì hận tiền kiếp của Phương Lan Sinh, dù Phương Lan Sinh không có ấn tượng với chuyện này nhưng trong đầu lại nhớ tới cái này —— lúc đó y bị Diệp Trầm Hương thao túng nhớ lại kí ức, tuy rằng có quá nhiều quang cảnh xẹt quá y nhớ không hết, chỉ nhớ mơ hồ nữ tử trắng bệch như tờ giấy, toàn thân mình thì dính đầy máu tươi.
Sau này Phương Lan Sinh về An Lục nằm trên giường suy nghĩ thật lâu muốn nhớ lại tất cả. Y chỉ nhớ chính mình gọi nữ tử kia là sư muội, hình như… còn có ước định gì đó…
Cuối cùng là hình ảnh bài mộ của nữ tử ấy, nghĩ tới đây Phương Lan Sinh kì quái cảm thấy tim nhói lên một cái —— như thể tận sâu trong lòng nảy sinh phản ứng theo bản năng, khiến Phương Lan Sinh cảm giác như ngực bị đè nén không thở nổi.
Việc này đều là chuyện về sau, tạm thời không nói đến, Phương Lan Sinh giờ vẫn ở dưới Tần lăng, nhìn bóng lưng đầu gỗ, lắc đầu tự nhắc nhở chính mình giờ không được phép suy nghĩ lung tung.
Mọi người tiếp tục đi về phía trước, trong bóng tối thời gian từ từ tiêu thất. Mấy ngọn đèn dầu trong mộ đạo dưới gió lạnh chợt sáng chợt tối, quỷ ảnh thấp thoáng lướt qua đều bị Bách Lý Đồ Tô đi đằng trước vung kiếm chém. Phong Tình Tuyết vốn vẫn nói chuyện cùng Hồng Ngọc giờ cũng im lặng, khi bóng tối vây khốn mọi thứ chẳng ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Phương Lan Sinh thì mang tâm trạng nặng nề, một mạch cắm đầu đi tới một mảnh đất trống, y đứng cạnh mỏm đá trong mộ đạo nhìn quanh bốn phía, hoàn toàn không cảm giác được áp lực phía sau từ từ tới gần.
Mọi người ở dưới Tần lăng, trời đã về đêm tự bao giờ. Phong Tình Tuyết và Hồng Ngọc tìm kiếm cách mở thông đạo, xung quanh tối đen, hỏa diễm trong tay nàng sáng lên, nàng mở to mắt hỏi, “Hả, Tô Tô đâu rồi?”
“Đầu gỗ —— Ưm…”
Phương Lan Sinh bị người kéo về đặt sau mỏm đá, y vừa định kêu lên thì miệng đã bị chặn lại.
Một tay giữ gáy Phương Lan Sinh, thuần thục cởi quần, Phương Lan Sinh bị đặt trên mỏm đá trong mộ đạo âm lãnh, phía sau là Bách Lý Đồ Tô bị sát khí hóa chăm chú trên thân.
Y lo lắng cau mày, hai tay bị trụ phía sau không cử động được. Phương Lan Sinh không dám kêu lên, nhưng hàm răng không kiềm chế được run lên bần bật, gương mặt tiếp xúc với mặt đá góc cạnh, nhắm mắt chịu đựng cảm thụ thứ nóng hổi của đầu gỗ cường ngạnh chen vào trong thân thể…
Ai cũng không nhận ra Bách Lý Đồ Tô phát sinh dị trạng từ bao giờ, hết thảy đều bị bóng tối che lấp. Một giây trước hắn còn lãnh tĩnh trầm ổn dặn dò Phương Lan Sinh “Không nên suy nghĩ lung tung”, giây sau đã nhập ma trở thành dã thú. Phương Lan Sinh chịu đựng cắn răng thở dốc, hai tay bị tóm ra đằng sau, gương mặt non mịn chà sát với mặt đá góc cạnh, không khỏi đau điếng.
Đầu gỗ đúng là điên rồi!
Y rất sợ, từ đỉnh đầu, rồi xung quanh người, trong không khí lạnh lẽo của mộ đạo, cơ hồ có vô vàn cặp mắt đang nhòm ngó bọn họ, nhìn hai người chầm chậm những động tác không thành hình trong bóng tối, rồi từng đợt gió lạnh lẽo rít gào như thể cười chê không ngừng đập vào màng nhĩ.
Đằng sau là tiếng thở dốc của đầu gỗ, dường như hắn cảm nhận được Phương Lan Sinh đang kiềm chế run rẩy, bắt đầu lần tìm hôn bờ môi y.
“Tô Tô… Tô Tô huynh ở đâu!”
Bên ngoài là tiếng Phong Tình Tuyết ngày một rõ, Phương Lan Sinh trên trán đầy mồ hôi, người bị đè trên mỏm đá không thể quay đầu lại, hai chân mở rộng Bách Lý Đồ Tô nắm chặt trong tay vừa nâng vừa kéo. Tiếng thở của Bách Lý Đồ Tô ngày càng nặng nề, khi hắn rốt cuộc bắn vào, Phương Lan Sinh cả người co quắp không khống chế được phát run, cơ ngực lại như bị đè nén, lạnh lẽo không chịu được.
Nhân lúc đầu gỗ cúi đầu nhìn, Phương Lan Sinh dùng sức quay đầu dùng môi mình chặn miệng hắn lại.
Động tác đối phương nháy mắt thì dừng.
Đôi mắt màu đỏ lần thứ hai vì Phương Lan Sinh chủ động hôn môi mà mở to. Phương Lan Sinh run rẩy xoay người, một thân thanh sam thư sinh đã ướt đẫm. Bên tai mơ hồ có tiếng bước chân ngày càng gần, còn có tiếng Tương Linh gọi bí đao. Phương Lan Sinh dùng ngón tay đầy cát run rẩy thắt lại vạt áo, trong bóng tối gắng sức mở to mắt đến cả thở cũng không dám. Thắt cho mình xong bắt đầu chuyển sang thắt lại cho đầu gỗ.
Bách Lý Đồ Tô nhìn động tác của y, dĩ nhiên là không biết người này đang làm gì. Nhìn một hồi hắn không hiểu cũng chẳng buồn muốn hiểu, thân thủ bế Phương Lan Sinh lên cao, ôm thắt lưng y lại muốn bắt đầu. Phương Lan Sinh lần thứ hai bị hắn đặt lên cao, lần này hai người đối mặt nhìn nhau, Phương Lan Sinh cố sức gỡ tay đầu gỗ ra, điên cuồng lắc đầu nhìn hắn —— Bách Lý Đồ Tô ngẩng đầu nhìn y, trong con ngươi màu máu chỉ phán chiếu mỗi gương mặt đỏ bừng ấy.
Có thể là động tác của Phương Lan Sinh đơn giản dễ hiều, Bách Lý Đồ Tô kì tích nghe theo dừng lại không làm gì nữa. Hắn ôm Phương Lan Sinh bất động tựa trên tảng đá, bờ vai rộng dày đĩnh đạc như núi tảng, đẩy cũng đẩy không ra. Phương Lan Sinh càng bị dằn vặt đến thở không ra hơi, dịch thể ướt đẫm chảy dọc xuôi hai chân, đau đớn đan xen khoái cảm, đối với y bây giờ đúng là dằn vặt lớn nhất. Hô hấp đã không thuận, còn bị đầu gỗ ôm cứng dứt không ra.
Thân nhiệt hắn nóng dọa người.
Phương Lan Sinh buồn bực cúi đầu, vươn tay ôm lấy hông hắn.
Động tác có điểm trúc trắc, ngón tay tính trả thù vươn ra đằng sau dự định gãi lưng đầu gỗ, Bách Lý Đồ Tô cúi đầu nhìn y,vừa cúi xuống thì…
“Tô Tô?”
Bên cạnh nhất thời xuất hiện ngọn đèn soi sáng bóng tối, Phương Lan Sinh mở bừng mắt đột ngột hạ tay xuống. Bách Lý Đồ Tô tựa như con sư tử bị quấy rầy, hắn chậm chạp quay đầu híp đôi mắt màu máu nhìn nữ tử đằng sau lưng.
Phong Tình Tuyết che miệng kinh ngạc, “Tô Tô sao lại… bị sát khí triền thân nữa sao…” Nàng nói, cúi đầu nhìn đến Phương Lan Sinh rũ rượi bị Bách Lý Đồ Tô đặt trên mỏm đá, “Lan… Lan Sinh?”
Hồng Ngọc và Tương Linh nghe thấy giọng Phong Tình Tuyết cũng chạy tới. Phong Tình Tuyết muốn tới cầm tay Bách Lý Đồ Tô lại bị đối phương vùng ra. Phong Tình Tuyết nhíu mày lại tiến lên, “TôTô!”
Dù Bách Lý Đồ Tô có sát khí cũng không chống cự được bao lâu. Ngay khi nội lực Phong Tình Tuyết chậm rãi truyền tới, sát khí như khối băng gặp lửa tan ra, ánh mắt quật cường ngoan cố lóe lên rồi biến mất tựa như ảo ảnh, hắn quỳ gối dưới đất ngất xỉu, thời khắc đó Phong Tình Tuyết vươn tay đỡ lấy hắn.
Phương Lan Sinh mềm nhũn đứng dựa ở bên cạnh mỏm đá, lẳng lặng nhìn toàn cảnh, Tương Linh đi tới nhìn Phương Lan Sinh mặt mày tái nhợt, “Bí đao sao vậy?”
Phong Tình Tuyết ngẩng đầu, áy náy xin lỗi, “Lan Sinh, vừa rồi Tô Tô nhập ma vì sát khí, nếu có đả thương cậu cũng đừng trách huynh ấy.”
Phương Lan Sinh gật đầu, chưa nói gì.
Hồng Ngọc một bên nhìn thấy cau mày, “…Ta nhớ công tử từng nói, chỉ tới mồng một sát khí mới phát tác.”
Phong Tình Tuyết cúi đầu không nói, Tương Linh nghe không hiểu tròn mắt đứng một bên.
Hôm nay không phải mồng một.
Lúc Bách Lý Đồ Tô tỉnh lại, Hồng Ngọc đang nói chuyện với Tình Tuyết, Tương Linh đứng một bên nhìn cửa lớn thông đạo, hiếu kì nhưng không dám đi vào.
Hắn cảm giác đầu đau như muốn nứt ra, Bách Lý Đồ Tô sửng sốt một lát mới quay đầu, nhìn thấy Phương Lan Sinh ngẩn ngơ ngồi dựa vào mỏm đá dưới đất.
“Tô Tô tỉnh rồi?” Phong Tình Tuyết chú ý đầu tiên, hỏa diễm trong tay nàng sáng lên tới gần Bách Lý Đồ Tô, Phương Lan Sinh nghe thế cũng ngẩng đầu nhìn thẳng gương mặt Bách Lý Đồ Tô.
Phương Lan Sinh cũng không lại gần, chỉ nghe Tình Tuyết lo lắng nói chuyện với Bách Lý Đồ Tô, nói hắn vừa phát tác sát khí, suýt nữa đả thương Phương Lan Sinh.
Bách Lý Đồ Tô nghe, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy vết thương còn mới trên gương mặt Phương Lan Sinh. Ở đây rất tối, hắn nhìn không rõ nên không nói lời nào, cũng chẳng biết nên nói gì.
Còn là Phương Lan Sinh tiến lên trước, vỗ mông đứng dậy, “Đầu gỗ ngươi đúng là không được việc, bắt chúng ta đợi cả nửa ngày.” Y nói rồi chẳng đợi ai, một mình đi vào trong thông đạo đã mở sẵn lối.
Chín tượng binh cao to đang đứng bên trong sẵn chờ y.
Hai chân còn mất lực, Phương Lan Sinh cắn răng giả bộ như không có việc gì, lòng bàn tay đầy mồ hôi siết chặt phật châu, cứ như vậy không chuẩn bị xông vào trận địa.
Đến khi cả người vướng vào một đoàn sương mù dày đặc, mù mịt không thấy đường, y mới thấy mình vì tức giận mà làm chuyện ngu xuẩn.
Trong sương có độc, mịt mù che chắn đường nhìn, chỉ có một cái cầu dài thẳng tắp bên dưới là vực sâu muôn trượng, đứng giữa cầu là chín tượng binh hùng dũng, nhưng Phương Lan Sinh không thấy rõ, y mở to mắt nhìn bốn phía, lui về sau đột ngột đụng phải thứ gì cứng như gỗ, Phương Lan Sinh cảm giác như vớ được cọng rơm cứu mạng lập tức ôm lấy.
Mắt không nhìn thấy gì, nhưng tai còn có thể nghe.
“Lan Sinh!!”
“Bí đao…”
Là giọng của Tình Tuyết và Tương Linh.
“Ta, ta ở đây!” Phương Lan Sinh la lớn không có phương hướng.
Y không có chuẩn bị gì khi bước vào trận địa, càng không biết cách hóa giải nó.
Sau đó không nghe thấy giọng nói nào nữa, bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng kim loại ma sát ầm ĩ.
Phương Lan Sinh tâm tình khẩn trương cứng đờ đứng một chỗ, trong nháy mắt đằng sau có tiếng kiếm chém gió lao tới, y không nhìn thấy gì vội nghiêng người ra sau tránh, thân thủ muốn trả đòn chỉ là chân sau lùi một bước suýt đạp phải chân không.
Tượng binh ôm trường thương càn quét tới, mũi thương xé không lao thẳng đến chóp mũi Phương Lan Sinh, y theo bản năng lui về sau suýt ngã, chưa kịp hét lên đã có bàn tay ôm ngang hông y kéo trở lại trên cầu.
Cánh tay khí lực cực lớn, dường như vì không nhìn rõ nên ôm chặt Phương Lan Sinh sợ lạc không buông.
Bên tai nghe thấy có tiếng đao kiếm, một vài bóng người thi nhau ngã xuống. Lòng bàn tay nóng hổi bên trên ôm lấy mình, Phương Lan Sinh cứng ngắc người, run giọng kinh ngạc nhưng có phần mừng rỡ gọi, “Đầu… đầu gỗ…?”
Phương Lan Sinh cứ nghĩ hắn đã bị nội lực Phong Tình Tuyết đuổi đi, y chứng kiến hắn thống khổ kháng cự, hắn trước mặt Phương Lan Sinh cường đại ngang ngược, vậy mà trước mặt Phong Tình Tuyết lại hoàn toàn bất lực.
Đây là lần đầu tiên Phương Lan Sinh chứng kiến tận mắt thấy đầu gỗ mắt đỏ biến mất —— hắn biến mất, Bách Lý Đồ Tô trở về, đây là sự thật mà Phương Lan Sinh không muốn thừa nhận.
Không muốn thừa nhận, con người ban đêm không cho người ta một giấc ngủ ngon, cứ đêm là phát điên, vừa ngốc vừa không hiểu chuyện, nhưng ngày một thấu hiểu tâm tình Phương Lan Sinh… hắn căn bản… chỉ là một huyễn ảnh trên người Bách Lý Đồ Tô.
Bách Lý Đồ Tô không biết còn một con người như thế tồn tại trong hắn, mà cả thiên hạ này, có lẽ cũng chỉ có mình Phương Lan Sinh biết.
Trước mắt như nhìn thấy cặp mắt màu máu, như con dã thú cố chấp chống cự lại Phong Tình Tuyết, nhưng sau cùng chỉ có thể quỳ rạp quy phục, thống khổ biến mất trong giãy dụa.
Liệu tới một ngày nào đó, hắn biến mất thì sao, biến mất cùng kí ức tháng ngày dày vò khi dễ Phương Lan Sinh. Những việc từ trước đến nay hắn làm với mình, lẳng lặng khi dễ y, lặng lặng hôn y, lẳng lặng uống cháo, lẳng lặng lí giải lời nói của y… Nhớ lại những việc này, Phương Lan Sinh nghĩ mình thật sự chẳng biết đầu gỗ hắn trong lòng thực sự nghĩ gì.
…Còn có thể nghĩ gì, hắn chỉ là một kẻ ngốc không hiểu chuyện.
Phương Lan Sinh lắc đầu, bên tai vẫn nghe thấy tiếng kim loại va chạm trong gió, sương mù dày đặc không thấy rõ người, đầu gỗ vẫn ôm Phương Lan Sinh nhanh chạy trốn đám truy binh.
Phương Lan Sinh đột ngột vươn tay ôm hông đầu gỗ —— y không rõ hồi ức đó với mình mà nói chỉ có thống khổ giãy dụa, vậy sao bản thân còn nhớ kĩ không sót một mảnh.
Nếu có một ngày đầu gỗ kia thật sự biến mất, chỉ có mình y nhớ đoạn kí ức xấu hổ này, thật hoang đường biết bao.
Y vừa nghĩ cánh tay càng siết chặt hông đầu gỗ, hắn lập tức chậm dừng cước bộ. Nghe có tiếng “đinh” như thể trường kiếm rơi trên mặt đất.
Truy binh đuổi tới đột ngột vỡ vụ ra thành từng mảnh, có ánh kim quang từ đâu đột ngột lóe lên, Phương Lan Sinh không kịp phản ứng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô chấn kinh mở lớn đôi mắt đen kịt nhìn mình.
Cặp mắt tinh anh luôn lãnh tĩnh tràn đầy hoảng loạn không kịp che dấu, cứ vậy thẳng tắp nhìn chằm chằm Phương Lan Sinh, sau đó chuyển xuống nhìn cánh tay Phương Lan Sinh đang ôm mình.
Hai người đứng thẳng bất động giây lát, sương mù dày đặc lại bắt đầu tràn ra.
Cánh tay ôm Phương Lan Sinh của Bách Lý Đồ Tô không động, làm Phương Lan Sinh cũng không biết mình có nên buông tay hay không. Hai người cứ thế ôm nhau thật lâu giữa sương mù dày đặc, như muốn đấu xem ai chủ động thu tay về.
Người thua là Phương Lan Sinh, y không chịu đựng nổi cục diện này. Ngượng ngùng buông lỏng tay, y vội quay mặt, cúi đầu không nói gì.
Bách Lý Đồ Tô cũng không nói chuyện, trong sương mù dày đặc hắn nghe tiếng Phương Lan Sinh huy chưởng đánh đám tượng binh, ho khan một cái hắn mới rút kiếm chém đám truy binh.