Lục Mục Trì vô thức đuổi theo, lên đến nửa cầu thang lại nhớ đến cháo mình nấu nên bực bội xuống lầu, chạy vào bếp múc cháo.
Trong phòng vẫn có hai người hầu canh chừng Từ Kiều Âm.
Từ Kiều Âm vô cùng căng thẳng, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, bà không biết Yến Hạc Thanh sẽ làm cách nào đưa mình tới sân bay.
Lục Mục Trì không chỉ cử người canh chừng bà mà còn lắp camera nữa.
Bà toát mồ hôi nhiều đến nỗi người hầu cũng phát hiện, vội vã vào phòng vệ sinh lấy khăn ấm lau mồ hôi trên mặt bà, "Phu nhân có cần gọi bác sĩ không ạ?"
Tim Từ Kiều Âm càng đập dữ dội hơn, mím chặt môi không nói lời nào.
Hai người hầu băn khoăn nhìn nhau.
Đúng lúc này tiếng đập cửa vang lên, theo sau là giọng nói trong trẻo của thiếu niên, "Cô Từ."
Rất thần kỳ, nhịp tim Từ Kiều Âm dần ổn định lại, thiếu niên này chỉ mới 18 tuổi nhưng luôn đem lại sức mạnh cho bà, bà tin cậu nhất định sẽ đưa được mình đến sân bay.
Bắt gặp ánh mắt dò xét của người hầu, Từ Kiều Âm siết chặt tay, cố gắng không để lộ vẻ khác thường rồi nói vọng ra cửa: "Vào đi."
Cửa nhẹ nhàng bật mở, Yến Hạc Thanh đi vào.
Từ Kiều Âm thấy cậu thì càng yên tâm hơn, rốt cuộc cũng lộ ra nét mặt tươi cười, "Tiểu Yến cháu ăn gì chưa?"
Đến sớm vậy chắc là không có thời gian ăn điểm tâm.
Yến Hạc Thanh đi tới cạnh giường, mỉm cười gật đầu, "Rồi ạ." Cậu đưa tranh cho Từ Kiều Âm, "Là bức này đây ạ."
Nhìn thấy bức tranh, ánh mắt Từ Kiều Âm như trời hạn gặp mưa, lóe lên ánh sáng mơ hồ, cầm tranh ngắm thật kỹ.
Là một tờ giấy A4 không thể gọi là tranh, gồm nhiều nét vẽ khác nhau, nét bút non nớt của các họa sĩ nhí nối tiếp nhau, vẽ ra cô Từ trong tâm trí mình.
Mắt to, mũi cao, nụ cười ấm áp, đứng trong ánh nắng rực rỡ, tay cầm một cây cọ vẽ.
Lũ trẻ ở viện mồ côi đặt tên cho cọ vẽ là bút kỳ tích, có thể vẽ ra hy vọng.
Mắt Từ Kiều Âm đỏ hoe, ôm bức tranh như đang ôm hy vọng của mình.
Yến Hạc Thanh không lên tiếng quấy rầy bà, mơ hồ nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cậu quay người đi ra.
Lục Mục Trì bưng cháo chạy lên lâu, cố ý rắc thêm một lớp hạt và trái cây khô, vừa tới lầu hai đã thấy Yến Hạc Thanh, hắn không giấu được mừng rỡ, "Đang chờ anh à?"
Yến Hạc Thanh lạnh nhạt nói, "Giờ cô Từ ăn không vào đâu."
"Của em mà." Đương nhiên Lục Mục Trì biết rõ, sáng nay hắn tự mình đưa điểm tâm cho Từ Kiều Âm, lần này bà không từ chối mà ăn hết.
Lục Mục Trì hết sức hài lòng, mọi chuyện đang phát triển theo hướng mà hắn định sẵn.
Hắn sắp đàm phán thành công với một đối tác lớn, sau khi ký hợp đồng công ty hắn sẽ càng lớn mạnh hơn, mặc dù còn lâu mới bằng Lục thị nhưng đây cũng là một bước tiến dài, tháng sau hắn sẽ tân trang lại biệt thự này, trong tương lai hắn sẽ thường xuyên ở đây với Yến Hạc Thanh và Từ Kiều Âm.
Hắn đứng cách Yến Hạc Thanh mấy bước, mắt Lục Mục Trì dán chặt vào cậu, hắn phát hiện dạo này cậu ngày càng quyến rũ hơn, là đàn ông nên hắn biết rất rõ sức hút của Yến Hạc Thanh.
Hắn không kìm được nỗi khát khao giấu Yến Hạc Thanh đi.
Giấu ở biệt thự này, trong căn phòng mà chỉ có hắn mới được ra vào, ai cũng đừng hòng nhìn thấy người của hắn.
Lục Mục Trì tiến lên, giọng nói khàn khàn, "Anh nấu cháo cho em từ sớm đấy."
"Tôi không thích cháo." Yến Hạc Thanh từ chối thẳng.
Lục Mục Trì biết Yến Hạc Thanh đang giận, đêm nay hắn sẽ giải thích rõ ràng với cậu về chuyện Lâm Phong Trí, hắn cười hỏi: "Em thích gì, giờ anh sẽ học nấu cho em ngay."
Hắn chỉ đùa thôi, nấu cháo hắn còn thấy phiền phức nữa là.
Nào ngờ Yến Hạc Thanh nói, "Bánh tai heo."
Nhớ đến bánh tai heo, trong lòng Lục Mục Trì khẽ động, "Hương vị lần trước em vừa ý không?"
Yến Hạc Thanh cười khẽ, "Ngon lắm."
Lần thứ hai Lục Mục Trì thấy cậu cười, lập tức bị nụ cười này làm tim đập rộn ràng, bánh tai heo là hắn nhờ đầu bếp ở khách sạn năm sao làm, từ biệt thự cả đi lẫn về phải mất sáu tiếng.
Nhưng Yến Hạc Thanh đã cười với hắn.
Lục Mục Trì quay người xuống lầu, "Chờ anh nhé."
Ánh mắt Yến Hạc Thanh hờ hững, bỗng nhiên gọi hắn lại, "Lục Mục Trì."
Chỉ gọi tên thôi cũng làm tim Lục Mục Trì đập dữ dội, hắn nuốt nước bọt, "Hả?"
"Tôi muốn dẫn cô Từ ra sân hóng gió." Lục Mục Trì còn điên hơn cả nguyên tác, biệt thự gắn camera chi chít, giám sát mọi ngóc ngách, Yến Hạc Thanh đã nghĩ ra đủ cách nhưng không có cách nào đưa Từ Kiều Âm đi trong âm thầm.
Chỉ có trong sân gắn hai camera, chỗ đậu xe là góc chết.
Lục Mục Trì lưỡng lự, hắn bị ám ảnh tâm lý, lần đầu Từ Kiều Âm biến mất cũng nói với hắn là đi mua đồ, một đi không trở lại. Giờ Từ Kiều Âm tỏ thái độ mềm mỏng, hắn vẫn sợ bà không nói tiếng nào mà bỏ đi.
Nhưng nghĩ lại hắn cảm thấy mình chỉ lo hão.
Biệt thự toàn người của hắn, gắn đầy camera, lại ở lưng chừng núi, bốn phía hoang vu, Từ Kiều Âm muốn chạy cũng không được.
Huống chi giờ Yến Hạc Thanh là người trong lòng hắn, yêu cầu của cậu chẳng có lý nào hắn không đáp ứng cả.
Trong giọng hắn lộ ra vẻ cưng chiều: "Tùy em thôi."
*
Mấy tiếng sau, Lục Mục Trì sẽ phát điên vì quyết định của mình, nhưng lúc này hắn vẫn chưa hay biết gì, ngay cả tài xế cũng không mang theo mà tự lái xe, muốn đích thân mua bánh tai heo về cho Yến Hạc Thanh.
Từ Kiều Âm rửa mặt, bị nhốt hai tháng làm đôi chân như không thuộc về bà nữa, xuống lầu phải nhờ Yến Hạc Thanh dìu.
Đến khi ra khỏi biệt thự, nhìn thấy núi non xanh biếc, rốt cuộc bà mới có cảm giác sống lại.
Chưa khi nào rõ rệt như bây giờ, bà khát khao tự do, khát khao bay về phía bầu trời.
Bà nhắm mắt lại, ra sức hít thở không khí đã lâu mới có lại.
Hai người hầu bám theo không xa không gần, Yến Hạc Thanh dẫn Từ Kiều Âm chậm rãi tản bộ, bỗng nhiên cậu quay đầu hỏi họ, "Có áo choàng không?"
Một người gật đầu, "Có ạ, để tôi đi lấy."
Yến Hạc Thanh căn dặn, "Lấy áo dày một chút."
Đợi người kia đi xong, cậu hỏi người còn lại, "Có trà không?"
Thái độ của Lục Mục Trì đối với Yến Hạc Thanh tất cả mọi người đều thấy rõ, người hầu đáp ngay, "Có, trà xanh, hồng trà, trà đen, trà trắng, trà trái cây đều có, ngài muốn uống gì ạ?"
Yến Hạc Thanh hỏi ý Từ Kiều Âm rồi quay đầu mỉm cười, "Cô Từ không uống, cho tôi hồng trà đi."
Người hầu chạy vào nhà pha trà.
Chẳng ai ngờ Yến Hạc Thanh sẽ giúp Từ Kiều Âm bỏ trốn.
Hai người hầu quay lại không thấy Yến Hạc Thanh đâu, đang ngơ ngác thì Yến Hạc Thanh ra khỏi biệt thự, chỉ có một mình cậu.
"Cô Từ buồn ngủ nên tôi đưa bà về phòng nghỉ ngơi rồi, các chị đừng vào quấy rầy bà. Tôi đi siêu thị đã, khi nào về sẽ cho bà uống thuốc."
Cảm xúc Từ Kiều Âm bất ổn nên bác sĩ kê đơn thuốc an thần, người hầu không nghi ngờ gì mà rối rít vâng dạ.
Yến Hạc Thanh lại hỏi: "Đường nào tới siêu thị gần nhất vậy?"
Người hầu chỉ đường cho cậu.
Yến Hạc Thanh cảm ơn rồi quang minh chính đại lái xe đi khỏi biệt thự.
Từ Kiều Âm nấp ở ghế sau, biết xe đã ra khỏi biệt thự nhưng vẫn không dám lên tiếng, đến khi Yến Hạc Thanh bảo bà ngồi dậy, bà nằm một hồi mới nín thở ngồi dậy, ngồi xổm rụt rè nhìn ra cửa sổ.
Cảnh núi dần lùi xa.
Trên đường núi chỉ có mỗi xe của Yến Hạc Thanh.
Từ Kiều Âm khóc, ngón tay run run, che mặt âm thầm rơi lệ.
Yến Hạc Thanh yên lặng lái xe để mặc bà trút hết cảm xúc, thời gian này cậu đã mô phỏng lộ trình từ biệt thự đến sân bay vô số lần, nhớ rõ tốc độ giới hạn của mỗi khu và thời gian nhanh nhất để đi qua mỗi con đường.
Cuối cùng đến sân bay trong thời gian ngắn nhất, một tiếng bốn mươi phút.
Thẻ căn cước đã bị Lục Mục Trì lấy đi nên Yến Hạc Thanh dẫn Từ Kiều Âm đến sân bay làm thẻ chứng minh tạm thời.
Cậu đã mua vé trạm trung chuyển cho Từ Kiều Âm, máy bay hạ cánh, Từ Kiều Âm có thể đổi sang các phương tiện giao thông khác để đến nơi mình muốn.
Lấy vé, Từ Kiều Âm có thể đem theo bức tranh lên máy bay, Yến Hạc Thanh bưng xuống một thùng giấy nhỏ từ trên xe, là mật ong hoa vải nên phải gửi cho bên vận chuyển.
Cảm xúc của Từ Kiều Âm đã ổn định lại, đến cổng kiểm tra an ninh, bà nhìn Yến Hạc Thanh một lát rồi áy náy nói: "Xin lỗi Tiểu Yến, nó làm tổn thương cháu mà cháu còn giúp cô......"
Hai người đều biết "nó" là Lục Mục Trì, Yến Hạc Thanh cười, "Cô là cô, anh ta là anh ta, cô không cần xin lỗi thay anh ta đâu ạ."
Tình mẫu tử của Từ Kiều Âm lại trỗi dậy, Yến Hạc Thanh chỉ mới 18 tuổi mà thôi, nước mắt rơi xuống, bà tiến lên ôm chầm cậu, "Nếu nó phát hiện cô biến mất thì cháu phải làm sao đây?"
"Cô đừng lo." Yến Hạc Thanh cũng nhẹ nhàng ôm Từ Kiều Âm một hồi, "Cháu có cách mà."
Trên loa đang thúc giục hành khách làm thủ tục, Yến Hạc Thanh buông bà ra rồi lấy khăn tay trong túi đưa cho Từ Kiều Âm, "Hy vọng sau này cô sẽ chỉ có nụ cười mà thôi."
Từ Kiều Âm che miệng lại, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Bà lau khô nước mắt rồi nhờ Yến Hạc Thanh một việc, "Tạm thời cô không tiện liên lạc với dì Trương, phiền cháu lần sau đến viện mồ côi nhắn với bà ấy là cô sống tốt lắm, sau này cũng sẽ rất tốt."
Yến Hạc Thanh đáp ứng.
Hai giờ rưỡi, máy bay đúng giờ cất cánh.
Yến Hạc Thanh ngửa đầu lặng lẽ nhìn lên trời, không chắc đó có phải là chuyến bay của Từ Kiều Âm hay không.
Cậu chỉ biết chắc một điều.
Lục Mục Trì không có mẹ nữa.
Trong nguyên tác, hiềm khích trước kia giữa hắn và Từ Kiều Âm tiêu tan, hắn có được tình thương ấm áp của mẹ.
Lục Mục Trì dựa vào cái gì chứ.
Đáy mắt Yến Hạc Thanh chẳng chút dao động, một lát sau quay người ra khỏi sân bay.
Lên xe khởi động, theo đường cũ trở về biệt thự Lục Mục Trì.
Kế hoạch ban đầu của cậu là tiễn Từ Kiều Âm đi xong sẽ từ sân bay về nhà, chờ Lục Mục Trì tìm tới cửa.
Nhưng lúc câu trên biển Lục Lẫm đã dạy cậu một điều.
Muốn câu được cá ngừ đại dương một trăm ký thì phải dùng cá nhỏ sống ngay tại biển chứ không phải mồi bình thường.
Cá con vẫn có thể giết được cá lớn.
Cậu đổi ý rồi.
Cậu muốn chờ Lục Mục Trì ngay tại lãnh địa của hắn.
Lúc này điện thoại hiện ra một tin nhắn Wechat.
Sau đó rung lên không ngừng.
Tần suất này không phải Lục Lẫm, hoặc là Lâm Phong Trí, hoặc là nhóm chat của lớp.
Yến Hạc Thanh không để ý mà trở lại biệt thự Lục Mục Trì, hắn vẫn chưa về.
Cậu đỗ xe rồi xách theo một cái túi không, đi lên lầu trước ánh mắt chăm chú của hai người hầu.
Đi vào gian phòng vắng lặng, đóng cửa lại, Yến Hạc Thanh mới lấy điện thoại ra xem Wechat.
Đúng như cậu đoán, là nhóm chat của lớp, Dương Nhữ Thành đăng một thông báo.
[ Tuần tới có hoạt động trên núi kéo dài một tuần đấy nhé!]
Yến Hạc Thanh chưa kịp đọc kỹ thì một lời mời kết bạn đã hiện ra.
Đến từ lớp 2 khoa Sinh.
Cố Tinh Dã.