• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy không còn liên lạc với nhau, nhưng Huyễn Diệp Chí vẫn đều đặn mỗi ngày mua đồ ăn và trà sữa cho Tiết Cẩn. Mặc dù đã từ chối không ít lần nhưng Huyễn Diệp Chí vẫn bỏ ngoài tai, khiến Tiết Cẩn muốn quên đi cũng khó có thể quên được.

Rõ ràng là đã có người trong lòng, sao vẫn cứ quan tâm đến nàng làm gì kia chứ?

Tiết Cẩn âm thầm thở dài, cuối cùng cũng không cầm lòng được mà lên mạng, muốn biết Huyễn Diệp Chí gần đây thế nào rồi.

Nhưng vừa lên mạng đập vào mắt nàng chính là tin tức nữ tác giả JD, chủ nhân của bộ truyện [An Thụy An] và [Thuyết Bất Đắc] lên mạng thông báo bản thân cùng với nữ tác giả Huyễn Diệp Chí sắp kết hôn.

Trong nháy mắt, Tiết Cẩn cảm thấy như tất cả mọi thứ xung quanh nàng đều sụp đổ, nước mắt không kiềm được cứ như vậy chảy xuống.

Nguyên lai người Huyễn Diệp Chí yêu chính là JD, là do nàng tự đa tình mà ra. JD là một tác giả nổi tiếng, còn là một tuyệt sắc mỹ nhân, mỗi lần xuất hiện trên các kênh truyền thông đều thu hút hàng triệu lượt xem. Một người hoàn hảo như JD mới xứng với Huyễn Diệp Chí, chỉ có nàng là vẫn cứ nghĩ rằng bản thân đã đủ tốt, nhưng xem ra đều là do bản thân tự ảo tưởng lấy mà ra. Mộng tỉnh, phát hiện bản thân trong suốt thời gian qua luôn là cái bóng của một người khác, Tiết Cẩn không khỏi đau lòng, cảm giác này thật sự rất thống khổ.

JD còn công khai vài tấm hình nàng chụp cùng Huyễn Diệp Chí, nhưng tương đối mờ, cho nên một người bị cận như Tiết Cẩn cũng khó lòng thấy được gương mặt của người mình yêu thương.

Cuối cùng vẫn chỉ có một kết quả, nàng không bao giờ có thể chạm đến ngôi sao trên cao, cũng không bao giờ có thể được ở bên cạnh Huyễn Diệp Chí.

Cứ như vậy mà khóc, Tiết Cẩn nói cũng không thành lời, gục đầu xuống bàn nức nở, tất cả đều kết thúc rồi.

Vừa vặn lúc đó Tốn Như và Tố Kiều cũng trở về, thấy Tiết Cẩn khóc đến thương tâm không khỏi khó hiểu, vội vàng ném balo chạy đến chỗ nàng.

"Tiểu Cẩn, cậu khóc sao?"

Tố Kiều đỡ Tiết Cẩn ngồi dậy, nâng tay lau nước mắt cho nàng: "Sao lại khóc rồi? có sao không? trong người có điểm khó chịu à?"

Tiết Cẩn không nói gì, ôm chầm lấy Tố Kiều, càng khóc lợi hại hơn nữa.

Tốn Như đi rót cho Tiết Cẩn một cốc nước, dịu dàng xoa lưng nàng: "Tiểu Cẩn uống một chút nước đi, đừng khóc nữa mà."

Tiết Cẩn lắc đầu, nức nở: "Mình sai rồi... A Kiều... A Như... mình sai rồi..."

Tố Kiều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chuyện gì có thể đánh gục một người vô tư như Tiết Cẩn chứ?!

Tốn Như liếc nhìn màn hình máy tính, cũng thấy được tin tức đó, không nói gì, chỉ biết cúi xuống ôm chặt lấy Tiết Cẩn.

"Tiểu Cẩn, đừng khóc, mình biết bây giờ cậu rất khó chịu, nhưng cậu khóc thì chị ta cũng không thấy đâu."

"Mình mệt mỏi... A Như... chị ấy yêu JD... chị ấy sẽ kết hôn... mình rất đau..."

Tiếng nói của Tiết Cẩn đứng quãng vì từng tiếng nấc nghẹn ngào, tim nàng đau lắm, như bị ai đó dùng sức cào xé nó.

Tốn Như và Tố Kiều cũng không thể nói gì ngay lúc nào, chỉ biết ôm thật chặt lấy Tiết Cẩn, dịu dàng vỗ về nàng.

Chẳng biết đã qua bao lâu, tiếng nức nở trong phòng cũng nhỏ dần, Tiết Cẩn mệt mỏi mấy ngày nay cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Tốn Như chịu trách nhiệm dìu Tiết Cẩn nằm lên giường, mấy hôm nay nàng ấy thương tâm không ăn không uống gì, gầy thành như vậy, vòng eo nhỏ đến mức sờ vào liền cảm nhận được sươn sườn nhô ra đâm vào tay.

Vừa vặn lúc đó điện thoại trên bàn rung lên, rồi nhạc chuông cũng bắt đầu vang lên, Tốn Như gọi: "A Kiều điện thoại của cậu kêu kìa."

"Nga, đâu có, điện thoại của mình đang ở trong túi mà."

Tốn Như sờ túi quần của mình, điện thoại của nàng cũng đang ở trong túi quần, vậy tiếng điện thoại kia chỉ có thể là của Tiết Cẩn.

Đi xuống giường cầm điện thoại lên xem, gương mặt Tốn Như chuyển sang trắng bệt, nói: "A Kiều, là Huyễn Diệp Chí gọi!"

"Cúp máy đi!" Tố Kiều hậm hực nói: "Đã sắp kết hôn còn muốn làm phiền Tiểu Cẩn nhà chúng ta sao?"

Thấy Tố Kiều nói có lý, Tốn Như liền cúp máy, đặt lại xuống bàn.

Nhưng ba giây lại có cuộc gọi đến, là của Huyễn Diệp Chí!!??

Tố Kiều bực mình, ba bước biến hai chộp lấy điện thoại, rống lên: "Đừng làm phiền đến Tiểu Cẩn nhà chúng tôi nữa!"

Nói xong liền cúp máy ngang, không để cho bên kia kịp trả lời.

Nhưng điện thoại lại rung lên lần nữa, cũng là Huyễn Diệp Chí gọi.

Tố Kiều suýt chút đã tức hộc máu, người này cũng thật dư tiền điện thoại a!!!

Tốn Như lấy điện thoại từ tay Tố Kiều áp lên tai, nói: "Huyễn Diệp Chí, coi như tôi xin chị, chị đừng làm phiền đến Tiểu Cẩn nữa, được không?"

Bên kia yên lặng hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Nếu được xin cô chuyển lời với Cẩn, tất cả đều là giả, tôi với JD không có quan hệ gì cả."

"Chuyện của chị Tiểu Cẩn đã không còn quan tâm đến nữa, và tôi cũng không hứa sẽ giúp chị chuyển lời."

"Nếu vậy xin cô để ý đến chuyện ăn uống của Cẩn, em ấy đã rất gầy rồi."

"Cảm ơn lòng tốt của chị, tôi có thể lo cho Tiểu Cẩn."

Nói xong Tốn Như tắt máy, nói: "A Kiều sau này chúng ta phải theo sát Tiểu Cẩn, không thể để cho cậu ấy thất tình nghĩ quẩn!"

"Ok!"

...

Dùng tạm bữa sáng lót dạ, Tiết Cẩn ngồi đợi Tốn Như và Tố Kiều ăn xong rồi cùng lên lớp, hôm nay rõ ràng không hoạt bát như lúc trước. Tốn Như và Tố Kiều cũng vội vã ăn cho xong, rồi xách balo cùng nhau trở về lớp học.

Đi ra ngoài, Tiết Cẩn nhìn thấy dáng người có chút quen thuộc, hình như là... Thiên Hương!?

Thấy Tiết Cẩn, Thiên Hương cũng đi đến, nhỏ giọng nói: "Tiểu Cẩn, tảo an."

"Tảo an." Tiết Cẩn hỏi khẽ: "Có chuyện gì sao?"

"Ân, mình... mình muốn nói..."

Thiên Hương chậm chạp không mở lời khiến Tố Kiều cũng sốt ruột: "Rốt cuộc là có chuyện gì a?"

"Chúng ta không có bắt đầu, cũng không tính là kết thúc, chỉ là mình và Tiết Hân có chút tình cảm với nhau, cho nên..." Thiên Hương hít một hơi thật sâu, nói: "Tiểu Cẩn, cậu đừng gây khó dễ với Tiết Hân."

Tiết Cẩn cũng đã loáng thoáng nghe được chuyện Thiên Hương và Tiết Hân có quan hệ mờ ám, không ngờ sự thật chính là như vậy. Nhìn nữ nhân trước mặt, vẫn là hình dáng đó, giọng nói đó, nhưng bây giờ là một người khác. Thời gian khiến con người đổi thay quả không sai, Tiết Cẩn cũng chẳng trách gì Thiên Hương, nàng cũng không yêu nàng ấy, hà tất níu giữ để làm gì?

"Tiết Hân nói với cậu tôi gây khó dễ cô ta?"

Thiên Hương vội nói: "Không phải em ấy nói, mình..."

"Cậu điên hay sao mà tin lời Tiết Hân nói?" Tố Kiều giận dữ gào lên: "Cậu cũng biết rõ Tiết Hân trước nay luôn gây khó dễ cho Tiểu Cẩn mà!"

Tốn Như lạnh nhạt liễm mắt: "Cả cậu cũng bị nhan sắc của cô ta đánh lừa."

Tiết Cẩn ngăn Tố Kiều và Tốn Như lại, từ tốn nói: "Thiên Hương, chúng ta trước đây cũng từng là bạn với nhau, tính cách của tôi chắc cậu cũng rõ, nhưng nếu thật sự cậu nghĩ tôi là người như vậy, thì thôi chúng ta đều không cần phải gặp mặt nói chuyện nữa."

"Tiểu Cẩn, tôi..."

"Thiên Hương, tôi cũng chúc mừng cậu tìm được một người nguyện ý ở bên cậu, dù là Tiết Hân đi chăng nữa, tôi cũng thật tâm chúc mừng cho cậu."

Thiên Hương nhìn Tiết Cẩn thật lâu, nếu lúc trước Tiết Cẩn chấp nhận nàng, có lẽ nàng sẽ không nghĩ đến Tiết Hân.

"Nhưng tôi có điều muốn hỏi cậu."

"Cậu cứ hỏi."

Tiết Cẩn nhỏ nhẹ cất lời, tiếng nói phiêu đãng trong gió: "Trước đây cậu chính là thích tin tức tố của tôi chứ không phải thích tôi có đúng không?"

Nếu một người yêu thích một ngườiđều phải dựa vào rất nhiều yếu tố khác nhau, nhưng thích tin tức tố của đối phương cũng chỉ là ham muốn của du͙© vọиɠ mà thôi.

Thiên Hương mím môi dưới không nói gì cả, nàng đúng là bị tin tức tố của Tiết Cẩn mê hoặc, còn thật tâm yêu thương... có lẽ không có...

Tiết Cẩn cũng không còn gì để nói nữa, xoay người đi lướt qua Thiên Hương.

Thiên Hương chỉ còn có thể ngửi được hương tử đinh hương lần cuối này nữa thôi, rồi nàng lẫn Tiết Cẩn đều trở thành người xa lạ, một chút quen biết cũng không có.

Tố Kiều rít lên: "Đồ tồi, thì ra alpha các cậu ngoài thích nhan sắc ra còn thích tin tức tố, không biết thật tâm yêu thương là gì."

"Tôi..."

Tốn Như kéo Tố Kiều đi, nói: "Đừng náo, về lớp thôi."

Tố Kiều chỉ có thể hậm hực đi theo sau, cũng không quên ném cho Thiên Hương một cái nhìn khinh bỉ!!!

Trở về lớp học, Tiết Cẩn đem balo đặt bên cạnh, lấy tập sách ra chuẩn bị chờ lão sư tiến vào lớp.

Thấy Tiết Cẩn không nói gì, Tốn Như và Tố Kiều càng thêm lo lắng, đưa mắt nhìn nhau, đùn đẩy trách nhiệm.

Tiết Cẩn đột nhiên thở dài một tiếng, xoay người lại, nói: "Các cậu có cần phải như vậy không? mình cũng không có tình cảm với Thiên Hương, các cậu cũng không nhất thiết cuống quít lên như vậy."

"Tiểu Cẩn, cậu thực sự không sao đúng không?" Tốn Như nói: "Người Thiên Hương yêu chính là em gái cậu Tiết Hân a, cô ta rảnh rỗi như thế nào chúng ta cũng đều biết, nếu cô ta ra đường rêu rao nói rằng cậu bị Thiên Hương đá thì sao?"

"Thì có sao đâu? Sự thật tùy cô ta bóp méo, nhưng sự thật vẫn là sự thật, cô ta vẫn chỉ là kẻ đến sau."

"Tiểu Cẩn vẫn là thông thái nhất!" Tố Kiều nói: "Cô ta chỉ là người được hưởng ké mà thôi!"

Tiết Cẩn không khỏi dở khóc dở cười: "A Kiều, cậu cần phải về học lại cách dùng từ rồi."

"Nga, vậy Tiết tiểu thư tinh thông cách dùng từ hãy chỉ dạy cho ta đi a~"

Tiết Cẩn nhịn không được cười ra tiếng, điểm lên trán nàng: "Chỉ giỏi mấy trò này."

Cuối cùng cũng nhìn thấy Tiết Cẩn vui vẻ trở lại, Tốn Như và Tố Kiều đồng loạt mỉm cười, chỉ cần nàng ấy vui vẻ là hảo liễu.

========================

Suốt cả ngày hôm nay Trịnh Lạc thấy Kỷ Huyền cứ dúi đầu vào máy tính không khỏi lo cho cặp mắt của nàng, liền tiến đến gõ bàn hai cái.

Kỷ Huyền vẫn không để ý, tiếp tục gõ bàn phím, đôi mày thanh tú đôi khi chau lại.

"Thổ đầu, làm gì mà cả ngày đều dúi đầu vào máy tính thế? Không sợ hỏng mắt sao?"

"Mặc kệ tôi, cậu tránh ra chỗ khác đi."

Điện thoại trên bàn rung lên, Kỷ Huyền liền cầm lấy điện thoại, lạnh nhạt nói: "Là cô?"

[Phải, tôi là JD đây.]

"Giải thích."

[Chuyện này tôi cũng không rõ, nhưng nếu tin đồn này đã truyền ra ngoài thì khó có thể thu hồi lại được, chúng ta cứ như vậy tiến tới được không?]

Kỷ Huyền lãnh tiếu: "Cô gây ra bao chuyện phiền phức cho tôi còn chưa đủ sao?"

[Tôi chỉ là muốn giúp cô thôi, chúng ta tiến tới với nhau chẳng phải vẹn cả đôi đường sao? dù gì cô cũng chưa có người yêu, tôi cũng vậy, một alpha một omega tiến tới với nhau là quá hoàn mỹ rồi, nhất định fan của cô và tôi đều sẽ ủng hộ.]

"Tôi không rảnh đùa với cô."

[Làm gì mà nóng tính như vậy chứ? vì tiểu tác giả mới nổi Bồ Công Anh sao?]

Hai tháng gần đây, truyện của Tiết Cẩn đã đạt đến số người xem đáng kinh ngạc. Chính là nhờ Kỷ Huyền âm thầm gửi truyện của Tiết Cẩn đến vài cuộc thi nhỏ, đạt được giải nhất, trở thành một trong những tác giả mới nổi tiếng nhất.

"Không liên quan đến cô."

[Chúng ta tiến tới với nhau có chỗ nào không tốt? Bồ Công Anh cũng chỉ là một tác giả nhỏ nổi tiếng một thời gian thôi, dù cô có ở sau nâng đỡ thì cô ta cũng chỉ là kẻ núp sau lưng cô chẳng làm được chuyện gì cả.]

"Câm miệng!"

Nghe tiếng quát của Kỷ Huyền, bên kia liền giật mình, yên lặng rất lâu mới nói: [Tôi có điểm nào không tốt sao?]

"Câm miệng lại, nếu cô còn nói nữa đừng trách tại sao tôi độc ác!"

Bên kia cũng không nói gì nữa, hít từng ngụm không khí khống chế sự sợ hãi trong lòng.

Kỷ Huyền tắt điện thoại ném xuống bàn, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính.

Một lát sau Trịnh Lạc nghe có tiếng hít thở ồ ồ, sau đó là tiếng đóng laptop thô bạo của Kỷ Huyền. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Kỷ Huyền đã nhấc chân dài rời đi trước, còn đóng mạnh cửa lại, suýt chút cánh cửa đã văng ra khỏi bản lề.

Kỷ Huyền đi đến sân bắn cung, không ngoài dự đoán nhìn thấy Diệp Ân đang ở đó, xung quanh còn có vài tiểu omega vây lấyhò hét cỗ vũ.

Kỷ Huyền tiêu sái đi vào trong, giận dữ nắm lấy cổ áo của Diệp Ân, xốc người nàng ấy về phía mình: "Tôi không ngờ cậu lại giở thủ đoạn đê tiện đó!"

Diệp Ân gạt tay Kỷ Huyền ra, lạnh nhạt nói: "Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì?"

"Không hiểu, cậu cũng buồn cười thật." Kỷ Huyền gắt lên: "Có phải cậu đã mạo danh JD đăng tin đó lên mạng, còn cố tình gửi qua cho Cẩn xem có đúng không?"

"Tôi không có làm."

"Cậu còn muốn chối?"

Kỷ Huyền giận dữ nói: "Tôi từng cài một phần mềm vào máy của cậu, phát hiện mấy ngày trước cậu có hack vào tài khoản của JD, còn đăng bài lên mạng."

Diệp Ân thu cung lại, lãnh liệt nhìn Kỷ Huyền: "Cậu cài thứ đó vào máy tôi khi nào?"

"Nửa năm trước, lúc cậu nhờ tôi sửa máy tính giúp cậu, tôi đã cài phần mềm diệt virus đó vào, nó còn có khả năng theo dõi hành động của máy để đảm bảo an toàn những trang mạng cậu đã đăng nhập vào."

"Coi như cậu lợi hại." Diệp Ân mỉa mai cười: "Nhưng nước đã đổ đi thì không hốt lại được, Tiết Cẩn bây giờ hận Huyễn Diệp Chí đến thấu xương, nếu em ấy biết cậu là Huyễn Diệp Chí thì thế nào đây?"

Kỷ Huyền siết tay thành đấm, hai vai run lên giận dữ, nàng không ngờ bản thân lại bị người bạn cùng phòng đâm một nhát. Mặc dù cả hai cùng thích một người, nhưng cũng không nhất thiết phải giở loại thủ đoạn đó với nhau.

Diệp Ân nặng nề nói: "Tôi thua cậu một lần, nhưng lần này nhất định sẽ không thua cậu!"

"Cậu thực sự nghĩ có được Cẩn là thắng sao?" Kỷ Huyền nhíu mày, nói: "Cậu xem em ấy là một ván cược để thắng tôi sao? nếu cậu xem em ấy như vậy thì cậu căn bản không có yêu em ấy, chỉ là muốn dùng em ấy để đánh bại tôi mà thôi!"

"Tôi không như cậu, tôi đối với em ấy là thật lòng." Diệp Ân hít một hơi thật sâu, nói: "Nhưng nếu như cậu không xuất hiện, có thể hiện tại em ấy đã là người yêu của tôi rồi. Những thứ xung quanh tôi đều bị cậu đoạt hết, hào quang, vị trí, ngay cả người tôi yêu và danh dự của tôi đều bị cậu lần lượt thu về tay mình."

"Tôi khi nào đoạt của cậu? cậu cần những thứ hư danh phù phiếm đó sao?"

"Chính bởi vì có hào quang cậu mới có thể được mọi người tung hô, xem là thần thánh!"

Diệp Ân ồ ồ thở dốc: "Trịnh Lạc không muốn tranh với cậu vì cô ta không có hoài bão, nhưng tôi có, tôi tuyệt đối không thể thua cậu. Ngay cả Tiết Cẩn cũng phải là của tôi, cho dù cậu có bản lĩnh viết ra một trăm quyển sách hay như Thiên Điệp Chi Mộng thì cũng không có cách nào khiến Tiểu Cẩn quay về với cậu!"

"Cậu sai rồi!"

Kỷ Huyền lạnh lùng nói: "Tôi nhất định sẽ khiến Cẩn quay về với tôi, tôi tin em ấy yêu tôi!"

Nói xong, Kỷ Huyền liền xoay người rời đi, mái tóc vàng tung bay trong gió.

Diệp Ân nhíu mày, tay siết lại thành đấm, siết gãy cung tên trong tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK