Sáng hôm nay Kỷ Huyền gây ra một trận sóng gió, chính là nghi án hẹn hò cùng một tiểu học muội lớp 10, danh tính vẫn chưa xác định được. Mọi người ai cũng truyền tay nhau bức ảnh chụp được, không khỏi suýt xoa khen ngợi nhan sắc của tiểu học muội đó, nếu so ra tứ đại hoa khôi của trường cũng không bằng một nửa nàng.
Ngay cả Tố Kiều và Tốn Như cũng biết tin, gặn hỏi mãi Tiết Cẩn mới chịu kể ra. Chuyện mà không ai ngờ đến được chính là tác giả nổi tiếng Huyễn Diệp Chí lại chính là Kỷ nữ thần ở trường, không những đẹp còn nổi tiếng, thật sự là quá hoàn mỹ rồi.
Đã hứa sẽ đến xem Kỷ Huyền thi đấu cho nên buổi trưa sau khi cùng nàng ấy dùng bữa trưa xong liền về phòng tắm rửa thay đồ, nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng thì bắt đầu xuống sân xem thi đấu. Bởi vì có sự tham gia của Kỷ Huyền nên vị trí ghế ngồi đều phải giành từ mấy tiếng trước, Tiết Cẩn cũng phải đến sớm mới có được chỗ ngồi.
Vài người nhận ra Tiết Cẩn là người trong hình, liền vây lấy xem, nhưng lại giữ một khoảng cách nhất định, không dám đến quá gần, chủ yếu là sợ Kỷ Huyền không hài lòng.
Tìm một chỗ ngồi xuống, Tiết Cẩn đặt túi xách lên đùi của mình, ngồi chờ buổi thi đấu.
Đột nhiên bên cạnh xuất hiện một người, Tiết Cẩn vừa nhìn thấy liền mỉm cười, đứng dậy nói: "Thượng sư tỷ, chị đến cổ vũ Dật Luân sao?"
"Ân."
Thượng Hoan ngồi xuống bên cạnh Tiết Cẩn, nói: "Lúc đầu Dật Luân định đăng ký tham gia vào môn cưỡi ngựa, nhưng nghe Kỷ Huyền tham gia liền nản chí rút lui."
"A? tại sao?"
Thượng Hoan che miệng cười, nói: "Tiểu Cẩn không phải em là bạn gái của Kỷ Huyền sao? sao lại không biết người yêu của em tài giỏi thế nào, nếu nàng ấy tham gia môn nào đều sẽ đoạt giải môn đó, Dật Luân đương nhiên nản chí rồi."
Tiết Cẩn cười gượng một tiếng, có người yêu quá tài giỏi cũng không phải quá tốt~
Tốn Như bên cạnh mở miệng nói thêm vào: "Tiểu Cẩn nhà ta làm sao biết được mấy chuyện này, chỉ cần Kỷ sư tỷ giỏi văn chương liền đổ ngay rồi, đâu cần phải biết mấy chuyện thể thao tốn sức này."
Tiết Cẩn trừng mắt nhìn nàng: "Cậu không được nói bậy!"
Tố Kiều bên cạnh bĩu môi: "Còn không phải sao? không biết ai vừa xem sách của Kỷ sư tỷ vừa cười một mình thế?"
"Các cậu..."
Thượng Hoan che miệng cười: "Tình cảm của các em thật tốt."
Tiết Cẩn nghẹn lời, phồng má giận dỗi, không thèm nói chuyện với Tố Kiều và Tốn Như nữa.
Vừa lúc đó dưới khán đài có hai bóng người rất quen thuộc, Tiết Cẩn nheo mắt nhìn, nhưng do ngược nắng nên không nhìn thấy rõ.
Tố Kiều bĩu môi, nói: "Vừa thấy Tiểu Cẩn ở đây liền không dám lên, có còn xứng đáng làm alpha không?"
Tiết Cẩn hỏi: "Ai thế?"
"Là Thiên Hương và Tiết Hân." Tốn Như hừ lạnh, nói: "Bây giờ mới nhận ra ai là trân bảo cũng muộn rồi, rõ ràng Tiểu Cẩn nhà chúng ta đẹp hơn lại cứ cắm đầu vào Tiết Hân."
"A Như, đừng nói như vậy, có khi Thiên Hương là thật lòng yêu Tiết Hân đấy."
"Thật lòng? Cậu đừng có đùa!" Tố Kiều nói: "Cả trường này ai cũng biết Tiết Hân xấu tính có thừa, chỉ được mỗi gương mặt đẹp, Thiên Hương chính là mê muội nhan sắc của nàng ta!"
Tiết Cẩn cũng không dám cho ý kiến, thở dài một tiếng, có nhiều chuyện thật sự không thể ngờ đến được, đôi khi cho ra một kết cục khiến bản thân có nhiều nuối tiếc.
Có lẽ biết Tốn Như và Tố Kiều nói xấu mình, Tiết Hân liền dùng sức kéo Thiên Hương đi lên khán đài, đỏng đảnh lướt qua Tiết Cẩn.
"A Hương chị nói xem, rốt cuộc tại sao Kỷ sư tỷ lại thích một thứ mà chị đã bỏ đi chứ?"
Thiên Hương không trả lời, cũng không dám nhìn về phía Tiết Cẩn.
"Gương mặt này chắc cũng trét không ít phấn son lên đi?" Tiết Hân mỉa mai châm chọc: "Có gì tốt đâu chứ? giả tạo!"
Tố Kiều bất bình muốn nhào đến đấu tay đôi với Tiết Hân thì bị Tiết Cẩn ngăn lại, lắc đầu tỏ ý không hài lòng.
Tố Kiều cũng chỉ có thể ngồi xuống, cất giọng châm chọc: "Nga, cũng đỡ hơn ai kia đã bị người ta từ chối còn cố đeo bám, chạy lung tung nói mình là phu nhân công tước. Nói cho mấy người biết, phu nhân công tước chính là Tiểu Cẩn đang ngồi bên cạnh Tố Kiều tôi này, không phải mấy người thích thoa mấy ký phấn lên mặt rồi nghĩ người khác cũng như vậy!"
"Cô!?"
Thiên Hương kéo Tiết Hân ngồi xuống, nói: "Em đừng náo nữa."
"Chị!" Tiết Hân nghiến răng, rít lên: "Chị quá vô dụng rồi, là người ta đang sỉ vả tôi đấy, sao chị không lên tiếng đi chứ?"
Thiên Hương thở dài, quay sang Tiết Cẩn, nói: "Tiểu Cẩn, A Hân không cố ý, cậu cũng đừng chấp nhất."
Tiết Cẩn hơi cười, nói: "Tôi cũng không hẹp hòi đến thế đâu."
"A Hương chị đang nói cái gì vậy hả?!"
Thiên Hương không trả lời, ấn Tiết Hân đang kích động ngồi xuống. Bây giờ Thiên Hương có chút hối hận, nếu không phải nàng yêu thích vẻ ngoài xinh đẹp của Tiết Hân mà bỏ mặc Tiết Cẩn, thì sẽ không có ngày nhận ra lựa chọn trước đây của mình là sai lầm. So với Tiết Hân, Tiết Cẩn còn xinh đẹp gấp trăm lần, không những vậy mà còn có tin tức tố khiến tất cả alpha phát cuồng, là cực phẩm trân bảo trên thế giới này. Vậy mà nàng lại không biết trân trọng, đến khi vuột mất mới phát hiện bản thân trước đây quá sức ngu ngốc.
Tiết Cẩn vẫn ngồi ở đó, nâng tay che ánh mặt trời 2h trưa chói chang, trên trán đọng một lớp mồ hôi mỏng.
Đến 3h thì mới bắt đầu thi đấu, Tiết Cẩn phải ngồi dưới nắng như vậy có chút chóng mặt, nhưng vì để xem Kỷ Huyền thi đấu, đành phải cắn răng chịu đựng.
Đột nhiên phía bên kia khán đài vang lên tiếng la hét, Tiết Cẩn đưa mắt nhìn qua, hai mắt mở to, không thể tin được vào mắt mình.
Kỷ Huyền đi về phía của Tiết Cẩn, ngồi xổm trước mặt nàng, nói: "Sao thế? Sắc mặt kém thành như vậy rồi?"
Tiết Cẩn có chút căng thẳng, nói: "Hơi chóng mặt."
"Trời nắng như vậy em không cần đến cũng được."
"Người ta muốn xem chị thi đấu."
Kỷ Huyền mỉm cười, đứng lên ôm Tiết Cẩn vào lòng, nói: "Chịu đựng một chút, sắp đến giờ rồi."
Tố Kiều bên cạnh hết sức hợp tác nhích sang một ghế, chừa vị trí bên cạnh cho Kỷ Huyền, không thể ngờ được có một ngày nàng ở gần Kỷ nữ thần đến như vậy, kích động đến mức suýt chút đã hét lên.
Kỷ Huyền xoay người ngồi xuống cạnh Tiết Cẩn, để nàng dựa vào lòng mình, nâng tay che ánh mắt chói chang.
Tiết Cẩn hạnh phúc mỉm cười, vùi đầu vào lòng Kỷ Huyền tránh nắng, nếu được nàng muốn thời gian trôi qua thật chậm, lưu giữ khoảnh khắc này thật lâu.
Kỷ Huyền lúc đi ra có xách theo một túi đồ, bên trong chính là nước hoa quả, nàng lấy một chai, mở nắp ra đưa cho Tiết Cẩn.
"Uống đỡ đi, một lát chị dẫn em đi mua trà sữa."
"Ân."
Tiết Cẩn cầm lấy bình nước hoa quả, uống một ngụm, chợt nhớ Kỷ Huyền có tính khiết phích cao, trước nay ghét nhất cùng người khác uống chung một bình nước, liền thử xem lời đồn có phải là thật hay không.
"Kỷ Huyền."
Tiết Cẩn chớp mắt, đưa bình nước hoa quả đến trước mặt Kỷ Huyền, vẻ mặt rất chi là vô tội.
Những người xung quanh đều hít phải một ngụm lãnh khí, Tiết Cẩn chán sống rồi sao? hay muốn quen nhau nửa ngày rồi chia tay!?
Nhưng không, tất cả suy đoán đều sai, Kỷ Huyền ngay cả một cái nhăn mặt nhíu mày cũng không có, cầm lấy bình nước hoa quả uống một ngụm rồi đưa lại cho Tiết Cẩn.
Ngay cả Tiết Cẩn cũng không tin vào mắt mình, xấu hổ cúi đầu uống nước hoa quả, chợt phát hiện vị trí nàng đang uống là vị trí lúc nãy Kỷ Huyền đặt môi, gương mặt càng thêm đỏ.
Bên dưới khán đài, một nhóm người của lớp 11S chạy ra, hét lên: "Kỷ Huyền mau đi tập trung!"
"Được rồi!"
Kỷ Huyền hôn lên trán của Tiết Cẩn một cái, dịu dàng nói: "Chị đi đây."
"Ân."
Tuy nói như vậy nhưng Kỷ Huyền vẫn chưa chịu đi, ngồi yên bất động ở đó.
Tiết Cẩn suýt chút cười ra tiếng, nói: "Kỷ sư tỷ, chị không sợ trễ giờ sao?"
"Ân, vậy chị đi."
Nhưng vẫn như cũ ngồi ở một chỗ.
Tiết Cẩn không ngờ Kỷ Huyền còn có dáng vẻ trẻ con này, hôn lên mặt nàng một cái, nói: "Chị mau đi đi, trễ giờ đó."
Kỷ Huyền lúc này mới mỉm cười một cái, hôn lên mặt Tiết Cẩn, dúi một thứ gì đó vào tay nàng rồi mới xoay người đi xuống dưới khán đài
Đợi khi Kỷ Huyền đã đi xa, Tố Kiều liền ôm lấy Tốn Như, nói: "Kỷ sư tỷ a, mau đi, trễ giờ rồi đó!"
Tốn Như ưỡn ngực, cố gắng làm giống một alpha nhất có thể: "Không trễ, chị muốn ở bên em hết cả ngày luôn!"
Thượng Hoan ở bên cạnh che miệng cười.
Tiết Cẩn liếc trắng mắt, xấu hổ đến cả gương mặt đều đỏ bừng.
"Khụ, khụ."
Ho khan hai tiếng thu hút sự chú ý của Tốn Như và Tố Kiều, Tiết Cẩn nâng túi đồ trong tay lên, nói: "Vốn định chia cho các cậu nước trái cây, xem ra không cần nữa rồi."
"Ấy, Tiểu Cẩn, bọn mình đùa thôi mà."
"Phải a, phải a, đùa một chút thôi."
Tiết Cẩn hừ lạnh, đưa túi nước cho Tố Kiều và Tốn Như, sau đó lấy một bình đưa cho Thượng Hoan.
"Sư tỷ, chị cũng dùng đi."
"À, cảm ơn em."
Thượng Hoan mỉm cười, nói: "Kỷ Huyền thật sự rất yêu em, lần đầu tiên chị thấy cô ấy quan tâm một người đến như vậy."
Tiết Cẩn xấu hổ nói: "Là do chị ấy ít biểu lộ mà thôi."
"Không phải đâu, là do không có người xứng đáng để biểu lộ." Thượng Hoan nói tiếp: "Phần lương duyên này em phải giữ thật kỹ đó."
"À, ân."
Các nàng nói chuyện với nhau thêm vài câu nữa thì cuộc thi cũng bắt đầu, môn thi đầu tiên chính là bóng rổ, hạng mục được nhiều alpha chọn nhất.
Người chiến thắng ở hạng mục này chính là Mạch Dật Luân của 10S, mang về giải cao nhất.
Tiếp đến là hạng mục bơi lội, Thiên Hương tham gia hạng mục này, giành chiến thắng, đoạt giải về cho lớp 10A.
Người đoạt giải môn kiếm đạo là Trịnh Lạc của lớp 11S, với đường kiếm uyển chuyển đã đánh bại tất cả những người tham gia.
Khán đài bắt đầu xôn xao khi nghe đến hạng mục bắn cung, nghe nói Kỷ nữ thần và Diệp tài nữ cũng tham gia trong hạng mục này. Năm ngoái Diệp tài nữ giành chiến thắng trong hạng mục bắn cung, năm nay lại có sự tham gia của Kỷ nữ thần, ai thắng ai thua vẫn chưa biết được.
Diệp Ân bước ra vị trí, tư thế chuẩn bị vô cùng đẹp mắt, động tác giương cung đủ khiến hai ngàn omega có mặt ở đây suýt xoa khen ngợi. Sưu ba tiếng, Diệp Ân ghi được 29 điểm, gần như là điểm tối đa.
Người tiếp theo ra sân chính là Kỷ Huyền, khi nàng vừa bước ra, khán đài liền nổ tung, tiếng reo hò không ngừng vang lên.
Tiết Cẩn cũng thấy tim đập mạnh, tập trung cao độ dõi theo từng động tác của Kỷ Huyền, không dám chớp mắt dù chỉ là một giây.
Một loạt tiếng sưu vang lên, Kỷ Huyền trong vòng 24s ghi được 30 điểm.
Tiếng hò reo càng lúc càng lớn, nhiều omega kích động la hét, muốn nhào xuống khán đài ôm lấy Kỷ Huyền.
Hạng mục tiếp theo là cưỡi ngựa, đây là môn ít người chọn nhất, bởi vì có sự tham gia của Kỷ Huyền cho nên chỉ có năm người dám đăng ký thi đấu với nàng.
Năm con ngựa vào vị trí, chờ đợi tiếng còi của trọng tài. Con ngựa trắng của Kỷ Huyền lắc cái bờm xinh đẹp của nó, kiêu ngạo ngẩng cao đầu hí dài một tràng.
Tiếng còi vang lên, năm con ngựa như năm mũi tên lao về phía trước, cát bay mù mịt, không thấy rõ con ngựa nào với con ngựa nào.
Rất nhanh con ngựa trắng của Kỷ Huyền bức phá vượt qua những đối thủ khác một khoảng xa, móng ngựa chuẩn xác đạp vào vạch đích, thời gian chưa đến mười phút.
Tiết Cẩn đặt tay lên ngực thở hắt ra, cũng may, đã chiến thắng rồi.
Lúc này Mạch Dật Luân cũng đã thi xong, đang ngồi cạnh Thượng Hoan, thấy cảnh này liền nói: "Tiết đồng học cậu cần gì lo lắng? Kỷ sư tỷ nhà cậu là thiên hạ vô địch rồi."
Tiết Cẩn xấu hổ: "Cậu quá khen rồi."
"Trong trường này chỉ có chị ấy dám đăng ký thi hai hạng mục cùng một lúc mà thôi, chẳng bao giờ thấy chị ấy luyện tập nhưng lúc nào cũng giành giải nhất một cách ngoạn mục."
Tốn Như cũng gật gù nói thêm vào: "Kỷ sư tỷ là người đáng để nương tựa cả đời."
Tố Kiều gật đầu: "Lúc đó chúng ta mỗi ngày đều có nước trái cây uống!"
Tốn Như và Tố Kiều vỗ tay nhau cái bép, có nước trái cây mới là điều quan trọng!!!
Tiết Cẩn đỡ trán, nàng không dám nhận là bạn với Tốn Như và Tố Kiều nữa.
"Kia không phải là Nhạc Dĩnh Lệ sao?" Thượng Hoan nói: "Sao cô ta lại đứng ở đó mà không vào nhỉ?"
Tiết Cẩn cũng nhìn thử, phát hiện Nhạc Dĩnh Lệ đang đứng nép sau hàng ghế khán giả, mắt chăm chú quan sát nhìn Kỷ Huyền, trong mắt lộ rõ vẻ si mê.
Có lẽ phát hiện có người nhìn mình, Nhạc Dĩnh Lệ liền nhìn lên, thấy Tiết Cẩn thì hậm hực nghiến răng, xoay người bỏ đi.
"Hình như là không dám xuất hiện rồi." Tố Kiều uống nốt ngụm nước hoa quả còn lại, ném bình không vào trong túi, nói: "Theo đuổi người ta ba năm cũng không được đáp lại, đương nhiên sẽ không dám đường đường chính chính xuất hiện."
"Các cậu đừng nói nữa." Tiết Cẩn nhỏ nhẹ nói: "Chị ấy cũng đang rất buồn."
"Cậu không nhìn thấy địch ý trong mắt chị ta sao Tiểu Cẩn?" Tốn Như bất mãn nói: "Cậu đừng nghĩ ai cũng thiên chân vô tà như cậu chứ!?"
Tiết Cẩn thở dài, chuyện này là liên quan đến Kỷ Huyền, cũng đồng nghĩa liên quan đến nàng, càng nghĩ càng phiền não, chỉ có thể trách Kỷ Huyền quá mức hoàn hảo khiến ai cũng yêu thích.
Lại giống như năm ngoái, Kỷ Huyền đoạt được hai giải nhất, hai huy chương vàng cùng với hai phần tiền thưởng, trở thành người đứng đầu trong các hạng mục thể thao.
Kỷ Huyền nhận giải xong lại không về lớp mà chạy lên khán đài, nói: "Cẩn, chúng ta đi thôi."
"Nga? Đi sớm như vậy?"
"Em còn có giờ nghiêm mà, chúng ta đi sớm về sớm."
"Vâng."
Khi Tiết Cẩn vừa đứng lên, cảm nhận được Kỷ Huyền đang giữ lấy eo nàng, kinh ngạc nhìn nàng ấy.
Kỷ Huyền không nói không rằng gỡ hai dây huy chương trên người mình đeo cho Tiết Cẩn.
Tiết Cẩn ngạc nhiên: "Kỷ Huyền chị giao cả huy chương cho em sao?"
"Ân, đều giao cả cho em."
"Vậy tiền thưởng cũng phải giao cho em nữa."
Kỷ Huyền không chút ý kiến giao tiền thưởng lại cho Tiết Cẩn.
Mọi người xung quanh hít phải mấy ngụm lãnh khí, chỉ vừa mới quen nhau nửa ngày Kỷ nữ thần đã giao hết "tài sản" cho vợ rồi sao!?
Tiết Cẩn nhẫn cười, cảm thấy bản thân giống như mấy bà vợ nghiêm khắc quản tiền của chồng a~
"A Như, A Kiều các cậu về ký túc xá trước nhé."
"Hảo."
Tốn Như và Tố Kiều đứng dậy, nháy mắt nói: "Không dám làm phiền Tiết tiểu thư~"
Tiết Cẩn trừng các nàng.
Kỷ Huyền nắm lấy tay của Tiết Cẩn, nói: "Đi thôi."
"Ân."
Dưới nắng vàng ấm áp, mười ngón tay đan chặt vào nhau, tóc đan vào tóc, cảm giác bình yên dâng lên trong lòng.
Các nàng chủ yếu là đi dạo một chút, vừa vặn trên phố có một buổi hội chợ lớn, Tiết Cẩn liền kéo Kỷ Huyền tham gia.
Kỷ Huyền cũng không có ý kiến gì, ngoan ngoãn đi theo phía sau Tiết Cẩn.
Một quầy hàng thu hút ánh nhìn của Tiết Cẩn, nàng chăm chú nhìn những con gấu bông trên những thanh gỗ, hai mắt cũng lấp lánh.