Dùng xong bữa tối của mình, Tiết Cẩn lại tiếp tục ngồi vào máy, bây giờ đã có đủ sức tiếp tục viết truyện. Phần thông báo đột nhiên phát sáng, có tin nhắn mới. Tiết Cẩn liền bấm vào xem thử, nguyên lai Huyễn Diệp Chí gửi nội dung cùng diễn biến tình tiết của truyện qua cho nàng.
Cẩn thận đọc qua hết một lần, Tiết Cẩn thoáng trầm mặc, vội nhắn một tin cho nàng.
[Bồ Công Anh]: Tiền bối, sao tên nhân vật lại thay đổi rồi?
Rõ ràng lúc trước là Thủy Dung, sao bây giờ lại thành Phương Diệp Cẩn rồi?
[Huyễn Diệp Chí]: Tên cũ không hay.
[Bồ Công Anh]: Nga? Nhưng nếu đổi lại thì phải sửa lại tên của những phần trước.
[Huyễn Diệp Chí]: Chị sửa rồi, một lát sẽ gửi cho em.
Tiết Cẩn không tin vào mắt mình, tiền bối sao có thể sửa tên nhân vật nhanh như vậy chứ? mấy chục chương chứ ít gì!
[Bồ Công Anh]: Nhưng hình như cả nội dung cũng đổi rồi.
[Huyễn Diệp Chí]: Nội dung cũ không hay.
[Bồ Công Anh]:...Tiền bối, chị đừng nói bốn phần trước chị cũng sửa rồi đi.
[Huyễn Diệp Chí]: Ân.
Khóe môi Tiết Cẩn rút trừu, tiền bối có phải là người không a!?
[Bồ Công Anh]: Tiền bối.
[Huyễn Diệp Chí]: Hửm?
[Bồ Công Anh]: Nhân vật alpha cũng đổi tên rồi...
[Huyễn Diệp Chí]: Tên cũ không hay.
[Bồ Công Anh]:... tiền bối, chị thật sự rất lợi hại!
[Huyễn Diệp Chí]: Ân.
Tiết Cẩn không thể tin được, một ngày sao có thể vừa sửa nội dung vừa sửa tên nhân vật, nếu muốn sửa hết nhất định phải xóa toàn bộ. Nhưng trong một ngày Huyễn Diệp Chí lại có thể chỉnh sửa hoàn hảo cả bốn phần trước, thật sự khiến người ta bất khả tư nghị mà.
[Bồ Công Anh]: Tiền bối.
[Huyễn Diệp Chí]: Hửm?
[Bồ Công Anh]:...tiền bối hay là chị đổi tên nhân vật omega chính đi.
[Huyễn Diệp Chí]: Sao thế?
[Bồ Công Anh]: Khi viết tên nhân vật, em có cảm giác như mình đang tự luyến...
Phương Diệp Cẩn... Tiết Cẩn... thật sự là giống nhau quá rồi!!!
Điện thoại trên bàn đột ngột reo lên, Tiết Cẩn vội chộp lấy điện thoại, đưa lên tai nghe: "Tiền bối."
[Tên "Cẩn" rất hay không phải sao?]
"Nga, nhưng em có cảm giác bản thân mình đang tự luyến a." Tiết Cẩn gãi gãi mũi, nói: "Hay là giữ lại hai từ "Phương Diệp", thay từ "Cẩn" thành từ khác nha."
[Không.]
"Ách..."
[Tên "Cẩn" rất hay!]
Tiết Cẩn thoáng ngẩn người, hai gò má đỏ lựng, như vậy là khen tên nàng hay đi~
"Ừm... vậy thì giữ nguyên..."
[Hảo.]
"Tiền bối."
[Hửm?]
"Chị có thể nhắn tin qua máy tính với em mà." Tiết Cẩn nhìn màn hình máy tính, rõ ràng là nàng ấy đang hoạt động: "Sao chị lại gọi điện cho em để tốn tiền vậy?"
Bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó mới cất lời: [Chỉ là muốn nghe giọng của em.]
"Hả?"
[Ngày mai muốn ăn gì?]
Tiết Cẩn suýt chút làm rơi điện thoại, chưa kịp mở miệng từ chối bên kia lại trả lời.
[Món Ý nhé?]
"Ách... tiền bối..."
[Trà sữa khoai môn nữa đúng không?]
"... Ân..."
Tiết Cẩn không thua dưới tay ai chỉ thua dưới tay trà sữa!!!
...
Sáng hôm nay Tiết Cẩn có tiết thể dục, nàng không thích học thể dục cũng tương tự không thích học toán. Omega trời sinh thể trạng sức khỏe yếu ớt, không thích hợp vận động, mỗi lần tập thể lực xong Tiết Cẩn ngay cả cầm đũa cũng không cầm nổi, chán ghét thể dục đến cực điểm.
Dùng kẹp cố định lại phần mái hơi dài, Tiết Cẩn nhìn mình trong gương, tối qua thức khuya giúp Huyễn Diệp Chí hoàn thành truyện mà hai mắt đều đã thâm quầng lên rồi.
Tốn Như thấy Tiết Cẩn thở dài liền trêu chọc: "Tiểu Cẩn, cậu còn thở dài nữa là hai quầng thâm sẽ to lên đó!"
Tiết Cẩn trừng mắt: "Cậu có tin mình đánh cậu không?"
"Hảo đáng sợ a~" Tốn Như giả vờ sợ sệt: "Tiểu Cẩn thật hung dữ!"
Tiết Cẩn cầm lấy con gà bông ném vào người nàng: "Mau đi thay đồ đi, trễ giờ bây giờ!"
"Hảo!"
Mất nửa tiếng các nàng mới chuẩn bị xong, nhanh chóng chạy xuống dưới canteen ăn sáng. Tiết Cẩn nửa đường rẽ sang lớp học, không ngoài dự đoán, thức ăn sáng của nàng được để ở trong hộc bàn.
Tiết Cẩn cầm lấy túi thức ăn, nhìn quanh, thấy không có ai mới lấy điện thoại ra, nhấn gọi cho Huyễn Diệp Chí.
Nhưng bên kia lại không tiếp máy mà còn tắt đi.
Tiết Cẩn nhìn vào màn hình điện thoại, có chút khó hiểu, sao tiền bối lại tắt máy a?
Hai giây sau điện thoại của Tiết Cẩn rung lên, có cuộc gọi đến, là của Huyễn Diệp Chí.
Tiết Cẩn vội vã nghe máy: "Tiền bối."
[Nhận được rồi?]
"Vâng, cảm ơn tiền bối."
[Không cần cảm ơn.] Kỷ Huyền dựa vào tường, nhìn qua khe cửa sổ: [Ăn ngon là tốt rồi.]
Tiết Cẩn mím môi cười, gật đầu, nói: "Tiền bối, em muốn gặp chị, khi nào thì có thể gặp?"
Kỷ Huyền vẫn chăm chú nhìn bóng lưng của Tiết Cẩn, khóe môi hơi nâng lên, dịu dàng nói: [Chị cũng muốn gặp em, nhưng lúc này không được.]
"Vậy à." Tiết Cẩn ũ rũ cúi đầu, thấp giọng nói: "Em không làm phiền tiền bối nữa, em cúp máy nhé."
[Ân.]
Khi Tiết Cẩn bước ra, Kỷ Huyền cũng đã rời đi, đứng ở hành lang đối diện nhìn theo nàng ấy. Đợi đến khi thân ảnh nhỏ nhắn ấy biến mất khỏi tầm mắt, Kỷ Huyền mới cất bước rời đi.
Lại nói đến Tiết Cẩn, nàng vừa xuống canteen đã thấy Thiên Hương ngồi trên xe đạp, thấy nàng đến liền vẫy tay.
Tiết Cẩn thầm than không ổn, nhưng vẫn tiến đến gần chỗ Thiên Hương, mỉm cười: "A Hương, tảo an."
"Cậu cũng vậy, tảo an."
Thiên Hương nhảy xuống xe, hơi cười nói: "Tiểu Cẩn, ngày mai cậu mới về nhà, hôm nay đi dạo với mình nha."
"Ách... chuyện này..." Tiết Cẩn gượng cười, nói: "Nhưng chiều này mình phải đến câu lạc bộ văn học."
"Không gấp như vậy đi." Thiên Hương rầu rĩ nói: "Cậu nghỉ tham gia một ngày cũng không có sao mà."
"Cậu cũng biết mình yêu văn học mà, mình không thể nghỉ đâu." Tiết Cẩn cúi đầu nhỏ giọng nói: "Xin lỗi cậu."
Trên mặt Thiên Hương lộ rõ vẻ thất vọng, nàng ũ rũ nói: "Vậy mình không làm phiền cậu nữa."
Nói xong Thiên Hương xoay người rời đi, bóng lưng cô độc khuất sau hàng dương liễu xanh.
Tiết Cẩn cảm thấy bản thân có chút vô tình, rõ ràng biết Thiên Hương có ý với mình lại từ chối nàng ấy hết lần này đến lần khác. Nhưng bởi vì muốn tốt cho Thiên Hương nên nàng đành phải làm như vậy, nàng cũng không muốn nàng ấy mất thời gian vì nàng.
"Tiểu Cẩn, cậu thật lạnh lùng a." Không biết Tố Kiều từ đâu xuất hiện, thấp giọng nói: "Trông Thiên Hương thật buồn a."
Tốn Như tặc lưỡi: "Hỏi thế gian tình là gì? mà khiến cho đôi lứa yêu nhau thề nguyện sống chết?"
Tiết Cẩn trừng mắt: "Còn nói nhảm?"
"Mình thấy Tiểu Cẩn làm như vậy là đúng đó." Tốn Như thay đổi 360 độ, gật gù tán thành: "Không yêu thì nên từ chối, đỡ làm mất thời gian của nhau."
"Ân, cũng phải."
Tố Kiều chợt nhìn thấy túi đồ trên tay của Tiết Cẩn, hai mắt liền sáng lên: "Tiểu Cẩn, là thức ăn Ý sao?"
Tiết Cẩn gật đầu, đưa túi thức ăn cho nàng: "Thích gì thì lấy đi, chị ấy mua nhiều lắm."
"Nga, Tiểu Cẩn cậu thật tốt!"
Tố Kiều cảm động, hai mắt rưng rưng: "Mình sẽ mang ơn cậu suốt đời."
"Nghe buồn nôn quá, mau ăn đi!"
"Ok!"
Trong lúc ăn sáng, Tiết Cẩn đem Thiên Điệp Chi Mộng ra xem. Văn phong của Huyễn Diệp Chí đôi lúc như mây bay nước chảy, dịu êm nhẹ nhàng, đôi khi lại cứng cáp đanh thép, như từng đợt cuồng phong càn quét. Cách hành văn đầy lôi cuốn, khiến người đọc không thể dời mắt khỏi nó, càng đọc càng thấy hay, càng đọc càng hiểu thêm được ý tứ sâu xa mà Huyễn Diệp Chí mang đến.
Thiên Điệp Chi Mộng không chỉ là một tác phẩm tiểu thuyết lịch sử, mà còn là một nơi bày tỏ suy nghĩ của Huyễn Diệp Chí đối với nhân vật. An Tử Kính, hoàng đế của Đông triều, trong mắt nhiều người ai cũng nghĩ nàng là một người tàn nhẫn, cướp đi thê tử của hoàng huynh mình. Nhưng trong thực tế và suy nghĩ của Huyễn Diệp Chí, An Tử Kính là một người đáng thương, nàng vì yêu mà không buông bỏ được Phong Nguyệt, nguyện hủy hoại cả cơ đồ đế nghiệp. Nàng yêu điên cuồng đến như vậy, mãnh liệt đến như vậy, dằn vặt trong tình cảm của chính mình, khiến người thưởng thức tác phẩm xúc động không thôi. Tiết Cẩn xem đến say mê, hốc mắt cũng đỏ lên, thật sự là tác phẩm quá xuất sắc, khơi gợi được cảm xúc của nàng, khiến nàng cũng muốn bật khóc.
Tố Kiều từng xem qua quyển một, nhưng đọc được một trang thì cảm thấy bản thân không thể tiếp thu được nữa, đành phải quay về với truyện tranh và game. Những ý tứ sâu xa trong truyện không phải ai cũng có thể hiểu được, thấy Tiết Cẩn xem đến nhập tâm như vậy, nhất định đã hiểu không ít ý tứ trong đó.
Tốn Như nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiểu Cẩn, tập trung ăn đi, trễ giờ đó."
Tiết Cẩn buông quyển sách xuống, nước mắt lưng tròng: "Bây giờ không còn tâm trạng ăn nữa rồi."
"Không phải chứ?" Tốn Như kinh hãi nói: "Truyện hay đến như vậy sao?"
"Còn phải hỏi." Tố Kiều gõ bàn, nói: "Thiên Điệp Chi Mộng là sách bán chạy nhất năm nay, sao có thể không hay cho được."
"Nga, thật đáng sợ!" Tốn Như lắc lắc đầu, trên mặt lộ rõ vẻ kinh hãi: "Nếu như ai cũng hiểu ý tứ trong truyện mà khóc như Tiểu Cẩn nhà chúng ta thì có khi nào trái đất sẽ chìm trong biển nước mắt hay không?"
"A Như!"
"Hảo, hảo, mình đùa thôi mà, đừng sinh khí."
Tiết Cẩn phồng má, gấp sách lại bỏ vào trong cặp, tiếp tục ăn nốt buổi sáng của mình rồi đi học.
Do một lát học thể dục, Tiết Cẩn cũng không dám ăn nhiều, qua loa dùng bữa xong thì xách balo đến sân thể dục.
Sân thể dục của trường rất rộng, đủ sức chứa bốn lớp học, gồm hai lớp mười, một lớp mười một và một lớp mười hai. Chia thành nhiều khu, như khu bóng rổ, khi bơi lội, khu bóng bàn, khu bóng đá và khu bắn cung. Thường thì học sinh đều tập trung ở sân bóng đá, sau đó mới theo chương trình của mỗi giáo viên mà học sinh sẽ đến các khu khác nhau để luyện tập.
Khối mười năm nay có ba môn để lựa chọn, là bóng rổ, bơi lội và bóng đá, phần lớn chỉ có các alpha chọn các môn này, còn omega chỉ tập thể lực và học thể dục nhịp điệu.
Lúc đang đi vào trong sân, đột nhiên tay bị Tố Kiều giữ lấy, Tiết Cẩn quay đầu lại hỏi: "Có chuyện gì à?"
Tố Kiều chỉ vào bảng danh sách lớp học, run rẩy nói: "Lớp chúng ta sẽ học chung sân với lớp 11S và 12A đó!"
"Thì sao?"
"11S là lớp của Kỷ nữ thần a!" Tố Kiều kích động hét lên: "Mình sắp được học chung sân với nữ thần rồi!"
Trên trán Tiết Cẩn chảy xuống một giọt mồ hôi, cái bệnh "mê gái" này của Tố Kiều vẫn chưa hết sao?
Nhìn sang bên cạnh, thấy Tốn Như cũng giống Tố Kiều, đồng dạng phấn khích la hét, thật sự không dám nhận quen biết với hai người.
Đem cả hai kéo vào trong sân, Tiết Cẩn nhìn quanh sân, cuối cùng cũng thấy được chỗ tập trung của lớp mình.
Tố Như và Tố Kiều cũng nhìn quanh, phát hiện lớp 11S đang chơi bóng rổ ở cách đó không xa, nhưng tuyệt nhiên không có sự xuất hiện của Kỷ nữ thần.
Các nàng ai cũng mất hứng, ũ rũ đi về lớp.
Tiết Cẩn chỉ có thể lắc đầu nhìn theo, cũng nhanh chóng đi về lớp của mình, đang đi đột nhiên lại nghe tiếng hét của Tốn Như: "Tiểu Cẩn, cẩn thận!"
Tiết Cẩn giật mình, phát hiện một quả bóng đang bay về phía nàng, theo bản năng liền rụt cổ đưa tay lên đỡ.
Những tưởng cảm giác đau đớn sẽ ập đến, nhưng lại không có bất kỳ cảm giác nào cả. Tiết Cẩn hé mắt ra nhìn, phát hiện trước mặt nàng xuất hiện một người, mái tóc màu vàng kim lay động trong gió. Quả bóng khi nãy bay về phía Tiết Cẩn bây giờ đang yên vị ở trên tay của Kỷ Huyền, ánh sáng phản chiếu chói mắt trên đỉnh đầu. Do đứng ngược nắng Tiết Cẩn không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt của Kỷ Huyền, nhưng ít nhiều gì nàng ấy cũng đã giúp nàng, không thể không cảm ơn.
"Sư tỷ, cảm ơn."
Kỷ Huyền không trả lời, ném mạnh quả bóng xuống dưới đất, quả bóng nảy lên đập mạnh vào bụng của một nam alpha của lớp 12A.
Kỷ Huyền lạnh giọng nói: "Có mắt hay không vậy?"
Nam alpha đó chính là người đã ném trượt quả bóng về phía Tiết Cẩn, nghe Kỷ Huyền chỉ trích mình liền cắn chặt răng, không nói một lời nào.
Không khí trong sân đột ngột giảm xuống đến mức thấp nhất, nhiều người còn không thể hít thở. Ánh mắt Kỷ Huyền lạnh dần, trong không khí tràn ra một nguồn chiến đấu tin tức tố nồng đậm, bức những người xung quanh sợ hãi.
Nhiều omega không chịu nổi, hai chân run rẩy xụi lơ nằm dưới đất, kịch liệt giãy dụa.
Tiết Cẩn đứng ở phía sau Kỷ Huyền cho nên có thể cảm nhận nguồn chiến đấu tin tức tố đó mãnh liệt như thế nào, cả người run lên, cảm thấy cơ thể bắt đầu có chút không ổn.
Thiên Hương phát hiện gương mặt Tiết Cẩn đang dần đỏ lên, cả người nàng cũng run rẩy liền vội vã chạy đến kéo nàng ra khỏi phạm vi của nguồn chiến đấu tin tức tố đó.
Nhưng có người lại nhanh chân hơn Thiên Hương, chính là Diệp Ân, nàng dùng lực kéo Tiết Cẩn ra xa Kỷ Huyền, sợ rằng nàng ấy sẽ bị nguồn chiến đấu tin tức tố kia làm cho thần trí không minh bạch.
Tiết Cẩn bị kéo ra khỏi phạm vi của chiến đấu tin tức tố, cơ thể cũng bớt run rẩy, vội nhắm mắt hít từng ngụm không khí để điều chỉnh hô hấp.
Diệp Ân nhỏ giọng hỏi: "Có mang theo thuốc không?"
Tiết Cẩn xấu hổ nói: "Trong balo."
"Để chị đi lấy."
"Không cần đâu, em đi lấy được rồi."
Tiết Cẩn lách người thoát ly vòng tay ôm ấp của Diệp Ân, lảo đảo đi đến nơi cất balo lấy thuốc của mình.
Đột nhiên tuyến thể sau cổ lại có phản ứng, Tiết Cẩn kinh hãi, vội quay đầu lại. Đối diện với nàng chính là đôi mắt xanh thăm thẳm như đại dương đang chăm chú nhìn nàng, dường như Kỷ Huyền đã phát hiện ra nàng đã bị tin tức tố của nàng ấy làm cho thất thố. Tiết Cẩn không dám nghĩ nhiều, nhanh chân chạy đi lấy thuốc, nàng thật sự không cản lại được nguồn chiến đấu tin tức tố mãnh liệt kia.
Kỷ Huyền vẫn chăm chú nhìn theo Tiết Cẩn, hưng phấn đến độ hai mắt cũng đỏ lên, cả người run rẩy kịch liệt. Tin tức tố của Tiết Cẩn ngọt đến mức khiến nàng phát cuồng, hương thơm đó hết lần này đến lần khác đánh về phía nàng, khiến tin tức tố phát ra càng lúc càng dày đặc.
Chân bước đi, muốn đuổi theo Tiết Cẩn, không muốn hương thơm ngọt ngào đó lại lần nữa biến mất.
Phát hiện Kỷ Huyền đang bước về phía Tiết Cẩn, Diệp Ân vội vàng ngăn lại: "Kỷ Huyền, dừng lại!"
Kỷ Huyền hướng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Diệp Ân, hưng phấn đến độ hai vai cũng kịch liệt run rẩy.
Diệp Ân giữ lấy vai của Kỷ Huyền, gằn giọng: "Cậu muốn giải quyết thì đi nơi khác, đây là trường học!"
Kỷ Huyền không còn nghe thấy lời nói của Diệp Ân, cơ thể đều hành động theo bản năng, dùng sức đẩy kẻ cản đường nàng ra.
Lúc này Tiết Cẩn cũng đã tìm được balo của mình, vội vã đổ thuốc ra tay, đương chuẩn bị uống lại nghe thấy tiếng bước chân. Ngẩng đầu lên nhìn thử, nguyên lai là Kỷ Huyền. Tiết Cẩn chợt phát hiện cỗ chiếm hữu tin tức tố kia càng lúc càng nồng, vội vã cho thuốc vào miệng, kịch liệt hô hấp.
Cỗ tin tức tố thơm ngọt trong không khí dần dần biến mất, Kỷ Huyền dừng cước bộ, cảm giác nóng rực trong cơ thể vẫn còn, nhưng thanh tỉnh cũng đã được kéo trở về. Kỷ Huyền phát hiện trong mắt của Tiết Cẩn lóe lên tia sợ hãi, liền không dám hành động lỗ mãn, trách mình khi đó không thể khống chế cảm xúc.
Vờ như vừa nãy không có chuyện gì xảy ra, Kỷ Huyền bình tĩnh nói: "Không sao chứ? có bị bóng làm bị thương không?"
Tiết Cẩn nhận ra Kỷ Huyền không có ý xấu, cũng buông xuống phòng bị, gượng gạo cười: "Không sao, cảm ơn sư tỷ đã giúp đỡ."
"Không có gì."
Kỷ Huyền đứng trước mặt Tiết Cẩn trong tâm sớm đã loạn cào cào, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, điềm đạm nói: "Vậy thì tốt."
Tiết Cẩn nhìn vào đôi mắt màu đại dương của Kỷ Huyền, cảm thấy nàng ấy cũng rất chu đáo, ôn nhu, sao mọi người đều nói nàng ấy lãnh cảm vô tình nhỉ?
Nhưng Tiết Cẩn lại không biết rằng, ôn nhu cả đời Kỷ Huyền đều đặt lên một mình nàng.
Ngay lúc đó Tố Kiều và Tốn Như cũng chạy đến, cuống quít hỏi: "Tiểu Cẩn cậu có sao không?"
"Không sao." Tiết Cẩn mỉm cười, nói: "Mình vẫn ổn, các cậu không cần lo đâu..."
"Vậy mình ra sân thôi."
"Hảo."
Tiết Cẩn vịn ghế đứng dậy, nhưng chân nàng lại bũn rũn, vừa đứng lên lại vô lực ngã ngồi xuống ghế. Gương mặt Tiết Cẩn chuyển sang trắng bệt, hai ngày nay nàng đã uống thuốc hai lần rồi, thân thể omega vốn yếu ớt, uống một viên phải mất một tuần lễ mới có thể hồi phục. Lần này nàng lại uống hai ngày liên tiếp, tất cả sức lực trong người đều bị rút cạn, chân cũng đã bắt đầu không có cảm giác.
Kỷ Huyền thấy gương mặt của Tiết Cẩn có chút khó coi, đôi môi trắng bệt khô khốc, cũng đoán được bảy phần là do thuốc gây ra.
"Khó chịu lắm không?" Kỷ Huyền ngồi xổm trước mặt Tiết Cẩn, nhỏ nhẹ hỏi: "Chị đưa em đến phòng y tế nhé?"
"Không cần đâu."
Tiết Cẩn vội vã từ chối, nàng cũng không muốn bị nước bọt phỉ nhổ của omega cả trường nhấn chìm đâu!
"Kỷ Huyền, được rồi đó!" Diệp Ân nhướn mày, vươn tay kéo Kỷ Huyền đứng dậy, không vui nói: "Em ấy dù gì cũng là omega."
Kỷ Huyền liếc nhìn Diệp Ân, cũng không nói gì, trực tiếp đi về phía Tiết Cẩn, đem nàng ôm lên đi về phía phòng y tế.