Tình Tuyết các nàng đứng cách đó không xa, cúi đầu tò mò nhòm vào sơn cốc. Bách Lý Đồ Tô buông Phương Lan Sinh, ngẩng đầu nhìn thấy tượng Nữ Oa trước mắt, thu lại tầm nhìn, cúi đầu giơ tay ra hướng tượng thần, làm một vài động tác Phương Lan Sinh chưa từng thấy qua.
Không chỉ là đang hành lễ với Nữ Oa đại thần, Bách Lý Đồ Tô còn đang hành lễ với người mẹ đã chết trong sơn động từ hơn mười năm trước của hắn. Bách Lý Đồ Tô sờ thuốc cải từ hoàn sinh trong ngực, đây là khát vọng mà hắn mong mỏi, cho dù kết quả thế nào hắn cũng muốn phải thử một lần.
Khi còn bé Bách Lý Đồ Tô được sư tôn mang về Côn Lôn sơn, tới nay đã hơn mười năm chưa từng trở lại Ô Mông Linh Cốc. Trong sơn cốc mọi thứ đều chỉ còn là phế tích, cỏ dại mọc thành bụi, thoạt nhìn đổ nát hoang sơ không hề có sức sống.
Hắn dọc theo sơn đạo đi xuống dưới, mắt đen láy ngẩng lên nhìn tượng thần Nữ Oa, Phương Lan Sinh được hắn cõng cả đoạn đường cũng vội vàng theo sau, Hồng Ngọc nhìn thấy hai người thì bảo mọi người cùng theo kịp. Chỉ có Duẫn Thiên Thương đi ở sau cùng, không có ai đi kèm, hắn ngẩng đầu nhìn tượng đá, nét mặt túc mục, được một lát lặng lẽ cúi người, hành lễ không khác gì Bách Lý Đồ Tô.
Bách Lý Đồ Tô đi thẳng tới tượng đá mới dừng lại, phía sau chính là Băng Viêm động, nơi ban sơ phong ấn phần tịch. Năm đó, Hàn Vân Khê bảy tuổi cố sức đưa mẹ nó vào trong băng sơn, nó có lẽ không bao giờ ngờ được sẽ có một ngày mình mang thuốc cải tử hoàn sinh về, cứu sống được mẹ.
Mà hiện tại, Bách Lý Đồ Tô chỉ còn thiếu một bước cuối cùng.
A Tường từ trên trời sà xuống, đậu trên đầu vai Bách Lý Đồ Tô.
“Một mình ta vào, A Tường theo là được.” Bách Lý Đồ Tô thấp giọng nhìn mọi người nói.
Phương Lan Sinh há miệng, chưa kịp nói gì Bách Lý Đồ Tô đã chuyển hướng nhìn y mang theo vài phần bình tĩnh cùng thành khẩn, như sớm đoán được Phương Lan Sinh sẽ mở miệng, vì vậy trước tiên để y biết ý mình phủ đầu.
Việc này làm Phương Lan Sinh chỉ còn biết im lặng, gật đầu.
“Nếu vậy, chúng ta ở ngay ngoài động.” Hồng Ngọc nói, do dự một lát mới nói tiếp, “Dù kết quả thế nào… cũng mong công tử bình tĩnh.”
Bách Lý Đồ Tô gật đầu rồi liền xoay người vào trong sơn động. Phương Lan Sinh nhìn bóng lưng hắn tới khi khuất hẳn mới thôi, sau đó đặt mông ngồi xổm xuống tại chỗ như quyết định chờ ở đây. Một bên Tình Tuyết hỏi Hồng Ngọc, mẹ Tô Tô có cứu được thật không, Hồng Ngọc không trả lời, bởi nàng cũng không biết.
Kỳ thực Phương Lan Sinh không biết cảm giác mất mẹ từ nhỏ là như thế nào. Cuộc sống của y ở Cầm Xuyên khác một trời một vực với đầu gỗ, hôm nay thấy Bách Lý Đồ Tô vì mẹ mình mà bôn ba như thế, Phương Lan Sinh ngoài việc đứng một bên nhìn ra đến một câu cũng không nói được. Giờ chỉ biết ngồi ngoài động chờ, cũng chẳng biết làm gì khác, ít nhất y nghĩ chỗ này gần đầu gỗ nhất, coi như tốt nhất.
Phương Lan Sinh thật lòng quan tâm tới Bách Lý Đồ Tô, nhưng chính y không ý thức được điều này. Lo lắng ở ngoài chờ đợi, Phương Lan Sinh cúi đầu, hai tay chắp lại, muốn cầu Phật tổ, phù hộ cho mẹ đầu gỗ sống lại.
Khi đầu gỗ đỡ mẹ hắn từ Băng Viêm động ra, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Nữ nhân tay cầm quyền trượng, áo quần chỉnh tề, hai mắt đen sâu không thấy đáy.
“Đây là mẹ ta.” Bách Lý Đồ Tô vẫn nhìn chằm chằm nữ nhân bên cạnh, thấp giọng nói tận lực đè nén kích động bên trong nhưng dường như không được.
Phương Lan Sinh kinh ngạc nhìn, trong lòng lặp lại, mẹ đầu gỗ… sống lại rồi…
Sống lại… thuốc của Thiếu Cung hữu dụng… tiên chi không có lừa người… chuyến đi của mọi người đều không phải uổng phí!
“Mẹ Đồ Tô ca ca… đẹp quá…” Tương Linh một bên kinh ngạc kêu lên, chớp chớp mắt, “Nhưng… Tương Linh phải gọi mẹ Đồ Tô ca ca thế nào…?”
Hồng Ngọc dường như không ngờ mọi chuyện sẽ suôn sẻ đến vậy, vẫn còn kinh ngạc nhìn Hàn Hưu Ninh khuôn mặt cứng ngắc, Phong Tình Tuyết một bên đi tới cúi người hành lễ, trong giọng còn nghi hoặc không dám tin, “Tình Tuyết, ra mắt Vu Chúc đại nhân!”
Phương Lan Sinh không hình dung ra nét mặt hiện tại của Bách Lý Đồ Tô, y chưa từng thấy qua, con ngươi khóa chặt khuôn mặt mẹ mình, trong tay bưng trà, Bách Lý Đồ Tô ngồi xổm trước người nàng, thấp giọng hỏi người có uống trà không.
Mẹ hắn không để ý tới… mà nên nói, từ lúc ra khỏi Băng Viêm động đến giờ, đã vài canh giờ mẹ hắn đều không nhúc nhích, không nói lời nào, đến chớp mắt cũng không.
Biểu tình của Bách Lý Đồ Tô cũng thay đổi, hắn vốn đã ít cười, hôm nay đến gượng cười đều cứng ngắc. Tình Tuyết và Hồng Ngọc các nàng ra ngoài dọn dẹp căn nhà, Phương Lan Sinh vẫn ôm tấm thảm kiếm từ chỗ khác về, chưa bị hỏng định mang cho mẹ đầu gỗ dùng.
Nhưng lúc này y chỉ biết ngây ngô đứng ở cửa.
“Mẹ, mẹ?”
Bách Lý Đồ Tô thấp giọng gọi.
“Mẹ, mẹ có nghe thấy con gọi không…”
Hàn Hưu Ninh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lẳng lặng gật đầu.
Phương Lan Sinh đi tới đặt tấm thảm xuống chỗ Vu Chúc đang ngồi trước giường, đứng dậy nghiêng người nhìn về phía đầu gỗ, chỉ thấy hắn tập trung nhìn mẹ mình, một khắc cũng không nguyện rời ra.
Nghĩ lại, đã vài canh giờ qua, mọi người đều chưa ăn gì. Phương Lan Sinh âm thầm tính toán, mẹ đầu gỗ chắc là đói rồi, nói không chừng ăn xong bữa cơm nàng sẽ mở miệng nói chuyện?
Tìm nguyên liệu nấu ăn trên núi không phải chuyện dễ, Phương Lan Sinh kiếm được trù phòng hoang phế, đi xung quanh tìm trong núi rừng những thứ có thể ăn được mà nấu. Khi y mình mẩy đầy bụi đất bưng một chén cháo vào nhà, Bách Lý Đồ Tô ngồi xổm bên người Vu Chúc nghe thấy tiếng động thì mệt mỏi quay người lại, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt Phương Lan Sinh nhìn hắn.
Bầu trời Ô Mông Linh Cốc sương mù dày như khói, Phương Lan Sinh ngồi xổm trước mặt Vu Chúc, để nàng nhìn thẳng mình, bản thân thẳng tắp nhìn Bách Lý Đồ Tô.
…Dù ở trong một sơn cốc hoang phế, y vẫn cư xử bình thường như một tiểu công tử, chật vật khổ sở, ngược lại không có một câu oán hận.
Nhìn y như vậy, dường như nặng trĩu trong lòng bỗng chốc được quét sạch.
Phương Lan Sinh đặt cháo vào tay đầu gỗ, gãi đầu nói, “Cái kia… nói không chừng… mẹ ngươi đang đói… Ăn một chút, có lẽ sẽ nói chuyện…”
Bách Lý Đồ Tô cúi đầu nhìn chén cháo, một lát ngẩng đầu nhìn Phương Lan Sinh, đối phương cũng đang nhìn hắn nói cũng không biết chắc được, thấy Bách Lý Đồ Tô nhìn chăm chăm mình thì vội ngậm miệng, hai mắt vội mở to trợn lại, bộ dạng “tin hay không tùy ngươi”.
Bách Lý Đồ Tô cầm cháo trong tay, yên lặng giây lát rồi ngẩng đầu nhìn mẹ mình.
Bà vẫn nhìn ra ngoài cửa không chớp mắt, như thể không chút nào để ý thấy Phương Lan Sinh vừa mới vào cùng chén cháo trước mặt lúc này.
Bách Lý Đồ Tô hít sâu một hơi, đứng dậy ngồi bên cạnh bà, tay bưng cháo giơ lên trước.
Hắn có thể ngửi thấy mùi thơm của nó.
“Mẹ, mẹ có muốn ăn cháo không?”
Bách Lý Đồ Tô cứ nghĩ bà sẽ không phản ứng lại, không ngờ Hàn Hưu Ninh dù vẫn nhìn bên ngoài, nhưng khẽ gật đầu.
Phương Lan Sinh đứng bên cạnh nhìn thấy, không khỏi kích động đứng phắt dậy.
Bách Lý Đồ Tô cũng khẩn trương đến nín thở, hắn dùng muôi múc một thìa cháo, cúi đầu thổi nguội, cẩn thận giơ tới trước miệng Hàn Hưu Ninh.
Hàn Hưu Nình nhìn ra bên ngoài, không có động tác dư thừa nào.
Bách Lý Đồ Tô giơ tay thật lâu, nhưng mẹ hắn cũng không đả động, như thể là chưa từng thấy gì.
Bách Lý Đồ Tô thoáng lạnh người, trên tay vẫn cầm thìa cháo.
“Mẹ…”
“Mẹ ơi?”
Ánh mắt Hàn Hưu Ninh không rời cửa sổ.
“Mẹ,” Bách Lý Đồ Tô trầm mặc một lúc, lại nói, “…có nghe thấy con nói không?”
Giọng điệu vừa khô khốc vừa cứng ngắc.
Hàn Hưu Ninh lần thứ hai gật đầu.
Tay cầm thìa run lên, làm cháo nóng nhất thời đổ ra ngoài, rơi xuống quần áo Hàn Hưu Ninh.
Bách Lý Đồ Tô im lặng, đặt thìa cháo lại bát, đứng dậy đưa cho Phương Lan Sinh.
Phương Lan Sinh vội xua tay, “Ngươi, ngươi uống đi!”
Bách Lý Đồ Tô cúi đầu nhìn y, nói “Không đói bụng” trực tiếp cự tuyệt.
Bách Lý Đồ Tô biết tại nơi hoang phế này để nấu một chén cháo tuyệt đối không dễ, hắn vừa ngửi thấy mùi thơm, dù rất nhẹ nhưng cũng đủ khiến người ngửi thấy thèm thuồng muốn ăn.
Phương Lan Sinh ngây ngốc nhận lại chén cháo, ngồi trên một chiếc ghế đẩu góc phòng, ngẩng đầu nhìn đầu gỗ nhắm mắt ngồi bên cạnh mẹ mình không nói chuyện, y cúi đầu nhìn cháo đã nguội trong tay, Phương Lan Sinh tự mình uống một ngụm, trong lòng nghĩ tại sao phản ứng của mẹ đầu gỗ lại khó hiểu như vậy.
Y nghĩ không ra, Bách Lý Đồ Tô cũng nghĩ không ra. Hai người ngồi trong phòng, Tình Tuyết và Hồng Ngọc khi vào cửa, nhìn thấy Phương Lan Sinh ôm gối ngủ mất từ lúc nào, Tình Tuyết cúi xuống nhìn Hàn Hưu Ninh thấy Bách Lý Đồ Tô cũng ghé trên người bà nhắm mắt dưỡng thần thì không khỏi lo âu nhíu mày. Hồng Ngọc lẳng lặng nhìn Hàn Hưu Ninh trợn mắt không ngủ, trái ngược mấy người mệt mỏi bên cạnh.
Phương Lan Sinh không ý thức được đêm hôm qua thiếu vắng cái gì, Bách Lý Đồ Tô cũng không cảm giác được, sáng sớm tỉnh lại hắn phát hiện mình đang nằm trên giường, nhìn xung quanh thì không thấy mẹ mình đâu cả.
“Mẹ…”
Hắn thấp giọng gọi, vội xuống giường. Phong Tình Tuyết ở bên cạnh nghe thấy đẩy cửa chạy vào, nói với hắn Vu Chúc đại nhân ngồi ở gian nhà bên cạnh.
“Nửa đêm bỗng nhiên Tô Tô phạm vào sát khí, Hồng Ngọc tỷ đỡ huynh tới nơi này nghỉ ngơi…”
Bách Lý Đồ Tô nghe thế, không có tâm trạng để ý việc sát khí, vội vàng chạy ra khỏi cửa.
“..Mẹ!!”
Quả nhiên thấy Hàn Hưu Ninh đang ngồi ngay ngắn trên tháp, nhưng vẫn không để ý tới hắn.
Đối với Bách Lý Đồ Tô mà nói có lẽ cũng tốt. Khi hắn tỉnh dậy phát hiện không thấy mẹ bên cạnh, trong lòng hắn chỉ thấy cực kì sợ hãi lẫn khẩn trương.
… Lẽ nào mẹ hắn không sống lại.
Lẽ nào… đều là mộng…
Hiện giờ lại nhìn thấy Hàn Hưu Ninh, dù bà chẳng nói một lời, cũng không ăn không uống, đến nhìn cũng không nhìn hắn, Bách Lý Đồ Tô vẫn chịu được miễn là có mẹ bên cạnh.
Phương Lan Sinh nhìn như vậy, lại không thể hiểu nổi tình cảm Bách Lý Đồ Tô đối với mẹ hắn, chỉ biết lẳng lặng đứng một bên, sau đó bị Tương Linh kéo ra ngoài làm cơm, vá chăn vá đệm chống lạnh cho mọi người, vào trong sơn cốc múc nước, lấy củi đốt cho mọi người dùng. Đầu gỗ phải chăm nom mẹ, tất cả công việc cũng chỉ có Duẫn Thiên Thương và Phương Lan Sinh gánh vác, Duẫn Thiên Thương thì chặt cây đốn củi, Phương Lan Sinh lo việc nấu cơm nấu nước.
Hồng Ngọc khen y ngày càng hiểu chuyện, không còn kiếm chuyện tìm công tử gây phiền phức, hay cãi nhau với công tử. Phương Lan Sinh xoa hai vai đau nhức, lầm bầm nói, “Thích thú gì đi cãi nhau với hắn…”
Hồng Ngọc nghe thế còn tưởng giữa hai người có mâu thuẫn gì, nhưng ban ngày nhìn hai người bình an vô sự ngồi trong phòng, bầu không khí hòa hoãn không sao cả…
Ngày lại nối tiếp ngày trôi qua, mẹ đầu gỗ vẫn duy trì một bộ dạng, không ăn không uống, không đi không ngủ, người khác hỏi gì thì chỉ biết gật đầu, có thể nói nghe bà mở miệng nói chuyện là chuyện không có khả năng. Ánh mắt lúc nào cũng nhìn ra cửa sổ, ban ngày có lúc đột nhiên đứng dậy muốn đi ra ngoài, Bách Lý Đồ Tô nhỡ kĩ lời dặn của Âu Dương Thiếu Cung “Không được ra ngoài ánh mặt trời”, nên cứ tới khi đó lại cản bà lại.
Ban đêm sát khí phát tác, ban ngày chịu đựng đến sức cùng lực kiệt, ai cũng có thể cảm giác Bách Lý Đồ Tô ngày càng lầm lì, trong không khí đè nén áp lực bức người. Đến cả Tương Linh cũng nhìn ra, hoảng sợ nhìn những người chung quanh, không dám lớn tiếng nói một từ nào.
Cho đến một ngày, Bách Lý Đồ Tô cầm trong tay chén cháo Phương Lan Sinh nấu, Hàn Hưu Ninh tiếp tục không ăn ——
Hắn không thể chờ đợi thêm nữa, hơn mười ngày trôi qua, một người không ăn cơm sao sống được. Bách Lý Đồ Tô buông cháo, xoay người chạy ra cửa, Tình Tuyết đứng lên cản dễ dàng bị hắn tránh được.
“Ta đi tìm thức ăn mẹ thích, phiền mọi người trông bà.”
Hắn quay đầu nói với mọi người, không đợi ai ngăn cản đã ôm kiếm biến mất trong bóng đêm, Phương Lan Sinh ngồi ở cửa phòng, không để ý đột nhiên thấy đầu gỗ chạy ra ngoài thì vội vàng đứng lên, nghe thấy Hồng Ngọc đằng sau gọi mình.
“Hầu tử, nhanh đuổi theo công tử!”
Màn đêm ở Ô Mông Linh Cốc, trong không khí cũng như thể bị đè nén đến ngạt thở. Phương Lan Sinh chạy trên cây cầu gỗ mục nát như sắp gãy, cố gắng chạy theo phương hướng Bách Lý Đồ Tô biến mất trong màn sương mù.
“Đầu gỗ!”
Y hét lớn.
Khắp sơn cốc chỉ nghe thấy tiếng y vang lại, lan ra khắp núi rừng, Bách Lý Đồ Tô trên đường tới Hồng Diệp hồ, bên tai nghe có tiếng người gọi hắn.
Hắn không để tâm.
Phương Lan Sinh lạc đường trong núi, chuyện này cũng là đương nhiên. Y đi lòng vòng trên núi, đã đi lại mấy con đường nhưng đều không thấy bóng một ai. Như lúc này, y chui từ huyệt động của một con tinh tinh ra, con tinh tinh cả người hôi tanh bị y huy chưởng đánh cho ngã trên mặt đất không đuổi theo được, nhưng Phương Lan Sinh vẫn sợ trong sơn động còn có gì, chỉ biết chạy thục mạng ra xa.
Y chạy xa rồi mới dám dừng lại thở hồng hộc, xoay người nhìn áo ngoài bị cào rách, phía sau lưng in dấu móng vuốt năm ngón thật dài của tinh tinh, tay trái cũng chảy máu, đau đến nín thở.
Trăng đã lên cao, Bách Lý Đồ Tô quỳ một chân ngồi bên Hồng Diệp hồ, ngồi dưới một thân cây cúi đầu nhìn dưới bùn đất chôn một mảnh gỗ. Hắn trên núi đi vô định mất vài canh giờ, không chỉ có thức ăn mẹ thích không kiếm được, đến thứ có thể ăn cũng không thấy. Nghĩ đến Phương Lan Sinh nhiều ngày làm cơm trong sơn cốc, không biết y dùng cái gì để nấu thành thức ăn nữa. Y đi nơi nào kiếm nguyên liệu, trước kia Bách Lý Đồ Tô không để tâm, mà bây giờ hắn cũng không có lòng bận tâm.
Hắn nắm mảnh gỗ lộ ra trên mặt đất, dùng tay còn lại đào bùn đất lên, đào được một nửa, hắn hình như nhìn thấy cái gì.
Miếng gỗ bị hơi nước ăn mòn, trên mặt cắm hai cái lông chim màu xanh. Cẩn thận lấy mặt nạ mình đào được dưới bùn đất ra, Bách Lý Đồ Tô kinh ngạc nhìn, nhất thời không thể tin được mình đã tìm thấy thứ gì… Đây là mặt nạ mà Hàn Vân Khê bảy tuổi tự mình làm, tuy đã mười mấy năm trôi qua hình thù không còn nhận ra, nhưng vẫn luận ra được hình dáng cụ thể. Khi còn nhỏ cố gắng làm cho thật đẹp, chưa kịp ước thì đã làm mất. Lúc đó tâm trạng không tốt, không thích học bài bị mẹ quát mắng, hắn cũng chẳng nhớ đến nó.
…Nhớ lại những ngày khi đó, như thể đã cách mấy kiếp.
Trong tay nắm mặt nạ lông chim bị hỏng, Bách Lý Đồ Tô theo sơn đạo tiếp tục đi lên. Mặt hồ Hồng Diệp gợn sóng lăn tăn, ánh trăng ở trên phản xạ trên mặt hồ chiếu lên lá cây, làm lá cây có màu đỏ rực, xung quanh cũng mơ hồ ánh đỏ. Bách Lý Đồ Tô có điểm đau đầu, trong lúc mờ mịt nhìn thấy con đường phía trước phát ra ánh sáng lam nhạt.
Hình dáng rất nhỏ cuộn mình, trốn ở một góc núi đá, lóe lên sắc xanh trong đêm tối đột ngột mà rõ ràng. Bách Lý Đồ Tô nhẹ nhàng đi tới, đến gần nghe thấy tiếng hít thở như thể chịu đựng, hắn đứng một phía trên núi đá, cúi đầu nhìn bên kia lộ ra một góc áo màu xanh lam.
Phương Lan Sinh ngồi ở trên tảng đá lớn, giơ tay trái bị thương ra trước mặt, lòng bàn tay phải ngưng tụ một đoán ánh sáng lam nhạt, bao lấy nơi bị thương chu vi ngày càng hẹp lại. Ánh sáng chiếu rọi đôi con ngươi trong veo hốt hoảng nhìn tay mình, trên mặt lấm lem bùn đất chẳng biết từ đâu, Phương Lan Sinh cũng không phát hiện, không thèm lau đi.
Y phục cũng bị rách nhiều chỗ, sau lưng rách một mảng, y cũng không cởi ra. Ban đêm bầu trời tối đen, Phương Lan Sinh chạy cả đêm, mấy ngày này lại uể oải, giơ tay nhấc chân đều mệt mỏi, phép thuật niệm ra nhiều lần đều vì không tập trung mà ngắt quãng, vết thương ra máu càng nhiều, rơi trên mặt đất thành vũng.
Phương Lan Sinh ảo não lắc đầu, muốn mình mau tập trung một chút, lát còn chạy đi tìm đầu gỗ nữa. Đã muộn thế này, đầu gỗ lại mấy ngày không ăn không uống còn muốn chạy đi đâu tìm thức ăn cho mẹ…
… Cũng chẳng biết hắn đi đâu mà tìm mãi không thấy, đi mấy vòng cũng không gặp, không biết có xảy ra chuyện gì không nữa.
“…Đầu gỗ thối, chỉ biết làm người khác lo lắng!” Y tức giận nói, lông mày nhăn lại. Bách Lý Đồ Tô ngồi xổm trước mặt y, như đang lẳng lặng nghe y nói, ánh mắt nhìn vết thương trên tay Phương Lan Sinh, không hề phản bác.
Trong yên lặng, có nước từ trên trời rơi xuống, rơi xuống đỉnh đầu Bách Lý Đồ Tô. Hắn ngẩng đầu nhìn, một giọt nước mưa từ trên trời rơi xuống gò má hắn.
Phương Lan Sinh ngồi trong bụi cỏ cau mày, không hiểu sao Thiện pháp cam lâm mình làm đến nhuần nhuyễn rồi hôm nay lại liên tục thất bại, không hề biết mưa đang ngày một dày. Tiếng mưa to như trút nước, chim chóc trong rừng đều giật mình vội vã về tổ. Bách Lý Đồ Tô trong bóng tối đứng trước mặt Phương Lan Sinh, tay hắn chống tảng đá trên đỉnh đầu y, lấy cả người che mưa, đôi mắt đen kịt dính nước cúi đầu nhìn chằm chằm vết thương Phương Lan Sinh.
Phương Lan Sinh ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy hắn.