• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh còn chưa ăn cơm sao?”

Phương Nam Chi do dự một lúc, vẫn mở miệng hỏi.

“Anh không đói lắm.”

Lý Ngật Chu quay đầu nhìn xung quanh, ở trên mặt bàn, cách đó không xa có một cái gạt tàn thuốc, anh vội qua dập tắt điếu thuốc rồi ném đi, sau đó mới trở lại bên cạnh cô.

“Sao em lại chạy lên đây?”

Phương Nam Chi: “Anh Hách Lai nói anh ở đây, em lo lắng cho anh nên đi lên xem một chút.”

Lý Ngật Chu cười nhạt: “Anh không sao.”

Phương Nam Chi: “Anh và mẹ anh có chuyện gì sao?

Lý Ngật Chu chỉ mỉm cười mà không nói gì.

Phương Nam Chi vội vàng nói: “Nếu anh không muốn nói thì đừng nói, em chỉ hỏi qua vậy thôi.”

Lý Ngật Chu nghiêng người liếc nhìn cô, trên lầu có gió lớn, tóc cô bị gió thổi sang một bên, những sợi tóc tung bay trong gió. Cô không mặc nhiều áo, ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh, ánh mắt có chút xao động.

Lý Ngật Chu khẽ thở dài, cởi áo khoác đắp lên người cô.

Phương Nam Chi: “Em không lạnh.

“Gió lớn, em mặc vào đi.” Lý Ngật Chu cụp mắt, kéo khóa áo khoác lên trên.

Áo của anh mạc cho cô lớn hơn rất nhiều, tay áo dài, phần eo rộng rãi, nhưng vô cùng ấm áp, lập tức ngăn gió ở bên ngoài.

Phương Nam Chi hơi cúi đầu, cằm dán ở trong quần áo của anh, ngửi được mùi nước giặt rất nhạt.

“Em đã từng xem qua tin tức về cái chết của bố anh.”

Ngay khi Phương Nam Chi cho rằng Lý Ngật Chu sẽ không nói gì, anh đột nhiên cất lời.

“Em đã xem à?”

Cô gật đầu: “Vâng… Lúc đó em đã xem tin tức”

Hai tay Lý Ngật Chu đặt lên lan can, nói: “Tin tức nói bố anh cưỡng chế cho nổ cầu để xây cầu, tai nạn xảy ra không chỉ hủy hoại môi trường sinh thái nơi đó mà còn gây ra cái chết của chính bố anh. Lúc đầu, anh không hiểu tại sao bố anh lại phạm phải sai lầm như vậy. Nhưng sau đó, khi anh sắp xếp đồ đạc của bố anh, anh nhìn thấy bức thư tuyệt mệnh mà bố anh để lại cho mẹ anh, và anh biết rằng bố anh đã tự tử…”

Phương Nam Chi ngước mắt, vô cùng kinh ngạc.

Lý Ngật Chu: “Trước khi sự việc đó xảy ra, anh thực sự nghĩ rằng họ rất tình cảm.  Nhưng trên thực tế, trái tim của mẹ anh chưa bao giờ hướng về bố anh. Anh không nghĩ rằng bố anh biết điều đó. Bố anh rất yêu mẹ anh. Kiến trúc nhà thờ bên bờ biển khiến bố anh nổi tiếng trong Thế chiến thứ nhất cũng được lấy cảm hứng từ cuộc hôn nhân của hai người họ. Sau này biết sự thật thì có lẽ bố anh đã rất suy sụp. Anh không biết, nhưng anh nhớ lại rằng trong một thời gian dài, có điều gì đó không ổn với bố anh.”

“Vậy người mà mẹ anh thích… có phải là chú hôm nay không?”

Phương Nam Chi đột nhiên nhớ tới người đàn ông nhìn thấy lúc ở phòng triển lãm, lúc đó sắc mặt Lý Ngật Chu đã thay đổi.

“Ừm, lúc còn trẻ ông ấy và bố anh cùng nhau thành lập công ty, và ông ấy đối xử rất tốt với anh. ” Nói đến đây, Lý Ngật Chu nở nụ cười tự giễu: “Người đàn ông kia từ nhỏ đã lớn lên cùng mẹ anh, nhưng sau đó họ chia tay nhau. Sau khi gặp lại, mẹ anh đã kết hôn, ông ấy và bố anh cũng trở thành bạn bè… Anh không biết giữa họ có vướng mắc tình cảm, và anh cũng không muốn biết. Nhưng mà, lúc này anh thật sự rất tức giận, cũng rất hận họ.”

Phương Nam Chi biết rằng tình cảm giữa Lý Ngật Chu và bố anh luôn rất tốt, anh yêu thương và kính trọng bố mình. Việc bố anh đột ngột tự tử chắc chắn đã ảnh hưởng rất lớn đến anh.

Hẳn là anh rất nhớ bố mình nhiều lắm, ngay khi đối diện với người gián tiếp gây ra cái chết của bố anh, anh cảm thấy rất đau đớn.

“Anh oán trách mẹ vì đã làm như vậy với bố. Nhưng sau đó, bà ấy lại khóc và nói với anh rằng, bà ấy thật lòng yêu người đàn ông ấy, mặc dù bà ấy biết làm vậy là có lỗi với bố anh, không xứng đáng với bố anh. Nhưng con người không thể kiểm soát trái tim mình, bà ấy chỉ muốn nghe theo trái tim mình và chỉ muốn ly hôn với bố anh mà thôi, nhưng không ngờ bố lại kết thúc như vậy. Vì vậy, thực ra anh luôn không biết phải làm sao, khi nhìn thấy họ, anh vẫn không thể tha thứ và không biết phải làm sao để tha thứ.”

Khi Lý Ngật Chu nói đến đoạn này, anh không còn cố gắng giấu diếm điều gì cả, trong ánh mắt anh có hiện rõ ràng sự đau khổ…

Nghe những điều này, lòng của Phương Nam Chi không khỏi đau xót, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao sau này anh lại luôn ở một mình, ngay cả lễ tết cũng một mình ở Minh Hải, và cũng cuối cùng hiểu tại sao anh không bao giờ nói cho bất kỳ ai biết rằng gia đình anh đã xảy ra chuyện gì vào năm đó, đó là điều không thể nói ra, bởi vì một bên là bố anh, một bên là mẹ anh.

Anh không thể thoát ra khỏi cái bóng của việc bố mình tự sát, cũng không thể tha thứ cho mẹ không quan tâm đến gia đình này, chứ đừng nói đến việc đối mặt với gia đình mới của mẹ anh vào lúc này.

Cho nên anh đã chọn một mình.

“Đôi khi, anh rất nhớ những ngày trước, khi bố ấy còn ở đây”, Lý Ngật Chu nhíu mày và nói: “Nhưng có lúc anh cảm thấy không có gì đáng để nhớ. Quá khứ phần lớn đều là giả, hai người họ đã đường ai nấy đi. Họ đã đi con đường của riêng họ và không nghĩ đến anh. Vì vậy, ở một mình cũng không sao cả…”

Lần đầu tiên Phương Nam Chi hiểu được những suy nghĩ sâu thẳm trong tâm hồn Lý Ngật Chu, lần đầu tiên cô nhận ra rằng bên trong anh, người luôn rạng rỡ và ấm áp, cũng có phần mờ mịt yếu ớt, thậm chí âm u như vậy.

Lý Ngật Chu lớn lên trong tình yêu thương của cả bố lẫn mẹ, nhưng sau đó, anh nhận ra rằng tình yêu đó cũng là sai lầm… Những người yêu thương đã lần lượt anh đã bỏ rơi anh.

Mất đi người bố, xa cách người mẹ, vào thời điểm đó, anh chỉ là một cậu thiếu niên mới trưởng thành.

“Anh không phải một mình”, 

Phương Nam Chi nắm chặt áo anh và nói: “Em không biết khi họ đưa ra quyết định họ đã nghĩ như thế nào, nhưng anh không phải một mình. Ít nhất từ giờ trở đi, em ở đây, em sẽ ở bên anh.”

Phương Nam Chi không biết vào lúc này nói như vậy có phải là thích hợp không, cô chỉ biết nghe theo những gì trái tim mách bảo.

Cô không muốn nhìn thấy anh cô đơn, cũng không muốn thấy anh buồn. Cô muốn anh vẫn là hình ảnh trong ký ức của cô, ấm áp, hạnh phúc và luôn tỏa sáng.

Trong lòng Lý Ngật Chu hơi sững sờ với những lời cô nói, nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Trong đêm tối, cô gái bên cạnh anh nồng nhiệt và chân thành, như một ngọn lửa sáng rực. Trái tim anh như được sưởi ấm trở lại, cảm giác ấm lên từ tim mạch tràn đến từng tế bào, làm xua tan cảm giác lạnh lẽo trong lòng anh.

“Ý em là nếu… Nếu anh muốn.” Phương Nam Chi nhìn xuống, vì căng thẳng và đau lòng, giọng nói cô có chút run rẩy, “Em sẽ ở bên anh, chắc chắn sẽ ở bên cạnh anh.”

Lý Ngật Chu không nói gì.

Trong khoảng thời gian ngắn này, Phương Nam Chi cảm thấy hơi bối rối, cô nghĩ, có phải cô tự mình cho là đúng hay không?

Vừa định ngước mắt nhìn anh, đột nhiên, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô.

Cô bị kéo về phía trước, nhào vào trong lòng anh, mùi thơm quen thuộc phả vào mũi, anh lại ôm cô vào lòng.

Lúc này đây, Phương Nam Chi sửng sốt hai giây sau, cô giơ tay lên và ôm eo anh rất chặt.

Cô hy vọng có thể mang đến cho anh sự ấm áp, giống như những gì anh đã mang đến cho cô trước đây.

….

Đêm đó là đêm đầu tiên Lý Ngật Chu không vì chuyện gia đình mà mất ngủ.

Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức reo lên, khi anh mở mắt ra, người mà anh nghĩ đến là Phương Nam Chi.

Vì thế anh cầm điện thoại di động, mang theo suy nghĩ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo gửi tin nhắn cho cô.

“Em đã dậy chưa”

Một lúc sau, cô trả lời: “Vâng, em mới dậy, thật trùng hợp.”

Khoé miệng Lý Ngật Chu nhếch lên một chút, nhớ về cảm giác đêm hôm trước trên sân thượng, ôm cô trong lòng.

Khoảnh khắc đó, cả về thể xác lẫn tinh thần anh như được thả lỏng xuống, cho đến bây giờ anh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác an toàn và yên lòng đó.

Lý Ngật Chu: “Em đi ăn sáng không?”

Phương Nam Chi: “Được! Anh đợi em một chút.”

Thời gian còn sớm, Lý Ngật Chu từ trên giường ngồi dậy, liếc mắt nhìn Hách Lai đang ngủ say ở phía đối diện.

Suy nghĩ một lát, anh không gọi anh ấy mà thay áo quần và vệ sinh cá nhân rồi đi.

Hai người hẹn gặp nhau ở đại sảnh khách sạn, lúc Phương Nam Chi đi xuống, Lý Ngật Chu đã đợi ở đây mấy phút, cô nhanh chóng tiến lại và vỗ nhẹ vai anh.

Lý Ngật Chu quay đầu lại: “Em đến rồi.”

Phương Nam Chi đáp: “Anh Hách Lai đâu rồi?”

“Vẫn đang ngủ, chúng ta sẽ đem đồ về cho cậu ấy sau.”

“Vâng. Vậy cũng được”

Cả hai không ăn sáng tại khách sạn mà đi bộ ra một quán ăn sáng trong con hẻm gần đó.

Quán ăn này đã mở hơn mười năm, Phương Nam Chi đã thấy qua trên mạng và cố ý đến đây để thưởng thức.

Sáng sớm, đã có rất nhiều người trong quán, họ phải đợi một lúc lâu mới có bàn trống.

“Em đã tìm hiểu rồi, em sẽ giới thiệu một số món ngon cho anh.”

Lý Ngật Chu nhìn bộ dạng hứng thú của cô, tâm tình cũng theo đó mà vui vẻ hơn một chút, gật đầu và khẽ nói: “Được.”

Phương Nam Chi nói: “Bánh kếp đường này nhất định phải thử, còn có đậu phụ muối tiêu,  đậu Hà Lan vàng, bánh tiêu… A, gan xào anh có muốn không?”

Lý Ngật Chu nghe cách cô đọc mấy món ăn, nhịn không được nở nụ cười: “Chỉ mới đến một ngày đã bắt đầu thay đổi cách phát âm rồi à?”

Phương Nam Chi mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc nói: “Thật sao? Chắc là bởi vì nhìn thực đơn, anh nhìn xem, trên đó có viết đó.”

Lý Ngật Chu liếc mắt nhìn, đúng là như vậy, dù sao trước đây anh cũng không nhận ra menu ở Đế Đô cũng có cách phát âm này, có lẽ chỉ có quán này mới có thôi.

Phương Nam Chi: “Vậy những món ăn mà em vừa nói, anh muốn ăn món nào?”

“Mỗi món một phần, còn lấy thêm phần mang về cho Hách Lai nữa.”

“Vâng.” Phương Nam Chi nhìn một chút, đột nhiên hỏi, “Còn nước đậu thì sao? Nghe nói là đặc sản, mùi vị rất ngon, anh muốn uống thử không?”

Trước kia Lý Ngật Chu đã tới Đế Đô rất nhiều lần, nhưng thật sự chưa từng thử qua nước đậu, đừng nói là nước đậu, quán ăn sáng này anh cũng chưa từng vào ăn.

“Được, thử xem sao.”

“Vâng!”

Hai người đã gọi một bàn đồ ăn, và Phương Nam Chi đã thử từng món một. Không hổ danh là nhà hàng ẩm thực địa phương được cư dân mạng đề cử, món nào cũng ngon, chỉ có điều… Phương Nam Chi nhìn vào bát nước đậu có màu sắc đặc biệt, cô có chút do dự.

Cô đã từng nghe đồn nước đậu có mùi vị kỳ lạ, người không quen thưởng thức sẽ cảm thấy khá khó uống.

Phương Nam Chi đưa mũi gần, hít thử mùi vị, cảm thấy hơi tò mò.

“Không thử à?” Lý Ngật Chu hỏi.

Phương Nam Chi do dự nói: “Có một chút vị chua, và có một chút mùi… Hôi.”

Những từ sau cô nói nhỏ một chút, sợ bị chủ quán hoặc người địa phương nghe thấy, sợ họ sẽ nghĩ cô là người “quê mùa.”

Lý Ngật Chu cũng đưa mũi gần, hít thử: “Đúng vậy, em không dám thử à?”

Phương Nam Chi: “… Anh thử không?”

Lý Dực Chu:”Nếu anh uống một ngụm, thì em cũng thử uống một ngụm?”

“Được.” 

Cả hai sợ không quen nên chỉ gọi một bát nước đậu để thử.

Phương Nam Chi nhìn Lý Ngật Chu lấy thìa múc một thìa uống, bình tĩnh nếm thử: “Ừ.”

“Ý của anh là sao?” Phương Nam Chi tò mò nhìn anh.

Lý Ngật Chu: “Mùi vị cũng không tồi đâu.”

“Thực sự không tồi?” 

“Ừ. Thật đấy.” 

Phương Nam Chi ngay lập tức hào hứng, dùng thìa của mình cũng múc một miếng và uống thử.

“A…” Khoảnh khắc đó, ánh mắt cô rung động rõ rệt, cô nhanh chóng che miệng lại, tìm kiếm xung quanh thùng rác, nhưng không tìm thấy, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Lý Ngật Chu.

Lý Ngật Chu lúc này cũng lộ ra vẻ mặt khó có thể diễn tả, trong đó ẩn chứa một tia trêu chọc trêu chọc cô.

Phương Nam Chi hiểu ra ngay, anh cố ý làm vậy, dù rõ ràng anh cũng cảm thấy khá khó uống, nhưng lại giả vờ như không có gì xảy ra để dụ cô uống một miếng.

“Lý Ngật Chu!”

Lý Ngật Chu hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô.

Trong ấn tượng của anh, hình như cô rất ít khi gọi thẳng tên anh, có vẻ như cô đang rất vội.

Lý Ngật Chu vội vàng đưa cốc nước cho cô, cảm thấy bây giờ trông cô rất đáng yêu, vì vậy anh không nhịn được cười nói: “Uống nước, súc miệng đi.”

Phương Nam Chi uống mấy hớp nước mới làm hết cảm giác giống như “nước rửa nồi”: “Khó uống quá.”

“Ừ, thật sự rất khó uống.” 

“Nhưng vừa nãy anh nói ngon mà.”

Nhìn bộ dạng tức giận của cô, Lý Ngật Chu càng cười lớn. Anh không hiểu tại sao cô lại đáng yêu đến thế, tại sao khi nhìn thấy cô, anh lại muốn trêu chọc cô, và chỉ cần thấy cô đã cảm thấy vui vẻ.

“Anh chỉ đùa thôi, không ngờ em thật sự tin đấy.”

Phương Nam Chi cắn một miếng bánh quẩy, mơ hồ nói: “Lời anh nói, tất nhiên em phải tin rồi.”

Ý cười của Lý Ngật Chu dịu đi: “Vậy để anh bồi thường cho em, em mới nói nhà bên cạnh nổi tiếng với món Lợn quay, để anh đi mua.”

“Đừng đi, vừa rồi em thấy rất nhiều người xếp hàng chờ.”

“Không sao, anh đi xếp hàng, em ăn sáng xong, đi sang đó thì anh cũng gần đến lượt rồi.”

Lý Ngật Chu đứng dậy để thanh toán tiền, Phương Nam Chi không ngăn được, ngoan ngoãn ngồi ăn xong bữa sáng, sau đó lấy phần thức ăn về cho Hách Lai. Sau khi ra khỏi quán ăn sáng, cách đó không xa, Phương Nam Chi nhìn thấy hàng người xếp hàng đợi Lợn quay.

Lý Ngật Chu đang đứng giữa hàng đó, cũng sắp đến lượt anh.

Phương Nam Chi tiến lại gần, lúc này, cô nhìn thấy một chút ánh sáng nhỏ trong hàng người. Cô lúng túng đi tới và nắm lấy tay áo anh.

Lý Ngật Chu quay đầu nhìn, Phương Nam Chi mới phát hiện ánh sáng nhỏ kia không phải từ tay anh mà từ ông lão đang hút thuốc bên cạnh anh.

Lý Ngật Chu thấy cô, nhíu mày, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Phương Nam Chi tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm: “Không có, vừa rồi em còn tưởng rằng tâm trạng anh không tốt nên.”

Lý Ngật Chu sửng sốt: “Tại sao em lại nói như vậy?”

“Em tưởng anh vẫn còn hút thuốc.” Phương Nam Chi nhỏ giọng, nói: “Mỗi lần anh hút thuốc, em đoán rằng tâm trạng của anh không được tốt.”

Lý Ngật Chu im lặng một lúc, nói: “Nếu em không thích thì anh không hút nữa.”

“Không phải vì em thích hay không, em chỉ nghĩ việc hút thuốc không tốt cho sức khỏe của anh…”

Lý Ngật Chu cười: “Ừ, vậy thì sau này anh sẽ không hút nữa.”

“Thật à?”

“Thật đấy.”

“Thế thì đưa cho em.”

Lý Ngật Chu hơi khựng lại: “Đưa cái gì?”

“Phần còn lại của gói thuốc, anh đưa cho em đi.” 

Hai người nhìn nhau, cuối cùng Lý Ngật Chu đã lấy hộp thuốc ra khỏi túi quần.

Thật ra anh ít khi hút thuốc, chỉ khi tâm trạng thật sự không tốt, anh mới làm như vậy.

Hộp thuốc này anh mua vào tối hôm qua.

Phương Nam Chi lấy nó rồi đặt luôn vào túi của mình, nghiêm túc nói: “Tịch thu rồi, không được đòi em đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK