Nghỉ hè là dịp để các họ hàng phiền phức tụ tập.
Hiển nhiên là ai cũng mang con cháu theo. Mà, đôi khi tôi nghĩ rằng con cháu là tất cả những gì bọn họ có, và giữa bấy con cháu đó, có thiên địch của tôi.
“Taka-niisama~ em nhớ anh quá đi!Ôm Oniisama của tôilà con gáicủa dì, em gái cha tôi, và nhỏ hơn tôi một tuổi, Kotou Ririna.
Nói cách khác, em họ tôi.
“Riri lúc nào cũng muốn gặp anh hết á, nhưng Taka-niisama, sao anh không đến thăm em?”
“Em biết đấy, anh bận học lắm.”
“Ehhh~ Nhưng Riri muốn gặp anh cơ! Nên thay vào đó, hãy ở bên cạnh em hết ngày hôm nay nhé! Được không ạ?”…
“Ừ, và với Reika nữa nhé?”
Ririna cuối cùng cũng chịu nhìn tôi sau khi 100% bơ tôi nãy giờ.
“Ahh, Reika-san. Chị cũng ở đây sao.”
“Gokigen’yoh, Ririna-san.”
Tất nhiên là tôi ở ngay đây rồi. Ngay cạnh bên Oniisama đấy thôi!
Chả phải cô vừa mới cố ý đẩy tôi ra khi chạy lại ôm Oniisama à?
Con nhỏ này ~ Chả dễ thương tí nào cả!
Ririna là con một và có vẻ là con bé muốn có anh trai, nên nó lúc nào cũng bám lấy Oniisama của tôi.
Và có vẻ, con bé không muốn có Oneesama (tôi).
Hmph!
“Nè, Taka-niisama. Mình nói chuyện ở đằng kia đi. Riri có nhiều chuyện muốn nói với anh lắm á.”
Nói xong, cô ta kéo Oniisama củatôi đi mất.
Oniisama bị lấy đi mất rồi, nên tự nhiên còn mỗi mình tôi đứng đây.
Chịu đựng, chịu đựng đi nào. Mình là người lớn. Mình là người lớn.
Mình không trẻ con đến mức giận một con nhóc ích kỉ.
Dù sao thì cũng chỉ hôm nay thôi, nên không có gì cả.
Tôi cho nhỏ mượn vậy.
Oniisama củatôi!
“Reika, lại đây luôn nào.”
Oniisama quay lại gọi tôi.
Waa~hh, Oniisama!
Kẻ địch khéo léo chọn một chiếc sofa hai chỗ và ngồi ngay kế bên Oniisama.
Chủ đề nói chuyện thì chỉ là mấy chuyện khoác lác của Ririna.
Về những chỗ mà cô ta đến, những món đã mua, hay những lần được khen ở buổi trình diễn…Oniisama lắng nghe hết mấy chuyện đó với một nụ cười.
“Thật ấy, Riri muốn đi học chung trường với Oniisama lắm luôn. Nếu thế thì chúng ta sẽ được ở bên nhau rồi.”
Một trong những yêu cầu nhập học của học viện Suiran là học sinh phải ở trong phạm vi một giờ từ nhà đến trường, vì thế Ririna không vào trường được.
Nói thật thì tôi cảm thấy rất an tâm về chuyện đấy. Tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu nếu như phải học chung trường với cô ta.
Và cứ thế, mấy chuyện khoe khoang của Ririna cứ tiếp diễn, hoàn toàn bỏ mặc tôi.
Khi mới gặp Ririna, tôi đã định làm thân với cô em họ này.
Nhưng ngay lập tức khi nó thấy tôi, nó cho tôi thành vật cản đường và đối thủ ngay lập tức, nên tôi cũng bỏ cuộc không lâu sau đó.
Aahh, tôi hoàn toàn bị từ chối và làm ngơ.Ít nhất thì tôi không phản ứng khi nó định đụng chạm với tôi, nhưng tôi cũng không cản được ánh nhìn tóe lửa của hai đứa.
Với vẻ ngoài hiền lành và tươi mới, và tính cách nhân từ nữa, hiển nhiên Oniisama được yêu thích nhất trong các con cháu của họ hàng chúng tôi.
Mấy đứa nhỏ bắt đầu vây quanh anh ấy và thanh tâm trạng của Ririna tụt xuống nhanh chóng.
Nhỏ nhìn trừng trừng mọi người xung quanh.
Trong đám đó còn có cả các họ hàng đang học sơ trung hay cao trung, cũng là đối thủ lớn nhất của Ririna.
Trong số những họ hàng đó, có những người thực sự thích Oniisama, nhưng cũng có một số là bị cha mẹ thúc dục, có vẻ là họ muốn con mình trở thành vợ của người thừa kế gia tộc Kisshouin.
“Takateru-sama, cũng lâu rồi nhỉ. Anh có còn nhớ em không?”
“Tất nhiên là có rồi, Kasumi-san.”
“Chị cũng mong đến ngày gặp em lắm đấy Takatetu-sama.”
“Em hiểu rồi. Cảm ơn chị rất nhiều nhé, Maya-sama. Chị có vẻ vẫn khỏe nhỉ.”
“Này! Tôi đang nói chuyện với Taka-niisama mà! Đừng có chen vào chứ!
Ririna ôm chặt lấy tay Oniisama và hét vào bọn họ.
“Tôi thấy là em có vẻ vẫn vậy nhỉ Ririna-san. Đừng có mà làm phiền Takateru-sama quá.”
“Hứ! Không đời nào Riri đang làm phiền Taka-niisama cả! Taka-sama yêu Riri! Đừng có mà tự tiện ăn nói như thế! Biến đi!
Ririna trở nên rât bực bội.
Ai thì cũng có thể làm ngơ và cho nó là trẻ con nói càn thôi, nhưng vấn đề là mọi người đều cảm thấy bực bội với thái độ ích kỉ của nhỏ.
Vì Ririna cứ muốn chiếm độc chiếm Oniisama quý giá nên nhỏ luôn phải đối đầu với các bà chị cứng đầu khác.
“Takateru-sama, em chưa hiểu mấy bài tập hè được giao này. Anh chỉ em được chứ?”
“Hả? Đi mà hỏi gia sư hay chỗ dạy thêm của chị đi!”
“Không ai nói chuyện với cô cả. Takateru-sama, có được không ạ?”
“Mm~mm, anh có thể giúp một chút, và chúng ta cũng nên làm bài tập chung với mọi người nhỉ.”
“Taka-niisama!”
“Cô không mang bài tập ư, Ririna-san?
Vậy thì chắc là cô nên đi đâu đấy đọc sách hình đi.”
“Gì chứ hả!? Tôi không có ở độ tuổi đọc sách hình nhé.”
Mấy đứa bé nhỏ tuổi hơn sợ chuyện mấy người kia tranh cãi nên tôi gọi bọn chúng lại và chơi những món đồ chơi đã được chuẩn bị trước.
Con gái mà cãi nhau thì đáng sợ lắm nên tôi ngay lập tức lui về hậu phương. Oniisama, cố gắng lên nhé.
Giờ thì, chúng ta nên chơi bài cho đơn giản nhỉ?
“Bình tĩnh lại đi Ririna. Em chỉ có thể đi với anh nếu như em ngoan thôi đấy.”
“Nhưng Taka-niisama à! Anh là Taka-niisama của Riri mà! Sao anh phải đi với mấy người đó chứ?”
Có vẻ là Ririna không thể chấp nhận sự thật rằng cô ta không thể độc chiếm anh ấy
“Taka-niisama của Riri à? Takateru-sama có em gái đàng hoàng là Reika-sama đấy nhá. Takateru-sama là Oniisama của Reika-samaAh-, mấy từ này là cấm kị đấy.
Sau khi nghe mấy từ mà cô ta không muốn nghe nhất, Ririna rung lên vì sự nhục nhã, và vì lý do nào đó, liếc nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn.
Whoa, whoa, tôi đâu có nói mấy câu đó, đúng chứ?
“Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mấy người! Tôi sẽ méc Okaasama!”
Sau khi hét lên như thế, Ririna chạy ra khỏi phòng với khuôn mặt đỏ lừ và nước mắt chảy dài
“Anh sẽ nói chuyện với Ririna một chút, mọi người hãy cứ học đi nhé.”
Sau đấy, Oniisama chạy theo Ririna, tất cả những người bị bỏ lại ngay lập tức phàn nàn về chuyện hồi nãy.
“Con bé đó sao thế. Ích kỉ cũng phải vừa vừa thôi chứ.”
“Vì Takateru-sama nhân hậu quá nên con bé đó mới hư hỏng thế đấy.
“Khi không thích bất cứ thứ gì, nó ngay lập tức nghĩ rằng nó chỉ cần méc cha mẹ là được.”
Một cuộc bùng nổ của sự không hài lòng vì Ririna đã lấy mất cơ hội được lại gần Oniisama của bọn họ diễn ra
“Con bé đó coi Reika-sama như kẻ thù kìa, Reika-sama cũng cảm thấy giận phải không ạ?”
“Đúng, đúng đấy. Hồi nãy nó còn làm ngơ cả Reika-sama phải không ạ?”Ối, cuộc nói chuyện xoay về hướng tôi mất rồi.
“Vâng, nhưng con bé không phải lúc nào cũng thăm nhà, nên em không để tâm đâu. Ririna-san chỉ là đang cô đơn vì là con một thôi.”
Tôi chỉ đưa ra một lời đáp an toàn thôi.
Nếu tôi tham gia vào hội nói xấu của bọn họ, chuyện sau này sẽ phức tạp lắm.
Dù cho bọn con gái có vẻ không hài lòng về chuyện tôi không tham gia, nhưng ngay cả khi không có tôi, bọn họ vẫn mở ra một lễ hội nói xấu Ririna cực kì lớn.
Sợ quá đi.
Ririna dù sao thì cũng còn nhỏ, nên đáng lẽ ra tôi nên khuyên họ ngừng lại, nhưng dù có vắt óc nghĩ đến mức nào thì tôi vẫn không tìm ra được điểm nào tốt của nhỏ nên tôi sẽ xem như mình chưa nghe gì hết.Đây chính là lý do tại sao mà họp mặt gia đình phiền phức đấy.
Danh Sách Chương: