• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ngồi trên khán đài một lúc, đài phát thanh thông báo rằng tiếp theo là cuộc đua 400 mét nam, yêu cầu các học sinh tham gia của mỗi lớp chuẩn bị trước cuộc đua.

Sau khi Phương Nam Chi đến thì không nhìn thấy bóng dáng Lý Ngật Chu đâu, Triệu Kha nói, đó là vì Lý Ngật Chu là người tham gia chạy 400 mét của lớp họ, chắc bây giờ anh đang đi thay quần áo, có lẽ lập tức có thể đến đây.

Quả nhiên, vài phút sau, Phương Nam Chi đã nhìn thấy bóng dáng của Lý Ngật Chu ở cầu thang của khán đài.

Bởi vì chuẩn bị chạy nên anh thay một bộ quần áo thể dục, áo đen quần đen, khóa kéo của chiếc áo kéo lên cao nhất, gần như chạm vào cằm. Có lẽ là sợ mồ hôi và tóc làm ảnh hưởng, trên trán anh còn đeo một cái băng đô tóc màu đen, cái này khiến cho da anh rất trắng.

Quần áo của anh rất đơn giản, nhưng mặc ở trên người anh lại rất đẹp, có cảm giác gầy nhưng không mất đi sự khỏe khoắn, vừa tươi sáng vừa trẻ trung.

Không chỉ làm lóa mắt mỗi cô, anh đi lên từ cầu thang, đi qua hai đến ba lớp học, suốt dọc đường đều có người nhìn theo.

Thỉnh thoảng có mấy học sinh nam chào hỏi anh, anh cũng quen thuộc chào hỏi lại, rất được lòng người khác, đôi mắt các nữ sinh dính vào trên người anh đều sáng ngời.

“Hai người các em cũng ở đây hả, Nguyên Hạo đâu, không có ở đây à?” Lý Ngật Chu tán gẫu với người khác xong thì đi tới lớp mình, phát hiện Phương Nam Chi và Hứa Đình Ưu ở trong lớp.

Hai tay của Phương Nam Chi vô thức nắm lấy quần áo, trả lời anh: “Em không thấy cậu ấy.”

Hứa Đình Ưu: “Chắc chắn là trốn khỏi trường đi chơi rồi, sao em ấy có thể bỏ qua kỳ nghỉ tốt như vậy.”

Lý Ngật Chu: “Ồ, đến tiệm net à.”

“Em không nói vậy nhé.” Hứa Đình Ưu hỏi: “À, anh trai em đâu?”

“Sau bốn trăm mét là một nghìn mét. Cậu ta cũng đi thay quần áo rồi.”

Lý Ngật Chu cũng không ở lại lớp học quá lâu, khi đài phát thanh vang lên thông báo vận động viên chạy 400 mét đến điểm xuất phát để chuẩn bị, anh đeo biển số rồi xuất phát.

Những người trên khán đài rất ăn ý với nhau, tất cả đều đứng dậy khỏi vị trí của mình và đứng sau lan can, hy vọng chiếm được một vị trí tốt để xem cuộc đua bốn trăm mét.

Hứa Đình Ưu cũng kéo Phương Nam Chi đứng dậy, hai người đứng ở một vị trí tốt, nơi này gần vạch đích, đến lúc đó họ có thể thấy rõ các vận động viên vượt qua vạch đích như thế nào.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, các vận động viên đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Phương Nam Chi nhìn Lý Ngật Chu rất rõ ràng ở vạch xuất phát, trái tim cô nhảy lên.

“Chuẩn bị!”

Bùm — —

Ngay sau đó, một tiếng súng vang lên, các vận động viên lao về phía trước như mũi tên rời dây cung, gần như cùng lúc đó, phía khán đài vang lên những tiếng hét tê tâm liệt phế.

“Lý Ngật Chu cố lên!”

“Cố lên!”

“Chu ca cố lên a a a!”



Lớp cô đang ở là lớp của Lý Ngật Chu, người lớp mình cổ vũ lớp mình thì không có vấn đề gì, nhưng điều thần kỳ là lớp bên cạnh, lớp bên cạnh lớp bên cạnh cũng có người phất cờ cổ vũ cho Lý Ngật Chu.

Những nữ sinh này mặt đỏ tai hồng, vì cổ vũ cho chàng trai lóa mắt bị che lấp bởi đám đông, mặc kệ tất cả!

Phương Nam Chi nhìn bóng dáng màu đen trên đường băng, dần dần đến gần, xẹt qua, rồi đi xa để tiến vào vòng tiếp theo, tốc độ của anh nhanh đến mức bỏ lại hầu hết mọi người, chỉ có một hai người nhìn qua tế bào vận động đủ tốt để chạy phía sau anh, kết quả chưa thể xác định được.

Hai tay Phương Nam Chi nắm chặt lan can, tim cô thắt lại, lo lắng cho anh nhưng cũng phấn khích vì anh.

Nhưng dù vậy, cô cũng không đủ can đảm lớn tiếng cổ vũ anh như nhiều người có mặt tại hiện trường.

Bóng người trên đường băng lại dần dần đến gần hơn, vạch đích cách anh không xa.

Một trong ba người đứng đầu đã bắt đầu tụt lại, bây giờ chỉ còn lại Lý Ngật Chu và một bạn nam khác kề vai chạy, tiếng gọi bên tai ầm ĩ, đinh tai nhức óc, Phương Nam Chi không nhịn được thò người về phía trước, tựa hồ muốn đến gần hơn.

Mười mét, năm mét, ba mét… Một mét, vạch đích!

Lý Ngật Chu đã vượt qua người bên cạnh mình trong vài mét cuối cùng và cán đích!

“A a a a a a!”

“Thắng thắng thắng!”

“Nhanh hơn đúng không? Đúng không!”

“Đúng vậy, đúng vậy, theo tớ nhìn là nhanh hơn một chút!”

Tiếng cổ vũ vang lên từ bên cạnh, Phương Nam Chi cũng rất phấn khích.

“Yes! Anh Ngật Chu thắng rồi!” Hứa Đình Ưu quay đầu lại và kéo Phương Nam Chi: “Không hổ là thầy của chúng ta, anh ấy cũng giỏi thể thao quá ha.”

Lý Ngật Chu ở phía dưới bị đám đông vây quanh sau khi vượt qua vạch đích, rất nhiều người đưa nước khoáng cho anh, anh thở nhẹ một hơi, nhận lấy chai nước từ Triệu Kha đã chạy xuống đợi anh từ sớm, ngửa đầu uống mấy ngụm. 

Ánh mặt trời nóng bỏng, dường như anh tỏa sáng trong đám đông, rực rỡ, tràn đầy năng lượng, sống động và tươi mát.

Trái tim Phương Nam Chi đập thình thịch không theo quy luật, thậm chí cô còn cảm thấy hơi choáng váng, cô quay đầu nhìn Hứa Đình Ưu, mơ màng hỏi: “Thầy nào?”

“Thầy dạy chúng ta đó.”

“Hả?”

“Nhanh, nhanh lên, anh ấy muốn lên đây, Liễu Liễu, đưa cho thầy tớ mấy miếng sôcôla đi!”

Vừa rồi, vì Hứa Đình Ưu bỏ cục sạc dự phòng vào trong túi nên cô ấy đã lấy một ít sôcôla đặt vào túi của Phương Nam Chi, để có thể ăn chúng một cách dễ dàng.

Phương Nam Chi đột nhiên không kịp phòng bị, vội vàng lấy từ trong túi ra mấy miếng sôcôla đưa cho cô ấy: “Cậu tự đi đi.”

Hứa Đình Ưu không nghe thấy lời của cô, bởi vì Lý Ngật Chu đã đi tới: “Anh Ngật Chu, anh giỏi quá.”

Trên mặt Lý Ngật Chu lấm tấm mồ hôi, cười nhạt.

Tầm mắt Phương Nam Chi dừng trên nụ cười của anh, cô càng căng thẳng hơn.

Cô nhớ rõ, lúc trước Triệu Kha đã nói rằng vì trận đấu ngày hôm nay mà anh vẫn chưa ăn sáng.

Như vậy bây giờ anh thực sự cần phải bổ sung chút năng lượng.

Vậy nên phải đưa cho anh nhỉ…

Dù sao cũng là Hứa Đình Ưu bảo cô cho.

Phương Nam Chi hít một hơi thật sâu, cuối cùng đưa tay ra ngay lúc anh chuẩn bị rời đi.

Lý Ngật Chu bị ngăn lại, quay đầu nhìn cô, lại nhìn thứ cô đang cầm.

Phương Nam Chi liền nói lắp: “Này, cái này… Sôcôla của lớp anh, anh nên bổ sung chút năng lượng.”

Lý Ngật Chu dừng lại, nhận lấy: “Được, cảm ơn.”

Phương Nam Chi: “… Không có gì.”

Lớp 12/7 giành được hạng nhất ở nội dung bốn trăm mét nam, mọi người đều rất vui vẻ, ôm lấy Lý Ngật Chu qua đó ngồi, các nam sinh rất hài hước, họ ở bên cạnh vừa quạt vừa che nắng cho anh.

Lý Ngật Chu bị bọn họ làm phiền đến mức không chịu nổi: “Đừng che nữa, tránh ra chút.”

Triệu Kha nói: “Không được, đây chính là ưu đãi đặc biệt dành cho quán quân của lớp chúng ta, phải không mọi người?”

“Đúng vậy, đúng vậy, Chu ca uy vũ.”

Lý Ngật Chu cười mắng: “Đừng thần kinh nữa Triệu Kha, cậu che nắng cho tôi!”

“Ôi, cậu muốn tắm nắng sao, vậy tôi đi đây, ngài tắm nắng đi nhé. Dù sao thì cậu sẽ không thể tiếp tục tận hưởng khi quán quân tiếp theo quay lại đâu.”

“Cút.”

Mấy nam sinh làm trò ầm ĩ, Phương Nam Chi đứng ở bên lan can nhìn một lúc, không nhịn được cười bèn bật cười ra tiếng.

“Đình Ưu.”

“Hả?”

“Anh trai của cậu sẽ lập tức thi đấu à?”

Hứa Đình Ưu nói: “Phải, vậy là xong rồi, vừa rồi trên đài nói rằng một nghìn mét nam đang đợi.”

“Ồ.”

Phương Nam Chi hỏi điều này bởi vì cô muốn rời đi, có thể là do ánh nắng mặt trời quá mạnh, hoặc có thể là tối qua cô không ăn và buổi sáng cũng không ăn nên cô cảm thấy hơi khó chịu.

Nhưng cô biết Hứa Đình Ưu nhất định hy vọng nhìn thấy một nghìn mét kết thúc rồi mới rời đi, vì vậy cô không nói gì nữa, chỉ nghĩ đến sau khi xong việc thì sẽ đi siêu thị nhỏ mua một miếng ức gà ăn liền.

“Sắp bắt đầu rồi.” Hứa Đình Ưu vỗ Phương Nam Chi: “Cậu nhìn anh trai của tớ kìa, mặc áo trắng quần đen ấy.”

“À… Nhìn thấy rồi.”

Có rất nhiều người ở cự ly 1000 mét, lúc này họ đều đang đứng ở vạch xuất phát, nhưng Hứa Nguyên Hách vẫn khá dễ nhận ra.

Giống như Lý Ngật Chu, Hứa Nguyên Hách cũng có rất nhiều “người theo đuổi” nên lan can đã chật kín người.

Hứa Đình Ưu nói: “Chờ anh ấy đến chỗ tớ rồi tớ sẽ cổ vũ anh ấy. Một nghìn mét đấy, hét liên tục như thế tớ sẽ mệt chết mất.”

Phương Nam Chi gật đầu, đứng bên cạnh cô ấy.

Sau khi vang lên một tiếng súng, đoàn người nhanh chóng xuất phát, so với bốn trăm mét, một nghìn mét là một cuộc chiến kéo dài hơn, bên tai cô vang lên rất nhiều tiếng hoan hô…

Thời gian trôi qua từng chút một, chẳng mấy chốc đã đến vòng cuối cùng.

Lúc này Lý Ngật Chu mới đứng lên từ chỗ cầu thang, đi đến lan can nhìn xuống: “Hạng mấy?”

Vị trí của anh ở bên cạnh cô, giọng nói của anh rất gần.

Nhưng lúc này, Phương Nam Chi lại cảm thấy có gì đó không ổn, cô cảm thấy bối rối, cô đột nhiên không còn tâm trí để xem trận đấu, thậm chí tầm nhìn của cô cũng mơ hồ.

Cô không trả lời được câu hỏi của anh, chỉ mơ hồ nghe thấy Hứa Đình Ưu bên cạnh nói: “Bây giờ đang hạng bốn, a, vượt lên rồi, hạng ba. Hai người đứng đầu là học sinh thể thao…”

Cô lùi lại một bước: “Đình Ưu, tớ đi trước nhé.”

“Đến rồi! Hạng ba, anh em đang ở hạng ba! Hả? Cái gì?” Hứa Đình Ưu quay đầu: “Liễu Liễu, cậu muốn đi hả? Chờ tớ một chút, chờ anh tớ đi lên đây, tớ nói vài câu rồi chúng ta cùng đi.”

Phương Nam Chi mím môi dưới, kiềm chế nói: “Đột nhiên tớ có chút không thoải mái, tớ đi trước đây, cậu ở lại đi, không có chuyện gì đâu…”

“Có chuyện gì vậy? Cậu không thoải mái sao? Cậu không sao chứ?” Hứa Đình Ưu hỏi.

“Tớ… Ờm, tớ chỉ hơi chóng mặt thôi…”

Ngay khi giọng nói vừa dứt, người đang đứng đột nhiên ngã ngửa ra sau.

Hứa Đình Ưu sợ hãi, nhanh chóng đưa tay kéo cô lại, nhưng trong giây lát cô ấy không giữ được cô, cả hai người đều ngã xuống đất.

Động tác này khiến những người xung quanh nhìn sang, Lý Ngật Chu đứng gần là người đầu tiên chú ý tới, lập tức bước tới ngồi xổm bên cạnh Phương Nam Chi.

“Sao lại thế này?”

Hứa Đình Ưu sửng sốt: “Không, em không biết! Vừa rồi cậu ấy nói hơi chóng mặt, sau đó ngất đi! Anh Ngật Chu, làm sao bây giờ?”

“Đưa em ấy đến phòng y tế trước! Giúp anh, anh sẽ cõng em ấy!”

Lý Ngật Chu không nói hai lời lập tức đi tới kéo cô lên, Phương Nam Chi cảm thấy cả người mình mềm nhũn, trước mắt cũng tối đen, cũng không biết là loại phản xạ có điều kiện gì, lúc cô mơ hồ nghe được âm thanh quen thuộc nói “anh sẽ cõng em ấy”, cả người cô đều kháng cự.

Cô không muốn anh cõng, sao có thể để anh cõng, bây giờ cô vẫn còn rất nặng…

Cô không cần đâu…

Nhưng mà, trong lòng vừa nghĩ như vậy, thân thể đã không còn chút sức lực nào, cảm giác mình bị nâng lên, rồi nằm ở trên một bờ vai rộng lớn, cô ngửi thấy mùi nắng nóng trên quần áo, cũng ngửi thấy một chút hương thơm.

Giống như mùi sữa tắm… Cũng có thể là dầu gội đầu…

Sau đó, cô không còn cảm giác gì nữa.

— —

Lúc Phương Nam Chi tỉnh lại lần nữa, cô đã nằm trên giường trong phòng y tế.

Bên tai là tiếng cành lá thưa thớt ngoài cửa sổ rung động khi cơn gió thổi qua, trước mắt là trần nhà trắng xóa và cái chai nhỏ giọt.

Tầm mắt Phương Nam Chi theo ống trong suốt từ từ nhìn xuống dưới, thì phát hiện đối diện giường bệnh có một người đang ngồi.

Đôi chân dài để tùy ý trong chiếc quần thể thao màu đen, khuỷu tay đặt trên đầu gối, người cúi xuống, đang lướt điện thoại bằng một tay.

“Tỉnh rồi hả?”

Nhận thấy trên giường bệnh có động tĩnh, anh ngước mắt nhìn sang.

Băng đô chặn tóc trên đầu anh đã bị tháo ra, tóc hơi mướt mồ hôi, nhìn từ góc độ này, khuôn mặt của anh có vẻ sắc bén.

Phương Nam Chi nhìn anh không nói gì, bây giờ cô vẫn còn mê man, mọi thứ trước mắt giống như một giấc mơ.

“Triệu Kha và Đình Ưu đi mua đồ ăn cho em rồi, bác sĩ nói em bị tụt huyết áp, đói nên ngất đi.” Anh cau mày hỏi cô: “Từ hôm qua tới nay em chưa ăn gì hả?”

Anh đang nói chuyện với cô.

Là thật sao!

Phương Nam Chi chậm rãi tỉnh táo lại, cô nhớ tới vừa rồi hình như mình ngất đi ở sân thể dục, cũng nhớ tới trước khi cô hoàn toàn hôn mê, Lý Ngật Chu đã cõng cô trên lưng.

Cô lập tức tràn đầy xấu hổ, thấp giọng nói: “Em xin lỗi… Đã làm phiền anh rồi.”

“Đình Ưu nói là bởi vì em đang giảm cân đúng không?”

“Đúng…”

Lý Ngật Chu không đồng ý nói: “Phương Nam Chi, em nên biết, ăn kiêng không phải phương pháp giảm cân bình thường.”

Phương Nam Chi nhìn anh, một lúc lâu sau mới nói: “… Em đang vội.”

“Tại sao phải vội? Đây không phải là việc gì phải vội.”

Giọng điệu của anh hơi nghiêm trọng, mắt Phương Nam Chi khẽ run lên: “Em biết, nhưng…”

Nhưng cái gì, cô phát hiện vốn dĩ mình không có cách nào nói ra.

Trái tim như một quả chanh chua lòm, nhẹ nhàng chạm vào, chua không chịu được.

Cô không nói nữa, chỉ nắm chặt ga giường, hốc mắt đỏ ửng.

Cô rất muốn nói cho anh biết…Là vì anh sắp tốt nghiệp, nhưng cô vẫn chưa trở nên tốt hơn.

Cô vì lo lắng chuyện này, lo lắng sau này không được gặp anh nữa, lo lắng mình không thể có một hình ảnh đẹp trong ký ức của anh.

Lo lắng không bao giờ có thể theo kịp thời gian.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK