Phương Nam Chi và người nhà đến tiễn anh, ngày tiễn anh, cô không khóc mà mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt anh, chỉ là lúc về đến nhà, trong lòng trống rỗng, mấy ngày cũng không hồi phục được tinh thần.
Nhưng cũng may không bao lâu thì khai giảng, sau khi tới trường học, cô dần nhận ra sự thật về việc phải xa cách Lý Ngật Chu, bắt đầu chăm chỉ lên lớp, học tập chăm chỉ, mỗi ngày cống hiến hết mình một cách nghiêm túc.
Mà học kỳ này, cô cũng chuyển sang thực tập ở chỗ khác, công ty mới là văn phòng kiến trúc Hướng Nghiệp nổi tiếng ở thành phố Minh Hải.
Kể từ khi vào Hướng Nghiệp, thời gian của Phương Nam chi rõ ràng chặt chẽ hơn, ngoại trừ giờ học, cơ bản cô đều ở công ty. Mặc dù cô bận rộn, nhưng cũng rất có cảm giác thành tựu, cảm giác được mình đã học được rất nhiều điều.
Hôm nay, trường chỉ có một lớp buổi sáng.
Sau giờ học cô vội vã đến công ty, gần đây cô đang tham gia một hạng mục, vừa đến thì bị bắt đi họp.
Họp xong thì cũng đã gần mười hai giờ, Phương Nam Chi đói đến mức bụng kêu cồn cào, cô quay lại nơi làm việc rồi nhanh chóng gọi đồ ăn ngoài.
Vừa mới gọi xong, thì di động vang lên.
Thấy cuộc gọi đến, cô vui mừng, lập tức bắt máy: “Muộn thế này rồi mà anh còn chưa sao.”
Nhìn thời gian, bên Mỹ gần như đã là nửa đêm rồi.
Lý Ngật Chu ở đầu bên kia mới từ phòng tắm đi ra, mặc đồ ngủ ngồi xuống ghế sô pha nhỏ: “Ừ, vừa mới tắm xong.”
“Sao giờ mới tắm?”
Lý Ngật Chu nói: “Tối bận làm bài tập, không để ý thì đã mười hai giờ rồi.”
Phương Nam Chi dựa vào lưng ghế, ôm chiếc gối nhỏ mà cô mang theo từ trường học, thỉnh thoảng giật giật lông nhỏ trên đó: “A…Bận làm bài tập, có người sẽ không phải lại quên ăn cơm đó chứ.”
Lý Ngật Chu ho nhẹ một tiếng, anh thật sự quên ăn, một giờ trước anh mới làm một bát mì.
“Giờ ăn rồi, mỳ lần trước mua ở siêu thị, bỏ giăm bông cùng với trứng vào.”
Phương Nam Chi nói: “Nhưng anh ăn quá muộn rồi, anh đã đồng ý với em là ăn cơm tử tế đó.”
Lý Ngật Chu cười nói: “Được, anh biết sau rồi, cam đoan lần sau ăn đúng giờ.”
Phương Nam Chi khẽ hừ một tiếng: “Anh nói đó, lần sau đừng như vậy nữa…”
“Sẽ không.” Lý Ngật Chu nói: “Em thì sao, ăn gì chưa?”
Phương Nam Chi nói: “Vừa mới họp xong, đã gọi đồ ăn rồi, còn chưa tới.”
Vừa dứt lời, trên bàn của cô đột nhiên có tiếng gõ, Phương Nam Chi quay đầu nhìn lại, phát hiện là Tưởng Phàm từ tổ hạng mục của họ đi tới.
Tưởng Phàm là người phỏng vấn cô trước đây, cũng là giáo viên hướng dẫn của cô bây giờ.
Tuổi không lớn, mới hai mươi tám tuổi, nhưng rất có năng lực, cũng có tác phẩm của riêng mình, trong ngành có chút tiếng tăm.
“Thầy Tưởng, làm sao vậy?”
Tưởng Phàm: “Ăn cơm, đi thôi, cùng nhau đi.”
Phương Nam Chi để điện thoại xuống: “Không cần đâu, tôi đã gọi đồ rồi.”
Tưởng Phàm hơi ngạc nhiên, nói: “Tôi thấy gần đây mọi người đều khá mệt, vốn đang muốn mời các cô cậu ra ngoài ăn một bữa, tốc độ của cô thật nhanh, đã gọi đồ ăn rồi.”
Phương Nam Chi nói cảm ơn, lại ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, tôi quá đói, nên vừa đi ra ra ngoài đã gọi đồ ăn rồi.”
Tưởng Phàm cười một tiếng: “Được rồi, vậy lần sau mời cô ăn, chúng tôi đi trước.”
“Tạm biệt thầy Tưởng.”
Sau khi người đi rồi, Phương Nam Chi lại cầm điện thoại lên: “Alo, anh còn đó không?”
Lý Ngật Chu: “Ừm.”
“Vừa mới nói đến đâu…”
“Nói đến việc em gọi đồ ăn ngoài.” Lý Ngật Chu dừng một chút, lại nói: “Người vừa rồi chính là người em nói, tổ trưởng hạng mục của bọn em Tưởng Phàm?”
“Đúng vậy, anh vẫn còn nhớ à.”
Bình thường hai người gọi video nói chuyện với nhau, anh đều nhớ những gì cô nói.
Cô nói rằng Tưởng Phàm là giáo viên hướng dẫn của cô, tuổi không lớn, năng lực không tồi, còn nói thời gian cô làm việc anh ta đã dạy cho cô rất nhiều thứ.
Phương Nam Chi: “Anh ấy vừa rồi nói muốn mời tổ hạng mục bọn em đi ăn cơm, anh không biết đó, trong cuộc họp vừa rồi anh ấy rất đáng sợ, đặc biệt nghiêm, chúng ta đến thở cũng không dám…Anh nói xem, lại sao có thể có sự khác biệt lớn như vậy giữa giờ làm việc với thời gian rảnh.”
Lý Ngật Chu: “Vậy bình thường anh ta như thế nào?”
“Bình thường…Bình thường thì như vừa rồi, cảm giác rất hiền lành, thỉnh thoảng còn hay nói giỡn, nhưng lúc họp thì sắc mặt thay đổi.”
“Phải không.”
“Ừ! Cùng tổ hạng mục còn có một thực tập sinh khác, bọn em lén nói trộm, cô ấy cũng sợ anh ấy.”
“Vậy em sợ anh ta không.”
“Em, vẫn được, dù sao bình thường anh ấy cũng không hung dữ.”
Trong cuộc điện thoại, Phương Nam Chi và Lý Ngật Chu có thể nói về mọi thứ, hai người vẫn nói chuyện cho đến khi đồ ăn cô gọi tới.
Tuần thứ hai, Phương Nam Chi cùng tổ hạng mục đi đến hiện trường để kiểm tra.
Hiện trường ở vùng ngoại ô, rất xa, một ngày sau khi công việc kết thúc thì trời đã tối rồi.
Tổ hạng mục có sáu người, hai xe, họ dựa theo phương hướng để ngồi, Phương Nam Chi cùng một đồng nghiệp nữ khác với Tưởng Phàm tiện đường, nên ngồi xe của anh ta.
Lúc lái xe trở về, trời bắt đầu mưa.
Trên đường nhàn rỗi buồn chán, nữ đồng nghiệp ngồi ở ghế phó lái quay đầu lại nói chuyện với Phương Nam Chi đang ngồi ở ghế sau.
“Nam Chi à, hôm qua Tiểu Lưu gọi trà sữa cùng đồ ngọt cho em, em thấy chưa.” Nữ đồng nghiệp bát quái hỏi.
Dù sao cũng là một cô gái xinh đẹp, Phương Nam Chi trẻ tuổi lại có năng lực, từ khi gia nhập công ty đã thu hút không ít sự chú ý.
Phương Nam Chi ừ: “Thấy rồi, nhưng em nói với cậu ấy là đang giảm cân, không ăn, đưa cho đồng nghiệp khác.”
“Giảm cân, em thế này còn giảm cái gì. Ai da, Tiểu Lưu nhất định đau lòng muốn chết, cậu ấy chính là người đầu tiên trong công ty tiến công em, còn chưa bắt đầu đã thất bại rồi.”
Phương Nam Chi có chút xấu hổ cười cười.
Nữ đồng nghiệp lại hỏi: “Vậy Nam Chi, em thích người như thế nào? Chị quen nhiều thanh niên tuấn tú, để chị giới thiệu cho em.”
Tưởng Phàm nghe thấy thì nhìn qua kính chiếu hậu, cô gái ngồi ở ghế sau tùy ý vỗ đầu, hai má trắng nõn, nhưng bởi vì cả ngày bận rộn, hơn nữa bị cảm mạo nên có chút tái nhợt.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Phương Nam Chi nói: “Không cần đâu chị Trần, em có bạn trai rồi, chuyện này, hôm qua em cũng nói với Lưu Công rồi.”
“A! Em có bạn trai rồi?! Khó trách, chị nói sao cả chiều hôm qua Tiểu Lưu trông cả người đều buồn bực, thì ra là biết chuyện này!”
Tưởng Phàm cũng dừng lại, trong khi cô gái đằng sau thản nhiên cười, không chút giấu diếm.
Chị Trần thở dài: “Ai, thật đáng tiếc, người trong công ty chúng ta đều hết cơ hội rồi. Nhưng bạn trai em đang làm gì? Là bạn học sao?”
Phương Nam Chi: “Là học cùng trường ạ, cũng cùng chuyên ngành. Nhưng anh ấy tốt nghiệp rồi, hiện đại ở nước ngoài học nghiên cứu sinh.”
“Như vậy à…Học ở đâu?”
“MIT.”
“A! Tưởng công cũng thế! Tưởng công, là học đệ của cậu đó.”
Tưởng Phàm ừ một tiếng.
Phương Nam Chi không biết Tưởng Phàm lúc trước cũng học trường đó: “Thật trùng hợp.”
Nữ đồng nghiệp: “Đúng vậy đúng vậy, đều là học bá các cậu.”
…..
Nói chuyện một lúc, đến nhà của nữ đồng nghiệp trước. Bởi vì trời mưa, nên Phương Nam Chi xuống xe giúp cầm ô, Tưởng Phàm giúp xách vali.
“Được rồi hai người lên xe đi, tôi đi trước.”
“Được, tạm biệt!”
Phương Nam Chi vòng qua phía trước, vốn định mở cửa hàng ghế sau, nhưng nghĩ lại đồng nghiệp đi rồi, ghế phó lái phía trước không có ai ngồi, cô không thể ngồi ở phía sau được, nếu không sẽ như coi ai đó là tài xế.
Vì thế cô ngồi ở ghế phó lái.
Sau khi lên xe, lái xe đến đại học Minh.
“Có lạnh không, muốn điều chỉnh điều hòa cao lên chút không?” Tưởng Phàm hỏi.
Phương Nam Chi lắc đầu: “Không, không sao.”
“Ừ.”
Lúc này cách đại học Minh không xa, hai người cũng không nói nhiều. Lúc này, điện thoại Phương Nam Chi vang lên, cô nhìn màn hình, là Lý Ngật Chu.
“Alo.”
“Đang làm gì thế?”
“Em vừa mới xong công việc, hôm nay khá bận, giờ mới về trường học.”
Bản thân Phương Nam Chi cũng không phát hiện ra rằng khi cô nói chuyện với Lý Ngật Chu, giọng của cô khác hẳn với giọng điệu thường ngày khi nói chuyện với người khác, giọng của cô lúc này càng lúc càng mềm mại, còn có chút làm nũng.
Tưởng Phàm bình tĩnh nhìn cô một cái.
Lý Ngật Chu: “Giờ mới quay về trường học, tự mình lái xe sao? Phải chú ý an toàn đấy.”
“Không có, anh yên tâm, thầy Tưởng đưa em về.”
Đại học Minh đã ở trước mặt, vì thời gian nên xe không được phép vào trong, Phương Nam Chi bảo Tưởng Phàm đỗ xe ở cửa.
Khi cô mở cửa định đi xuống, thì Tưởng Phàm gọi cô lại: “Nam Chi, cấm lấy ô đi.”
Phương Nam Chi: “Không cần không cần, mưa không lớn, trong xe của anh chỉ có cái này.”
“Không sao, cô bị cảm đừng để dính mưa, cầm đi.”
Nói xong, xuống xe giúp cô lấy hành lý, Phương Nam Chi cũng vội mở cửa đi xuống, nói với người trong điện thoại: “Em đi lấy vali, cúp máy trước, trở về ký túc xá gọi cho anh.”
Lý Ngật Chu dừng một chút: “Được.”
Sau khi về phòng ngủ, Phương Nam Chi xếp hành lý sau, thì gọi video cho Lý Ngật Chu.
Sau khi kết nối, cô vui vẻ chào anh: “Chào buổi trưa.”
Ánh mắt của Lý Ngật Chu dán chặt vào khuôn mặt của cô, trông cô sắc mặt không quá tái nhợt, mới vừa rồi nghe người kia nói, cô bị cảm…
Lý Ngật Chu: “Em hôm nay bị cảm?”
Phương Nam Chi nói: “Không sao, chỉ là tối hôm trước cảm lạnh, hơn nữa hôm nay hơi mệt, cho nên có chút không chịu nổ.”
Lý Ngật Chu: “Uống thuốc chưa?”
“Lúc trở về mua rồi, em giờ uống, uống xong thì ngủ một giấc.”
Lý Ngật Chu khẽ nhíu mày, Phương Nam Chi thấy thế thì vội vàng nói: “Anh không cần lo lắng, thật sự chỉ là cảm nhẹ thôi, em cũng không có sốt.”
Cô đang cố gắng biểu đạt mình không sao, Lý Ngật Chu nhìn cô trong video, muốn nói gì đó, lại biết nói gì cũng vô ích.
Bọn họ ở xa như vậy, anh căn bản không thể chăm sóc cô, chỉ có thể dặn cô uống thuốc rồi đi ngủ sớm.
…………..
Sau khi cúp máy, Lý Ngật Chu đứng ngoài cửa sổ trầm mặc một lúc lâu, sau đó có chút bực bội quay người lại, cầm cốc nước uống một ngụm.
Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận rõ ràng không biết làm thế nào khi ở đất khách.
Anh không thể tham gia vào cuộc sống của cô, anh không thể chăm sóc cô khi cô bị ốm, ngay cả những việc đơn giản như đưa cô trở về trường, hay mang ô cho cô trong những ngày mưa cũng cần người khác giúp đỡ.
Mà “người khác” này, vừa mới còn rất quan tâm cô.