Trùng hợp là Tôn Chấn Thanh đang dạy ở Giang Thành, cô hẹn gặp công.
Bọn họ hẹn nhau ở quán cafe cách trường đại học Tôn Chấn Thanh dạy không xa, quả nhiên là giáo thảo, tuy là đã nhiều tuổi nhưng gương mặt vẫn còn nét anh tuấn lúc xưa, không giống nhiều người tầm tuổi này, bụng bia đầu hói.
Lâm Vãn xác định tình ý của Tôn Chấn Thanh xong, lén lút sắp xếp một cuộc gặp gỡ bất ngờ cho ông và Lê Thu Nguyệt.
Kể từ ấy, Lê Thu Nguyệt như thay đổi thành một người khác, không đòi tuyệt thực, không hay làm loạn nhà cửa như trước nữa.
Trần Tích không biết chuyện gì, có hôm anh và Lâm Vãn về nhà ăn cơm với Lê Thu Nguyệt, bỗng nhiên phát hiện mẹ mình thay đổi, trông trẻ trung hơn nhiều, còn thẹn thùng như thiếu nữ mới lớn, make up tinh tế hơn.
Một lúc sau, chuông cửa vang lên, có người đàn ông nho nhã bước vào.
Tôn Chấn Thanh vừa vào nhà, Lê Thu Nguyệt ngượng ngùng, cười giới thiệu: “A Tích, đây là chú Tôn.”
“Cháu chào chú ạ.”
Trần Tích còn chưa phản ứng lại, ngơ ngác nhìn vẻ mặt đắc ý vui vẻ của Lâm Vãn.
“Mối tình đầu của cô đó.” Lâm Vãn nói làm mặt Lê Thu Nguyệt đỏ bừng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Chào cháu, lần đầu tiên hai ta gặp mặt, chú là Tôn Chấn Thanh, đang là giáo sư.” Thầy Tôn vừa giới thiệu vừa giơ tay ra bắt tay với Trần Tích.
Trần Tích hoàn hồn, vội vàng bắt tay với ông: “Cháu chào giáo sư Tôn, rất vui khi được quen chú ạ.”
“Chú tới đưa mẹ cháu đi dạo phố, cháu không ngại chứ?” Ông lịch sự hỏi, mỉm cười hiền từ.
Trần Tích tán thành hai chân hai tay: “Ơ, không sao đâu ạ.”
Lâm Vãn đứng cạnh nhìn dáng vẻ kích động của anh, cười run cả người.
Trần Tích nhìn cô, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, không thể tin nổi.
*
Thời gian này rảnh rỗi, Lâm Vãn không vội tìm việc ngay, cô suy nghĩ rất lâu, tìm kiếm tài liệu, cô muốn khởi nghiệp, muốn thử một lần nhưng vẫn do dự.
Từ này yêu đương với Trần Tích, cô càng trở nên hoàn thiện hơn, tự tin hơn trước.
Có lẽ anh là mảnh ghép thiếu sót trong đời cô.
Anh xuất hiện chữa khỏi căn bệnh tự ti nhút nhát của cô, làm cô càng dũng cảm và kiên định hơn.
Tuy Trần Tích kiếm được nhiều tiền, cũng có nhiều mối quan hệ, hơn nữa Lâm Vãn có năng lực, tìm công việc mới cũng không phải là chuyện gì khó khăn. Nhưng cô không muốn hưởng thụ những gì anh có, không muốn dựa dẫm, phụ thuộc vào anh.
Cô biết, nếu cô cứ mãi trông chờ vào Trần Tích, cô sẽ đi sai đường.
Thời gian trước Lâm Vãn bận bịu nhiều việc, bây giờ cô thất nghiệp rồi, có thời gian rảnh hẹn bạn thân Nhậm Hi Văn đi chơi.
Hai người hẹn đi suối nước nóng ở ngoại thành, trước khi xuất phát, Trần Tích dặn tài xế lái xe chở cô và Nhậm Hi Văn đi, bấy giờ cô nàng mới biết quan hệ của hai người.
“Yêu đương rồi hả?” Nhậm Hi Văn tròn mắt hỏi.
“Ừ.” Lâm Vãn xấu hổ, hình như đây là lần đầu tiên cô chủ động thừa nhận mình với Trần Tích yêu nhau.
Nhậm Hi Văn đánh cô một cái: “Này cậu là bạn thân của tớ mà như vậy hả, không thông báo cho tớ gì cả.”
Lâm Vãn vội vàng giải thích: “Xin lỗi cậu, chỉ là lúc trước bọn tớ định giữ bí mật, sợ mẹ Trần Tích biết, sợ cô ấy không chịu nổi, hơn nữa tớ phải chuẩn bị tinh thần trước đã, không muốn bị mọi người bàn tán đâu, sợ người khác nghĩ tớ trèo cao, dạo này có nhiều chuyện lắm, quên mất không nói với cậu, hôm nay nói một thể vậy.”
“Được lắm, lý do đầy đủ, tha cho cậu đó.” Nhậm Hi Văn và Lâm Vãn chơi thân với nhau mấy năm, đều hiểu tính nhau cả, không so đo.
Đã lâu không gặp, hai cô nàng vừa ngâm nước nóng vừa buôn chuyện, nói mãi không hết chuyện, y như cái máy hát.
Lâm Vãn hưng phấn kể cô và Trần Tích giải quyết chuyện của Chu Đường thế nào, còn giúp Lê Thu Nguyệt tìm đối tượng tái hôn ra sao, hai người vui vẻ cười đùa suốt cả buổi.
Nhậm Hi Văn nhớ Lâm Vãn đang thất nghiệp, đột nhiên hỏi: “À, bây giờ cậu định tính sao?”
Lâm Vãn lắc đầu: “Chưa đâu với đâu cả.”
“Cậu có nghĩ tới chuyện khởi nghiệp không? Cậu đang thất nghiệp, mà năng lực của cậu xuất sắc, kinh nghiệm cũng phong phú, lúc bắt đầu không cần bỏ ra quá nhiều vốn đâu.” Nhậm Hi Văn thấy cô hoang mang, phân tích cho cô nghe.
Thật ra không phải Lâm Vãn chưa từng nghĩ tới chuyện khởi nghiệp, nhưng mà nghe từ miệng người khác lại không giống những điều cô nghĩ.
“Tớ từng nghĩ rồi, nhưng có những chuyện chưa ra sao cả.” Lâm Vãn do dự.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Cậu sợ gì thế, thực lực có thừa, chỉ là cậu vẫn không đủ tự tin thôi, còn tiền nong thì chẳng sao hết, căn phòng nhỏ của tổ tiên được giải tỏa rồi mà, nhà cậu được đền bù, cũng chuyển đi chỗ khác rồi. À tớ quên chưa phỏng vấn cậu, cảm giác là phú nhị đại, à không, phú tam đại thế nào?” Nhậm Hi Văn nắm tay, giơ lên làm micro, giả vờ làm phóng viên.
Lâm Vãn gạt tay cô nàng xuống, nước nóng bắn lên trên: “Sao cậu cứ trêu tớ thế, tớ không có ý định mượn tiền ba mẹ đâu.”
Nhậm Hi Văn nhìn dáng vẻ suy tư của bạn mình, thử hỏi: “Lâm Vãn, có chuyện này tớ vẫn luôn muốn nói với cậu, nhưng mà lại sợ tổn thương lòng tự trọng của cậu.”
“Giữa chúng mình thì có chuyện gì không thể nói chứ, bọn mình đâu có xa lạ đâu.” Lâm Vãn trách cô nàng.
“Tớ biết có lẽ cậu vì hoàn cảnh gia đình lúc nhỏ, bị bạn bè và cô giáo xa lánh nên tạo thành bóng ma, nhưng cậu không còn là cô bé bị người ta bắt nạt hồi bé nữa, điều kiện nhà cậu cũng tốt hơn nhiều, quán ăn sáng buôn bán đắt khách lắm, mẹ tớ bảo có hôm đứng xếp hàng còn không mua được, may mà tớ với cậu chơi với nhau, mỗi lần đi đều gọi nhờ mẹ cậu phần đồ ăn cho.”
Thấy Lâm Vãn không nói gì, Nhậm Hi Văn nói tiếp: “Mấy năm nay nhà cậu có của ăn của để, hơn nữa cũng được đền bù và chuyển sang nhà mới, cậu đi làm cũng kiếm được tiền nữa, đủ để cậu khởi nghiệp, sao cậu không thử một lần xem.”
“Người ta nói chuyện thuở bé sẽ ám con người ta suốt cả cuộc đời, cậu này, gia đình cậu, còn có những người bên cạnh cậu từ lâu đã thay đổi rồi, cậu đừng cứ mãi đau đáu quá khứ, coi thường bản thân mình bây giờ.”
Lâm Vãn im lặng lắng nghe, Nhậm Hi Văn hiểu cô, nói trúng những điều cô đang băn khoăn.
Thấy cô bị thuyết phục, Nhậm Hi Văn động viên: “Với cả, cậu đừng quên tớ là phú nhị đại đó nhé, còn tự lực cánh sinh mở shop online, cũng có tiền lãi, nếu cậu cần thì tớ sẽ đầu tư, nhưng tớ nói trước này, tớ chỉ rót vốn, không bỏ sức ra đâu, cậu làm gì thì làm, cần mối quan hệ gì đó thì tớ có một ít.”
Lâm Vãn đang cảm động thì bị chọc cười, hốc mắt đỏ bừng, nghiêm túc nhìn cô nàng, “Hi Văn, cảm ơn cậu nhé.”
Cô nghĩ tới chuyện này, chỉ là vẫn luôn do dự không chắc chắn mình có làm được hay không, những lời Nhậm Hi Văn vừa nói càng làm cô quyết tâm hơn.
1 tháng sau, công tác chuẩn bị xong xuôi, công ty Trách nhiệm hữu hạn Truyền thông Văn hóa Vãn Thanh chính thức được thành lập, Nhậm Hi Văn cổ đông, có 10% cổ phần.
Lâm Vãn giành số tiền mình tiết kiệm được đầu tư vào công ty, ba mẹ muốn giúp một ít nhưng Lâm Vãn từ chối.
Vãn Thanh không lớn, văn phòng rộng 70 mét vuông, nằm trên con đường phồn hoa nhất ở trung tâm thành phố.
Chim sẻ nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ hoàn chỉnh.
Hôm khai chương, Trần Tích lấy danh nghĩa của Nhậm Hi Văn tặng rất nhiều lẵng hoa, cả hành lang dài để cũng không hết.
Lâm Vãn muốn dựa vào sức mình, không cho Trần Tích tham gia cùng, cô muốn có sự nghiệp riêng, muốn được sánh vai với anh.
Ban đầu mọi việc rất khó khăn, nhưng mấy tháng sau, mọi thứ dần dần đi vào quỹ đạo, Lâm Vãn bận bịu, đầu óc choáng váng, không có thời gian dành cho Trần Tích, trước đây cô là người chờ đợi anh, bây giờ đổi lại.
Ngày xưa Trần Tích lúc nào cũng lạnh lùng xa cách, không ai dám tới gần anh, bây giờ anh lại hay cười đùa làm nhân viên ở Hãn Ngụ chưa quen ngay được.
Có lúc anh hòa nhã dễ gần, thỉnh thoảng còn chủ động chào hỏi người khác làm đám nhân viên thụ sủng nhược kinh, càng thêm hăng say làm việc.
Trong giờ họp, thỉnh thoảng anh còn pha trò, không quy củ nề nếp làm nhân viên lo sợ gần chết như trước nữa.
Đúng là sống lâu mới biết được nhiều chuyện.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dần dà, mọi người quen dần, đi làm còn hay tám chuyện với nhau, không phải là khung cảnh yên lặng, không dám thở mạnh, không dám ho như ngày xưa.
Cả công ty như có sức sống hẳn, ngay cả doanh thu quý của công ty cũng tăng lên, Trần Tích phát cho nhân viên mỗi người được một bao lì xì tiền thưởng.
Trần Tích cao cao tại thượng, ở cùng Lâm Vãn lâu ngày, trở nên dễ tính hiền hòa, thay đổi chóng mặt.
Trước đây ai làm chuyện của người ấy, không làm phiền lẫn nhau, nhưng giờ anh rất dính người.
Có hôm Lâm Vãn sắp vào họp, Trần Tích gọi tới, hồi lâu cô mới nhấc máy: “Vãn Vãn, tí nữa tan làm anh với em đi ăn tối nhé.”
“Không rảnh.” Lâm Vãn đang mải làm việc, từ chối thẳng thừng.
“Ngày mai thì sao?” Trần Tích chưa từ bỏ ý định.
Lâm Vãn nhìn lịch trình, tiếc nuối nói: “Em xem rồi, vẫn không rảnh.”
“Thế tối nay anh tới nhà em nhé.” Bị cô từ chối, Trần Tích lì lợm muốn bám theo cô.
Lâm Vãn cười, dỗi anh: “Anh nghĩ cái gì đấy.”
“Vậy em tới nhà anh đi, đằng nào em cũng có chìa khóa nhà anh mà.” Anh lại bảo.
“Biến.”
Trần Tích cố ý trêu cô: “Hừ, cái đồ bạc tình bạc nghĩa, có được rồi là không biết quý trọng nữa.”
Lâm Vãn bật cười.
Tuy ngoài miệng nói thế, buổi tối tăng ca xong, Lâm Vãn thấy xe Trần Tích đỗ ở dưới lầu, anh dựa vào cửa xe chờ cô tan làm, Lâm Vãn như chú chim sẻ vội vàng bay qua, ôm cổ Trần Tích, cả người đu trên người anh.