Mở tủ quần áo ra, cô tuyệt vọng.
Bình thường đi học đều mặc đồng phục, lần này đi chơi cô mới phát hiện mình chẳng có gì để mặc.
Vất vả lắm mới tìm được bộ váy, mặc thêm một chiếc áo gió, nhìn cũng tạm.
Nhưng cô vẫn cởi ra, bình thường không hay mặc nên không thoải mái lắm.
Mỗi lần ở cạnh Trần Tích hay là lúc nói chuyện với cậu, cô sẽ không còn là bản thân mình nữa, vừa câu nệ vừa trầm lặng.
Hơn nữa bộ đồ này cũng không hợp để leo núi.
Cô nghĩ lại, cuối cùng vẫn mặc một bộ thật thoải mái, áo hoodie kết hợp với quần dài, đi đôi giày thể thao màu trắng và đội thêm mũ lưỡi trai, tuy cô không quá hài lòng nhưng vậy là ổn nhất rồi.
Tới chiều, cô mua mấy chai nước lọc, một ít trái cây và đồ ăn vặt, để hết tất cả vào balo màu đen, còn mang theo mấy thứ đồ mình hay dùng.
Sắp xếp ổn thỏa, Lâm Vãn học bài tiếp, vừa mới ngồi xuống, đột nhiên cô thấy vẫn thiếu gì đó, cô vội vàng chạy vào bếp.
Cô muốn làm bánh quy, ngày mai Trần Tích có thể ăn bánh cô làm, mới nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc.
Cô từng thấy mẹ làm một lần, nhưng mà đã lâu lắm rồi.
Lâm Vãn cố gắng làm lại theo những gì mình nhớ, lần đầu tiên thất bại, bánh quy không ra hình dáng gì cả.
Thất bại nhiều lần cũng đúc thành kinh nghiệm, lần thứ 3 cuối cùng cũng thành công, cô dùng chiếc khuôn bánh quy hình con gấu.
Cô thử nếm mấy cái, để bánh quy vào trong chiếc hộp đẹp, đóng chặt lại rồi cất vào balo.
Hôm đó, mãi tới tối muộn Lâm Vãn mới ngủ được.
Nghĩ tới ngày mai đi leo núi với Trần Tích, cô không nhịn được bắt đầu tưởng tượng ra bao nhiêu chuyện, càng nghĩ càng thấy vui, tới một lúc sau không thức nổi nữa, mơ màng ngủ thiếp đi.
6 giờ cô tỉnh dậy, bây giờ còn sớm, bọn họ hẹn nhau lúc 10 giờ.
Cô kiểm tra lại xem mình đã mang đủ đồ chưa, làm một tờ đề, ăn xong bữa sáng mới tới 9 giờ.
Lâm Vãn gọi cho Trần Tích, muốn bảo cậu bây giờ cô chuẩn bị đi.
Thật ra cô có tâm tư riêng, muốn cuộc gọi đầu tiên của cô sẽ là cậu.
Lâm Vãn tới chân túi Thanh Vân là lúc 9 giờ 55 phút.
Thật ra cô muốn đi sớm, nhưng mà nghĩ nếu mình tới sớm thì quá chủ động, cũng không thể đi muộn để Trần Tích và Chu Đường đứng chờ được, cho nên gần tới giờ hẹn cô mới tới.
Cô vừa tới nơi thì Trần Tích và Chu Đường cũng đến, Trần Tích mặc bộ đồ thể thao mỏng màu đen, kéo khóa tới tận cổ, đeo thêm chiếc camera, hai tay đút trong túi quần, trông thảnh thơi hơn ngày thường.
Chu Đường mặc bộ quần áo thể thao màu hồng, logo trên ngực áo giống Trần Tích, giống như là đồ đôi.
Hai người họ còn đội mũ lưỡi trai, hình như cũng là đồ đôi.
Thấy Lâm Vãn tới, Chu Đường nhiệt tình vẫy tay chào cô, kéo tay Lâm Vãn: “Lâm Vãn, chỉ leo núi thôi mà, sao cậu mang nhiều thứ thế?”
Lâm Vãn xấu hổ: “Tớ mang theo ít đồ ăn, sợ đồ bán ở đây sẽ đắt.”
“Haha, cậu tỉ mỉ quá đi.” Chu Đường vỗ vai Lâm Vãn, cười khanh khách.
Trần Tích giải vậy, cười bảo: “Cũng đúng ha, sao tớ không nghĩ tới chuyện này nhỉ, Lâm Vãn, cậu chu đáo quá, không thể để chủ nghĩa tư bản lợi dụng mình được.”
“Đưa cho tớ đi.” Cậu đi tới trước mặt cô, bảo cô đưa balo cho mình khoác: “Tớ không thể đi tay không mà lại bắt đầu khoác balo to thế này được, không có phong độ gì cả.”
Lâm Vãn gượng cười, bỏ balo xuống đưa cho cậu.
Mắt Chu Đường như có gì đó xẹt qua.
Chiếc balo còn có nhiệt độ của Lâm Vãn, cậu chỉ khoác một bên, trông lại càng đẹp trai hơn.
Chu Đường đi trước, Trần Tích đi giữa, Lâm Vãn theo sau, cô nhìn chàng trai trước mặt đang khoác balo của mình, cảm thấy cực kì ngọt ngào, cong môi cười.
Núi Thanh Vân nằm ở phía Bắc thị trấn Chính Huy, cách trung tâm thị trấn khoảng 3 km, cao khoảng 1588 mét, là ngọn núi cao nhất nơi đây, chưa được người ta khai thác tiềm năng, thế nên không có nhiều người lắm.
Ba người vừa nói chuyện cười đùa với những người leo núi khác.
Chu Đường học rất giỏi, cũng có năng lực làm lớp trưởng, hay ôm sách vở hay tài liệu đi tới đi lui cũng không kêu mệt, Lâm Vãn rất hâm mộ cô nàng, nhà giàu nhưng không đỏng đảnh chảnh chọe.
Nhưng hôm nay Lâm Vãn bỗng nhiên phát hiện Chu Đường còn có 1 mặt khác nữa.
Lúc mới leo núi, Chu Đường giống như con chim nhỏ, nhảy nhót hưng phấn, Trần Tích còn chụp ảnh cô nàng.
Lâm Vãn hâm mộ Chu Đường, hâm mộ cô nàng có thể thoải mái tự do trước mặt Trần Tích, đây là thứ Lâm Vãn không thể làm được, lúc nào cô cũng ngượng ngùng luống cuống, ngay cả cô cũng chán ghét bản thân mình nữa là.
Nhưng mới đi được 1/10 quãng đường Chu Đường đã kêu mệt, đi được mấy trăm mét thì phải nghỉ một lần.
Tới lần thứ 3, đang định đứng dậy đi tiếp, Lâm Vãn nghe thấy Chu Đường kêu lên, “A, cứu tớ.”
“Sao thế?” Trần Tích vội vàng chạy tới, sốt ruột hỏi.
“Có…Có sâu!” Chu Đường bị dọa sợ, chạy ra chỗ khác.
Trần Tích hậm hực bảo: “Trên núi có sâu là chuyện bình thường, có gì ngạc nhiên đâu.”
Ngoài miệng nói vậy nhưng cậu vẫn nhẫn nại giúp cô nàng gạt cành cây có sâu ra.
“Sao chứ, tớ vừa mệt vừa khát, kì lạ thật, sao ở đây không thấy chỗ bán đồ ăn vặt?” Chu Đường vừa đi vừa than thở.
Nghe thấy thế, Lâm Vãn cảm thấy chiếc balo siêu to khổng lồ của mình cũng có tác dụng, “Tớ có này.”
Cô đi tới chỗ Trần Tích, kéo khóa cặp ra, đưa cho mỗi người một chai nước.
Mắt Chu Đường lóe lên, mạnh miệng định không ăn, nhưng cuối cùng vẫn bảo: “Cảm ơn cậu.”
“Cậu có ăn socola để lấy lại sức không?” Lâm Vãn đưa gói socola cho cô nàng.
Chu Đường do dự, lắc đầu, áy náy bảo: “Cảm ơn, nhưng tớ không ăn socola của hãng này.”
Lâm Vãn xấu hổ rụt tay lại, hai má đỏ lên, đột nhiên có bàn tay cầm gói socola của cô: “Cậu ấy không ăn thì để tớ ăn.”
Nụ cười trên mặt Chu Đường cứng đờ.
Cô nàng tức giận đi trước, Trần Tích và Lâm Vãn thu dọn đồ đạc rồi theo sau, đi cách Chu Đường một đoạn dài.
Bậc thang ở núi Thanh Vân khá rộng, hai người sánh vai nhau, Trần Tích nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói dịu dàng, áy náy bảo: “Đột nhiên Chu Đường giở thói xấu thôi, cậu đừng để tâm nhé.”
“Không sao đâu, cậu ấy khá tốt mà.” Lâm Vãn mỉm cười, dáng vẻ như không để ý chút nào.
Trần Tích sợ cô canh cánh chuyện này, cậu kể mấy chuyện buồn cười hồi bé của Chu Đường cho cô, cậu chỉ muốn cô biết thỉnh thoảng Chu Đường sẽ giận dỗi cậu tí thôi, không liên quan gì tới Lâm Vãn cả.
Quả nhiên đi được một lúc, Chu Đường ngồi trên tảng đá chờ cô và Trần Tích.
Hai người mỉm cười nhìn nhau, ánh mắt Trần Tích như muốn nói: “Đấy, cậu ấy là vậy đó.”
Chu Đường mệt không đi tiếp được nữa, có lẽ cũng muốn làm hòa, Trần Tích đề nghị đi đường tắt, Chu Đường vui vẻ đồng ý, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Có lẽ nhiều người hay đi đường này thành ra có một đường mòn nhỏ dẫn thẳng vào trong núi, gần hơn nhiều so với đường kia, nhưng mà tốn nhiều sức hơn.
Tới chỗ đoạn đường dốc, bởi vì đường trơn lại không có cây nên hơi khó đi, Trần Tích đi trước, thấy Chu Đường và Lâm Vãn gắng sức theo sau, Trần Tích ngồi xuống, kéo Chu Đường đi lên.
Lâm Vãn căng thẳng.
“Đưa tay cho tớ.” Giọng nói của Trần Tích vang lên trên đầu cô, đôi mắt đen láy chân thành nhìn Lâm Vãn.
Lâm Vãn không dám nhìn nữa, cô sợ đôi mắt mình sẽ không nghe lời, sẽ nói hết tình cảm cô giấu diếm bấy lâu nay, cô vươn tay ra, đặt tay mình vào lòng bàn tay ấm áp của cậu.
Đây là lần đầu tiên Trần Tích và Lâm Vãn chạm vào người nhau.
Lâm Vãn cảm thấy hơi ấm của cậu truyền vào tay cô rồi đi tới toàn thân đi đến tim cô, làm cả người cô ấm áp hẳn.
Trần Tích nắm thân cây cạnh đó, cô như chú thỏ trắng, nhẹ nhàng được cậu kéo lên.
“Bình thường cậu không ăn cơm à? Còn nhẹ hơn Chu Đường nữa.” Trần Tích nhìn dáng vẻ hậm hực của Chu Đường: “Cậu phải học tâp cậu ấy, ăn nhiều hơn một chút.”
Chu Đường tức giận đá Trần Tích một cái, không biết cô nàng giả vờ hay là Trần Tích vội vàng tránh đi nên đá hụt.
Lâm Vãn mím môi, không biết bây giờ cảm xúc trong lòng mình là hâm mộ hay là đau lòng.
Một lúc sau, bụng Lâm Vãn réo lên, cô xấu hổ che bụng lại, sợ Trần Tích nghe thấy.
Nhưng mà Trần Tích vẫn nghe thấy được, cậu ngoảnh lại nhìn Lâm Vãn. Cậu bảo mọi người đi tới chỗ mái hiên nghỉ một lát, cũng 11 giờ rồi, tuy núi này không quá cao, nhưng vừa đi vừa nghỉ nên mất nhiều thời gian.
Bởi vì đi đường tắt nên không có quán bán đồ ăn vặt, Lâm Vãn mang theo một đồng đồ bỏ ra ăn luôn.
“Lâm Vãn, cậu mang theo cả quầy đồ ăn vặt tới đây à, cái gì cũng có.” Trần Tích đặt balo lên bàn, kinh ngạc hỏi.
Lâm Vãn xấu hổ: “Tớ không biết các cậu thích ăn gì nên mới mua hết.”
Chu Đường rất đói, vừa nãy còn chê Lâm Vãn mang nhiều đồ, còn bảo không ăn socola, bây giờ cô nàng hơi ngại, cầm túi bánh mì, khen Lâm Vãn, “May mà có cậu đó, không thì tớ đói gần chết luôn.”
Bàn đá có 3 chiếc ghế, ba người ngồi quanh bàn bắt đầu ăn.
“Cậu mua bánh quy này ở đâu đó, ngon thế.” Chu Đường vừa ăn vừa hỏi.
“Hôm qua tớ làm, còn một ít nên mang đi.” Lâm Vãn nói dối, cô không muốn nói rõ ràng, cũng không muốn khoe khoang.
Trần Tích đang ăn bánh mì, thấy thế, cậu cũng ăn một miếng, giơ ngón cái lên, bảo: “Tay nghề tốt đó.”
Cậu lại ăn một miếng nữa.
Không khí trở nên kì lạ.
10 phút sau, cả 3 lại xuất phát, tới gần 12 giờ thì lên tới nơi.
Đứng ở trên đỉnh núi Thanh Vân có thể nhìn thấy cả thị trấn Chính Huy, cảnh vật bao la hùng vĩ.
Đỉnh núi không có cây cối che chắn, ánh mắt trời chiếu lên người, cả 3 đứng ở sườn núi phơi nắng.
Trần Tích ngồi một chỗ, ánh nắng hắt lên người cậu, trông lại càng rực rỡ chói mắt.
Bỗng nhiên cô nhìn tay phải của cậu có một vết thương dài.