• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa thu là mùa bận rộn như thường lệ với Đại hội thể thao và lễ trình diễn.

Vương Đế làm người chạy cuối cùng cho cuộc thi chạy chuyển gậy và đạt được thành tích bất ngờ là kéo lớp từ vị trí cuối lên vị trí dẫn đầu nên bọn con gái cứ ồn ào lên hết cả.

“Hơi xui cho lớp của bạn nhỉ Akizawa-kun.”

Lớp của Akizawa-kun đang hạng nhất trước khi Vương Đế chiếm vị trí của họ.

Hơn thế nữa, Akizawa-kun cũng là người chạy cuối.

“Chúng mình phải thi đua với Kaburagi-kun nên là đành chịu thôi. Nhưng nếu Enjou-kun chịu tham gia thì có thể đã khác rồi.”

Thật ra, Akizawa-kun và Enjou học cùng lớp.

Lần này, Enjou bị chấn thương chân hay gì đấy trước kì đại hội thể thao nên không thể thi đấu trong kì chạy chuyển gậy hay các cuộc thi khác.

“Nhưng bạn cũng là người chạy cuối mà, còn chạy rất nhanh nữa. Nếu mìnhnhớ không lầm thì năm ngoái bạn cũng tham gia mà phải không?”

“Mình chỉ được chọn chạy cuối ngay trước cuộc thi vì chấn thương của Enjou-kun thôi. Nhưng cảm giác được chạy cũng không tệ. Khi lên sơ trung, mình muốn tham dự câu lạc bộ điền kinh.

“Oh, ra vậy.”

Tôi chưa suy tính gì cho sơ trung cả. Ngay từ ban đầu thì, tôi cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt muốn làm. Nên nếu tôi phải nói gì đấy thì chắc là ăn thật nhiều đồ ăn vặt rẻ tiền chăng?

Uu-… Tôi đang tự nói về bản thân mình, nhưng nghe tệ thật nhỉ…

“Bạn có tham gia vào cuộc thi ném bóng nhỉ Kisshouin-san?”

“Ừ, mình được hạng nhất”

Vì ném bóng không cần dùng chân nhiều nên Enjou tham dự cuộc thi này.

Và, vì có cậu ta ở đấy nên đám con gái các lớp quan tâm đến việc lại gần cậu ta hơn là ném bóng, tự nhiên một cuộc thi hoàn toàn khác lại được hình thành ngay lúc đấy.

Vì lẽ đó, mà lớp của Akizawa-kun có thành tích rất tệ.

Tôi chỉ nhìn liếc qua cảnh tượng đó một tí rồi cần mẫn ném bóng vào lưới, tôi như biến thành cái máy ném bóng luôn.

Bởi tôi không chơi thể thao giỏi nên không thể giúp lớp đạt thành tích trong các cuộc thi khác, vì thế tôi muốn ít nhất cũng phải cố gắng hết mình trong kì thi ném bóng.

Tôi đã cảm thấy cực kì thỏa mãn khi đạt dược vị trí đầu trong ném bóng.

“Một hồi lâu sau đại hội thể thao, bọn con gái cứ liên tục chen vào lớp của Kaburagi-kun để nhìn cậu ta phải không nhỉ? Ồn ào quá trời luôn. Và có vẻ là cuối cùng chuyện đó đã làm Kaburagi-kun nổi giận.”

“Đúng là thế”

Nhưng vụ ồn ào đấy thì năm nào cũng diễn ra.Đám con gái lúc nào cũng râm rang bu quanh Kaburagi Masaya, nhưng ngay sau mấy cái đại hội thể thao kiểu này, cấp độ lên một tầm cao khác hẳn.

Và năm nào thì cậu ta cũng nổi giận linh đình nên tôi tưởng là bọn họ là có bài học nhớ đời, nhưng có vẻ trái tim thiếu nữ đang yêu là không thể cản phá.

“Vụ ồn ào ngày Valentine cũng đáng chú ý ấy nhỉ?”

“Ừ, vụ đấy cũng khá lớn nữa! Có cả một hàng con gái trên hành lang chờ tới lượt đưa chocolate, đến cuối cùng thì có cả núi chocolate trên bàn cậu ta luôn, bạn biết không? Điên quá trời ~ Người như mình thì chỉ được mẹ, chị và bạn thuở nhỏ tặng chocolate thôi.”

“Mình hiểu mà, mình cũng vậy, chỉ tặng chocolate cho Otousama và Oniisama thôi.”

Từ hai năm trước, tôi bắt đầu tặng chocolate tự làm cho Otousama và Oniisama.

Năm nay Oniisama có hơi ngại và lịch sự nói với tôi rằng “Em tự làm chocolate chắc là mệt lắm, nên phần của anh cứ mua là được nhé.” Nhưng nếu là vì Oniisama thì dù có tốn bao nhiêu thời gian hay công sức cũng không sao!

Hơn thế nữa, vì năm nay anh ấy phải thi kì thi cực kì quan trọng để vào cao trung nên tôi đã cho thêm vào chocolate những lời cầu nguyện tốt đẹp nhất, cùng tình yêu của tôi dành cho Oniisama nữa.

Vì cuối cùng, Oniisama khen chocolate rất ngon nên tôi cảm thấy cực kì vui sướng.

Vì anh ấy trông có vẻ thích nên năm sau tôi sẽ tiếp tục cố gắng hết sức

“Ô? Bạn không tặng Kaburagi-kun chocolate à Kisshouin-san?”

“Ể-? Sao mình phải tặng chứ?”

Gì chứ? Ý tưởng nghe ghê quá.

“À, không, ý mình là, mình tưởng bạn chắc chắn cũng thích cậu ta.”

“Hoàn toàn không.”

Tôi lỡ đưa ra một lời phủ nhận hơi cụt lủn.Đây không phải trò đùa đâu. Ai mà dám theo đuổi một chuyện tình cảm nguy hiểm như thế chứ.

“Mình hiểu rồi. A-, có thể nào là Enjou-kun không?”

“Cũng không phải luôn.”

Um, thật chứ. Sao lựa chọn chỉ có hai người đó thế này?

Ngay từ đầu thì tôi đã không thích người nổi tiếng rồi.

Nhìn theo góc nhìn khách quan thì họ cũng ngầu đấy, nhưng nếu nổi tiếng rồi thì sẽ có nhiều đối thủ và như thế thì đáng sợ lắm.

Mm~mm… Nhưng ‘chuyện tình cảm’ nhỉ…?

Nghĩ lại thì, tôi vẫn chưa thích ai ở thế giới này. Chắc mấy chuyện đó vẫn còn quá sớm với tôi.

Trong kiếp trước, tình yêu đầu của tôi là anh họ mà nhỉ.

Geh-! Tôi hồi đấy chả khác gì Ririna?

Nhưng hình như là tôi không phiền phức như nhỏ…Nếu tôi nhớ không nhầm thì chúng tôi đã chơi cung với nhau và đi thả diều vào năm mới. Tôi thích anh ấy vì anh ấy tốt với tôi.

Sự thật là anh ấy không ồn ào như bọn con trai cùng tuổi tôi cũng là một điểm cộng lớn.

Lúc tiền kiếp, khi tôi còn học tiểu học, bọn con trai trong khối hay chơi mấy trò như chơi khúc côn cầu bằng chổi và vô tình đánh banh vào đầu của con gái, hay thi uống sữa với nhau (tới giờ tôi cũng chưa hiểu là tại sao luôn), hay lấy những món ăn vặt của tôi trong các chuyến tham quan và thậm chí còn nói kiểu “Vì cậu ăn nhiều mấy thứ này nên mới mập thế đấy, biết không hả!” rồi bỏ đi, nên đối với tôi bọn con trai chỉ là một đám ngốc nghếch.‘Mập’ là sao hả bọn nhóc này!

Lúc đấy ta chưa ‘mập’ nhé, chỉ là ‘đầy đặn’ thôi!

Tôi lúc đấy chỉ hơi tròn người mà thôi.

Khi trời đổ tuyết, tôi vo vài trái bóng truyết và ném vào bọn ngốc đó, rồi ngay lập tức trốn đi. Bọn chúng tức điên lên vì không biết ai ném. Đáng đời.

Vì có sự hiện diện của Kaburagi và Suiran trong khối nên không có bọn con trai nào giống kiếp trước của tôi, nhưng cũng vì thế mà ấn tượng của các bạn nam cùng khối khác để lại trở nên khá mờ nhạt.

Dù thế, tôi nghĩ là sau khi mọi người lớn hơn một chút, tính cách của mỗi người sẽ trội lên và sẽ có thêm vài cậu trai được yêu mến khác.

Hãy ráng chịu đựng cho đến lúc đó đi nhé, mấy bạn trai kém may mắn.

Nhưng mà, trai hiền lành, nhỉ?

Nếu nói về con trai có bản tính hiền lành, tôi biết mỗi Oniisama và…Tôi nhìn chăm chăm Akizawa-kun ngồi kế bên.

“Ể-? Có gì không?”

Akizawa-kun cũng khá tốt phải không nào.Ở trung tâm dạy thêm cậu ấy nói chuyện với tôi mà chẳng ngại ngùng gì cả, và tôi cảm giác mình được là bản thân nhiều hơn khi nói chuyện với cậu ấy, hơn bất cứ bạn gái nào tôi nói chuyện trong trường.

Và ngày nọ, khi tôi về nhà, cậu ta còn mở cửa giúp tôi. Thật là giống một quý ông quá.

Khuôn mặt và mái tóc màu nâu của cậu ta còn làm tôi liên tưởng đến một chú sóc nữa, nên cậu ta trông cũng rất dễ thương.

“Um, Kisshouin-san? Mình đã làm gì sai à?”

“Không, không có đâu”

Tôi mỉm cười cho qua chuyện.

Akizawa-kun là một cậu nhóc hiền lành và tốt bụng, nhưng không biết là tại sao nhưng tôi chỉ có thể xem cậu ấy là ‘bạn tốt’.‘Friendzone’. Tôi cảm thấy mình có thể thấy tương lai của cậu ấy──Không hề biết những thứ ngốc nghếch mà tôi đang tưởng tượng ra, Akizawa-kun mỉm cười lấy sách học ra.…Xin lỗi nhé, Akizawa-kun.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK