• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thứ hai tỉnh lại, Phương Lan Sinh thấy trời quang mây tạnh, ngoài cửa động vẫn tí tách nhỏ xuống nước mưa.

Nước rơi xuống lá cây, xuôi theo phiến lá ngã vào bùn đất. Phương Lan Sinh mệt mỏi từ cỏ khô đứng lên, quay đầu nhìn thấy người phía sau vẫn đang ngủ say, cúi đầu nhìn xuống thấy chân mình…

Y rủa nhỏ một tiếng, cúi người nhặt quần áo mặc vào.

Quần áo đã khô kha khá, mưa cũng tạnh, ngày hôm qua, trận mưa lớn suốt đêm dường như cũng dung nhập vào trong lòng Phương Lan Sinh —— nhắm mắt lại, bên tai phảng phất còn nghe tiếng thở dốc của đầu gỗ. Y mạnh mở mắt lắc đầu, mặc lại nội sam, nắm quần vịn tường đi ra ngoài động, dẫm lên bụi cỏ tới bên cạnh hồ. Phương Lan Sinh ngồi xổm, vốc nước hồ lên mặt.

Nước trong hồ bị trận mưa đêm qua cọ rửa, trở nên trong suốt. Phương Lan Sinh ngồi chỗ nước nông, thân thể run lên vì lạnh. Y cúi đầu, động tác vụng về tẩy trừ thân thể, luôn không cẩn thận động tới nơi nào đó.

Nhìn qua bộ dạng cực kì khổ sở, cả người không ngừng run rẩy, tóc tán loạn ẩm ướt dán lên gò má ửng hồng, nên Bách Lý Đồ Tô bước ra cửa động nhìn thấy cảnh này, còn tưởng y bị cái gì trong hồ trói lại.

“Ngươi…” Bách Lý Đồ Tô bước chân đi tới, Phương Lan Sinh nghe thấy giật mình ngẩng lên nhìn một cái, trượt chân ngã vào trong hồ.

Nghe “ùm ùm”  một tiếng, người mới vừa rồi còn trên mặt nước nhất thời không thấy đâu, chỉ có cánh tay vùng vẫy giơ lên, ngay cả tiếng la cũng bị giấu dưới mặt hồ. Bách Lý Đồ Tô giật mình, hai ba bước chạy đến bên bờ, bước vào vũng bùn cúi người muốn kéo y lên, Phương Lan Sinh lại tránh khỏi tay hắn, đi về phía ngược lại, bò lên bờ.

“Khụ!… Khụ…”

Tóc ướt dán trên gương mặt, Phương Lan Sinh che miệng ho khù khụ, gương mặt đỏ bừng, nhìn cũng không nhìn người đằng sau vội vội vàng vàng trốn sau tảng đá bên hồ.

Còn lại mình Bách Lý Đồ Tô đừng giữa hồ nước, hắn ngẩn ra nhìn Phương Lan Sinh vội vội vàng vàng trốn sau tảng đá, quay đầu nhìn thấy quần bị ném trên bụi cỏ.

Ở phía tảng đá, Phương Lan Sinh ôm thân mình run lẩy bẩy, ảo não định chửi rủa mấy câu, nhất thời có người ném quần rơi trên tảng đá mà y đang trốn.

Phương Lan Sinh ngẩn ra, vội giật lấy quần của mình, lau một đường từ mặt sang hai lỗ tai ửng đỏ, cúi đầu nhanh mặc quần lại, nhất quyết không chịu quay đầu, vội vàng lôi dây cột tóc ra cột lại mớ tóc ướt dầm dề.

Bách Lý Đồ Tô khoanh tay trước ngực, lẳng lặng đứng phía bên kia tảng đá chờ, một lát không thấy động tĩnh gì, do dự quay đầu thì thấy lấp ló đỉnh đầu một người ——tự cho là mình đã trốn rất kĩ, dây cột tóc xanh nhạt bị gió thổi bay lên lộ ra ngoài.

“Ra đi.” Bách Lý Đồ Tô nói.

Phương Lan Sinh mãi sau mới chui ra, ngẩng đầu nhìn Bách Lý Đồ Tô, sờ sờ mũi mình, “Cái kia, đầu gỗ ta vừa…”

“…Đi thôi.” Bách Lý Đồ Tô không buồn nghe y giải thích, thở dài nói.

Phương Lan Sinh ngẩng đầu nhìn trời, nghĩ thầm mọi người còn lại chắc hẳn đều rất sốt ruột.

Quay đầu nhìn Bách Lý Đồ Tô quay vào trong huyệt động mang mặt nạ ra… tay kia cầm túi thư của Phương Lan Sinh, y “A” một tiếng, Bách Lý Đồ Tô đã tới trước mặt đưa túi thư cho y.

Phương Lan Sinh đeo túi vào người, đi sau lưng đầu gỗ ngẫm nghĩ cái gì.

“Này, đầu gỗ.”

Bách Lý Đồ Tô lưng đeo kiếm, không hề quay đầu nhưng lại đáp lại.

“Chuyện gì?”

Ánh nắng sau cơn mưa, chiếu vào làm mắt Phương Lan Sinh không mở nổi, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, chiếu lên bóng lưng đầu gỗ, phản xạ ánh quang sặc sỡ.

Phương Lan Sinh đuổi theo.

“Từ hôm nay về, nhất định phải ăn… đừng để mọi người lo lắng!”

Bách Lý Đồ Tô dừng cước bộ để Phương Lan Sinh đuổi kịp. Phương Lan Sinh chạy lên trước rồi xoay người nhìn hắn, xòe tay ra, “Ngươi nghe thấy chưa, sao không nói gì?”

Bách Lý Đồ Tô nhìn không chớp mắt về trước, rồi cúi đầu nhìn Phương Lan Sinh chỉ tay tới mình, mấp máy môi nhắm mắt lại.

“Nghe thấy rồi.” Bách Lý Đồ Tô ngẩng nhìn trời, nhỏ giọng đáp lại.

Nói rồi yên lặng bước tiếp, còn mình Phương Lan Sinh ngốc một chỗ, chờ y lấy lại tinh thần đầu gỗ đã xuống tít dưới chân núi.

“…”

“Tên này, không nên đợi người ta cố ý hỏi mới trả lời chứ, lần sau ta không hỏi nữa.”

“…”

“Sao lại không trả lời rồi…”

Phương Lan Sinh rất muốn hỏi Bách Lý Đồ Tô muốn ăn gì không, tính đi tính lại hắn đã ba bốn ngày không ăn gì rồi…

Nhưng y lại không hỏi ra miệng, mất mặt chết đi được, nói vậy khác nào thể hiện là y có quan tâm đến đầu gỗ… Đằng nào cũng chỉ là ăn uống, đại thiếu gia Phương Lan Sinh làm gì thì mọi người ăn nấy nào được đỏi hỏi.

Bách Lý Đồ Tô cũng không ngoại lệ.

Y ngồi bên nhà bếp, nhìn Ô Mông Linh Cốc trước mặt —— quê hương của đầu gỗ, nơi mà Phương Lan Sinh từ nhỏ sống ở Cầm Xuyên không cách nào tưởng tượng ra được, như là mấy bức đồ họa lạ lùng, hay tượng thần Nữ Oa đứng giữa núi lớn.

Nếu nơi này không hoang vu, vậy trước đây có hình dạng ra sao?

Phương Lan Sinh không tưởng tượng ra được, quay đầu lại nhìn nồi cháo đã nấu xong, bèn từ dưới đất đứng dậy.

Bách Lý Đồ Tô đứng ngoài cửa, nghe tiếng người bên trong phòng to nhỏ nói chuyện.

“Hồng Ngọc tỷ, trước mặt Tô Tô ta không dám nói… tỷ nói xem, Vu Chúc đại nhân thực sự… thực sự sống lại rồi ư? Nếu đúng… sao lại không ăn không ngủ, vẫn cứ… mở mắt như thế?”

“…” Tiếng nói khác lâu sau mới vang lên, “Thuật cải tử hoàn sinh ta chưa từng nghe nói, nhưng Thiếu Cung nhắc nhở “không được ra ánh mặt trời” làm ta mơ hồ nhớ đến gì đó nhưng không tài nào nhớ ra được, không nhớ đã gặp qua bao giờ… người và ánh mặt trời… nhưng muội muội đã hỏi, ta cũng nói thật, chuyện này… hơn phân nửa là có điểm kì lạ.”

“Hả? Hồng Ngọc tỷ phát hiện ra cái gì?”

“Mấy ngày trước, ta thay Bách Lý công tử trông nom Vu Chúc đại nhân, có thử nói chuyện phiếm với nàng.”

“Mọi người có lẽ cũng thấy, chỉ cần hỏi, Vu Chúc đại nhân đều không nói nhưng gật đầu hoặc lắc đầu như thể trả lời.”

“Đúng là lạ, ngày đó ta hỏi rất nhiều chuyện, có liên quan đến công tử, cũng có chuyện hoàn toàn không liên quan, thậm chí là có chuyện liên quan tới ngày xưa của ta, Vu Chúc đại nhân chẳng bao giờ đáp sai, hoàn toàn không phải đang cùng ta nói chuyện, mà là đáp án tự đoán trong lòng.”

“Làm, làm sao mà…”

“Một người cải tử hoàn sinh, sao có thể nhìn thấu nội tâm người khác. Chẳng lẽ Vu Chúc đại nhân thời sinh tiền, có năng lực này…”

Bách Lý Đồ Tô mạnh đẩy cửa vào, hai tay siết thành nắm đấm, “Các người, đang nói cái gì?”

“Tô Tô, chúng ta không có ý đó…” Tình Tuyết vươn tay tới Bách Lý Đồ Tô.

Hắn lắc đầu, trừng lớn mắt.

“Mẹ nhất định có thể bình thường như trước, hiện tại nhất thời như vậy thôi!”

Phương Lan Sinh bưng cháo vào, cách xa đã nghe thấy tiếng ồn từ phòng mẹ đầu gỗ. Y vội chạy tới cửa, xuyên qua lưng đầu gỗ thấy Tình Tuyết và Hồng Ngọc đứng đờ tại chỗ.

“…Ra ngoài hết đi.” Bách Lý Đồ Tô bỗng nhiên nói.

Trong giọng ẩn ẩn tức giận.

Hồng Ngọc ngẩn người, nhìn thấy Phương Lan Sinh vội nói với Bách Lý Đồ Tô, “Công tử đã mệt, hầu tử mang cơm tới, không bằng ăn trước rồi nghỉ tạm một lúc, việc chăm sóc Vu Chúc đại nhân để sau cũng không muộn…”

Bách Lý Đồ Tô không nói chuyện, Hồng Ngọc cùng Tình Tuyết vội đi, Phương Lan Sinh cuống quýt nhìn chung quanh, muốn đi vào xem xét, Bách Lý Đồ Tô nghe thấy tiếng động biết là Phương Lan Sinh, cũng không quay đầu lại.

“Ngươi cũng ra ngoài đi.” Hắn siết chặt nắm tay.

Phương Lan Sinh ngẩn ra, “Ta…”

“Đi ra!”

Phương Lan Sinh từ đầu tới cuối không hiểu chuyện gì, suy nghĩ một chút chẳng lẽ là đầu gỗ và Tình Tuyết các nàng cãi nhau?

Đầu gỗ lại gặp chuyện gì, sáng sớm mới về đã nói sẽ ăn cơm, sao giờ lại quay ngoắt thái độ rồi! Phương Lan Sinh đứng bên ngoài nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, ngẫm lại hình dạng lẫn điệu bộ đầu gỗ vừa nãy không được bình thường cho lắm.

Đầu gỗ làm sao nhỉ…

Phương Lan Sinh lo lắng, ngoài miệng lại không muốn thừa nhận, ngồi một góc bên ngoài gian phòng, đặt chén cháo bên cạnh. Y nhìn nó một hồi, đáng thương  làm ra vất vả lại không được người nhận để ý, rồi quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt đằng sau.

Bách Lý Đồ Tô ngồi trong phòng suốt một đêm, Phương Lan Sinh tâm thần bất ổn cũng ngồi ngoài cửa suốt một đêm, Tình Tuyết các nàng cũng không tới quấy rầy nữa. Phương Lan Sinh lên cơn buồn ngủ dựa vào tường, ban đêm trời lạnh y thường rùng mình chợt tỉnh, đứng lên lén nhìn cửa sổ, thấy Bách Lý Đồ Tô cúi đầu nắm tay mẹ ngồi trên tháp, chẳng biết đang suy nghĩ gì.

Bách Lý Đồ Tô có thể là không biết có người đợi ngoài cửa, cũng có thể là biết nhưng không có lòng dạ nào quan tâm. Những lời Hồng Ngọc và Tình Tuyết nói với nhau, vẫn vọng bên tai hắn không thể biến mất.

Bách Lý Đồ Tô không ngốc, hắn rất thông minh. Nghi ngờ hắn cũng có, kì lạ hắn sớm đã nhận ra.

Nhưng hắn là con của Hàn Hưu Ninh, hắn từ chối suy nghĩ sâu xa hơn vấn đề này.

Từ chối, nên không cách nào đối mặt.

Buổi sáng Phương Lan Sinh bị tiếng chim chói tai hét tỉnh, mặt trời sắp nhô lên, y vội dụi mắt đứng dậy, thấy một thân ảnh màu đen đứng ở khuông cửa.

Là đầu gỗ?

“A Tường, có thấy mẹ ta không?”

Phương Lan Sinh chưa từng thấy Bách Lý Đồ Tô thế này bao giờ… hắn nắm chặt tay, Hải Đông Thanh trên đỉnh đầu hắn lượn một vòng, bay thẳng đến tế đàn.

“Đồ Tô ca ca, sao vậy?”

Phương Lan Sinh chưa kịp mở miệng đằng xa đã nghe thấy tiếng Tương Linh…. Nói vậy trong nhà cũng không chỉ còn mình hắn.

“Mẹ ta ra ngoài rồi… trời sắp sáng!!”

Thanh âm cố ra vẻ bình tĩnh không giấu được run rẩy sợ hãi, Tương Linh hốt hoảng đi tìm Hồng Ngọc tỷ tỷ, không ngờ Hồng Ngọc đã xuất hiện ngay đằng sau.

“Hồng Ngọc tỷ tỷ, Đồ Tô ca ca…”

“Đừng nói nhiều, đuổi theo công tử!”

Phương Lan Sinh cứng tại chỗ, một lát mới đuổi theo. Khi y chạy đến nơi, đặt chân đến cây cầu lung lay sắp gãy, ánh nắng đầu tiên của sáng sớm rốt cuộc từ núi xa xuất hiện trên Nam Cương, nhất thời chiếu sáng đám tàn tích còn chìm trong bóng đêm của Ô Mông Linh Cốc.

Trên tế đàn truyền ra tiếng nữ hét chói tai, Phương Lan Sinh tay vịn lan can cầu, kinh ngạc nhìn ra đằng trước không xa.

Y thấy đầu gỗ quỳ gối trên tế đàn.

Hồng Ngọc nói thế gian có loại sâu kì dị tên Tiêu Minh, sống ở ngoài biển, tuổi tới vạn năm, hợp lại hình dạng như cây cỏ con người không thể phân biệt được. Nếu dùng phương pháp đặc thù làm thuốc, thân thể sâu không bị ảnh hưởng, có thể ăn tủy cốt con người, tại tạo hình ảnh, cảm ứng nhân tâm.

Xưa có đạo sĩ quái dị, muốn hưởng lợi vinh hoa phú quý đã dùng cách này dâng lên đế vương, tự xưng mình nghịch thiên cứu được người chết. Hàn Hưu Ninh bây giờ, không gặp ánh mặt trời thì tụ lại thành hình người, gặp mặt trời thì hóa thành sâu tản ra. Mẹ đầu gỗ nếu không phải do bị tiêu minh ăn, thì có thể có cách giải thích nào hợp hơn.

Ánh mặt trời như thanh đao sắc nhọn, vô tình xé nát huyễn tưởng bao lâu của con người. Giữa thanh thiên bạch nhân, nào có kẻ nào được cải tử hoàn sinh, chỉ nhìn thấy tiêu minh lập lòe như âm hồn không tan lập lờ một chỗ, như thể yêu quái bị ép hiện nguyên hình, vô tư xuất hiện trêu ngươi trước mặt đám người Phương Lan Sinh.

Bách Lý Đồ Tô quỳ trên mặt đất, cúi đầu kinh ngạc nhìn sâu tiêu minh trước mặt không dám tin.

“Bách Lý công tử nếu không tin, đợi tới tối… sẽ lại như cũ…” Hồng Ngọc cau mày đứng cạnh Phương Lan Sinh, lên tiếng muốn trấn an hắn.

“Đừng nói nữa.” Bách Lý Đồ Tô nhợt nhạt nói.

Phương Lan Sinh sốt ruột, tiến lên một bước muốn lôi hắn dậy, “Đầu gỗ ngươi…”

“Đừng ai nói nữa!” Bách Lý Đồ Tô bỗng nhiên quát lên.

Làm cước bộ Phương Lan Sinh cứng lại, sững sờ tại chỗ, tay cứng đờ đưa ra giữa không trung, lát sau mới từ từ thu về.

Hồng Ngọc kéo y xuống tế đàn, mấy người dưới thềm đá cũng đang ngẩng đầu nhìn tình hình, tay chân ai nấy luống cuống. Phương Lan Sinh nhìn Bách Lý Đồ Tô quỳ ở đó thì trong lòng gấp gáp như muốn phát hỏa, đến giờ mới thấy mình không được việc đến mức nào, chẳng biết nói gì với hắn mới tốt.

Y không ngờ sự thật ẩn sau việc mẹ hắn sống lại là như thế. Khi màn đêm buông xuống, đám sâu tụ lại hình dáng Hàn Hưu Ninh trên tế đàn, Bách Lý Đồ Tô quỳ trên mặt đất, kinh ngạc nhìn thấy không biết nói gì.

Đến Phương Lan Sinh cũng thấy thảng thốt.

Y muốn chạy lên tế đàn lôi Bách Lý Đồ Tô xuống nhưng Hồng Ngọc không cho, chỉ có thể lo lắng đợi ở dưới. Phương Lan Sinh dùng đằng tường về Thanh Ngọc Đàn, đường mới đi có một lần không nhớ rõ ràng nhưng cũng may không lạc. Chỉ tiếc ngoài cửa có môn nhân ngăn lại, nói Đan Chỉ trưởng lão đang bế quan, không tiếp một ai.

“Bế quan?” Phương Lan Sinh một mạch chạy đến trán đầy mồ hôi, y vội kéo người nọ, sốt ruột nói, “Bế quan cũng không được! Ngươi đi nói với Thiếu Cung, nói… Phương Lan Sinh muốn gặp, mẹ đầu gỗ xảy ra chuyện, Thiếu Cung nhất định phải cứu bà, chỉ có Thiếu Cung mới có thể…”

Y còn chưa nói hết, người nọ dùng một câu “Trong lúc bế quan không thể quấy rầy, xin các hạ về cho” đuổi ra ngoài.

Đời này Phương Lan Sinh quen biết không nhiều lắm, vòng vo cũng chỉ có từng ấy người. Trong lòng y, y thuật cao minh nhất thiên hạ chính là Thiếu Cung, nếu hắn là người luyện ra thuốc kia, nhất định sẽ có cách cứu trở về.

Đáng tiếc Thiếu Cung không thèm gặp y, Phương Lan Sinh đợi bên ngoài cả đêm cũng không đợi được cơ hội gặp Thiếu Cung.

Phương Lan Sinh quay về, Nam Cương bắt đầu đổ mưa, mưa không lớn, y đi suốt trên đường y phục chỉ thấm ướt. Chạy một mạch tới tế đàn, mọi người đều ở dưới.

“Lan Sinh về rồi.” Tình Tuyết nói.

Tương Linh nhìn về phía Phương Lan Sinh chỉ có một mình, “Không có Thiếu Cung ca ca ư?”

Phương Lan Sinh lắc đầu, thành thật nói, “…Thiếu Cung đang bế quan, ta… không gặp được.”

Mưa tuy nhỏ, nhưng tích lại vẫn ướt quần áo. Bách Lý Đồ Tô quỵ trên đất, dòng nước từ trên tóc nhỏ xuống gương mặt, dọc xuống cằm len vào vạt áo.

Hai tròng mắt đen vẫn kinh ngạc nhìn vạt áo Hàn Hưu Ninh, khi Bách Lý Đồ Tô còn được gọi là Hàn Vân Khê, hắn bình thường chỉ nhìn thấy vạt áo của bà… Hàn Hưu Ninh là Vu Chúc đại nhân, sẽ không giống những người mẹ khác ngồi xổm ôm hắn vào lòng, Hàn Vân Khê vĩnh viễn chỉ nói chuyện với bóng lưng cùng vạt áo mẹ mình.

Nói cái gì đây… hỏi mẹ có thể chơi cùng hắn không, hỏi mẹ sao ngày nào cũng bận bịu cái gì, Hàn Vân Khê khi đó tuổi còn quá nhỏ, nhiều chuyện không hiểu, mà hôm nay tới khi Bách Lý Đồ Tô hiểu chuyện, lại gặp cảnh còn người mất.

Sư tôn thường nói, thế sự vô thường, lẽ trời còn mãi, liên tục tuần hoàn, chưa từng thay đổi. Thuật nghịch thiên cải mệnh, cải tử hoàn sinh, sao có thể xuất hiện, lưu truyền hậu thế.

Bách Lý Đồ Tô biết sư tôn luôn tin vào vận mệnh, chỉ là không biết vì sao người lại tin tưởng đến thế. Sư tôn từng nói với hắn, trên đời có người sống trường thọ, sống thật lâu cũng chẳng biết phương pháp phục sinh, đến thần tiên cũng không biết không làm được.

Cõ lẽ sư tôn cũng từng có ý niệm nghịch thiên cải mệnh trong đầu, có thể trên đời này có vô vàn người từng thế, nhưng chỉ có những người thực sự đến gần nó mới biết điều này đáng sợ, cuồng vọng thế nào, mới biết con đường trước mắt gian nan hiểm trở ra sao, nhưng lại vẫn cố chấp hãm sâu không muốn quay đầu lại.

Hơn mười năm chấp niệm, đối lấy mười ngày công dã tràng, tỉnh một giấc mộng, Bách Lý Đồ Tô đứng dậy, xoay người nhìn Hàn Hưu Ninh, tay nâng dấy lên một ngọn lửa.

Ngọn lửa liếm lên tay áo Hàn Hưu Ninh, vốn là vải vóc tức thì hóa thành ngàn vạn con sâu tán loạn, ánh lửa đốt cháy phát sinh tiếng tanh tách, ngọn lửa căn nuốt thân thể Hàn Hưu Ninh, chiếu sáng ánh mắt đen như mực của Bách Lý Đồ Tô.

Khan Du từng nói, thế gian này, không có linh hồn trường tồn bất diệt, chỉ có tâm tư chặt mãi không đứt của con người.

Thiêu đốt tiêu minh cháy không còn lại gì, Bách Lý Đồ Tô lẻ loi một mình đứng trên tế đàn, thất thần nhìn nơi mẹ mình còn vừa đứng.

Ô Mông Linh Cốc hoang phế nhiều năm, lần thứ hai trở lại tịch mịch.

Phương Lan Sinh không dám đi tới, y đứng phía dưới nhìn người đứng trên tế đàn trước giờ không chịu cử động nhúc nhích, bầu trời mưa liên tục, thấm ướt đẫm y phục.

Trên tế đàn, lửa vẫn cháy.

Đầu gỗ nhất định là rất đau khổ, Phương Lan Sinh nghĩ, cúi đầu nhìn tay mình… Y lo lắng cho Bách Lý Đồ Tô nhiều hơn mình vẫn nghĩ nhiều, thiếu gia từ nhỏ có người nâng khăn sửa túi, từ bao giờ biết quan tâm chăm sóc người khác. Y chỉ tự theo ý mình, muốn giúp mọi người nấu một bữa cơm, giúp đầu gỗ cứu mẹ hắn trở về, muốn đầu gỗ đừng lúc nào cũng làm mặt khó coi như vậy, muốn mọi thứ đều tốt đẹp.

Nhưng cho đến giờ, y cũng chẳng biết mình có thế giúp ích được gì. Rõ ràng thường ngày mạnh miệng dám nói dám làm, tới lúc cần lại khiếp sợ không có can đảm. Sự tình Phương Lan Sinh từng nếm trải quá ít, ít đến nỗi y thấy chột dạ, bởi Phương Lan Sinh biết mình không thể nào hiểu được cảm giác của đầu gỗ, lời an ủi cũng không thể thành lời.

Bách Lý Đồ Tô đứng yên trên tế đàn thật lâu, nhắm mắt lại thấy đầu mình như muốn nứt ra. Nước mưa mang theo lạnh lẽo ướt đẫm toàn thân, làm hắn tỉnh táo hơn vài phần.

Tỉnh táo lại hắn nghĩ, mẹ đi cũng tốt. Tỉnh táo lại hắn nghĩ, chuyến đi này liên lụy biết bao người, cuối cùng đều công toi.

Tỉnh táo lại hắn đi xuống lầu, không hề chú ý tới người đang đứng trước mặt. Người nọ sốt ruột mặt mũi đầy nước, tóc cũng ướt rối tinh rối mù. Bách Lý Đồ Tô cứ thế đi không cẩn thận đụng phải y, hai tay quán tính tựa như ôm lấy người nọ. Phương Lan Sinh ở đằng trước buồn bực gọi tên, “Đầu, đầu gỗ…”

Bách Lý Đồ Tô nghe thấy tiếng Phương Lan Sinh, cứng đờ cúi đầu, trán dính lên gò má y.

“Đầu gỗ…”

“Phương Lan Sinh…” Cánh môi cứng ngắc khô khốc cắt đứt, như đang lẩm bẩm, “Sao ngươi lại ở đây…”

“Ta… lo cho ngươi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK