Sau khi cậu chết, quan hệ của cậu và Lâm Phong Trí mới được tiết lộ.
Tới nhà làm khách phải đem quà, nhà họ Lâm quyền quý nhưng Yến Hạc Thanh không chọn quà đắt tiền mà chỉ mua một giỏ dâu và một bó hoa cẩm chướng.
Tài xế nhà họ Lâm tới đón cậu, trên đường đi ông âm thầm quan sát Yến Hạc Thanh qua kính chiếu hậu.
Người này...... nhìn khá giống tiểu thiếu gia.
Yến Hạc Thanh nhìn ra cửa sổ, bỗng nhiên quay đầu nhìn vào kính chiếu hậu, "Chú cũng thấy giống lắm đúng không?"
Tài xế bị bắt quả tang thì hết sức quẫn bách. "Xin lỗi, tôi......"
Xấu hổ không cách nào giải thích được.
Yến Hạc Thanh khách sáo nói, "Không sao đâu."
Lúc này tài xế lại cảm thấy không giống.
Mắt và mũi giống tiểu thiếu gia nhưng hình dung thế nào nhỉ, rất dễ phân biệt được họ là hai người khác nhau.
Tài xế thu mắt lại rồi tập trung lái xe.
Xuyên qua nửa thành phố, từ phố cổ, trung tâm phồn hoa đến khu nhà giàu bậc nhất với tỷ lệ cây xanh cực cao.
Có siêu thị riêng biệt, sân golf, còn có một hồ nước hiếm thấy ven đường vành đai.
Mùa đông trong hồ đầy lá sen khô héo, tuyết mịn rơi xuống, đèn hai bên đường vụt sáng lên.
Tài xế dừng lại trước một tòa biệt thự, bảo vệ mở cổng sắt, tài xế chậm rãi lái vào, mấy phút sau mới đến cửa.
Cửa mở ra.
Mẹ Lâm, Lâm Phong Dật và Lâm Phong Trí chờ sẵn ở cổng.
Tài xế dừng lại hẳn, đang định đi qua mở cửa thì Yến Hạc Thanh đã tự mở cửa xuống xe.
Cậu không kiêu ngạo không tự ti, trước tiên đưa hoa cẩm chướng cho mẹ Lâm, "Chào dì, cháu là Yến Hạc Thanh ạ."
Mắt mẹ Lâm cong cong, vui vẻ nhận lấy, "Cảm ơn cháu, dì thích hoa cẩm chướng nhất đấy."
Sau đó bà ngạc nhiên nhìn giỏ dâu, "Còn đem cả dâu nữa à! Trí Trí thích dâu lắm."
Gặp lại Yến Hạc Thanh, Lâm Phong Trí hơi ngượng ngùng, y mất tự nhiên cắn môi, níu lấy tay Lâm Phong Dật.
Lâm Phong Dật lập tức nắm chặt tay Lâm Phong Trí rồi nhìn Yến Hạc Thanh với vẻ đề phòng.
Hắn thấy Yến Hạc Thanh và Lâm Phong Trí chẳng giống nhau chút nào cả.
Chỉ riêng đôi tay kia......
Ánh mắt Lâm Phong Dật đầy vẻ khinh miệt.
Ngón tay dài mảnh trắng nõn nhưng nhìn bằng mắt thường có thể thấy rõ vẻ gầy guộc thô ráp, quả thực khác xa Lâm Phong Trí một trời một vực.
Ngón tay Lâm Phong Trí không dài bằng nhưng có thịt hơn, xúc cảm mềm mịn.
Cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại, ngực Lâm Phong Dật hơi nóng lên, càng nắm chặt tay Lâm Phong Trí hơn.
"Vào nhà đi, bên ngoài gió mạnh lắm." Lâm Phong Dật nghiêng đầu nhìn Lâm Phong Trí, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, "Em chưa hết bệnh đâu, coi chừng bị nặng hơn đấy."
Hắn cố ý không nhìn Yến Hạc Thanh, đồng thời cho cậu một đòn phủ đầu——
Đừng tưởng có chút huyết thống với Lâm Phong Trí thì thấy người sang bắt quàng làm họ.
Tâm tình Lâm Phong Trí hết sức phức tạp, đó là anh ruột y...... nhưng y lại cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
Y há to miệng, không biết xưng hô với Yến Hạc Thanh thế nào, cắn môi mấy lần mới gọi bằng anh, "Anh vào nhà đi, sắp tới giờ cơm rồi."
Chỉ nói mấy chữ mà Lâm Phong Trí xấu hổ vô cùng, y kéo Lâm Phong Dật đi thật nhanh.
Sợ Yến Hạc Thanh câu nệ, mẹ Lâm thân mật vỗ cánh tay cậu, "Đi thôi Tiểu Yến, đừng ngại."
Mắt Yến Hạc Thanh khẽ cong lên, "Dạ."
Lâm Phong Huyền không có nhà, cha Lâm nghe Yến Hạc Thanh tới thì bước ra khỏi phòng đọc sách.
Cha Lâm cũng nhiệt tình chào hỏi Yến Hạc Thanh, "Tiểu Yến, đến đây chẳng khác gì về nhà cả, cháu đừng khách sáo nhé."
Yến Hạc Thanh lễ phép gật đầu, "Dạ chú."
Mẹ Lâm ôm bó hoa cười hết sức vui vẻ, "Lão Lâm nhìn này, đây là hoa cẩm chướng Tiểu Yến tặng em đó, đẹp ghê chưa." Bà không để người hầu cầm mà tự tay cắm hoa vào bình.
Cha Lâm cười thân thiết, "Dì cháu thích hoa lắm, nhưng trồng cả đống mà chẳng cây nào sống được cả."
Giọng mẹ Lâm vọng lại từ xa, "Ai nói không sống, bụi hồng Royale tháng trước còn chưa chết đâu!"
Yến Hạc Thanh mỉm cười nhã nhặn, "Nếu dì không chê thì lát nữa để cháu xem giùm cho."
Mẹ Lâm lập tức ôm bình hoa chạy tới, "Cháu biết trồng hoa à?"
"Biết chút chút ạ." Yến Hạc Thanh đáp, "Cháu từng làm thêm ở vườn hoa một thời gian nên học lỏm được chút xíu, cũng không rành lắm đâu ạ."
Mẹ Lâm hớn hở nói, "Được được, mấy đứa con dì đều không thích hoa cỏ nên chẳng ai giúp dì cả, sau này Tiểu Yến nhớ tới thường xuyên nhé, vườn nhà rộng lắm, muốn trồng gì cũng được hết."
Thấy mẹ Lâm thích Yến Hạc Thanh như thế, con ngươi Lâm Phong Trí hơi co lại, âm thầm siết chặt tay.
Lâm Phong Dật lập tức trút giận thay Lâm Phong Trí, "Mẹ là bà chủ Lâm gia, đừng làm mấy việc mệt nhọc bẩn thỉu kia nữa, đó là việc của đầy tớ mà."
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ "đầy tớ".
Mẹ Lâm nguýt hắn một cái. "Con thì biết gì, ai làm không quan trọng, quan trọng là ai muốn làm kìa. Mẹ chỉ có mỗi sở thích này thôi."
Nói xong mẹ Lâm lại hiền hòa nhìn sang Yến Hạc Thanh, "Đói chưa cháu? Chỉ còn một nồi canh đang hầm thôi, hầm xong là ăn cơm được rồi, để dì xuống bếp giục."
Yến Hạc Thanh cười, "Dì cứ từ từ đi ạ, cháu chưa đói đâu."
Mẹ Lâm đi vào bếp, Yến Hạc Thanh khiêm tốn nói với cha Lâm: "Chú, cháu tới vội quá nên không kịp mua quà cho chú, cháu đánh cờ với chú được không ạ?"
Cha Lâm vốn định nói không cần đem quà, nghe Yến Hạc Thanh ngỏ ý đánh cờ với mình thì hào hứng nói, "Vậy chơi một ván trước bữa cơm nhé?"
Yến Hạc Thanh kéo tay áo lên, "Chú muốn mấy ván cũng được ạ."
Nhắc tới cờ vây, hai người trò chuyện vui vẻ, đi đến bàn cờ ngồi xuống.
Yến Hạc Thanh cầm cờ trắng, cha Lâm cầm cờ đen, chơi một hồi, cha Lâm khen không ngớt miệng. "Tiểu Yến đi bước này hay thật đấy!"
"Cháu học cờ vây ở đâu thế?"
Yến Hạc Thanh gật đầu, "Cháu chưa học bao giờ ạ."
Cha Lâm thảng thốt, "Chưa học bao giờ?"
Yến Hạc Thanh cong môi, "Hồi nhỏ cháu không biết đi đâu nên ngày nào cũng ra đầu ngõ xem hàng xóm đánh cờ, nhìn mãi nên biết thôi ạ."
Cha Lâm càng kinh ngạc hơn, cầm quân cờ nói với vẻ tiếc nuối, "Tiếc thật, với khả năng lĩnh ngộ của cháu nếu học hành bài bản thì tham gia thi đấu chuyên nghiệp cũng không thành vấn đề."
Cha Lâm thua nên rủ Yến Hạc Thanh chơi thêm ván nữa, mẹ Lâm phải tịch thu bàn cờ thì ông mới chịu thôi: "Ăn xong chúng ta chơi tiếp nhé."
Trên bàn ăn, cha Lâm bảo Yến Hạc Thanh ngồi cạnh mình rồi hào hứng nói chuyện cờ vây.
Mẹ Lâm đành phải ngắt lời ông, "Có để Tiểu Yến ăn cơm không hả?" Bà gắp đồ ăn cho Yến Hạc Thanh, "Lần đầu cháu tới nên dì không biết khẩu vị cháu thế nào, nếu không hợp thì đừng ép mình nhé, trong tủ lạnh còn sủi cảo đấy, nấu nhanh lắm, không có gì khó đâu."
Cha Lâm vui vẻ lắc đầu. "Tại anh vui quá ấy mà, Tiểu Yến ăn cơm trước đi, mấy món này do dì cháu nấu hết đấy, hợp khẩu vị thì ăn nhiều vào, đừng ngại."
Mắt Yến Hạc Thanh cong cong, "Cháu không kén ăn đâu, món gì cũng ăn được hết ạ." Cậu gắp một miếng sườn đưa lên miệng cắn rồi khen thật lòng, "Với tài nấu ăn của dì mà mở tiệm thì nhất định ngày nào cháu cũng đến."
Mẹ Lâm hết sức vui mừng, "Thích thì ăn nhiều một chút, trong bếp còn đấy."
Thấy ba người hoà thuận vui vẻ, Lâm Phong Trí càng thêm buồn bực, cứ cảm thấy họ giống người một nhà hơn.
Y cúi đầu chọc chọc bát cơm.
Lâm Phong Dật luôn để ý Lâm Phong Trí nên lập tức lên tiếng, "Cậu và Trí Trí là anh em sinh đôi, năm nay cũng mười tám rồi nhỉ, đang đi học hay đi làm thế?"
Yến Hạc Thanh đặt đũa xuống rồi khẽ mỉm cười, "Đi học ạ."
"Trường nào, ngành gì?" Lâm Phong Dật gắp cho Lâm Phong Trí một cái đùi gà rán, "Trí Trí học ở đại học T, chắc không phải cậu cũng học trường đó đấy chứ?"
Hắn cố ý làm Yến Hạc Thanh bẽ mặt, biết trồng hoa, biết chơi cờ vây thì ngon lắm sao?
Lâm Phong Trí đậu vào trường danh giá đứng hạng 6 cả nước cơ đấy.
"Không ạ." Yến Hạc Thanh nói, "Em học ở đại học Bắc Kinh."
Bầu không khí lập tức lặng ngắt.
Đại học Bắc Kinh là trường danh tiếng nhất cả nước và đứng thứ 22 toàn thế giới.
Lâm Phong Trí suýt làm rơi đũa.
Lâm Phong Dật cũng sững sờ, Yến Hạc Thanh thế mà là sinh viên đại học Bắc Kinh!
Mẹ Lâm cười hỏi: "Ngành nào vậy cháu?"
"Giờ là công nghệ phần mềm ạ." Yến Hạc Thanh đáp, "Nhưng học kỳ sau cháu sẽ chuyển sang ngành sinh học."
Sinh học là ngành hot của đại học Bắc Kinh, cha Lâm trầm trồ, "Tiểu Yến, tương lai của cháu có triển vọng lắm đấy!"
"Con không ăn nữa đâu." Lâm Phong Trí đột ngột đứng phắt dậy, chân ghế ma sát với sàn nhà phát ra âm thanh chói tai, "Mọi người cứ ăn đi."
Sau đó chạy vụt lên lầu.
Lâm Phong Dật vứt đũa đuổi theo, "Trí Trí!"
Mẹ Lâm muốn đi xem nhưng lại thấy không ổn, do dự hồi lâu rồi xin lỗi Yến Hạc Thanh, "Tiểu Yến cháu đừng để bụng nhé, sau khi Trí Trí về đây thì ngã bệnh nặng, tỉnh lại lập tức quên mất cháu, tạm thời nó vẫn chưa chấp nhận được chuyện này, chờ một thời gian nữa sẽ ổn thôi."
Yến Hạc Thanh gác đũa, "Cháu hiểu mà, Phong Trí mất trí nhớ nên xa lạ với cháu cũng là điều bình thường, lỗi tại cháu không rõ tình hình mà đường đột tới tìm em ấy, chú dì không trách cháu thì cháu đã biết ơn lắm rồi."
Cậu lễ phép đứng dậy, "Bữa cơm hôm nay ăn đến đây thôi, cháu xin phép về trước, cảm phiền chú dì chăm sóc cho Phong Trí ạ."
Cậu cúi chào.
Mẹ Lâm bị sự hiểu chuyện của Yến Hạc Thanh làm cho kinh ngạc, một đứa nhỏ mười tám tuổi vừa trưởng thành, phải trải qua bao nhiêu chuyện mới thấu tình đạt lý vậy chứ?
Bà kéo ghế ra, đi qua vỗ vỗ cánh tay Yến Hạc Thanh, "Trí Trí là đứa bé ngoan, nó sẽ sớm thông suốt thôi. Vốn dĩ phòng đã dọn dẹp xong nhưng với tình hình này cũng không tiện giữ cháu lại."
Bà sốt sắng mời mọc, "Thôi để lần sau đi, lần sau cháu đến trồng hoa với dì, ít nhất phải ở nửa tháng nhé!"
Cha Lâm nói thêm, "Còn phải đánh cờ với chú nữa."
Yến Hạc Thanh khẽ mỉm cười, "Dạ."
Mẹ Lâm nhất quyết bảo tài xế đưa Yến Hạc Thanh về nhà, cậu cũng không từ chối mà bình thản bước lên xe.
......
Trên lầu hai, Lâm Phong Trí nấp sau màn cửa, phòng không bật đèn, y dõi mắt nhìn theo đèn xe khuất xa, đến khi không thấy gì nữa mới chậm chạp buông rèm cửa sổ xuống rồi ngồi bệt dưới đất.
Y biết lúc nãy mình rất quá đáng nhưng y không kiềm chế nổi.
Thấy ba mẹ thích Yến Hạc Thanh như vậy, y chợt nghĩ nếu ngày xưa nhà họ Lâm nhận nuôi Yến Hạc Thanh thì cũng sẽ thương yêu chiều chuộng Yến Hạc Thanh như với y.
Y chẳng có gì đặc biệt, giờ không có huyết thống ràng buộc lại càng không phải người không thể thay thế.
Lâm Phong Trí tủi thân ôm đầu gối, không buồn đoái hoài đến Lâm Phong Dật đang lo lắng gõ cửa.
Một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện, có lẽ cha Lâm và mẹ Lâm đang nói chuyện với Lâm Phong Dật.
Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa yên tĩnh lại.
Ánh mắt Lâm Phong Trí ảm đạm, bỗng dưng y rất nhớ Lục Lẫm, nỗi ấm ức khó tả lại dâng lên, đồng thời còn mãnh liệt hơn cả lúc nãy, mắt mũi đỏ hoe.
Y loạng choạng đứng dậy đi tới cạnh giường mò lấy điện thoại, mở khóa màn hình soạn một tin nhắn.
[ Em nhớ chú lắm!]
Ting.
Điện thoại báo có tin nhắn.
Lục Lẫm đang xem báo cáo, đưa tay cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, thấy số lạ thì không đọc mà xóa ngay.
Để điện thoại xuống, tiếp tục làm việc.