Lúc Đoạn Ngôn đỡ Ason đi ra liền rùng mình một cái.
Tửu lượng của Ason vẫn rất nát, y lại uống say.
Nói lẩm bẩm rất nhiều câu tiếng Anh, một từ Đoạn Ngôn cũng không nghe rõ.
Điều suy nhất hắn biết chính là giữa ASon và Tả tiểu béo hẳn là có chút hiểu lầm, bọn họ ai cũng không hiểu tâm ý của ai.
Người lái xe đã chờ bên cạnh xe hắn, hắn đỡ Ason lên xe, vốn định hỏi chỗ ở của Ason ở đâu nhưng người kia say đến bất tỉnh nhân sự, căn bản không trả lời được, không có biện pháp, Đoạn Ngôn đành phải đưa y vào khách sạn.
Khi hắn trở về biệt thự, thấy đèn trong nhà vẫn còn sáng.
Đoạn Ngôn bước nhanh hơn một chút, mở cửa ra liền thấy Hứa Dặc ngồi trong phòng khách vừa uống cà phê vừa xem máy tính.
Đối với sự trở lại của hắn, người nọ chỉ hơi nhấc lên ánh mắt, thản nhiên hỏi một câu: "Đã về rồi?"
Trái tim cấp bách vừa rồi của Đoạn Ngôn lại lắng đọng xuống.
Hứa Dặc tựa hồ không phải đang chờ hắn về nhà, mà là vừa vặn có công việc mà thôi.
Hắn nới lỏng cà vạt, ngồi xuống sofa nghẹn hồi lâu hỏi: "Em còn chưa xong sao?"
"Bận xong rồi, có chuyện gì sao?" Hứa Dặc khép lại máy tính hỏi.
Ánh đèn trong phòng khách quá mức chói mắt, vì thế cho nên Đoạn Ngôn cảm thấy khuôn mặt luôn dịu dàng kia đêm nay tựa hồ có chút dữ tợn, nhưng rõ ràng người nọ biểu tình gì cũng không làm.
"Vậy em tắm rửa đi ngủ đi." Đoạn ngôn nói.
"Anh nên tắm rửa mới đúng, mùi nước hoa trên người anh còn rất cay mũi." Môi Hứa Dặc nhếch lên, có vẻ có chút đùa cợt.
"Em tức giận rồi sao?" Đoạn Ngôn thăm dò khẩu khí của anh.
Nhưng mẹ nó thật sự rất ngạc nhiên, Hứa Dặc đã lâu không cùng hắn nháo giận rồi.
Lúc hai người bọn họ vừa yêu nhau, Hứa Dặc chính là một cái bình dấm, động một chút liền ghen, sau đó kết hôn, Hứa Dặc tựa như nhìn thấu, cũng không quản hắn, cũng không ghen, làm cho Đoạn Ngôn cảm thấy thời kỳ quan trọng bảy năm bên nhau của hai người bọn họ đến rồi. (Bên trung kiểu như vk ck sống với nhau thường k quá 7 năm ấy, hôn nhân đến giai đoạn này thường dễ bị chán và tan vỡ)
Nhưng lương tâm thiên địa thánh thần ơi, hắn đối với Hứa Dặc nửa điểm cũng không thay đổi.
Người nọ càng ngày càng chói mắt, làm cho người ngấp nghé càng ngày càng nhiều.
Đoạn Ngôn tựa như cự long canh giữ bảo tàng, mỗi ngày đều lo lắng có người xông vào thế giới của hắn và bảo bối của hắn.
"Em giận cái gì chứ? Đã bao lớn rồi, cũng không phải là một đứa trẻ nữa." Hứa Dặc tản mạn nói.
Anh thật sự có vạn phương pháp làm cho Đoạn Ngôn trong nháy mắt bạo tẩu.
Giải thích của Đoạn Ngôn đến miệng lại nghẹn trở về.
"Anh tắm rửa đi." Hắn đứng dậy và đi lên lầu.
Hứa Dặc một lát sau theo sát phía sau, anh liền gắt gao nhìn chằm chằm Đoạn Ngôn như vậy, miệng bĩu đến mức có thể treo bình dầu lên được.
Đoạn Ngôn cùng anh nhìn nhau, hắn kéo người vào phòng tắm.
Đêm nay hai người làm có chút điên, Hứa Dặc xoay người ở trên, như có như không bóp cổ hắn, hung ác hỏi: "Anh đi đâu vậy? Anh đã đi đâu?"
Đoạn Ngôn giơ tay ôm lấy anh, hôn lên mặt anh cười hỏi: "Không phải không ghen sao? Không phải giả vờ hào phóng sao? Giờ thì là chuyện gì đây?"
Không biết là bởi vì hai người quá mức kịch liệt hay là bởi vì Omega thật sự đau lòng, ánh mắt của anh rưng rưng nước mắt, xung quanh mắt cũng đỏ lên.
Bộ dạng này của Hứa Dặc đã thật lâu không nhìn thấy rồi, Đoạn Ngôn v.uốt ve lưng anh, ngón tay chậm rãi xẹt qua xương sống nhô lên, cuối cùng hung hăng vỗ anh.
*Bốp* Một âm thanh cực rõ ràng.
Hứa Dặc giật mình một chút, ánh mắt lập tức bỗng nhiên mở to, anh giãy dụa hai cái lại bị Đoạn Ngôn ôm càng chặt.
"Nói dối. Em rõ ràng rất để ý, em thích khẩu thị tâm phi, em không thể thoải mái hỏi ra miệng sao? Anh đã ở đâu? Làm gì với ai? Tại sao có mùi nước hoa trên cơ thể? Em phải hỏi, em là vợ anh, em có quyền hỏi những điều này."
Nước mắt Hứa Dặc tí tách đánh vào ngực hắn, giọng nói khẽ run rẩy nói: "Anh giải thích đi, anh giải thích đi."
Đoạn Ngôn phản khách làm chủ, đè anh xuống, vuốt mái tóc hơi ướt của Omega, hôn chóp mũi anh nói: "Anh không nghĩ bây giờ là lúc thích hợp để nói những chuyện này."
Hứa Dặc kêu lên một tiếng đau đớn, bàn tay nắm bả vai hắn bởi vì quá mức dùng sức mà khớp xương có chút xanh trắng.
"Bảo, chúng ta có một đứa con đi."
Sau khi niềm đam mê rút đi, Hứa Dặc đã ngủ thiếp đi.
Đoạn Ngôn giúp anh tắm rửa, thấy anh ngoan ngoãn nhu thuận núp vào trong ngực mình, hai người giống như lại trở lại thời kỳ yêu đương nồng nhiệt.
"Em ấy, tính tình thối cũng không thay đổi." Đoạn Ngôn thì thào: "Có điều là quên đi, anh quen rồi, tính tình em thối như vậy, rời xa anh cũng không ai chịu được em đâu."
Hơi thở dài miên man của Omega phun nhẹ vào cổ hắn, Đoạn Ngôn ôm người vào trong ngực, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn ngủ thiếp đi.
Nhưng không nghĩ tới, ngày hôm sau lại có chuyện phát sinh.
Trên hot search ngay cả một vài chủ đề cũng có liên quan đến hắn.
#Tổng tài Tinh Ngu ngoại tình, hẹn hò sinh viên qua đêm
#Hôn nhân song cường bị tan vỡ
#Quán bar X, hẹn họ bí mật
____
Tìm kiếm hot từ nửa đêm treo thẳng cho đến bây giờ.
Lúc Đoạn Ngôn nhìn thấy, cảm thấy không giải thích được.
Hắn gọi điện thoại cho thư ký, hỏi bộ phận quan hệ công chúng của công ty xảy ra chuyện gì, bị treo lâu như vậy vì sao không đè xuố.ng, cũng không ai báo.
Thư ký nói, thời gian phát hiện, liền nghĩ biện pháp đẩy xuống rồi nhưng không nghĩ tới lại bị người ta mua lên, công ty phát ra tin đồn tuyên bố, cũng treo trên hot search nhưng mới được một lúc liền đột nhiên biến mất.
Rất rõ ràng là có người cố ý nhằm vào Tinh Ngu.
"Đi điều tra xem chuyện gì xảy ra."
Tổng giám đốc gây ra vụ bê bối ngoại tình, cổ phiếu của Tinh Giải cũng bị ảnh hưởng.
Hứa Dặc bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tối hôm qua anh mệt mỏi đến hỏng rồi, sáng nay Đoạn Ngôn lại tắt đồng hồ báo thức của anh, cho nên anh ngủ muộn.
Đầu dây bên kia không biết nói cái gì, Omega vốn lười biếng trong nháy mắt tinh thần vực lên, biểu tình cũng trở nên âm trầm.
Lúc Đoạn Ngôn cầm điện thoại trở về phòng ngủ, bị Omega đột nhiên nhảy dựng lên bắt được liền ngã ập xuống giường.
Mẹ nó, thân thủ của lão bà không giảm hơn năm đó chút nào đâu á!
Hứa Dặc lập tức đè lên, thoạt nhìn giống như muốn ăn thịt người, hét lên: "Anh ngoại tình rồi sao? Mẹ nó anh dám ngoại tình sao???"
"À đó là Ason." Đoạn Ngôn cố gắng giải thích.
Nhiều năm trôi qua, Hứa Dặc làm sao còn nhớ ai là Ason chứ.
Đoạn Ngôn cũng là bởi vì nguyên nhân của Tả tiểu béo mới có thể đối với ASon có ấn tượng tương đối sâu sắc.
"Ason?"
"Chính là cái cậu con lai Omega ấy..."
Hắn còn chưa nói hết, Hứa Dặc liền dùng đầu mình đập vào đầu hắn, hai người đều đụng nhau đến mức hai mắt đều nổ đom đóm.
"Con lai Omega? Còn là sinh viên đại học? Bây giờ anh chê tôi không đủ đẹp, chê tôi già phải không? Đoạn Ngôn, tôi thao cả nhà anh!" Hứa Dặc tức giận đến mức giơ tay lên muốn đánh hắn.
Đoạn Ngôn theo bản năng híp mắt nghiêng đầu sang một bên, nghĩ người đang giận dữ sẽ nghe giải thích không vào, để anh đánh hai cái, bớt tức giận rồi nói sau.
Tiếng *Bốp* giòn vang rất lớn nhưng Đoạn Ngôn lại không cảm thấy đau đớn.
Hắn mở mắt ra, phát hiện bàn tay kia của Hứa Dặc lại rắn chắc đánh vào mặt chính anh.
Khuôn mặt trắng nõn trong nháy mắt nổi lên một dấu tay.
"Mẹ nó em điên rồi sao?" Đoạn Ngôn chống người lên nhìn mặt anh.
Ánh mắt Hứa Dặc đầy tơ máu, anh đẩy Đoạn Ngôn ra, nhẹ giọng nói: "Tôi đến công ty đây!"
"Em dám đi, Hứa Dặc, hôm nay em bước ra khỏi phòng này thử xem, lão tử cái gì cũng chưa có giải thích, em hiện tại là có ý gì?" Lần thứ hai Đoạn Ngôn hai hét lớn với Hứa Dặc.
Hắn biết rõ, chỉ cần hôm nay để cho Hứa Dặc đi ra khỏi cánh cửa này thì quan hệ của bọn họ sẽ chỉ đến mức càng thêm không thể vãn hồi.
Đoạn Ngôn bước lên, khóa trái cửa phòng ngủ, tin tức tố mãnh liệt phun ra.
Thời kỳ dịch cảm của hắn đã đến.
Đoạn Ngôn vừa hoảng vừa nôn nóng.
Hắn giống như một con ruồi không đầu, đi vòng quanh phòng, cuối cùng đôi mắt của hắn rơi trên cà vạt rơi trên mặt đất.
Đoạn Ngôn thuận tay nhặt lên, kìm lấy hai tay Hứa Dặc, trói anh lại.
"Em muốn đi đâu? Em muốn chạy sao? Mẹ nó tôi không ngoại tình, sao em không tin tôi?" Đoạn Ngôn lải nhải.
Alpha thời kỳ dịch cảm khá nguy hiểm, đặc biệt là Alpha hàng đầu như Đoạn Ngôn, tính công kích của họ rất mạnh mẽ, và không thể kiểm soát hành vi của mình.
Hứa Dặc theo bản năng phóng thích pheromone trấn an hắn, muốn hắn bình tĩnh một chút.
Đoạn Ngôn bắt đầu khóc như một đứa trẻ bị ủy khuất: "Em không nhớ Ason sao? Cậu ta là bạch nguyệt quang của Tả tiểu béo, hắn liên quan đến Đoạn Ngôn tôi cái đếch gì, huhuhu, mẹ nó em... em đánh vợ tôi, em... cái tát kia không bằng đánh vào mặt tôi, em đánh vợ tôi làm gì? Nhiều năm như vậy, tôi đều luyến tiếc động vào một... sợi tóc của em ấy, mẹ nó em cư nhiên lại tát vợ tôi..."
Hai tay Hứa Dặc bị trói không linh hoạt lắm, anh vẫn muốn giơ tay sờ sờ mặt Đoạn Ngôn.
"Hôm qua tôi hẹn em ăn cơm em không đi, tôi như cũng không có chỗ đi, cùng thư ký đẩy xã giao, tôi lại trở về công ty, tôi rất mất mặt huhu... Tạ biế.n thái mời tôi đi tiệc tùng, tôi lập tức từ chối, mẹ nó tôi uống rượu buồn bực đều đi quán bar sinh viên thời đại học, quán bar khác tôi nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ sợ người khác viết bậy, ai biết sẽ gặp Ason... Liên quan đến tôi cái rắm, liên quan đến tôi cái rắm..."
Đoạn Ngôn ngồi trên mặt đất ôm hai chân Hứa Dặc, cả người đều khóc đến rối tinh rối mù.
"Thực xin lỗi, là em không tốt, em mỗi lần... Em thực sự quá xấu rồi..." Hứa Dặc nghẹn ngào xin lỗi hắn.
Kỳ thật Đoạn Ngôn cho anh cảm giác an toàn đã đủ rồi, vũ hội, tiệc rượu, hay là tụ hội gì khác, người khác cho tới bây giờ cũng không mang theo vợ, cũng không biết thay đổi bao nhiêu bạn trai, chỉ có Đoạn Ngôn, mặc kệ tham dự hoạt động gì, đều chỉ mang theo anh, ai mà không biết tổng giám đốc Tinh Ngu có một người bạn đời yêu như đầu quả tim chứ?
Nhưng Hứa Dặc vẫn sẽ lo sợ bất an, công ty càng làm càng lớn, người tiếp xúc sẽ càng ngày càng nhiều, hơn nữa loại người như Đoạn Ngôn, trẻ tuổi tài năng, diện mạo tuấn tú, cho dù hắn không đi trêu chọc người khác, cũng không chừng sẽ có người dán lên. Đàn ông đến tuổi này, có bao nhiêu người chịu được sự cám dỗ?
Anh cố gắng giả vờ rộng lượng, không quan tâm đến xã giao của Đoạn Ngôn, anh muốn nói cho Đoạn Ngôn biết, mình có thể tín nhiệm hắn vô điều kiện, nhưng khi những bức ảnh mơ hồ kia xuất hiện trước mắt, Hứa Dặc vẫn mất đi phán đoán.
"Tôi chỉ đỡ cậu ta xuống, tới khách sạn cũng đều để cho lễ tân đưa cậu ta vào phòng, tôi không làm cái gì cả. Em có tin không, tôi dẫn em đi xem camera khách sạn, tôi dẫn em đi đối chất với cậu ta..."
"Em tin anh."
Đoạn Ngôn cầm tay anh, dán lên má mình, khóc đến chỉ còn lại khí âm: "Vậy tôi có thể không cởi bỏ cho em không? Bây giờ tôi không khỏe lắm, nếu em bỏ chạy thì sao? Tôi nghĩ tôi sẽ không thể bắt kịp em được nữa."
"Được."
"Vậy bây giờ em có thể ngủ với tôi không, tôi có chút khó chịu."
"Có thể."
Mặc kệ như thế nào, chuyện Alpha ở kỳ dịch cảm khóc, thật sự là chuyện không thể thay đổi được, Alpha càng mạnh khóc càng lợi hại, hiện tại Hứa Dặc rốt cục cũng tin rồi.