• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu là người khác nói câu này chắc chắn Lạc Uyển sẽ nổi giận. Một người là chồng chưa cưới, một người là chị em thân thiết nhất của cô. Nhưng nói lời này lại là Dương Tam, hình tượng đại sư của Dương Tam đã in sâu vào tâm trí cô, khiến trong tiềm thức cô lựa chọn tin vào lời Dương Tam, ánh mắt cô nhìn Giang Thừa và Hà Nhã càng thêm nghi ngờ.

Dương Tam không biết bọn họ, cũng không có ân oán gì với hai người, không thể vô duyên vô cớ mà nói vậy được

Trên mặt Giang Thừa có chút xấu hổ, lập tức nói: "Đừng mang chuyện như vậy ra đùa, Uyển Uyển mà hiểu lầm sẽ không hay đâu".

Hà Nhã cũng gật đầu, nói một cách đường đường chính chính: 'Tất cả mọi người đều biết Giang Thừa là chồng chưa cưới của Uyển Uyển, sao tôi lại là bạn gái anh ấy được? Uyển Uyển là bạn tốt nhất của tôi, tôi rất quý trọng tình bạn đó".

Sắc mặt cha Lạc tối lại, vừa rồi trên mặt Giang Thừa có ngại ngùng không thể qua mắt ông được.

Những người khác thấy hai người họ thề thốt cũng không tránh được do dự.

Dương Tam nhấp một ngụm trà, nói với Giang Thừa: "Năm anh hai tuổi gặp tai ương, mười ba tuổi gặp họa liên quan đến phụ nữ, mười sáu tuổi suýt chết đuối, ba tháng trước còn bắt cá ba tay, hôm trước có lẽ là mất một chút tiền tài".

Mặt Giang Thừa biến sắc, tuy chuyện lúc hai tuổi anh ta không nhớ rõ nhưng những cái khác đều nói đúng cả.

Lạc Kỳ nhảy dựng lên, nghiến răng nói: "Hôm trước anh ta đi cược đá với tôi đã thua mấy trăm vạn. Việc này chỉ có hai người chúng tôi biết".

Sắc mặt cha Lạc đen lại, nói với Giang Thừa: "Cậu chắc không biết, khi cậu hai tuổi bị bảo mẫu và người ngoài liên thủ bắt cóc, suýt nữa bị giết".

Dương Tam vẫn bình tĩnh đánh chén, nhìn Hà Nhã sắc mặt trắng nhợt, cười dịu dàng nói: "Có cần tôi xem giúp cho cô luôn không? Từ chuyện lúc bé không nhớ rõ tôi cũng có thể bói ra được, chuẩn đến hơn 99% luôn, không dối trên gạt dưới".

Doãn Văn Giác hỏi: "Sao không phải là 100%?"

Dương Tam bảo: "Ờ, thì cũng phải khiêm tốn tí chứ". Thế cho nên 99% là tốt rồi. Nếu xem chuyện tương lai còn có thể sai, chứ là chuyện trong quá khứ nếu không có trở ngại lớn thì không có gì khó đối với cô.

Môi Hà Nhã run lên, mất đi vẻ dịu dàng và bình tĩnh hàng ngày, theo bản năng nhìn về phía Giang Thừa.

Giang Thừa vội vàng nói: “Trước kia đúng là anh có qua lại với Hà Nhã một thời gian, nhưng sau khi đính hôn với em thì bọn anh không liên lạc với nhau nữa". Đối với gia đình như anh ta, lăng nhăng cũng không được coi là tội lỗi gì đặc biệt nghiêm trọng hết. Trong lòng anh ta biết rất rõ rằng người tình bên ngoài không thể bằng được vợ chưa cưới. Đôi lúc anh ta không chịu nổi tính tình của Lạc Uyển, mỗi lúc bọn họ cãi nhau, Hà Nhã sẽ dịu dàng an ủi, lâu dần cũng đi lại với nhau. Nhưng anh ta cũng chỉ vụng trộm, chưa bao giờ có suy nghĩ chia tay với Lạc Uyển.

Lạc Uyển lựa chọn Giang Thừa một mặt là do môn đăng hộ đối, mặt khác là cũng chân thành với anh ta. Tính tình của cô yêu ghét rõ ràng, nghiến răng nhìn hai người này - hai đứa này cứ xoay cô đùa giỡn vòng quanh như vậy. Mỗi lần cô với Giang Thừa cãi nhau cô đều kêu ca với Hà Nhã, khéo mà cô ta vẫn âm thần cười nhạo cô cũng nên.

Cô đứng lên tát Giang Thừa một phát, "Tôi căm ghét các người, không muốn gặp lại các người nữa".

Sau đó chạy luôn về phòng. Trong lòng cô uất ức đến cực độ nhưng không muốn biểu hiện sự yếu ớt trước mặt hai người này, cố nén nước mắt.

Lạc Kỳ tức giận trợn mắt nhìn hai người, "Các người thôi đi, nhà chúng tôi không chào đón các người".

Nhà bọn họ không cần dựa vào đám cưới để phát triển quyền lực cho nên trong hôn nhân quan trọng là tâm đầu ý hợp. Xảy ra chuyện như thế thì cái hôn ước này e rằng phải chấm dứt. Em gái của anh, anh hiểu, tính tình kiêu ngạo, kiểu gì cũng không có khả năng làm lành được.

Giàng Thừa mặt mày khổ sở, biện hộ cho bản thân: "Sau đó em thật sự không còn quan hệ gì với Hà Nhã mà".

Đáng tiếc cha con nhà họ Lạc không tin vào lời của anh ta, chỉ cười lạnh.

Cha Lạc từ trước đến nay luôn nhã nhặn yêu thương anh ta cũng lạnh lùng, "Nếu không cút ra thì ta sẽ mời mấy người ra ngoài". Trong lời nói không có một chút nào cứu vãn.

Giang Thừa chỉ có thể ra khỏi nhà họ Lạc, Hà Nhã cũng đi theo đằng sau anh ta.

Khi ra khỏi nhà họ LẠc, nước mắt Hà Nhã rơi xuống, nói: "Em không có ý muốn hai người chia tay đâu, em vốn chỉ nghĩ giữ nguyên tình trạng như bây giờ thôi".

Giang Thừa vốn hơi tức giận với Hà Nhã, thấy cô ta khóc lóc cũng không tiện trách móc, mà anh ta cũng không ngốc đến mức ở trước cửa nhà họ Lạc mà thương hoa tiếc ngọc, việc quan trọng bây giờ là cứu vãn lại tình cảm của Uyển Uyển.

Uyển Uyển mạnh miệng nhưng mềm lòng, anh ta chỉ cần chút thành ý là được.

Anh ta xoay người tới bãi đỗ xe, chuẩn bị về bàn bạc đối sách với gia đình.

Hà Nhã thấy anh ta đi khỏi, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề: Nhà họ Lạc là một khu biệt thự trên đỉnh núi, nếu không có ai đón thì đi đến bến xe gần nhất cũng phải mất ít nhất một tiếng. Mà có thể thấy người nhà họ Lạc sẽ không tiễn cô ta như trước.

Cô ta không khỏi nhìn xuống đôi giày cao gót đang đi - thấy chân đau điếng.

...

Có lẽ là do quá buồn nên lúc ăn cơm Lạc Uyển không ra. Mẹ Lạc cũng chỉ bảo người làm món con gái thích ăn rồi để cho cô thời gian.

Đúng như Doãn Văn Giác nói, tay nghề của đầu bếp nhà họ Lạc đúng là rất tốt, hơn nữa trên bàn toàn món Dương Tam thích nên cô ăn rất vui vẻ.

Ăn uống no say cô hẹn với cha Lạc ngày mai cùng đi xem miếng đất mà ông đấu giá được, buổi tối cô ở luôn tại nhà họ Lạc.

Thật ra cô cũng không cần ngủ, chỉ đơn giản là ngồi điều hòa hơi thở trên giường.

Tiếng gõ cửa vang lên, Dương Tam mở mắt ra, cánh cửa tự mở ra - Lạc Uyển ở cửa giật mình, sau đó lại cảm thấy thật thần kì.

Cô bước vào và đóng cửa lại.

"Tôi có thể nói chuyện với cô một chút được không?" Lạc Uyển nói. Bạn thân thực sự cô không có nhiều lắm, đa số là bạn ăn chơi, bây giờ xảy ra chuyện không có lấy một người nào để cùng xả.

Dương Tam nghĩ một chút, đây có lẽ chính là bác sĩ tâm lý mà sách nói đến, nếu vậy thì phải thu tiền rồi.

Cô nói một cách nghiêm túc: "Một phút một trăm tệ!"

Lạc Uyển giật giật khóe miệng, "Cô đang cướp tiền đấy!"

"Cũng bình thường thôi".

Lạc Uyển rời đi luôn, Dương Tam tưởng cô ấy đã từ bỏ, định tiếp tục nhắm mắt. Kết quả là một lát sau Lạc Uyển đã cầm theo tiền quay lại.

"Nào, nói chuyện với tôi một tiếng rưỡi nào!" Lạc Uyển chẳng có gì ngoài tiền hết.

Dương Tam cầm lấy tiền, ước lượng độ dày áng chừng một vạn tệ rồi nói: "Nói đi".

"Thật ra tôi nghi ngờ người chơi ngải tôi chính là Hà Nhã. Vì ngay từ đầu chính là cô ta đề nghị đi tỉnh Y".

"Lúc đó hai đứa gọi ếch ăn thì cô ta nói khó chịu nên không ăn. Sau khi về trên mặt tôi xảy ra vấn đề thì cô ta cũng ám chỉ là vì ăn nồi lẩu ếch đó, dẫn chúng tôi đi sai hướng".

"Có lẽ cô ta nghĩ nếu mặt tôi không khỏi được có lẽ Giang Thừa sẽ từ bỏ hôn ước với tôi".

Lạc Uyển cũng không phài người ngốc, bần thần trong phòng mấy tiếng đồng hồ đã sắp xếp lại mọi chuyện trong thời gian này, cuối cùng đưa ra câu trả lời đầy đau khổ này. Còn về việc có phải sự thật hay không thì người nhà sẽ vì cô mà điều tra cho ra nhẽ.

Việc đã làm dù che giấu như nào cũng để lại dấu vết.

Dương Tam không biết an ủi người khác, nói một câu khô khan, "Hãy nén đau thương?"

Lạc Uyển bỗng cảm thấy cô tiêu tiền tìm người này kể khổ không phải hành động sáng suốt. Cô hỏi ngược lại: "Nếu cô gặp phải chuyện như này thì cô sẽ làm thế nào?"

Dương Tam nói chắc chắn: "Tôi sẽ không gặp phải".

"Biết đâu gặp phải thì sao?"

Dương tam nói: "Thế thì ăn thịt anh ta!" Hừ, người dám lừa cô đều đã vào bụng hết rồi.

Lạc Uyển còn tưởng là cô nói đùa "Cũng phải, cô có thể bói mà, nếu người kia mà ở bên ngoài... cô có thể tính ra được ngay". Nói như vậy xong cô cũng bỗng thấy hâm mộ năng lực này.

Dương Tam nghe thấy cô ấy nói vậy, trong đầu nghĩ ra một ý: Ô kìa, thật ra nếu muốn giải quyết Từ Xuân Thâm kia có thể sử dụng cách này. Đầu tiên là quen với anh ta, sau đó chờ cho anh ta phản bội cô, cô có thể đường đường chính chính chén anh ta luôn. Nếu là vậy thì dù có là đạo trời cũng không soi được lỗi gì hết!

Có điều biện pháp này cũng tiềm ẩn nhiều nguy hiểm.

Đầu tiên chưa chắc Từ Xuân Thâm đã đồng ý yêu đương với cô, chẳng lẽ cô lại phải đi dụ dỗ anh ta à?

Mà hơn nữa Từ Xuân Thâm này là người đàn ông tốt hiếm có khó tìm, nếu mà yêu đương thì sẽ chung tình không lừa dối đâu chứ? Mà cô cũng không thể nào tìm yêu tinh quyến rũ anh ta chứ? Cô cũng không có quan hệ tốt lắm với bọn hồ ly đấy.

Hơn nữa rau mà Từ Xuân Thâm trồng thực sự rất ngon đấy!

Dương Tam nâng lên hạ xuống, cuối cùng tiếc nuối bỏ qua ý tưởng này - cô thật sự là một người tốt bụng mà.

Mặc dù Lạc Uyển mua một tiếng nhưng cuối cùng tán gẫu nửa tiếng đã xong, Mà cô ấy còn không lấy lại tiền thừa nữa.

Dương Tam rất thích những cô bé hào phóng, trong lòng thầm khen ngợi cô.

Ngày hôm sau cô đi khảo sát địa bàn cùng cha Lạc, nhân tiện lấy tư cách là chuyên gia xây dựng nhà đất mà đưa ra nhiều lời khuyên hữu ích và một số điều kiêng kị có liên quan.

Hai khoản thù lao cộng lại vừa tròn một trăm vạn, Dương Tam cảm thấy mình đang tiến dần đến mục tiêu đặt ra.

...

Dương Tam im lặng nhìn tờ giấy đăng ký.

HỌ tên ghi trên giấy: Dương Tiểu Hắc, sáu tuổi.

Vì Tiểu Hắc không có họ nên lấy luôn họ của cô. Nó đang chuẩn bị báo danh tham gia cuộc thi rubik toàn thành phố.

Dương Tam nói: "Đổi từ sáu tuổi thành hai mươi tuổi đi, mày cao to như này nói sáu tuổi ai mà tin cho được".

Tiểu Hắc cầm bút gạch xóa số sáu viết vào số hai mươi. Sau đó chỉ vào một tờ rơi khác. Trên đó ghi nằm trong top 3 là có thể đại diện cho thành phố tham gia cuộc thi toàn quốc. Giải ba là được 10.000 tệ, giải Nhất còn được 100.000 tệ.

Dương Tam tính toán một chút rồi gật đầu, "Cố mà thi lấy cái giải Nhất. Mày cũng nên tự mình kiếm tiền ăn uống đi".

Sức ăn của Tiểu Hắc không phải là ít bình thường đâu, nếu không phải ông đạo diễn giữ lời trả tiền ăn cho nó, mà Doãn Văn Giác cũng thường cho nó đồ ăn, nếu không tiền nuôi nó sẽ khiến Dương Tam cực kỳ đau lòng.

Tiểu Hắc gãi gãi đầu, nhìn có vẻ rất trung hậu. Tuy nhiên sau khi tận mắt chứng kiến nó dùng chú gọi mưa để đùa cợt một tên ngược đãi mèo thì Dương Tam biết cái gọi là trung hậu đó đều là giả dối hết.

Con gấu mà trung hậu thật ấy đã không bám theo cô rời khỏi hòn đảo kia.

Tiểu Kim hỏi: "Đại nhân, có điều nếu Tiểu Hắc tham gia thi đấu giữa thanh thiên bạch nhật thì liệu có bị đuổi ra không?"

Dương Tam chỉ vào tờ rơi tuyên truyền, nói một cách chính trực: "Nó thì có chỗ nào là không đúng yêu cầu hả? Trên đấy có quy định là gấu không được tham gia không hả?

"Nếu bọn họ mà không cho Tiểu Hắc tham gia thì tao sẽ đi tìm HIệp hội bảo vệ động vật, thề sống chết bảo vệ gấu quyền cho Tiểu Hắc".

Tiểu Kim thấy đại nhân nhà nó có thể kiên quyết như thế chắc chắn là nhắm vào tiền thưởng. Chỉ cần giải Nhất thành phố đã được 100.000 tệ, nếu là thi toàn quốc khéo còn được gấp đôi.

Có điều sự thật thì chỉ có thể nghĩ trong lòng mà không thể nói ra được.

Tiểu Kim nhìn đại nhân nhà nó vẻ mặt dịu dàng vỗ vai Tiểu Hắc, "Tiểu Hắc này, nếu ngay cả cái giải Ba mà mày cũng không lấy được thì canh mà Mạnh bà gửi đến đều cho mày hết".

Tiểu Hắc cảm thấy mối nguy hiểm lớn nhất trong đời gấu kể từ khi sinh ra đến giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang