Bắc Bất Nhạc hít thật sâu cố làm cho mình bình tĩnh lại.
Hít vào. Thở ra. Hít vào. Thở ra.
Bình tĩnh cái con khỉ! Bình tĩnh thế quái nào được mà bình tĩnh! Đấy chính là tay áo Càn Khôn! Tay áo Càn Khôn trong truyền thuyết đấy! Là môn đã thất truyền của Trấn Nguyên Tử (1)!
(1) Tổ Địa Tiên Trấn Nguyên Tử, hiệu là Dữ Thế đồng quân, ngụ tại núi Vạn Thọ, am Ngũ Trang, nhà có cây nhân sâm rất quý, ăn quả có thể trường thọ. Khi thầy trò Đường tăng đến am Ngũ Trang, Trấn Nguyên Tử đi vắng, Tôn Ngộ Không vì giận 2 tiểu đồng nên đã đánh đổ cây nhân sâm. Thầy trò Đường Tăng liền trốn đi. Trấn Nguyên Tử về, biết được chuyện, bắt thầy trò Đường Tăng, định cho Ngộ Không vào vạc dầu. Ngộ Không phải mời Quan Âm đến dùng nước Cam Lồ hồi sinh cây nhân sâm. Trấn Nguyên Tử sau đó kết nghĩa với Tôn Ngộ Không.
Dương Tam để lộ ra chiêu thức đó chắc chắn đã khiến Bắc Bất Nhạc cực kỳ chấn động, thuật pháp trong truyền thuyết xuất hiện trước mặt ông khiến ông có cảm giác đã được trở về thời đại thần thoại. Dĩ nhiên, với sức tưởng tưởng của ông chỉ có thể nghĩ Dương Tam là đồ tôn của nhất mạch Trấn Nguyên Tử mà thôi.
Ông nhìn Dương Tam, cảm thấy mình sống trên đời bao nhiêu năm đúng là uổng phí. Một cô bé như vậy cũng có thể sử dụng thuần thục...
Lại nghĩ đến lúc nãy muốn nhận cô ấy làm học trò, Bắc Bất Nhạc không khỏi nóng mặt. Cô bé này bảo muốn thu ông là học trò, đúng là không phải mạnh miệng.
Ông ho nhẹ một tiếng, nói: "Không ngờ ngài là đồ tôn của vị ấy, chẳng trách ánh mắt ngài lại tốt như vậy".
Chỉ có đồ tôn chính tông mới học được tay áo Càn Khôn.
Dương Tam cười tủm tỉm nói: "Không dám, không dám".
Đồ tôn gì mà đồ tôn, cô chính là đồ đệ hàng thật giá thật nhé!
Từ Xuân Thâm nghe thấy Bắc Bất Nhạc thay đổi cách xưng hô, ngạc nhiên liếc nhìn Dương Tam một cái.
Bắc Bất Nhạc cố nén lại sóng to gió lớn trong lòng, hỏi Từ Xuân Thâm: "Lá bùa lần trước ta đưa cho cháu mất tác dụng à?".
Từ Xuân Thâm là con một người bạn của Bắc Bất Nhạc, ông cũng không tránh khỏi chăm sóc nhiều hơn một chút. Nghĩ đến tình cảnh của Từ Xuân Thâm mấy năm nay, ông cũng phải thông cảm cho cậu ấy.
Từ Xuân Thâm có căn cốt cực tốt, là giữa vạn người mới tìm được một nhưng lại có một khuyết điểm chết người – không thể ngưng tụ được linh lực trong cơ thể. Nói cách khác, cho dù cậu ta tài giỏi bao nhiêu, tu luyện nhanh thế nào thì cơ thể cũng giống như một cái rây lọc vậy, linh lực thoát rất nhanh, tất nhiên không thể tu luyện. Nhưng mà hàng năm cậu ấy đều được linh lực bao quanh, ở trong mắt đám yêu quái chính là một miếng thịt béo bở thơm ngon, là loại đại bổ. Bắc Bất Nhạc vẫn thường xuyên làm bùa hộ mệnh cho cậu, tránh cho có ngày bị yêu quái ăn mất.
Từ Xuân Thâm tháo khẩu trang xuống, lắc đầu, "Bùa hộ mệnh vẫn dùng được, nhưng mà...".
Anh nghĩ tới giấc mơ mấy ngày hôm nay không khỏi có chút đau đầu, "Mấy ngày nay cháu thường xuyên mơ thấy một ma nữ".
Anh vừa nói ra, mí mắt Dương Tam nhảy một cái, "Ma nữ mà anh mơ đến có phải là một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi? Lông mày rậm? Răng vẩu không?".
Lúc trên xe cô đã nhìn thấy ảnh chụp chung của vợ chồng hồn ma lái xe, lại nghĩ đến những gì mà ông ấy nói, Dương Tam lập tức liên hệ được.
Vẻ mặt của Từ Xuân Thâm cứng đờ, hiển nhiên là cô đã đoán đúng.
Dương Tam nói đùa: "Người đó là fan trung thành của anh. Để hối lộ qủy sai mua được một suất đi vào giấc mơ của anh còn lấy trộm tiền để dành của ông xã, ông xã người ta mới một tiếng trước còn khóc lóc với tôi là bà xã ông ấy bị anh dụ dỗ mất đấy".
Vẻ mặt Từ Xuân Thâm lúc này thật sự là không diễn tả nổi.
Bắc Bất Nhạc cười to, việc này cũng không gây hại đến mạng sống của Từ Xuân Thâm, ông cũng rất vui vẻ, ở một bên hả hê.
Hà Nhất Phàm là người đại diện của Từ Xuân Thâm, cũng là bạn học cùng anh từ ngày trung học, cực kỳ quan tâm đến chuyện của anh ấy, vội hỏi: "Vẫn muốn xin vị tiểu sư phụ đây giúp cho, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề".
Cô gái này tuy tuổi còn nhỏ nhưng thủ đoạn vừa thể hiện đã đủ rồi, lại nhìn thấy thái độ của Bắc Bất Nhạc, Hà Nhất Phàm đương nhiên càng tin tưởng vào năng lực của cô, không vì vẻ ngoài mà khinh thường cô ấy.
Dương Tam vốn đã nhớ thương miếng thịt ngon ngậy Từ Xuân Thâm này, vì hắn mà còn vất vả tham gia chương trình truyền hình, cũng rất vui vẻ có mối quan hệ tốt với Từ Xuân Thâm. Cô suy nghĩ một lát, nói: "Cũng được, anh ký tên cho tôi là được rồi".
Hà Nhất Phàm mừng rỡ: Thì ra vị tiểu sư phụ này là fan của Xuân Thâm.
Từ Xuân Thâm khẽ gật đầu, "Cảm ơn".
Diện mạo anh vốn đã rất đẹp, lúc này ánh mắt dịu dàng như gió xuân khẽ lướt qua vậy.
Dương Tam nói xong, lấy từ trong tay áo ra nào là áp – phích của Từ Xuân Thâm, bưu thiếp và một đống thứ khác, thậm chí còn có một quyển đồng nhân Xuân Thâm mà Vạn Vân Phỉ tặng cô, nói là văn chương kiệt xuất, mùi thịt bốn phía. Dương Tam cũng không thể hiểu nổi, một quyển sách thì có thể ngửi được mùi thịt sao?
Hà Nhất Phàm nhìn đến cuốn sách 'Người vợ cũ dã man của Ảnh đế' mà khóe miệng giật giật.
Thế mà Từ Xuân Thâm vẫn rất bình tĩnh ký tên, thậm chí còn mở cả trang quyển truyện đồng nhân kia ra, trừ ký tên còn ghi lời chúc.
Dương Tam cảm thấy trên mấy thứ đó đều có dính chút ít hương vị của Từ Xuân Thâm, cảm thấy cực kỳ thỏa mãn. Đợi cô quen được với mùi hương của anh ta thì sau này gặp sẽ không cần niệm Đạo Đức Kinh nữa rồi.
Cô lấy ra một thanh kiếm gỗ đào, chọn một viên pha lê màu xanh đậm, bắt đầu khắc hoa văn. Ngọc thạch cứng rắn khi ở trong tay cô lại như đất sét, mặc cho cô tạo hình. Động tác của cô không nhanh không chậm, có một cảm giác nhịp nhàng khó tả, bụi rơi xuống như biến thành từng hạt huỳnh quang, biến mất trong không trung.
Bắc Bất Nhạc di chuyển cái ghế nhỏ, nhìn chằm chằm vào đó.
Dương Tam mất mười lăm phút, ngọc bội phát ra ánh sáng nhàn nhạt, sau đó tắt đi, trở lại bình thường.
Từ Xuân Thâm nhận lấy ngọc bội, trịnh trọng nói: "Cảm ơn".
Dương Tam cười híp mắt, "Không có gì, anh cũng đã trả thù lao rồi".
Khi cô không cười, trên người luôn có khí chất cao ngạo, lạnh lùng, khi cười rộ lên, khuôn mặt nhẹ nhàng, má lúm đồng tiền đặc biệt vui vẻ, như được rót đầy mật. Trước đây Thông Thiên giáo chủ nhìn thấy cô cười suýt nữa đã bắt cóc về làm đệ tử.
Từ Xuân Thâm sững sờ, một cảm giác quen thuộc khó tả dâng lên.
Bắc Bất Nhạc ho nhẹ một cái, tỏ ý rằng mình vẫn còn ở đây, ánh mắt sáng rực nhìn Dương Tam, "Đại sư, cô vừa mới nói là nhận tôi là đồ đệ, có còn được tính không?"
Khóe miệng Hà Nhất Phàm run rẩy: Bất Nhạc đại sư, tiết tháo (2) của ngài ở đâu? Bị gặm mất rồi à?
(2) Tiết tháo: khí tiết vững vàng, không chịu khuất phục.
Dương Tam khoát tay, với cái tình hình này đã rất quen rồi, "Để xem đã".
Thành công đưa được ngọc bội đi, hơn nữa trên ngọc bội còn lưu lại mùi của cô, Dương Tam cực kỳ hài lòng. Từ Xuân Thâm đó là đồ ăn ngon của cô, nếu bị ai đoạt mất thì đi đâu mà khóc với sầu đây. Kiếm gỗ đào của cô là lấy từ cây đào mà thần trượng của Khoa Phụ (3) hóa thành, đảm bảo tiêu chuẩn trừ tà, hơn nữa có mùi của cô ở đó, trừ phi gặp phải yêu tinh ngàn năm, mà kể có gặp thì cũng chả sao, đã có cô đây rồi.
(3) Khoa Phụ (tiếng Trung: 夸父) là một người khổng lồ trong thần thoại Trung Quốc, người mà mong muốn chiếm được Mặt Trời. Ông là cháu trai của Hậu Thổ.
Mục đích đã đạt được, cô tạm biệt đám Từ Xuân Thâm, tiếp tục đi mua vật liệu của mình.
...
Hà Nhất Phàm ngồi trên xe bỗng hô lên một tiếng.
Từ Xuân Thâm quá quen rồi chẳng còn ngạc nhiên nữa (4), "Lại sao đấy?"
(4) Nguyên văn: kiến quán bất quán đạo
Hà Nhất Phàm lắc đầu, "Cuối cùng cũng nghĩ ra làm sao nhìn cô ấy quen thế! Lần trước tôi thích con cá Koi của cô ấy, muốn mua về cho cậu đó".
Từ Xuân Thâm chỉ ừ một tiếng.
Hà Nhất Phàm cười nói: "Nhưng mà mình khâm phục cậu thật đấy, lúc nãy có thể ký tên vào cái truyện đồng nhân kia mà mặt không hề biến sắc, cái tên như vậy thật sự muốn chọc mù mắt người ta mà".
"Cháu gái mình cũng thích xem truyện này".
Hà Nhất Phàm nghẹn lời, thì ra Từ Xuân Thâm cư xử với cô bé đó như cháu gái mình hả?
Anh suy nghĩ một chút, thực sự không phải là tật xấu, vị tiểu sư phụ đó nhìn cũng nhỏ tuổi, cũng cùng lứa tuổi vị thành niên như cháu gái cậu ấy, hoàn toàn không có vấn đề gì.
...
Từ Xuân Thâm nhìn thấy biển hoa khắp núi, chỉ biết thở dài. Anh thực sự là lại nằm mơ, mơ thấy người hâm mộ kia.
Quả nhiên ngay giây tiếp theo, một ma nữ trên đầu cài hoa, xuất hiện trước mặt anh, thẹn thùng nói: "Xuân Thâm, hôm nay chúng mình cùng đi ngắm hoa nhé".
Một bác gái năm mươi tuổi làm cái vẻ mặt mơ mộng của một cô gái trẻ, không phải mắt mù bình thường đâu.
"Muốn ngắm hoa, tìm ông xã nhà bà đi!", một giọng nói trong trẻo cất lên, Dương Tam xuất hiện trong bộ váy đỏ.
Rõ ràng trong giấc mơ chỉ có hai màu đen, trắng, nhưng quy tắc đó không dành cho Dương Tam. Mắt của cô xanh biếc như ngọc bích, làn váy đỏ rực như lửa cháy, làn da trắng trẻo như bạch ngọc.
Ma nữ giật mình một cái, vặn lại: "Tôi vào giấc mơ bằng bản lĩnh của mình! Chẳng nhẽ không thể cho tôi làm tròn giấc mơ lúc còn sống hay sao?"
Dương Tam lạnh lùng "Không thể". Tính tình cô bây giờ thật sự là tốt lắm rồi, nếu là trước đây có người nhớ thương đồ ăn của cô, cô đã đại khai sát giới từ sớm rồi.
Mắt cô hơi híp lại, lộ ra răng nanh, "Ngươi còn dám xuất hiện ta sẽ ăn ngươi!"
Lời này nói ra ngập tràn sát khí, uy lực chỉ thuộc về kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn mới có thể bộc lộ ra được.
Ma nữ tuy muốn theo đuổi ngôi sao, nhưng chẳng qua chỉ muốn thỏa mãn một chút tấm lòng thôi chứ không muốn phải nạp mạng đâu. Bà buồn bực nhìn qua biển hoa, biến mất trong giấc mơ.
Sau khi đuổi được ma nữ đi, Dương Tam quay đầu sang, "Có thấy tôi rất đáng tin cậy không?"
"Ừ, đúng là rất đáng tin cậy".
Từ Xuân Thâm cười nói.
Dương Tam nhéo mũi, thôi xong, cô ở trong giấc mơ của Từ Xuân Thâm, bị mùi hương của anh ta vây quanh, vừa nãy lại chưa ăn gì, mùi thơm càng thêm dụ dỗ, ham muốn nuốt anh ta vào bụng ngày càng mãnh liệt.
"Tôi đói quá".
Giọng Dương Tam có chút tủi thân, tưởng cô vì miếng ăn ngon mà dễ dàng hay sao? Còn phải làm cu li để đuổi những người tranh giành đi.
Từ Xuân Thâm nghĩ rằng cô còn chưa ăn đã đi vào giấc mơ của anh, trong lòng anh khẽ động, một con vịt quay đã xuất hiện trước mặt. Nếu là trong giấc mơ của anh, anh chính là chúa tể.
Dương Tam cầm con vịt quay ăn rất vui vẻ. Con vịt này do Từ Xuân Thâm biến ra, dính được một chút mùi của anh, miễn cưỡng cũng đỡ thèm, thậm chí mơ hồ có chút linh lực. Tuy Từ Xuân Thâm không có cách nào tu luyện thuật pháp nhưng cũng không ngăn được việc linh khí xung quanh anh ta hơn người khác rất nhiều.
Ăn xong, cô im lặng nhìn Từ Xuân Thâm.
Từ Xuân Thâm dở khóc dở cười biến ra bánh trôi nấu rượu (5)
(5) bánh trôi làm như bình thường nhưng thêm một bước luộc cùng với rượu.
Đến khi Dương Tam ăn hết mười món, mặt Từ Xuân Thâm đen như đít nồi, "Vẫn còn ăn, có chịu được không đấy?"
Dương Tam hùng hồn, "Đây là trong mơ cơ mà! Có ăn nhiều thì làm sao đâu! Không phải ngay cả trong mơ anh cũng không cho tôi ăn no chứ?".
Những lời đó là cô lừa Từ Xuân Thâm thôi, mấy món ăn này thực sự có tác dụng với cô.
Từ Xuân Thâm không thể cãi được đành phải tiếp tục cho cô ăn.
Chờ đến cả Mãn Hán toàn tịch cũng bày ra (6), cuối cùng anh cũng tiễn bước được cái đồ tham ăn đấy.
(6) Mãn-Hán Toàn Tịch (Tiệc triều đình Hán-Thanh) hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.
Anh nhìn theo bóng dáng cô dần biến mất khỏi giấc mơ, trên bàn vẫn còn một bát canh đậu phụ.
Ăn ngon thế cơ à?
Từ Xuân Thâm không nhịn được thử một ngụm nhưng chỉ nếm được vào không khí.
Nhưng mà sau khi tỉnh dậy anh lại thấy còn mệt hơn cả lúc chưa ngủ. Từ Xuân Thâm day day huyệt Thái Dương rồi lại nằm xuống.
Danh Sách Chương: