• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoạn Ngôn mơ một giấc mộng dài, trong mộng hắn nghe thấy mẹ hắn gọi tên hắn, hắn còn nghe thấy Hứa Dặc đang khóc, haiz, đây là làm sao vậy?

Bọn họ đều làm cho hắn mau tỉnh lại, hắn cũng chỉ là ngủ một giấc mà thôi, đây là làm cái gì không biết.

"Đoạn Ngôn, Đoạn Ngôn." Ai đó đang gọi tên hắn và nắm lấy mũi hắn.

Bởi vì hô hấp không thông, Đoạn Ngôn rốt cục cũng mở mắt ra.

Omega tức giận như một con cá nóc beo nhỏ, phồng má trừng mắt nhìn hắn.

Đoạn Ngôn đưa tay sờ sờ đầu người nọ, mang theo âm thanh lười biếng mệt mỏi nói: "Sao vậy?"

"Anh ngủ ngáy thì thôi đi, hiện tại nói mớ sao còn lớn tiếng như vậy?" Hứa Dặc vốn có tính gắt ngủ khi rời giường, sau khi bị đánh thức tính tình càng thêm nóng nảy.

"Tôi nói gì?" Đoạn Ngôn vừa ngồi dậy vừa nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường.

Bây giờ chỉ mới 5 giờ, vẫn còn rất sớm.

Hứa Dặc nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: "Anh gọi tên em, bảo em đừng khóc."

Tay Đoạn Ngôn đặt đồng hồ báo thức dừng lại, đột nhiên nhớ lại giấc mơ vừa rồi.

Tiếng khóc của Hứa Dặc, tiếng la hét của mẹ đều rõ ràng như vậy.

Hắn đột nhiên ý thức được, mình xuyên qua đây, mình của năm mười tám tuổi mình lại không có chết, hiện tại không chừng là trạng thái mê man, sớm muộn gì hắn cũng phải trở về, hắn phải quay lại.

"Ngẩn người cái gì?" Tay Hứa Dặc lắc lư trước mắt hắn.

Đoạn Ngôn đưa tay ôm lấy anh, một tay anh vuố.t ve gáy Hứa Dặc một tay ôm eo anh nói: "Cậu xem, đến nằm mơ cũng chỉ có cậu."

"Tội anh ghê." Hứa Dặc cười nói: "Trước kia sao em lại không biết anh thích nói chuyện tình cảm như vậy? Mở miệng ra là nói, có phải cũng nói luôn ra cho người bên ngoài nghe rồi không?"

"Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nói với cậu như vậy sao? Vậy làm sao tôi cưới được cậu?" Đoạn Ngôn cười hỏi.

Bầu không khí lạnh xuống, Hứa Dặc ôm hắn "Ừm..." hồi lâu mới trả lời: "Bởi vì một lần đánh dấu."

"Cậu đừng nói là hai chúng ta lên xe trước mua vé sau đấy nhé?"

Hứa Dặc nhéo lỗ tai hắn, nghiến răng nói: "Đúng vậy! Chính là như vậy đấy!"

"Vậy hai chúng ta rất phóng khoáng nha..." Đoạn Ngôn nói.

"Phóng cái em gái anh!"

"Chậc, đừng nói tục, Bách Tuế nghe thấy sẽ không tốt, thai giáo phải bắt đầu từ trong bụng." Đoạn Ngôn vừa nói vừa thả Omega xuống giường, lại hôn đôi mắt anh nói: "Ngủ thêm một chút đi, vẫn còn sớm."

"Hừ."Hứa Dặc ngạo kiều xoay người, sau khi mang thai anh có thói quen ngủ xoay người về bên trái, nghe nói như vậy sẽ tốt cho đứa nhỏ.

Đoạn Ngôn chống đầu nhìn sườn nhan sắc Omega, không biết tiểu thiên nga mười tám tuổi hiện tại thế nào rồi?

"Ôm!" Hứa Dặc nhắm mắt lại nói.

"Được, ôm ôm." Đoạn Ngôn đưa tay tắt đèn, ôm Hứa Dặc vào trong ngực.

Omega lại ngủ thiếp đi dưới sự trấn an của hắn, Đoạn Ngôn lại không có chút buồn ngủ.

Nếu hắn trở về, hắn năm hai mươi lăm tuổi có thể sẽ lại "thương tổn" Hứa Dặc hay không?

Mẹ nó, tên hỗn đản kia, sẽ có một ngày hắn làm đến mức không còn lão bà nữa cho xem.

Không được, hắn phải thừa dịp còn chưa trở về làm chút chuyện có ý nghĩa.

Xác định Hứa Dặc thật sự ngủ thiếp đi, Đoạn Ngôn lặng lẽ rời giường đứng lên.

Hắn ngồi trong thư phòng một lát, chuẩn bị tìm một tờ giấy viết một lá thư cảnh cáo cho lão Đoạn.

Sách của lão Đoạn trong thư phòng rất nhiều, văn kiện cũng rất nhiều, chỉ là không tìm được một tờ giấy có thể viết chữ.

Đoạn Ngôn kéo tủ nhỏ dưới cùng của bàn làm việc ra, bên trong đặt một thùng carton nhỏ.

Đoạn Ngôn hiếu kỳ bóc các thùng carton nhỏ ra, bên trong thu thập mấy quyển sách bài tập viết tên Hứa Dặc, một tấm ảnh tốt nghiệp, còn có một quyển sổ nhật ký.

Trang đầu tiên của nhật ký chính là nét chữ xiêu vẹo xiêu vẹo giống giun, Đoạn Ngôn vô cùng quen thuộc với nét chữ này, đó chính là chữ của hắn.

Chủ nhiệm lớp của hắn đã từng không chỉ nói qua một lần, Đoạn Ngôn quả thực chính là một "Nhà thư pháp cuồng thảo", chữ của hắn chỉ có hắn mới có thể dịch được.

Trang đầu tiên của nhật ký chỉ có một câu: Hứa Dặc nói chữ tôi xấu, động đến tôi rồi đấy. Tôi phải luyện chữ cho tốt để cậu ta lóa mắt ra mà xem!

Lão Đoạn tựa hồ đang dùng phương thức viết nhật ký để luyện chữ, càng về sau, liền có thể nhìn thấy hắn viết càng nghiêm túc, từng nét từng nét đều đi vào quy củ chỉnh tề.

Giống như một đứa trẻ chỉ mới bắt đầu học viết.

Nhật ký của lão Đoạn: Ngày 17 tháng 9 năm 2013

Hứa Dặc đến xem tôi chơi bóng rổ, tôi cho rằng cậu ấy đưa nước cho tôi, kết quả cậu ấy lại bỏ chạy, may mắn là hoa khôi đã mua nước cho tôi, nếu không tôi mất mặt chết được.

____

Ngày 20 tháng 9 năm 2013

Trường sẽ tổ chức đại hội thể thao mùa thu vào tuần tới, tôi đã báo danh chạy đua đường dài 3000m rồi, Hứa Dặc hứa với tôi sẽ đứng ở vạch đích để đón tôi, hê hê~

____

Ngày 24 tháng 9 năm 2013

Cậu ấy không đứng ở vạch đích đón tôi, cậu ấy dìu Tống Liên đi rồi. Tống Liên còn đang ở phòng y tế kéo tay cậu ấy...

Con gà yếu đuối kia nhảy cao còn bị chẹo chân, may cho cậu ta là không có đi ném quả tạ đấy, ném tạ không phải là phải ném luôn vào đầu mình luôn sao!

____

Ngày 25 tháng 9 năm 2013

Hứa Dặc lần đầu tiên phá.t tình, tên ngu xuẩn này cư nhiên không biết, thiếu chút nữa... May mắn thay...

Tôi đã đánh dấu cậu ấy đầu tiên, hê hê~

____

Ngày 1 tháng 10 năm 2013

Cao trung khối lớp 12 chỉ có ba ngày nghỉ, tôi hẹn Hứa Dặc cùng đi leo núi, cậu ấy cự tuyệt tôi, cậu ấy nói mình phải cùng Tống Liên đến thư viện...

Tôi rất ghét Tống Liên, hai người bọn họ có phải là đang yêu đương rồi không? Thế nhưng, tôi mới là người đầu tiên đánh dấu cậu ấy đấy...

____

Ngày 2 tháng 10 năm 2013

Tống Liên đến nhà cậu ấy... Nghe nói bọn họ muốn cùng nhau làm bài tập về nhà, cô A quả O sao có thể ở một mình một phòng cơ chứ? Tôi quyết định bảo vệ Hứa Dặc.

____

Ngày 3 tháng 10 năm 2013

Tống Liên, cậu rảnh lắm đấy hả?

Bổ sung một chút, buổi tối Hứa Dặc cùng tôi đi xem phim, muốn nắm tay cậu ấy nhưng vẫn không nắm, sớm muộn gì tôi cũng sẽ nắm thôi.

Hứa Dặc có phải thích Tống Liên không? Hai người họ luôn ở bên nhau chỉ để làm bài tập về nhà?

____

Ngày 1 tháng 11 năm 2013

Kết quả kỳ thi tháng của Hứa Dặc không tốt, thoạt nhìn cậu ấy có chút buồn buồn, buổi tối khi về nhà, tôi hôn cậu ấy, cậu ấy không phản kháng, có phải cũng có nghĩa là cậu ấy cũng thích tôi không? Hai chúng ta có tính là yêu nhau không? Dù sao, đánh dấu hay hôn cũng đều đã làm rồi...

____

Ngày 2 tháng 11 năm 2013

Hứa Dặc muốn thi đại học A, đối với tôi mà nói quá khó, để cho tôi bắt đầu học lại từ trường mầm non đến giờ tôi cũng chưa chắc đã thi đỗ, có điều là tôi có thể thi thử đại học T, cùng cậu ấy ở trong cùng một thành phố, cũng chỉ mất có nửa giờ đi xe buýt là đến.

Nhật ký trung học của lão Đoạn đột nhiên bị gián đoạn từ đây, thiếu rất nhiều trang ở giữa, dường như bị xé.

Nhật ký cuối cùng là sau khi hai người học đại học.

Khi đó lão Đoạn đã trưởng thành không ít, chữ cũng đẹp hơn trước rất nhiều.

Nhật ký này rất dài, ghi lại lần đầu tiên của hắn và Hứa Dặc.

Lão Đoạn thật sự vào đại học T, vì thuận tiện cùng Hứa Dặc gặp mặt, hắn ở bên ngoài thuê phòng, lại đưa lại cho Hứa Dặc một cái chìa khóa khác.

Kỳ dịch cảm của hắn đến không hề có dấu hiệu, càng thêm tồi tệ chính là ngày đó Hứa Dặc đột nhiên tới cửa. Đoạn Ngôn không khống chế được chính mình, triệt để đánh dấu Hứa Dặc. Omega được đánh dấu hoàn toàn cho nên Omega đó chỉ thuộc về Alpha này.

Câu cuối cùng của lão Đoạn đã viết: Tôi luôn luôn cảm thấy cậu ấy không yêu tôi, nhưng tôi yêu cậu ấy. Tôi cảm thấy may mắn vì tôi đã có được cậu ấy, nhưng tôi ghét sự ti ti kém cỏi của chính bản thân mình.

Chuyện sau đó không cần nói cũng biết, hai người sau khi tốt nghiệp liền bước vào hôn nhân.

Khó trách mẹ hắn nói lúc trước hắn là bá vương, xem ra một chút cũng không sai.

Từ trong nhật ký của lão Đoạn xem, Hứa Dặc tựa hồ thật sự đối với hắn không có tình cảm gì, thế nhưng khi Đoạn Ngôn xuyên qua rõ ràng có thể cảm nhận được tình yêu nhiệt liệt mà chân thành tha thiết của Hứa Dặc. Vì vậy, khoảng cách trước mặt hai người là gì?

Trang giấy nhật ký rất dày không dùng hết, Đoạn Ngôn xé hai tờ giấy trắng, gãi gãi đầu, rốt cục hạ bút.

Hy vọng hắn khi hai lăm tuổi còn đọc ra nét chữ gà bới của mình.

Viết suốt một tiếng đồng hồ, Đoạn Ngôn mới đem chuyện muốn khai báo nói xong.

Cắn cây bút, Đoạn Ngôn lại ghi thêm câu cuối cùng, mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết cực kỳ nghiêm túc: Cầu xin cậu đừng làm tổn thương tiểu thiên nga của tôi nữa.

Sau khi viết xong, hắn xếp giấy gọn gàng rồi đặt ở một chỗ mà lão Đoạn nhất định có thể nhìn thấy, hơn nữa còn không phải là nơi vứt đi giấy vụn.

Đặt ở đâu đây? À, két sắt!

Trong tủ sách tầng thứ hai khảm một cái két sắt nho nhỏ, ngày đó Đoạn Ngôn tìm tài liệu, trong lúc vô tình liếc mắt một cái.

Mật khẩu là gì được nhỉ? Đoạn Ngôn vuốt cằm tự hỏi.

Vẫn là kỷ niệm ngày cưới à?

Đệch, quả nhiên...

Két sắt chia làm hai tầng, tầng thứ nhất đặt mấy văn kiện, tiểu Đoạn không có hứng thú, tầng thứ hai chỉ đặt ba hộp quà tinh xảo.

Đoạn Ngôn đặt lá thư của mình dưới hộp quà tặng, vì nơi đó dễ thấy hơn một chút.

Lúc cầm lấy hộp quà, hắn lại không nhịn được lòng hiếu kỳ, mở ra nhìn một chút.

Hộp đầu tiên là một sét khuy măng kim cương, hộp cũng có một ghi chú nhỏ với nội dung: Bảo bảo, kỷ niệm ngày cưới một năm hạnh phúc.

Hộp thứ hai là một kẹp cà vạt, cũng có một ghi chú nhỏ với nội dung: Bảo bảo, chúng ta đã kết hôn được hai năm rồi.

Hộp thứ ba chứa hai cặp dây chuyền tình lữ, như thường lệ cũng có một ghi chú nhỏ, nội dung lần này là: Ba năm rồi, em sống với tôi thực sự vui vẻ sao?

Kỳ thật mỗi một năm kỷ niệm ngày cưới lão Đoạn đều chuẩn bị quà tặng, nhưng chưa một lần tặng nó.

Hắn cứ như vậy cất giữ, tựa như tình yêu nồng đậm của hắn đối với Hứa Dặc, phủ đầy bụi bặm đến cùng.

Tiểu Đoạn tức giận nghiến răng, hắn đặt lại cái hộp, đem lá thư của mình đặt dưới hộp quà nhỏ, lộ ra một mảng góc lớn, để như này lão Đoạn dù có bị đục thủy tinh thể, cũng sẽ thấy được lá thư này.

Suy nghĩ một chút, hắn lại lấy bút mark viết một tấm ghi chú dán vào cửa bên trong két sắt, mấy chữ to: Rốt cuộc cậu có phải là đàn ông hay không?

Mẹ kiếp, vì sao mình hai mươi lăm tuổi lại sợ đầu sợ đuôi như vậy?

Người đều cưới về rồi, còn đặc biệt chơi trò ẩn núp đến vậy sao?

Làm xong những thứ này Đoạn Ngôn vì phòng ngừa lão Đoạn thời gian dài không mở két sắt, hắn còn cố ý thay đổi màn hình nền cho máy tính của lão Đoạn.

Nền đen trắng, cộng với chữ đen xì to đùng: Nhớ mở tủ két sắt!

Hắn cũng không cần lo lắng Hứa Dặc sẽ nhìn thấy, Hứa Dặc rất ít khi vào thư phòng của Đoạn Ngôn, trừ phi chuyện cần thiết, anh rất tôn trọng quyền riêng tư cá nhân, cũng sẽ không đi xem trộm máy tính của Đoạn Ngôn.

Từ thư phòng đi ra, gần như là đến giờ làm việc.

Đoạn Ngôn vừa mới cạo râu xong, liền nhận được điện thoại của Tả tiểu béo.

Tiểu béo nói đã thay hắn hẹn bác sĩ, hai giờ chiều nay sẽ đến công ty tìm hắn, sau đó hai người cùng đi.

Đoạn Ngôn cười nói: "Động tác của cậu còn rất nhanh đấy."

Tả tiểu béo nghiêm túc nói: "Đây chính là chuyện lớn, làm sao có thể trì hoãn được? Buổi chiều cậu nhớ để trống thời gian đấy."

"Biết rồi." Đoạn Ngôn sờ sờ cái cằm bóng loáng đáp.

Ừm, cạo sạch sẽ rồi, đợi lát nữa hôn Hứa Dặc hẳn là sẽ không đâm vào người.

"Đúng rồi, tối hôm qua cậu và Dực ca không sao chứ?" Tả tiểu béo thăm dò hỏi.

"Nhờ phúc của cậu, tôi thiếu chút nữa bị buộc ga-rô..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK