• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Hiểu Trần nghếch mặt ngước mắt lên nhìn đại lão gia lớn tuổi. Kiếp trước quá vội vàng nên chẳng mấy bận tâm đến ngoại hình béo béo tròn tròn da thịt săn chắc mịn màng của ông ta. Ngắm kĩ mới thấy khuôn mặt lão ta cũng khá phúc hậu, thảm nào lại là chuyên gia lừa dối bằng vẻ bề ngoài. Cái tâm địa của lão ta thì ôi thôi khỏi nói, đến con cháu trong nhà mà còn không thương được thì còn thương nổi ai. Ấy thế mà, lão ta lại là kẻ si tình, một người chồng cưng yêu vợ hết mức, y như đại thiếu gia vậy.

Đại lão gia Phong Đinh Uẩn chống cây gậy gỗ xuống đất, giọng lão ta găng cơ hậm hực.

"Anh đang nói móc nói xỉa tôi đấy hả. Anh làm ăn vớ vẩn, thiệt hại rành rành ra đấy mà lại đi móc máy lão già này à?"

Cứ tưởng rằng Phong Đinh Uẩn trầm tính hơn, biết suy xét hơn nên kìm chế được bản thân hơn. Nhưng nào phải thế, mấy câu nói trên chỉ là tấm thảm trải đường cho một loạt gió bão mưa phun phía sau. Lão ta chống chắc cây gậy lấy đà đứng dậy rất nặng nề, sắc mặt lão cũng thay đổi theo. Nó trở nên cau có nhăn nhó đến độ khiến người đối diện phải bứt đầu bứt tai mà sợ hãi không dám tới gần. Phong Đinh Uẩn lên gân lên cốt giương vây đấu tố.

"Mày nghĩ mày là cái thá gì mà đòi lên tiếng ở đây hả. Cái vị thế bây giờ mà mày có, nó là do con trai tao cho. Mày nên biết thân biết phận mà nhún nhường mới phải."

Ngừng một chút để lấy hơi, lão chửi tiếp.

"Cái loại con hoang phế vật, đừng hòng chờ con trai tao về mà vơ vét của cải của nhà họ Phong!"

Dương Hiểu Trần đứng nghe thôi mà cũng thấy máu sôi lên sùng sục. Ấy thế mà Phong Đình Huy lại thản nhiên đến lạ, khuôn mặt điềm tĩnh ấy khiến trái tim Hiểu Trần muốn nát tan thành nước.

"Sao ông ta có thể nói lời nhục mạ anh ấy như thế chứ!"



Phong Đình Huy nhẹ giọng đáp trả.

"Ông nội quá lời rồi, cháu nào dám vơ vét thứ gì. Ông thấy đấy, bấy lâu nay cháu nào có tranh giành gì đâu. Cháu vẫn ngoan ngoãn chui rúc trong cái nơi gông cùm mà ông chuyển tặng cháu đấy thôi. Món quà đích tử vào đúng cái ngày mẹ cháu mất đó."

Phong Đình Huy vừa nói đến đây thì lão già Phong Đinh Uẩn nổi cơn thịnh nộ, lão chỉ tay thẳng mặt anh mà quát lớn.

"Cái thằng mất dạy bố láo này. Ai cho mày nhắc về con đàn bà đó hả. Cái thằng con hoang này! Mày!"

Chữ mày vừa thốt ra thì lão già Phong Đinh Uẩn vung tay thuận thế mà giơ lên cao, lão ta định táng cho Phong Đình Huy một bạt tay nhưng lại bị Phong Trắc Ninh - đứa con trai út của nhà họ Phong chặn lại. Giọng cậu ta bình tĩnh đến mức khiến người nghe ngay lập tức trấn an được tinh thần.

"Ông nội, nay anh hai mời họp gia đình chắc chắn là có việc quan trọng. Ông ngồi xuống nghe anh ấy nói đã, xong rồi xử lý chuyện này sau."

Tinh thần ưu tiên đứa cháu ruột lại trỗi dậy, Phong Đinh Uẩn đấu dịu đành nhẫn nhịn ngồi xuống ghế. Phong Ưu Vũ ngồi cạnh ông ta bây giờ mới lên tiếng nói chuyện. Anh ta rút ra một tập hồ sơ kín rồi dõng dạc tuyên bố.

"Thưa ông nội, ông đừng tính toán với anh ta làm gì. Anh đã đã giao lại con dấu thừa kế cho con rồi. Không tin thì ông cứ hỏi chị dâu đây."

Xấp hồ sơ vừa mới để lên mặt bàn thì Phong Ưu Vũ lôi ra một hộp gỗ. Phong Đình Huy ngạc nhiên lắm nhưng anh không hề quay đầu nhìn Dương Hiểu Trần. Anh chỉ gằn giọng đính chính.

"Cháu chưa từng đưa con dấu cho ai cả."

Phong Đinh Uẩn vui mừng dật lấy con dấu, lão vội vàng mở nắp ra xem. Phong Ưu Vũ nhân cơ hội này công kích Phong Đình Huy vài lời.

"Anh không nhớ hôm trước anh uống say, anh nói anh sẽ đưa con dấu cho em sao. Mà thôi, có nhắc lại thì thằng con hoang như mày thì cần gì phải hiểu. Mày chỉ cần biết bây giờ nhà họ Phong không hoan nghênh mày nữa."

Dương Hiểu Trần hừ lạnh một tiếng, cô khoanh tay trước ngực rất đắc ý chặt chém Phong Ưu Vũ.



"Dựa vào đâu mà nhị thiếu gia lại có tự tin để nói những lời như thế nhỉ. Tôi đưa con dấu cho cậu lúc nào, bao giờ? Cậu đừng có gắp lửa bỏ tay người."

Phong Đình Huy căng mắt ngớ người, Phong Ưu Vũ sững sờ nhíu mày nghiến răng ken két.

"Chị dâu, có phải chị quên mất không? Vừa mới hôm trước chị đưa nó cho tôi mà."

"Cậu bị ảo mộng à?"

Dương Hiểu Trần nhíu mày dứt khoát. Đúng lúc này đại lão gia lên tiếng đánh tỉnh không khí cứng ngắc xung quanh.

"Con dấu này là giả."

Phong Đình Huy đảo con ngươi khắp nơi như cố tìm một lối thở mới. Hai tay anh nắm hờ lại, trong tim thở phào nhẹ nhõm. Dương Hiểu Trần nhìn ra được nên cố tính để tay lên vai trấn an Phong Đình Huy. Nhưng cô không quên nhiệm vụ đấu tố của mình, cô trả lời rất kẻ cả, oai phong.

"Thật không ngờ, nhị thiếu gia lại có lòng xua đuổi, tính kế anh trai như thế. Không biết nếu truyền thông đưa tin đi thì nhà họ Phong sẽ giấu mặt vào đâu nhỉ?"

Phong Đinh Uẩn bị chính con dâu nói móc nói mỉa, ông ức lắm chỉ đành quay sang Phong Ưu Vũ quát lớn.

"Việc quan trọng mà con nói muốn báo đây sao?"

Dương Hiểu Trần hừ lạnh một tiếng, cô chẳng thấy sự kiên quyết trong lời nói của lão ta. Thừa hiểu lão ta không nỡ phạt nặng cháu trai nên Dương Hiểu Trần ôn tồn bày giải cách.

"Ông nội, dù sao nhà họ Phong trước nay danh tiếng lẫy lừng. Chẳng lẽ thiếu gia làm sai mà lại mắt nhắm mắt mở cho qua?"

Phong Đinh Uẩn cứng họng cáu giận. Bức quá lão già mới đập cái hộp gỗ xuống đất rồi vung tay chỉ bâng quơ.

"Lý nào có thể tha được, nhị thiếu gia sai sót thì cũng phải bị phạt."

Phong Đinh Uẩn gồng mình nghiến răng.

"Phạt Phong Ưu Vũ quỳ ở tự đường một trăm ngày."

Dương Hiểu Trần nhếch mép hừ lạnh một tiếng rất hời hợt khinh bỉ.

Phong Đình Huy trầm giọng đinh nhiên.

"Hiểu Phi, đi thôi."

"Vâng!"

Chẳng đợi Chiêu Nam ra tay, Dương Hiểu Trần đi tới đẩy xe lăn đi rất thuần thục rất sẵn lòng. Cô bước đi trong khi con mắt của Phong Ưu Vũ đang uất ức nhìn cô như nhìn một kẻ thù mới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK