Hứa Dặc chống đỡ một chút ý thức cuối cùng cho Đoạn Ngôn, chỉ cần Alpha không tiến vào lĩnh vực tuyệt đối của Omega tiến hành đánh dấu thành kết, như vậy Omega sẽ không mang thai.
"Cậu, cậu có biết không, tôi.. tôi ở đây còn có video, chúng ta, đều có thể học." Hứa Dặc vừa run giọng nói chuyện với hắn, vừa đưa tay sờ di động.
Đoạn Ngôn một lần nữa ôm người vào trong ngực, vỗ lưng anh trấn an nói: "Đây là bản năng, làm sao có thể không?"
Lần đầu tiên hắn từng ảo tưởng cùng Hứa Dặc trong vô số đêm, rốt cục cũng thành hiện thực.
Hai luồng tin tức tố xảy ra va chạm trong phòng, Omega như mèo con vỡ vụn tiếng r.ên rỉ vang vọng cả đêm.
Omega trong thời kỳ ph.át tình cực kỳ nghe lời, những lời bình thường không nói ra, lần này bị dụ dỗ cho cái gì cũng nói ra được.
Hứa Dặc cả người mê man nặng nề, một thân đau nhức.
Alpha có nhiều năng lượng hơn anh nghĩ, và anh đã thực sự khóc nhiều lần.
Thường ngày anh hơi suy sụp mặt, người nọ đều sẽ đau lòng không chịu nổi rồi, lần này thanh âm của anh đều khóc khàn cũng cầu xin tha thứ, người nọ lại càng hưng phấn.
Lúc mở mắt ra, căn phòng vẫn tối đen như trước, rèm cửa sổ nặng nề che khuất ánh sáng bên ngoài, Hứa Dặc giống như nghe thấy tiếng đốt pháo, bây giờ là... Mấy giờ rồi?
Cửa phòng ngủ két một tiếng bị đẩy ra, có người thuận tay bật đèn.
Ánh mắt Hứa Dặc híp lại vài cái, thích ứng với ánh sáng, thấy rõ người đứng ở cửa là Alpha đang bưng bát.
Hắn không mặc quần áo, trên lồng ng.ực cường tráng có vài vết trầy xước dễ thấy.
"Tỉnh rồi sao? Tôi gần như cũng sắp gọi cậu dậy, nào uống một ít cháo đi." Trong lúc nói chuyện Đoạn Ngôn đã ngồi đến mép giường.
Thời gian ph.át tình của Omega sẽ kéo dài từ ba đến bảy ngày và sẽ tiếp tục mà không có dấu hiệu, không có thuốc ức chế.
Cho nên cho dù Hứa Dặc và Đoạn Ngôn lăn qua lăn lại cả đêm, hiện tại anh vẫn ở trong trạng thái p.hát tình như cũ.
Alpha đến gần anh, bản năng và lý trí của anh bắt đầu kéo lại.
Hứa Dặc liếc mắt nhìn thuốc ức chế đặt trên tủ đầu giường, rất rõ ràng Đoạn Ngôn chú ý tới tầm mắt của anh, người sau thuận tay ném thuốc ức chế vào trong ngăn kéo, cười hì hì nói: "Ăn cơm trước đi."
Không biết là bởi vì nguyên nhân kỳ ph.át tình hay là bởi vì Đoạn Ngôn không tiết chế, Hứa Dặc một chút khí lực cũng không dùng được, núp vào trong ngực Đoạn Ngôn chỉ uống vài ngụm cháo, liền kéo chăn nằm xuống.
Người nam nhân từ phía sau lại đè lên nói: "Ngày mai ba mẹ tôi mới trở về, chúng ta còn một ngày nữa."
Tin tức tố của Alpha có thể dễ dàng huy động sự nhiệt tình của mình, ngay cả khi anh không thể làm gì.
Tối hôm qua Hứa Dặc thử sờ thuốc ức chế trên tủ đầu giường, kết quả bị người kia nắm mắt cá chân kéo trở về.
"A Ngôn..." Ngắn ngủi hai chữ khàn khàn lại khô khốc, Hứa Dặc quả thực không thể tin được đây là thanh âm của mình.
"Tối hôm qua tôi mới dạy cậu nên gọi là gì, ngủ một giấc lại quên rồi sao? Có vẻ như tôi đã không dạy đủ tốt rồi."
Hắn cúi gạt mái tóc ướt đẫm mồ hôi trước trán anh, đôi mắt cười lộ ra giảo hoạt.
"Tôi thật sự không được, để dành... Để dành tháng sau lại tiến hành, có được không?" Hứa Dặc bắt đầu chịu thua.
Anh hiện tại như vậy, chạy cũng chạy không thoát, đánh cũng đánh không lại, chỉ có thể tùy ý Đoạn Ngôn bày bố, đáng giận chính là, vẫn là anh cho Đoạn Ngôn quyền lợi này.
"Không được, chuyện hôm nay nhất định phải hoàn thành trong hôm nay, để sang tháng sau tôi nghĩ cậu sẽ chơi xấu."
Hứa Dặc lại bị người ôm vào trong ngực, tiếng pháo ngoài cửa sổ không dứt bên tai che dấu tiếng th.ở dốc mang theo tiếng khóc nức nở của anh.
Hứa Dặc nói muốn xem pháo hoa, rốt cục cũng như nguyện.
Đoạn Ngôn dùng chăn quấn hai người lại với nhau, đứng trước cửa sổ sát đất lớn trong phòng khách thưởng thức pháo hoa rực rỡ đầy màu sắc bên ngoài.
Thật đáng sợ, hôm nay Hứa Dặc cả ngày đều chưa từng thấy qua ánh mặt trời, mỗi lần mở mắt đều là mặt Đoạn Ngôn, đợi đến khi người nọ lại một lần nữa đút cơm cho anh thì trời đã tối.
"Nếu thích, ngày mai tôi mua cho cậu, buổi tối dẫn cậu đi công viên đốt." Alpha phía sau đặt cằm lên vai anh, ấm áp dỗ dành anh.
Hứa Dặc nhẹ nhàng "hừ" một tiếng, chậm rãi nói: "Phải mua rất nhiều mới được."
"Mua, tiền tiêu vặt của lão công nhiều."
Sáng mùng năm, hai người chấm dứt gần hai ngày hoang đường, Đoạn Ngôn rốt cục cũng cắn cho anh một cái dấu hiệu tạm thời.
Hứa Dặc vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, buổi sáng được ôm đi vào phòng tắm, dọn dẹp sạch sẽ.
Anh hầu như không cần mở mắt, người nọ làm mọi mặt, sấy tóc cho anh, mặc quần áo cho anh, giúp anh đánh răng, nghiễm nhiên đem anh trở thành một hài tử hai ba tuổi.
Đoạn Ngôn quấn khăn quàng cổ cho anh, còn đeo khăn tai nhung nhung, dây kéo quần áo kéo lên trên cùng, cổ áo dựng thẳng che đi hơn phân nửa khuôn mặt Hứa Dặc.
"Buổi chiều phải cùng nhau đi xem phim, vé đã đặt xong, xem phim xong cùng nhau ăn cơm, buổi tối đi hát karaoke, tôi cố gắng kết thúc sớm một chút, sau đó dẫn cậu đi bắn pháo hoa." Đoạn Ngôn cùng anh đếm kỹ chuyện hôm nay sẽ làm.
Hứa Dặc tinh thần mưu cầu: "Tôi cũng phải đi sao?"
Anh thực sự muốn ở nhà ngủ.
"Phải đi." Đoạn Ngôn khẩu khí không thể phản bác: "Như thế nào? Bây giờ có được thân thể của tôi rồi liền nỡ cùng tôi tách ra lâu như vậy? Không phải lúc trước nói mấy tiếng không gặp tôi đều nhớ tôi sao?"
Hứa Dặc trợn trắng mắt, dùng chân đá hắn một cái, Đoạn Ngôn thuận thế bắt lấy, bắt đầu đeo tất chân cho anh.
"Nói muốn là cậu, sau này nói không muốn cũng là cậu, hiện tại muốn nổi giận vẫn là cậu, bảo bối của tôi sao lại kỳ quặc như vậy." Đoạn Ngôn sủng nịch đùa giỡn anh.
Hứa Dặc nửa tức giận trừng mắt nhìn hắn, hung hăng nói: "Tôi còn không có bảo cậu tìm chết đâu."
Đoạn Ngôn đứng dậy ôm anh lên hướng cửa ra vào, chuẩn bị mang giày cho anh: "Cậu mê người như vậy còn có thể trách tôi?"
Tiểu Đoạn đúng thật là oan uổng, lúc trước hắn rõ ràng khắc chế hai lần, nhưng tiểu thiên nga không chỉ lầm tưởng hắn không được, thậm chí còn tìm bộ phim giảng dạy AO cho hắn xem, vậy... Hắn không chứng minh bản thân, mặt mũi Alpha của hắn phải vứt đi đâu?
Hai người đến rạp chiếu phim đã hẹn, từ xa đã thấy một đám gương mặt quen thuộc.
Trong đội yêu đương, cơ hồ đều mang theo người nhà, dù sao AA thì cũng chỉ đưa thêm tiền là được.
Đoạn Ngôn kinh ngạc phát hiện Giang Điềm Điềm cũng tới, đứng ở bên cạnh là Nhan Trần Viễn. Đúng, không sai, người bạn kia im lặng mà thoát FA luôn rồi.
Lâm Dương và Tả tiểu béo bi thương ôm nhau, đồng thanh nói: "Hai chúng tôi cũng có thể tạm chấp nhận nhau đi."
Một đám người phá lên cười rộ lên, ngay cả Hứa Dặc cũng cười cong hai mắt.
Đoạn Ngôn cảm thấy, mặc kệ thời gian trôi qua nhanh như thế nào, tràng diện hôm nay, hắn nhất định sẽ vĩnh viễn nhớ rõ.
Bạn bè gặp nhau, người yêu đi cùng nhau.
____
Lưu Nhã và Đoạn Trường Lý vốn định mùng năm trở về nhưng lại bị trì hoãn đến mùng sáu mới có thể trở về.
Cô và cậu ở quê nhà nhất định phải lôi kéo hai người bọn họ ngồi vào bàn đánh bài.
Lưu Nhã và Đoạn Trường Lý cũng thích loại hình giải trí này, liền ở lại thêm một đêm nữa.
Đoạn Ngôn ngược lại ước gì ba mẹ hắn trở về trễ vào, như vậy hắn có thể cùng Hứa Dặc ngủ thêm hai ngày, đừng nghĩ nhiều, kỳ ph.át tình của tiểu thiên nga đã kết thúc, hai người bọn họ chỉ đơn giản là ngủ say mà thôi.
Trưa mùng sáu, hai người chuẩn bị ra ngoài mua chút đồ ăn vặt, Hứa Dặc đang mở cửa, Đoạn Ngôn ở bên cạnh đột nhiên tiến lại gần muốn hôn anh một cái.
Khóa cửa lạch cạch bị vặn ra, cửa chống trộm dưới bàn tay đẩy ra đến mức tối đa, cùng lúc đó Đoạn Ngôn hôn ở trên mặt Hứa Dặc, dư quang nhìn đến cửa đối diện tựa hồ đứng hai người.
Chờ đã, không phải đây là cửa nhà hắn sao?
Đoạn Ngôn vội vàng đứng thẳng người lên, trong thần sắc kinh ngạc lại phức tạp của hai người, run rẩy hô lên: "Ba, mẹ!"
Hứa Dặc càng sợ tới mức lui về phía sau hai bước, Đoạn Ngôn theo thói quen đưa tay ôm lấy eo anh, thoạt nhìn... Ừm... Còn gian gian díu díu mập mờ rõ ràng hơn.
____
Đoạn Trường Lý pha một ấm trà hoa quả đặt lên bàn, ông đẩy một chén mật ong nhỏ đẩy về phía Hứa Dặc nói: "Nếu thích uống ngọt hơn cháu có thể cho thêm chút."
Hứa Dặc cầm ly, có chút ưu sầu nghe thanh âm truyền đến từ trên lầu.
"Mẹ, mẹ, mẹ cầm cây gậy to như vậy làm gì? Mẹ không thể đánh vào chân con được, con phải chạy!"
"Chú Đoạn, cháu..." Hứa Dặc muốn mở miệng nói cái gì đó, Đoạn Trường Lý liền giơ tay ngăn anh lại.
"Không có việc gì đâu Tiểu Dặc, mẹ Ngôn Ngôn có chừng mực, kỳ thật mỗi lần đều chỉ dọa nó..."
Đoạn Trường Lý còn chưa dứt lời, trên lầu đã truyền đến tiếng Đoạn Ngôn gào rút hú lên.
"Ờ thì, kỳ thật có đôi khi dọa cũng không có tác dụng, trừng phạt nhỏ một chút cũng được." Đoạn Trường Lý lập tức quay xe.
Cách một lát, Lưu Nhã đi xuống, phía sau còn có Đoạn Ngôn lấy tay che mông đi khập khiễng.
Lưu Nhã cầm lấy chén trà trong tay Đoạn Trường Lý uống một hơi cạn sạch, sau đó nói với Hứa Dặc: "Tiểu Dặc, con đừng sợ, con nói với dì Nhã, Ngôn Ngôn có làm chuyện không tốt với con hay không."
Hứa Dặc vội vàng lắc đầu, Đoạn Ngôn làm sao có thể làm chuyện không tốt với mình chứ? Đoạn Ngôn rất thương mình.
"Vậy nó vừa mới hôn con, con..." Lưu Nhã không biết biểu đạt như thế nào.
Bà không để ý, lúc Đoạn Ngôn nháo muốn trở về Mạc Thành, bà nên có tâm nhãn, sáng nay cùng mẹ Hứa Dặc điện thoại mới biết được, Hứa Dặc cũng không có rời khỏi Mạc Thành, mấy ngày nay là kỳ ph.át tình của nó. Trong lòng Lưu Nhã "lộp bộp" một chút, trong nháy mắt cái gì cũng hiểu.
"Dì Nhã, con, chúng con đang yêu đương, con đều là tự nguyện, con rất thích A Ngôn, cậu ấy không có bức bách con." Ngón tay Hứa Dặc cầm chén trà trắng bệch, nói chuyện cũng mang theo run run.
Tuy rằng lúc trước ba hài tử cũng từng nói qua, Tiểu Dặc thật sự thích nhi tử nhà mình, nhưng khi chính tai nghe được, Lưu Nhã vẫn có chút cảm khái.
"Thật sự là tự nguyện?" Lưu Nhã xác nhận lại một lần.
Hứa Dặc lần này ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn Lưu Nhã nói: "Con tự nguyện."
Mùng bảy Hứa Thanh và Chu Tĩnh từ thành phố B trở về, buổi tối hai nhà hẹn nhau tụ tập gia đình.
Lưu Nhã và Chu Tĩnh làm một bàn thức ăn lớn, mở mấy chai rượu vang đỏ, trên bàn còn bày đầy bia.
Đoạn Trường Lý và Hứa Thanh kỳ thật còn rất có thể uống, chỉ là bởi vì nguyên nhân công việc, hai người rất ít khi có thể buông lỏng uống như vậy, hôm nay tất cả mọi người đều vui vẻ, những người khác trên bàn cũng đều tượng trưng uống một chút, ngay cả Hứa Dặc bình thường không uống được rượu, cũng rót một chén nhỏ.
Rượu qua ba vòng, Đoạn Ngôn thích thực hiện năng lực bị hai người lớn trực tiếp chuốc say, miệng lưỡi nói chuyện cũng lớn hơn.
Hắn lảo đảo ngồi xuống bên cạnh Hứa Thanh, khoác lên vai Hứa Thanh nói: "Chú Hứa, không, bắt đầu từ hôm nay con sẽ gọi là ba..."
Lưu Nhã đang chuẩn bị cùng Chu Tĩnh nói chuyện của hai đứa nhỏ, bị thao tác thần thánh này của Đoạn Ngôn làm cho trợn mắt há hốc mồm.
"Nhã tỷ, chị muốn nói cái gì?" Chu Tĩnh không chú ý tới lời nói của Đoạn Ngôn.
"Tiểu Chu, là như vậy..."
"Mẹ!" Đoạn Ngôn đột nhiên hướng về phía Chu Tĩnh hô to một tiếng, cắt đứt lời Lưu Nhã.
Chu Tĩnh sửng sốt, nói với Lưu Nhã: "Ngôn Ngôn có phải đang gọi chị không?"
"Không có, không có, mẹ vợ, mẹ vợ cũng là mẹ..." Đoạn Ngôn khoát tay áo.
"À thì... con vừa nói đến đâu nhỉ?" Đoạn Ngôn gãi gãi đầu.
Hứa Dặc ngồi đối diện hắn sau một thời gian ngắn sững sờ, đối với hắn ôn nhu lại kiên định cười cười.
"Hai người giao Hứa Dặc cho con đi, con sẽ mua cho cậu ấy một căn nhà lớn, sẽ thành lập công ty cho cậu ấy, con sẽ đem những thứ tốt nhất cho cậu ấy. Cậu ấy muốn các ngôi sao, con sẽ hái xuống, con sẽ đi hái được!"
Căn phòng im lặng, chỉ có TV đang phát lại chương trình đêm xuân.
"Con muốn cưới cậu ấy!"