"Bà zà, còn không mau ra trả nợ, tao đốt nhà bây giờ!"
"Keng keng keng!"
"Bà già, bà có ra trả nợ không?"
Vừa gào hắn vừa ngứa tay gõ cành cạch cành cạch cái chậu gốm trồng cây hoa giấy. Từ trong nhà, một phụ nữ béo mũm mĩm ục ịch chạy ra. Bà cuống chân cuống tay run chân đứng lại trước thềm nhà.
"Mấy người có gì thì từ từ nói chứ đừng có động tay động chân như thế!"
"Xoảng!"
Tên to con cầm đầu - Tắc Lữ với tay hất văng chậu sương rồng nhỏ ra giữa sân khiến nó vỡ tan tành.
"Hôm nay bà già kia mà không trả tiền cho tụi này thì bọn tao đập cả người lẫn nhà!"
"Lúc đòi đốt lúc đòi đập. Cuối cùng là đập hay đốt?"
Dương Hiểu Trần hai tay chống nạnh sừng sững đứng ngoài cổng nhìn vào trong với ánh mắt ngang ngửa tia sét chí mạng của thiên lôi. Cô đanh đá rảo bước thật đều tiến vào trong với khí thế sẵn sàng táng vỡ mỏ những đứa chọc vào mình.
Tiêu Du vác thân hình béo mập lật đật chạy ra túm hai tay Dương Hiểu Trần giọng rất run.
"Tiểu thư, cô về rồi. Về rồi thì vào nhà nghỉ ngơi đi."
Dương Hiểu Trần mím môi vỗ vai trấn an Tiêu Du.
"Không sao đâu, vụ này cháu lo được. Dì Hương nợ họ bảy triệu đúng không. Cháu trả được."
Tiêu Du gật gật ngắt ngứ.
"Ờ, ờm! Vậy con.."
Dương Hiểu Trần tiến lên phía trước hời hợt rút trong ba lô ra một xấp tiền năm trăm nghìn VNĐ.
"Tao trả bọn mày chín triệu, cầm lấy và cút đi."
Tắc Lữ ngang ngược bước tới cầm tiền đếm lại rồi nhét vào túi quần rất thuần thục. Xong mắt hắn xếch ngược tay cầm thanh sắt giơ lên chỉ thẳng mặt Dương Hiểu Trần.
"Bà già nợ bọn này cả gốc lẫn lãi là ba mươi bảy triệu. Cô mới trả có chín triệu thôi."
Dương Hiểu Trần tay bóp trán miệng làu bàu khó chịu.
"Nợ bảy triệu trả tận chín triệu là quá hời rồi, lại còn muốn đòi thêm tiền. Lòng tham không đáy mà!"
Chữ "mà" vẫn còn bay bay trong không khí thì Dương Hiểu Trần dứt khoát giơ chân đá một cú thật mạnh vào bụng Tắc Lữ. Hắn bắn ra rồi ngã chỏng quèo ra đất. Lồm cồm bò dậy không nổi, hắn quát lớn:
"Chúng mày, đập nó cho tao!"
Dương Hiểu Trần chau mày cắn môi thở dài ngán ngẩm.
"Mệt mỏi thật!"
Tiêu Du thấy cả một đám lăm le xông tới nhắm đánh Dương Hiểu Trần, bà hoảng sợ lo lắng cuống cuồng lên gào thét.
"Ới làng nước ơi! Chúng nó đánh cháu tôi. Ới làng nước ơi!"
Dương Hiểu Trần vỗ trán bất lực, cô khua chân múa tay làm vài đường võ cơ bản cũng đủ cân tất cả đám lưu manh. Bọn chúng từng thằng từng thằng lăn đùng ra đất kêu la inh ỏi. Xong việc Dương Hiểu Trần bất giác nhìn ra cổng nhà, cứ tưởng rằng sẽ chẳng có ai quan tâm như trước đây. Nhưng không! Một đám người bâu kín cổng, người đứng nhìn người chỉ trỏ bàn tán xôn xao. Tiêu Du chạy lại bấu vai vỗ cánh tay Dương Hiểu Trần, miệng luyên thuyên trách móc.
"Trời ơi, Dương tiểu thư, cô làm tôi lo muốn chết hà. Tự nhiên cái, lại đánh nhau. Con có biết cô lo thế nào không hả?
Dương Hiểu Trần tròn mắt nhìn đám người ngoài cổng, môi mỉm cười lòng thầm nghĩ.
" Ít ra họ còn đến xem. "
Quay đầu nhìn Tiêu Du, Dương Hiểu Trần lắc đầu bình thản.
" Con không sao mà. "
Tắc Lữ loạng choạng đứng dậy, xông tới chỉ tay về phía cô.
" Con nhỏ láo toét này! "
Dương Hiểu Trần lướt người về phía trước túm cánh tay quật thẳng Tắc Lữ xuống đất. Hắn đau đớn nhăn mặt không gượng dậy nổi, chỉ lơ mơ thấy khuôn mặt sát khí của Dương Hiểu Trần và nghe thoáng được lời cô nói.
" Cút! "
Tắc Lữ khua tay phều phào:
" Đi, đi mau! "
Mấy tên cõng, bế, xốc nách khoác vai, lôi lôi kéo kéo hùa nhau bỏ chạy. Dương Hiểu Trần nở nụ cười thân thiện nhìn đám đông trước cổng nhà tản đi rồi quay đầu nói nhỏ với Tiêu Du.
" Dì Hương đang ngủ trong nhà à cô. Dì ấy đỡ bệnh chưa cô? "
Tiêu Du hít sâu thở đều.
" Ờ, ờ, cô dỗ mãi bà ấy mới chịu ngủ đấy. Nay con về, chắc mệt lắm. Thôi, con vào nhà nghỉ ngơi đi. Cô đi mua chút đồ ăn về cho con ăn. "
Dương Hiểu Trần gật đầu ngoan ngoãn.
" Vâng, cô đi nhanh rùi về nha cô! "
Tiêu Du âu yếm xoa đầu Dương Hiểu Trần rồi thong thả đi ra ngoài. Không lâu sau, Dương Hiểu Trần vừa quét dọn xong sân nhà thì có hai người sang trọng lịch thiệp đi bộ vào trong nhà cô. Dương Hiểu Trần nhếch mép khoái chí ngấm ngầm định thần trong bụng.
" Phong Ưu Vũ, Bạch Anh Thi!"
* * *