Tắt vòi nước, cậu cúi đầu nhìn lòng bàn tay.
Sau khi thích ứng với bóng tối, có thể thấy lờ mờ lòng bàn tay ướt đẫm.
Qua mười giây, cậu nghiêm túc lau khô tay rồi đi ra ngoài.
Cậu đã quen thuộc mỗi chỗ bài trí trong nhà, đi đến bàn trà mở ngăn kéo một cách chính xác, lấy ra chiếc hộp nhung từ chỗ sâu nhất.
Mở nắp hộp ra, chỉ có một tia sáng le lói xuyên qua cửa sổ nhưng khối pha lê lập phương vẫn phản chiếu ánh sáng yếu ớt lên trần nhà.
Tia sáng mờ nhạt lăn tăn như mặt biển bị gió thổi tạo ra gợn sóng.
Yến Hạc Thanh nắm chặt chiếc hộp rồi lại buông ra, đi tới đầu giường.
Cậu ngồi xuống bật đèn bàn, ánh đèn vàng cam vụt sáng làm khối pha lê lập phương rực rỡ đủ màu, Yến Hạc Thanh lấy nó ra lần nữa, ánh sáng cầu vồng lặng lẽ rơi vào lòng bàn tay cậu như mọi lần.
Yến Hạc Thanh yên lặng nhìn chăm chú hồi lâu, cuối cùng lấy điện thoại ra.
Mở danh bạ gọi cho Lâm Mãn Phong.
Máy bận.
Chờ một tiếng, Yến Hạc Thanh gọi lần thứ hai.
Vẫn đang bận.
Không cần gọi lần thứ ba nữa, cậu đã bị Lâm Mãn Phong chặn số.
Không phải là cậu chưa từng nghi ngờ, Lâm Mãn Phong đúng lúc xuất hiện ngay trong thời điểm này để đưa ảnh của mẹ tới.
Rất đáng ngờ, chỉ là cậu quá vui mừng nên không để ý.
Giờ mọi chuyện đã có lời giải thích.
Lục Lẫm.
Yến Hạc Thanh đặt khối pha lê lập phương xuống, để mặc nó chiếu sáng gian phòng nhỏ hẹp này, cầm khung hình Yến Thu Sương ôm vào lòng, dựa lưng vào giường, khoanh chân ngồi trên sàn.
Gò má áp sát khung hình, hơi lạnh nhưng cũng rất ấm áp.
Trả không nổi, cũng trả không hết.
Gian phòng cực kỳ yên tĩnh, chẳng biết qua bao lâu, dưới lầu đột nhiên có người la lên, "Xe ai đây! Bắc Kinh 012——"
Mơ màng nhớ ra đó là biển số xe của mình.
Khu phố lâu đời trước kia không quy hoạch chỗ đậu xe, mấy năm nay dành ra một bãi đất nhỏ để đậu xe, ven đường chia ra mấy chỗ đậu tạm thời, dần dà một số người hay đậu một chỗ cố định xem đó là chỗ đậu xe của mình.
Chủ nhà cũng bảo Yến Hạc Thanh đậu xe ở chỗ của ông ta, muốn nhân cơ hội này thu thêm phí đỗ xe 100 tệ nhưng Yến Hạc Thanh từ chối.
Hai ngày nay, đối diện chung cư này có chỗ trống, cậu đậu xe ở cùng một chỗ đến mấy lần.
Hôm nay chỗ kia còn trống nhưng cậu lại đậu phía trước.
Không tính là đậu sai, nhưng quả thực cậu hơi lơ đễnh.
Yến Hạc Thanh không để ý tiếng la ó vô lý dưới lầu, cậu ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng vuốt ve khung hình rồi để lại trên tủ đầu giường, cầm điện thoại đăng nhập Wechat.
Nhóm chat của lớp vẫn còn náo nhiệt, 99+ tin.
Yến Hạc Thanh không xem mà mở ra khung chat với Lục Lẫm, lần cuối trò chuyện là trước khi ra biển.
Gõ một hàng chữ.
"Anh tan sở chưa?"
Lục Lẫm vừa về nhà thì điện thoại trong túi rung lên một cái, anh cởi áo khoác rồi lấy điện thoại ra xem, thấy 52 Hz lập tức ấn mở.
Đang định trả lời thì Yến Hạc Thanh lại nhắn tới.
[ Tôi lấy được bằng lái rồi, anh muốn tôi giúp việc gì?]
Lần trước Lục Lẫm đi theo hướng dẫn Yến Hạc Thanh thi vòng hai vòng ba, anh có nói muốn nhờ cậu giúp một việc.
Lục Lẫm mang dép lê rồi trả lời cậu, "Lần sau gặp rồi nói."
Xách đồ vào bếp, không tiện gõ chữ nên anh gửi tin nhắn thoại, "Mở đồ ra xem chưa?"
Yến Hạc Thanh không hiểu, "Đồ gì ạ?"
Đi tới quầy bếp, Lục Lẫm đặt túi nhựa xuống, một tay lấy ra mì gói và trứng gà.
Mì gói mua cùng hiệu với Yến Hạc Thanh, cũng là vị bò kho.
Lục Lẫm mở túi ra rồi gửi tin nhắn thoại, anh cười khẽ, "Xem ra giờ công tơ điện của cậu mới sửa xong nên không thấy túi đồ sau cửa nhỉ."
Yến Hạc Thanh áp điện thoại vào tai rồi đi tới trước cửa, quả nhiên bên cạnh kệ giày có hai cái túi.
Mấy ngày nay mải lo chuyện Từ Kiều Âm nên ra vào cũng không phát hiện.
Yến Hạc Thanh ngồi xuống, ngón trỏ đẩy miệng túi ra, một túi là...... viên giặt? Một túi là sữa tắm và dầu gội.
Chai dầu gội trắng tinh, không có logo.
Đồng thời Lục Lẫm nói qua điện thoại: "Ba món này là cùng một dây chuyền sản xuất, trên thị trường không bán đâu, chẳng phải bạn cậu thích mùi này à, tặng họ cũng được."
Yến Hạc Thanh im lặng một lát, "Không muốn tặng đâu."
Tiếng nước chảy xen lẫn giọng nói trầm thấp của Lục Lẫm, "Vậy cậu để lại dùng đi."
Anh lại hỏi: "Lần trước cậu luộc trứng lòng đào mấy phút?"
Yến Hạc Thanh hơi bất ngờ, "Anh đang nấu mì à?"
"Lần trước không được ăn nên thèm quá."
Yến Hạc Thanh dừng lại mấy giây, "Sáu phút ạ."
"Vậy nói chuyện tiếp sáu phút đi." Lục Lẫm bật loa ngoài, để điện thoại xuống rồi đổ gia vị vào một cái nồi khác, "Để xem tôi có luộc được trứng lòng đào giống vậy không."
Anh đang định tìm đề tài nói chuyện thì Yến Hạc Thanh chủ động kể, "Hôm nay tôi đã làm một việc."
"Việc tốt hay xấu."
Yến Hạc Thanh chậm rãi nói: "Đối với tôi là việc tốt nhưng với người khác lại là việc xấu."
Gói gia vị được nấu tan, mùi thơm đặc trưng của mì gói bay lên, Lục Lẫm thả ba vắt mì vào, "Tốt lắm, cậu rất có năng khiếu kinh doanh đấy."
Lần này Yến Hạc Thanh im lặng một lát mới lên tiếng, "Nước đá có chưa ạ? Trứng gà vớt ra phải thả vào nước đá trước."
"Chẳng ích gì đâu, trứng chín quá rồi." Lục Lẫm nói, "Tôi không biết luộc trứng lòng đào, thôi đành chờ cậu vậy."
Mì đã nấu xong, anh cúp máy, "Ngủ sớm chút đi, ngủ ngon nhé."
Mười một giờ.
Yến Hạc Thanh nhìn đồng hồ, cổ hơi mỏi, sực nhớ ra hôm nay chưa đứng sát tường 15 phút, cậu xách hai cái túi vào phòng vệ sinh, vừa đứng dậy thì Wechat hiện ra tin nhắn mới.
sep12.
[ Anh nói cho Cố Tinh Dã biết quan hệ của tụi mình đấy à??]
Yến Hạc Thanh không trả lời mà khóa điện thoại.
——
Lâm Phong Trí không nhận được hồi âm của Yến Hạc Thanh mà lại nhận được cuộc gọi của Cố Tinh Dã ngay sau đó.
Lâm Phong Trí không muốn nghe, y chẳng biết giải thích thế nào cả.
Y không muốn giấu Cố Tinh Dã về thân thế của mình, nếu trên đời có một người mà y có thể chia sẻ mọi bí mật thì đó chính là Cố Tinh Dã, nhưng đã bỏ lỡ thời cơ mấy lần nên giờ rất khó mở miệng.
Hơn nữa lỡ như Yến Hạc Thanh và Cố Tinh Dã quen nhau nhờ mối quan hệ của y thì sao?
Lâm Phong Trí thừa nhận mình ích kỷ.
Ai bảo Yến Hạc Thanh xuất sắc như vậy, khiến cho tất cả mọi người đều thích mình.
Anh Cả, cha mẹ, còn có chị dâu chưa từng gặp Yến Hạc Thanh đến ăn cơm cũng đòi gặp cậu.
Dâu tây trong miệng lập tức nhạt thếch, trong ngực Lâm Phong Trí còn ôm một hộp to.
Y viết nhật ký đói bụng nên xuống lầu tìm đồ ăn, vừa ôm hộp dâu bắt đầu ăn thì Cố Tinh Dã bất ngờ nhắn tin trên Wechat hỏi y có biết Yến Hạc Thanh không, y lập tức nổi nóng.
Nhất định là Yến Hạc Thanh đã nói với Cố Tinh Dã!
Tuy đó là sự thật nhưng Yến Hạc Thanh sao có thể chưa được y đồng ý mà đã tự tiện nói chuyện này với bạn y chứ! Thật chẳng tôn trọng y chút nào!
Y thừa biết Yến Hạc Thanh phát hiện bạn y là Cố Tinh Dã nổi tiếng ở khoa Sinh nên muốn lấy y ra làm cái cớ để tạo dựng quan hệ.
Lâm Phong Trí lập tức nổi tính thiếu gia, vứt thẳng hộp dâu vừa to vừa đỏ vào thùng rác rồi hờn dỗi nghe máy, hùng hổ nói một tràng, "Đúng đúng đúng, Yến Hạc Thanh là anh ruột tớ đấy! Anh sinh đôi đấy! Cậu vừa lòng chưa?!"
Cố Tinh Dã chỉ tưởng Yến Hạc Thanh là họ hàng của Lâm Phong Trí, không ngờ lại là anh em sinh đôi, hắn cảm thán, "Các cậu thật chẳng giống nhau chút nào cả, chắc là sinh đôi khác trứng rồi."
Hắn không nhắc chuyện con nuôi, lửa giận của Lâm Phong Trí vơi đi một nửa nhưng vẫn còn hậm hực, "Cậu có ý gì hả? Anh ta tốt hơn tớ nhiều lắm đúng không!"
Cố Tinh Dã cười khẽ, "Cậu thấy chưa, xù lông lên rồi kìa, đây chính là điểm khác nhau đấy, anh cậu đằm tính hơn nhiều."
Câu nào cũng nhắc Yến Hạc Thanh, Lâm Phong Trí không muốn nói thêm, "Không nói với cậu nữa đâu, cúp đây."
"Ê, còn một chuyện nữa." Cố Tinh Dã gọi y lại.
"Nói!"
"Chiều mai lớp tớ phải đi thực tập dã ngoại một tuần, trên núi sóng yếu lắm, chắc không liên lạc được đâu."
Lâm Phong Trí lại cáu, Yến Hạc Thanh không nói cho y biết sắp đi thực tập dã ngoại, đi cả tuần lận, chẳng lẽ Yến Hạc Thanh không sợ y không liên lạc được với cậu sẽ sốt ruột sao?
Y cáu kỉnh nói, "Biết rồi."
Sau đó ngập ngừng, "Cậu biết Yến Hạc Thanh là anh ruột tớ rồi đấy, bình thường...... quan tâm anh ta chút xíu đi."
Cúp máy, Lâm Phong Trí nhìn chằm chằm khung chat với Yến Hạc Thanh, cậu vẫn chưa trả lời.
Chột dạ không dám trả lời chứ gì.
Lâm Phong Trí ấm ức vô cùng, dụi mạnh đôi mắt cay xè rồi quay người định lên lầu, vừa quay lại thì thấy Lâm Phong Dật đứng ở cửa bếp.
Lâm Phong Trí càng tủi thân gấp bội, tội nghiệp gọi, "Anh......"
Lâm Phong Dật đang thất thần, nghe giọng y thì bỗng nhiên hoàn hồn, "Hả? Em nói gì cơ?"
"...... Ai cũng đáng ghét hết!" Lâm Phong Trí càng tức hơn, đi tới hất Lâm Phong Dật ra.
"Trí Trí." Lâm Phong Dật gọi y.
Lâm Phong Trí dừng lại gắt gỏng, "Gì?"
"Anh nghe em nói chuyện điện thoại, Yến Hạc Thanh học chung lớp với Cố Tinh Dã à?"
Lại là Yến Hạc Thanh!
Sao ai tìm y cũng hỏi Yến Hạc Thanh hết vậy!
Lâm Phong Trí quay lại đẩy Lâm Phong Dật một cái, "Anh quan tâm anh ta như vậy thì tự đi mà hỏi! Phiền chết!"
Y nổi giận đùng đùng chạy lên lầu.
Lâm Phong Dật đụng vào khung cửa, áo ngủ tơ tằm chẳng có chút tác dụng giảm xóc nào nên hai bả vai đau điếng.
Hắn nhe răng trợn mắt đưa tay lên xoa vai, hoàn toàn không để ý vì trong đầu đang nghĩ đến một chuyện khác.
Thực tập dã ngoại một tuần?
Hời hợt xoa vai mấy lần, Lâm Phong Dật đi nhanh về phòng gọi một cú điện thoại.
*
Thực tập dã ngoại, lớp 2 khoa Sinh bao trọn một chiếc xe buýt.
Buổi chiều tan học tập trung ở cửa hông, Chu Vô Ưu kéo vali kiễng chân lên nhìn quanh, Yến Hạc Thanh chưa đến.
Triển Phinh Đình hiểu ý nên thì thầm chọc ghẹo, "Muốn gặp cậu ấy vậy à?"
Chu Vô Ưu thản nhiên nói, "Chứ sao." Nhìn chằm chằm ra cửa hông, nhớ đến thiếu niên hiền lành thanh tú kia, nhịp tim cô không kìm được tăng tốc, "Tớ thích cậu ấy lắm, nếu cậu cũng thích thì chúng ta cạnh tranh công bằng đi."
Triển Phinh Đình nhún vai, "Tớ chưa bao giờ làm việc gì có độ khó cao như thế cả, phàm nhân tụi mình không xứng với đóa hoa cao quý kia đâu." Cô huých nhẹ vào lưng Chu Vô Ưu rồi cười nói, "Lần này tớ chung nhóm với Yến Hạc Thanh, để tớ tạo cơ hội giùm cậu nhé? Một bữa thịt nướng thôi."
Chu Vô Ưu quay đầu nhìn cô, đôi mắt to chớp chớp, Triển Phinh Đình bị nhìn chằm chằm thì run rẩy, xoa xoa cánh tay, "Gì vậy, không chịu thì thôi......"
Chu Vô Ưu bỗng nhiên ôm chầm lấy cô, Triển Phinh Đình cao chưa tới mét sáu, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn bị Chu Vô Ưu dễ dàng bế bổng, "Một bữa làm sao đủ được! Một tháng! Tớ sẽ đãi cậu ăn một tháng!"
Triển Phinh Đình buồn cười, "Thả tớ xuống mau!" Một lát sau, cô mừng rỡ nhìn tới phía trước rồi sốt ruột nói nhỏ, "Mau lên! Đóa hoa cao quý của cậu tới rồi kìa!"
Chu Vô Ưu vội vã buông tay rồi nắm áo quay đầu lại.
Yến Hạc Thanh xách một chiếc túi du lịch màu trơn, cậu cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng chăm chú của Chu Vô Ưu nhưng không hề đáp lại, vờ như không thấy rồi xách túi lên xe.
Chu Vô Ưu ngây ngốc đứng tại chỗ, Triển Phinh Đình còn gấp hơn cả bạn mình, đẩy cô lên xe, "Còn đứng đó làm gì, mau lên xe tìm cơ hội ngồi chung đi! Để tớ cất vali giùm cho!"
Rốt cuộc Chu Vô Ưu cũng hành động, lạch bạch chạy lên xe buýt.
Nhưng đã chậm một bước.
Yến Hạc Thanh đi đến ghế đôi ở dãy áp chót, chỗ ngồi rất nhiều nên cậu có thể ngồi đây một mình.
Vừa cất xong túi du lịch thì phía sau có người đẩy cậu một cái, theo quán tính cậu chúi tới trước mấy bước.
Cậu quay đầu lại thì Cố Tinh Dã vừa ngồi xuống, đôi chân dài dựa sát lưng ghế phía trước chặn hết lối ra, hắn ngẩng đầu nhe răng cười khoe hàm răng trắng tinh, "Chào buổi chiều."