Cô và Trần Tích giống như kiểu: tiến 1 bước, lùi 2 bước.
Không biết vì tình yêu của cô quá nhạy cảm hèn mọn hay là tình cách Lâm Vãn quá an tĩnh ngượng ngùng, lo lắng được mất, cũng có thể do tính khí Trần Tích vốn là vậy. Cậu lúc nào cũng lễ phép lịch sự, ra dáng đàn ông, chẳng thiếu bạn bè, hai người cũng chỉ tới mức đó mà thôi.
Có lẽ đối với Trần Tích, cô chỉ là người bạn biết nhau từ lâu, thế nên cậu mới quan tâm cô hơn người khác.
Một tuần sau, trong lớp xảy ra một chuyện.
Thứ 6, thầy Lý nghiêm túc bước vào lớp, ông nhìn phòng học một lượt, vứt giáo án lên bàn.
Cả lớp im lặng, mọi người điều biết có chuyện lớn rồi.
“Lúc trước thầy đã cảnh cáo các em một lần rồi, không được yêu sớm, không được yêu sớm, không được yêu sớm! Thầy nói các em không nghe đúng không?”
Giọng thầy oang oang như âm thanh trong sơn động, vang vọng khắp lớp, ngay cả cửa kính cũng rung lên.
“Thầy cô cả khối đều biết rồi, thầy cũng có ảnh rồi, nếu các em chủ động thừa nhận, thầy sẽ xem xét giảm mức phạt.”
Các bạn đều cúi đầu đọc sách, không dám nói gì.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tuy Lâm Vãn không phạm quy nhưng cô lại thấy chột dạ.
Yêu thầm là chuyện không thể nói ra, với cả, tuy cô từng tiếp xúc với Trần Tích nhưng không tới nỗi khiến mọi người hiểu lầm.
“Thầy giữ mặt mũi cho các em rồi đấy, nhưng thầy đã cảnh cáo rồi, đừng trách thầy ác.” Thầy Lý đợi một phút nhưng không thấy ai lên tiếng, ông mất kiên nhẫn: “Lâm Vãn, em nói đi.”
Lâm Vãn ngẩng đầu, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hoang mang, đầu óc hỗn loạn, cô nhanh chóng bình tĩnh lại, cô từ từ nói: “Em xin lỗi thầy, thầy cũng biết mà, bình thường em chỉ là mọt sách thôi, làm gì có tâm tư yêu sớm chứ, có phải thầy nhầm người rồi không?”
Thầy Lý tức giận, đôi mắt trợn tròn: “Em còn nói dối nữa à? Thầy có bằng chứng đây, em dám cãi nữa không?”
Ông cầm mấy tấm ảnh kẹp trong giáo án, bước tới chỗ Lâm Vãn, ném ảnh lên bàn cô.
Hôm đó là một đêm mưa, Trần Tích đưa cô về ký túc xá.
Chẳng qua trong ảnh chỉ có hai bóng người, ánh sáng mờ ảo, lại có ô, không phải không chối được.
Nhưng có một bức, bởi vì Lâm Vãn thấp hơn Trần Tích, đèn đường chiếu lên mặt cô, thế nên vẫn thấy rõ mặt, còn Trần Tích bị ô che khuất.
Lâm Vãn sững sờ, tuy cô không thể hiện ra ngoài nhưng bàn tay lại đổ mồ hôi.
Cô lén lút nhìn Trần Tích, hy vọng cậu sẽ làm gì đó, nhưng cô cũng mong cậu sẽ không đứng lên.
Nhưng cô suy nghĩ quá nhiều, cậu ngồi đằng trước, giống như không muốn giải thích gì cả.
Lâm Vãn thất vọng tràn trề.
Người cô thầm yêu là người sẽ đứng ra làm chỗ dựa cho cô, là người mắng mỏ đấu võ mồm với mấy bạn bắt nạt cô, thế mà cậu lại chẳng dũng cảm gì, cứ để mình cô gánh vác.
“Thầy ơi, em xin lỗi, là em ạ.” Lúc Lâm Vãn không biết phải làm thế nào thì bỗng dưng Lục Dương đứng dậy.
Thầy Lý nhìn cậu ra, ánh mắt như muốn nói: Để thầy chống mắt lên xem em định làm cái gì?
“Hôm đó em về tới kí túc xá rồi mới nhớ mình để quên đồ ở lớp, lúc đó em thầy bạn Lâm Vãn không mang ô, thế nên em đưa cậu ấy về ạ.”
Thấy thầy vẫn tức giận, cậu ta nói tiếp: “Thật mà thầy ơi, không có gì đâu ạ, hai đứa bọn em là bạn cùng bàn, em không thể trơ mắt nhìn cậu ấy dầm mưa được, mà trong lớp bọn em cũng không nói chuyện nhiều, các bạn có thể làm chứng, thầy nghĩ nhiều rồi ạ.”
Thấy thầy Lý vẫn không tin, Lục Dương lại nói: “Nếu thầy không tin thì cứ nhìn đi, có phải người này giống em không?”
Dáng người của Lục Dương và Trần Tích khá giống nhau, cả hai đều vừa cao vừa gầy, hơn nữa ảnh rất mờ nên người khác không nhận ra được.
Lão Lý cầm ảnh lên, lại nhìn Lục Dương, nửa tin nửa ngờ, giọng nói mới dịu đi: “Đây là thời điểm mấu chốt, phải duy trì khoảng cách với các bạn nữ, bây giờ cả khối đều bảo lớp ta có bạn yêu sớm, ảnh hưởng tới việc học, thầy cũng chẳng có mặt mũi gì nữa.”
Người khác để ảnh lên bàn, cả văn phòng giáo viên đều biết, thầy cô khác chê ông không biết dạy học sinh làm ông tức giận không thôi.
Thực ra ông biết chuyện này không đơn giản, nhưng ông chỉ cần có lý do chính đáng là được, chuyện này bóng gió không rõ, chỉ cần có lời giải thích hợp lý là có thể cho qua, không cần phải điều tra rõ mười mươi là thế nào.
Học sinh tầm tuổi này, càng cấm thì lại càng cứ, hơn nữa Lâm Vãn là học sinh giỏi top đầu trong lớp, ông không nỡ phạt cô.
Thầy Lý chỉ muốn giết gà dọa khỉ mà thôi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Lâm Vãn, Lục Dương nói thật không?” Qua lớp kính dày, ánh mắt thầy áy náy nhìn Lâm Vãn, từ nãy tới giờ cô vẫn cúi đầu.
Lâm Vãn gật đầu, đôi mắt to tròn ngấn lệ, lúc cô nhìn thầy Lý làm ông vừa hối hận vừa xót xa.
“Tại thầy nóng vội quá.” Giọng ông dịu dàng hơn, “Nhưng mà đây là lần cuối cùng, không được có lần sau đâu đấy.”
Sau đó, thầy Lý phạt Lục Dương phải trực nhật 1 tuần.
Lâm Vãn khó hiểu, bình thường Lục Dương cà lơ phất phơ không hay để ý, lúc nguy cấp lại giải vây giúp cô.
Lần công khai xử tội này hơi buồn cười, mãi sau mới lặng xuống.
Sau hôm đó, Lâm Vãn cực kì lạnh nhạt với Trần Tích.
Cô không chủ động nói chuyện với cậu, lúc cậu nói chuyện với cô, cô chỉ đáp lại vài chữ.
Cô biết, lúc cô thờ ơ phớt lờ cậu, vẻ mặt Trần Tích rất ảm đạm.
Tới hôm sau, cô nghe thấy Trần Tích và Lục Dương nói chuyện với nhau.
Lục Dương vì cô nên mới bị phạt, cho nên sau khi học xong, Lâm Vãn đều ở lại giúp cậu ta một tay rồi mới đi ăn tối.
Có lẽ Trần Tích chột dạ nên cũng ở lại theo.
Sau giờ học, cô đi vệ sinh, lúc về lớp mới nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người họ.
“Cảm ơn cậu.” Trần Tích khẽ nói.
“Không có gì đâu, cậu là học sinh ngoại trú, nếu người khác biết cậu đưa Lâm Vãn về thì sẽ không tin đâu.” Lục Dương vừa xóa bảng vừa nói: “Cũng không biết ai nhét ảnh vào bàn của lão Lý, may mà sáng hôm đó tôi thấy, nhân lúc thấy không có ở đó mới lấy đi mấy tấm, dáng người hai bọn mình giống nhau, tôi với Lâm Vãn lại không hay nói chuyện nên mới lừa được.”
“Tôi làm thế hơi vô tình, nhưng mà kể cả thầy biết thì tôi cũng không sao cả, tôi chỉ lo cho Lâm Vãn thôi, sợ người khác đàm tiếu đồn đãi vớ vẩn làm cậu ấy không chịu được, thế nên tôi mới nghe theo cậu.”
Lục Dương gật đầu, suy nghĩ gì đó.
Thật ra cậu ta có tâm tư khác.
Lục Dương hiểu Lâm Vãn, cô sợ người khác sẽ biết bí mật của mình.
Nếu bí mật này lộ ra, sợ là cô không thể phủ nhận được.
Cậu ta biết cô thích Trần Tích, bởi vì cậu ta từng thấy vô số lần Lâm Vãn lén nhìn Trần Tích.
Lục Dương biết hết mọi chuyện, tuy là đau lòng nhưng cậu ta chỉ muốn lẳng lặng bảo vệ cô.
Lâm Vãn đứng ngoài cửa một lúc lâu mới bước vào.
“Trần Tích, tớ xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu.” Nước mắt cô lã chã.
“Lục Dương, cảm ơn cậu, cảm ơn các cậu nhiều nhé.”
Được hai người họ lẳng lặng cẩn thận bảo vệ mình, đây là vinh hạnh của cô.
Cô không những không biết ơn mà còn trách Trần Tích, không biết hai người họ làm tất cả đều là vì cô.
Ba người dọn dẹp phòng học xong rồi cùng đi tới quán ăn ngoài trường ăn tối, Lâm Vãn muốn mời Trần Tích và Lục Dương một bữa, nhưng người họ không từ chối nhưng chỉ gọi mấy món đơn giản.
Lâm Vãn nhớ lời Lục Dương nói với Trần Tích, cô nghĩ mãi xem ai là người tố cáo với thầy, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có một người, nhưng cô không dám tin, cũng không có chứng cứ.
Cho đến một ngày cô có cơ hội.
Có một hôm, sau khi tan học, hoàng hôn lúc ấy rất đẹp, Chu Đường vui vẻ cầm camera chạy tới bồn hoa chụp ảnh.
Lâm Vãn đi theo, cười bảo: “Chu Đường, hoàng hôn đẹp quá, nếu không chụp thì tiếc lắm, hay là tớ chụp cho cậu một bức nhé.”
Chu Đường nghĩ một tí rồi đồng ý.
Lâm Vãn cầm camera, giả vờ như đang chỉnh các thông số, vội vàng xem mấy ảnh chụp trước, quả nhiên thấy ảnh cô và Trần Tích.
Lâm Vãn nhanh chóng xóa đi, hỏi Chu Đường xem cô nàng muốn chụp thế nào, giúp Chu Đường chụp mấy tấm, cả hai đều thấy đẹp rồi mới đi về.
Lâm Vãn không vạch trần Chu Đường, nhìn thấu nhưng không nói ra mới là cách làm tốt nhất.
Cuối cùng chuyện này cũng được xử lý ổn thỏa.
Tuy là thế nhưng Lâm Vãn suy nghĩ kĩ một việc.
Chưa thi đại học xong, cô phải che giấu tình cảm của mình cẩn thận hơn, không được gây ra chuyện rắc rối gì cho Trần Tích.
Cô không hy vọng lúc đi học cô và Trần Tích sẽ như thế nào, chỉ là cô sẽ cố gắng giấu tình cảm của mình dành cho cậu mà thôi.
Ít nhất là tới khi tốt nghiệp.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mà cô cũng không biết mình có dũng khí tỏ tình với cậu không nữa.
*
Tới kì nghỉ hè năm lớp 11, bởi vì sắp lên lớp 12 nên bọn họ chỉ được nghỉ một tuần rồi phải đi học hè.
Tháng 7 tháng 8 đúng lúc trời nóng nhất, tiếng ve kêu râm ran làm người ta khó chịu, mấy chiếc quạt cũ trong phòng học không ngừng quay nhưng giống như chỉ để cho thoáng, càng thổi càng thấy nóng.
Nhưng tới trưa, cả lớp sẽ được ăn kem, xua đi cái nóng ngày hạ và cả khó chịu.
Bởi vì hôm nào Trần Tích cũng mua mấy hộp kem mời các bạn ăn.
Lâm Vãn biết nhà cậu rất giàu, nhưng hiếm khi thấy cậu hào phóng như thế.
Mỗi lần phát kem, Lâm Vãn sẽ nhận được vị khoai môn mà cô thích nhất.
Mùa hạ này, cả kem và không khí cũng trở nên ngọt ngào hơn.
—
Lời của editor: Tớ giải thích ‘ý đồ’ của Trần Tích với Lục Dương nha: Vì Chu Đường để ảnh ở bàn thầy Lý rồi, nếu như Trần Tích và Lục Dương lấy hết ảnh đi thì Chu Đường sẽ lại đưa ảnh cho thầy Lý thôi, thế nên phải nhổ cỏ tận gốc, Lục Dương gánh tội thay là qua chuyện.