Khi nhà họ Triệu nhận được tin từ Bắc Bất Nhạc, bọn họ suýt nữa tức chết - đây là cướp bóc trắng trợn chứ còn gì nữa!
Sau đó dù có tức đến mức nào họ cũng không thể không tóm lấy con oắt này. Có điều nhà họ Triệu cũng biết nếu bọn họ vội vàng tặng bảo vật như vậy thì người thường cũng có thể nhìn ra được có điều mờ ám. Vì vậy mới có cuộc gặp này.
Phụ trách việc gặp mặt Dương Tam là Triệu Lê Xuyên, là cháu trai ruột của người đứng đầu nhà họ Triệu, khoảng chừng hai mươi tuổi, mặt mũi khôi ngô, nếu đứng giữa đám đông cũng hết sức bắt mắt. Cái mặt này nếu làm nghệ sĩ cũng không thành vấn đề.
"Dương Tam". Anh ta nở nụ cười nhẹ, sóng mắt như cảnh ngày xuân.
Dương Tam liếc nhìn anh ta, thản nhiên nói: "Ngồi xuống đi".
Triệu Lê Xuyên này nhìn cũng không tệ, có điều bao nhiêu năm nay cô nhìn biết bao nhiêu thần tiên với yêu quái, so ra còn hơn anh ta nhiều. Nếu Triệu Lê Xuyên này mà ăn ngon được như Từ Xuân Thâm thì cô còn có thể nhìn anh ta khác một chút.
Triệu Lệ Xuyên trước sau vẫn giữ nụ cười, nói: "Thật ra lần này nhà chúng tôi mời ngài tới đây là muốn giải quyết hiểu lầm lần trước, một chút lòng thành, không đáng là bao".
Anh ta đưa lễ vật nhà họ Triệu đã chuẩn bị ra. Một viên nội đan yêu thú 800 năm, một sợi khí công đức, thêm chi phiếu ba mươi vạn.
Khi nói đến hia chữ "lòng thành", Triệu Lệ Xuyên vẫn phong độ hiền hòa cũng đau xót - ba mươi vạn thôi thì cũng được, nhà họ không để vào mắt. Nhưng bất kể là nội đan yêu thú hay khí công đức đều không phỉa thứ đồ thường.
Lễ vật đến tay, Dương Tam cũng lấy luôn không có tí nào khách sáo. Cô nói chậm rãi: "Anh mà không nhắc tôi cũng quên mất. Thì ra tôi và nhà họ Triệu các anh còn có hiểu lầm cơ đấy".
Cô thấy cái nhà họ Triệu này đúng là không phải hẹp hòi bình thường, lần đó bị cô ném vào hang hổ có phải mỗi người nhà họ Triệu đâu, người phụ trách Chánh Nhất Giáo núi Long Hổ kia về sau còn tìm cô nhận lỗi, bày tỏ là do đệ tử nhà mình có mắt như mù, bị dạy dỗ là đáng đời.
Đây mới là phong độ cần có của một người đứng đầu. Nhà họ Triệu này so ra thì có cái vẻ kém hơn nhiều.
Nụ cười trên mặt Triệu Lê Xuyên vẫn không thay đổi: "Ngài không để bụng là tốt rồi".
Dương Tam bắt đầu lật thực đơn gọi món, dù sao cô cũng chả phải người trả tiền.
Trong khi chờ đồ ăn được mang lên, Triệu Lê Xuyên hỏi: "Không biết đại sư Dương có đi tham gia pháp hội không? Cô có xuất thân không tầm thường, có lẽ càng có khả năng biết được Linh Bảo Kinh là thật hay giả".
Dương Tam gật đầu, "Biết chứ! Bồi thường tổn thất cho tôi là được, vì pháp hội của mấy người đến lúc đó tôi sẽ bỏ mất cuộc hẹn cực kỳ quan trọng đấy".
Dù Triệu Lệ Xuyên có lòng dạ sâu đến đâu cũng chỉ là cậu trai hơn hai mươi tuổi, lúc này cũng không giữ được nụ cười.
"Nhưng nội đan vừa rồi..." Vừa nãy bọn họ mới tặng một phần lễ dày đấy!
Dương Tam uống một ngụm sinh tố xoài, "Nội đan không phải là bồi thường chuyện lần trước à? Bồi thường là bồi thường, phí ra sân là phí ra sân, đây là hai chuyện khác nhau, làm sao nhập làm một được".
Rồi cô nở nụ cười tươi, "Nếu anh không nhắc tôi cũng quên mất chuyện này đấy".
Triệu Lê Xuyên cảm giác sắp trào máu. Anh ta hít sâu rồi nói: "Việc này tôi phải bàn bạc với chỗ ông nội đã".
Dương Tam rất tốt bụng nói: "Ừ, cứ từ từ, tôi cũng không gấp gáp gì đâu".
Dù sao người sốt ruột cũng chả phải cô. Cô thấy nhà họ Triệu này thật đúng là người tốt mà, cô sồng mấy nghìn năm rồi mà làn đầu gặp được người hào hiệp coi tiền như rác vậy. Để mà nói thì hình như năm nay đến lượt nhà họ Triệu tổ chức pháp hội, bọn họ như rắn đầu đàn vậy.
Triệu Lê Xuyên nhanh chóng tìm cớ đi gọi điện thoại cho người nhà.
Thiếu một người làm ngứa mắt Dương Tam cũng rất vui vẻ ăn cơm khi không có ai quấy rầy, cầm đũa ăn một cách chậm rãi.
Khoảng mười lăm phút sau Triệu Lê Xuyên nhanh chóng quay lại, nói: "Hai ngày nữa nhà chúng tôi sẽ gửi nốt số lễ vật còn lại tới. Pháp hội lần này mà có sự có mặt của ngài thì nhất định sẽ trở thành một buổi đáng nhớ.
Dương Tam khẽ gật đầu, "Được, tôi chờ". Đối với việc nhà họ Triệu đồng ý với việc bắt chẹt của mình Dương Tam cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Cho đến bây giờ nhà họ Triệu này đã trả giá rất lớn rồi. Nếu không thể nói động được Dương Tam thì những đầu tư lúc trước chẳng phải là công dã tràng à? Nhà họ Triệu đương nhiên không chịu nổi, dù biết rõ là lừa bịp cũng chỉ có thể đồng ý.
Thời gian tiếp theo Triệu Lê Xuyên đã nhanh chóng điều chỉnh xong tâm trạng của mình, nhẹ nhàng nói chuyện phiếm với Dương Tam, muốn để lại chút ấn tượng với cô. Đáng tiếc là lúc Dương Tam ăn cơm ghét nhất có người lảm nhảm bên cạnh.
Cô ngẩng đầu nói nghiêm nghị: "Ăn không nói ngủ không nói".
Triệu Lê Xuyên từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên bị hắt hủi: "..."
Hắn rất hối hận, khuôn mặt đánh đâu thắng đấy trước mặt các cô gái trước kia không có tác dụng gì với Dương Tam. Rõ ràng gương mặt này của anh còn hơn cả Từ Xuân Thâm, không có gì thua kém mà sao thái độ khác nhau một trời một vực vậy chứ.
Nếu Dương Tam biết được suy nghĩ của anh ta cũng chỉ biết cười to: Ai bảo anh ta không ăn ngon được như Từ Xuân Thâm!
...
Dương Tam phồng mồm trợn mắt, cực kỳ không vui nhìn Liễu Giác đang ăn trước mặt cô. Những đồ ăn này đều do Từ Xuân Thâm trồng được, hương vị có thể so sánh với đồ ăn do chính tay sư phụ Trấn Nguyên Tử của cô trồng ra.
Vì Từ Xuân Thâm đi tận trong núi sâu đóng phim, Dương Tam chỉ có thể tự túc, dù sao cô cũng có thể làm cơm. Kết quả sư huynh Liễu Giác của cô không mời mà tới, đã thế còn nghênh ngang mà cướp đồ ăn ngon của cô.
Liễu Giác nhìn sư muội tức giận thấy mình còn ăn nhiều thêm được mấy miếng nữa.
Dương Tam sụt sịt, "Mấy nghìn năm muội đã không được ăn rau mà sư phụ trồng rồi, huynh lại còn cướp nữa!
Liễu Giác có chút chột dạ bỏ đũa xuống, nói: "Lần này huynh đến để nói cho muội biết một chút gốc gác của nhà họ Triệu".
Liễu Giác bây giờ là khách quý của nhà họ Triệu, cả ngày ở đó. Cho dù nhà họ Triệu này đã che giấu khá tốt nhưng cũng vẫn bị anh soi ra được dấu vết.
Dương Tam kéo đồ ăn về phía mình, giữ được đồ ăn rồi mới nói: "Gốc gác như nào? Ai cho họ sự tự tin đó?"
Gương mặt Liễu Giác tối lại, "Tháp Sen công đức"
Dương Tam nói, "Muội nhớ trong sách cổ có ghi lại là tháp này có thể cứu giúp con người, thành tâm hướng thiện, công đức vô biên. Nhưng thực ra là cưỡng ép con người mà thôi".
Lúc đó giữ tháp này là một đệ tử Phật môn, với bảo tháp này đã độ hóa được rất nhiều yêu tinh. Sau đó hắn xuất hiện tham vọng, thậm chí còn muốn cưỡng ép người trong thiên hạ, sau đó lấy tín ngưỡng mạnh mẽ của thiên hạ để thăng thành Phật. Việc hắn làm đừng nói là Đạo môn, cho dù là Phật môn cũng không tha được, cuối cùng vị đệ tử Phật môn này bị đánh cho hồn bay phách tán, chẳng qua Tháp Sen công đức cũng mất tích.
Không ngờ là nhà họ Triệu lại vớ được tòa tháp này.
Dương Tam nhíu mày nói: "Nhà họ Triệu này không phải là của Đạo giáo à?", đù, để cho tổ tiên nhà họ Triệu mà biết chắc phải bật nắp quan tài mà dậy mất.
Liễu Giác nói: "Cái tháp Sen công đức kia muốn vây chúng ta không phải dễ nhưng yêu quái dưới hai ngàn năm thì có thể. Nhà họ Triệu này mấy trăm năm nay nổi danh chính là nhờ vào pháp khí này".
Dương Tam xem như hiểu ra được rõ ràng danh tiếng của nhà họ Triệu này rất lớn, nhưng cô cảm thấy tay Triệu Thiếu Minh kia chẳng có tí bản lĩnh gì hết, biết đâu người ta trừ ma diệt yêu bằng pháp bảo. Không, hóa độ yêu ma này chỉ sợ thành tay sai cho nhà họ Triệu mà thôi.
Cô chợt nhớ tới Hổ Yêu kia, ban đầu là do đệ tử nhà họ Triệu phát hiện ra. Lại liên tưởng đến việc Tề San chủ động tìm kiếm những cô gái sinh ngày tháng năm âm gia tăng công lực cho Hổ Yêu.
Dương Tam thậm chí còn đoán chuyện này liên quan đến nhà họ Triệu, bọn họ chắc là tính chờ cho thực lực của Hổ Yêu lớn mạnh sau đó hóa độ con hổ mẹ đó, thế là có thêm tay sai. Ai ngờ giữa đường chui ra Dương Tam khiến bọn họ công Dã Tràng, thế thì cũng chẳng trách nhà họ Triệu đó căm hận Dương Tam đến nghiến răng nghiến lợi.
Nếu to gan hơn mà đoán, không chừng Bắc Bất Nhạc cũng là thức ăn chuẩn bị cho Hổ Yêu. Với cái tính can thiệp vào chuyện bất bình của Bắc Bất Nhạc, dù người khác không tới cũng phải lên núi xem sao. Lúc ấy mà Dương Tam không xuất hiện, thật sự là Bắc Bất Nhạc sẽ gặp chuyện chẳng lành.
Dương Tam trực tiếp bấm quẻ bói muốn xem xem việc Hổ Yêu có liên quan gì đến nhà họ Triệu hay không. Tiếc là cho dù bấm đến chuột rút cũng không tính được.
Liễu Giác buồn cười nói: "Tháp Sen công đức kia dù sao cũng là Hậu Thiên pháp bảo, có nó ở đó che chắn với cái trình độ đó của muội bói cũng bị cản trở. Nếu là sự phụ thì còn được".
Dương Tam vặn ngón tay, lặng lẽ ghi thù, "Sư huynh, muội giao cho huynh một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng!"
Liễu Giác cũng rất nghiêm túc phối hợp, "Muội cứ nói".
Dương Tam khẳng khái nói, "Trong thời gian này huynh nhất định phải moi ra tất cả những chỗ giấu bảo vật của nhà họ Triệu! Việc làm giàu của sư muội đều dựa cả vào huynh đó!"
Liễu Giác nghĩ ngợi, "30%"
Dương Tam gật đầu, "Được thôi, huynh ba muội bảy, huynh thật tốt quá".
Khóe miệng Liễu Giác giật giật, "Là huynh bảy muội ba! Muội không làm cái gì hết mà còn muốn 70%, nghĩ hay quá đấy!"
Dương Tam mếu máo nói, "Tốt xấu gì cũng có phần". Vẻ mặt cô ấm ức, "Sau khi tỉnh lại, địa bàn của muội mất, bọn đàn em cũng chạy hết. Hai tháng liền muội ở trong một căn phòng chỉ năm mươi mét vuông, còn không bằng nửa căn phòng trước kia nữa".
"Sư phụ cũng không chịu gặp muội".
"Muội còn phải bán nghệ nuôi sống bản thân, muội rất là khổ mà".
Nếu không phải không khóc được, Dương Tam còn muốn lệ rơi thành hàng để giãi bày sự ấm ức của mình.
Liễu Giác nhìn cô, hơi mềm lòng: Cũng phải, từ nhỏ đến lớn sư muội đều được lớn lên trong sự nuông chiều, khổ sở mấy tháng nay con bé phải chịu còn hơn cả mấy ngàn năm qua.
Anh thở dài, nói: "Được rồi, thế thì 30%".
Anh dừng lại một chút, dặn dò: "Bán nghệ thì thôi, nhưng không được phép bán thân đâu. Nhất là con người, nói không chừng sau khi muội ngủ một giấc tỉnh lại mọi người đều đã hóa thành tro bụi rồi".
Anh luôn cảm thấy cô sư muội này vì miếng ăn rất có thể làm ra loại chuyện đó.
Dương Tam trợn mắt nhìn, vẻ mặt ngoan ngoan nói: "Vâng, sẽ không có đâu".
Ai mua nổi cô cơ chứ!
Cô lại bổ sung một câu: "Trừ phi tặng muội một cây bàn đào với một cây nhân sâm, với cả một cái pháp bảo đẳng cấp thì muội có thể cố gắng một tí".
Miệng Liễu Giác co giật, thôi, cái sinh lễ này trong cả ba giới ai lấy ra nổi chứ. Anh đúng là lo lắng vô ích rồi.
Danh Sách Chương: