"Thiếu gia, cậu tỉnh lại đi. Thiếu gia!"
Dương Hiểu Trần sải bước thật rộng đi về phía Phong Đình Huy, vừa hay nhìn thấy anh ta mở hờ con mắt. Dương Hiểu Trần hậm hực chau mày lo lắng đến phát cáu.
"Phong Đình Huy, anh không uống rượu, cũng không hề say. Sao anh lại để người ta lái xe tông vào anh thế hả, anh không biết tránh ra à?"
Mắt Phong Đình Huy vẫn lơ mơ chưa mở được mí nhưng bờ môi đã nợ rộ một nụ cười tinh quái rất dễ chịu. Anh đang thấy thỏa mãn, một cảm giác ấm áp khiến anh trở nên bá đạo lạ đời. Giọng anh phả hơi rất nồng.
"Hiểu Phi, cô lo lắng.. cho tôi sao?"
Dương Hiểu Trần lúng túng ngồi sụp xuống bên cạnh Phong Đình Huy, cô chớp chớp mắt nuốt nước bọt xuống cổ họng vụng về chối cãi.
"Ai.. ai thèm lo lắng cho anh chứ! Tôi nói cho anh biết, anh mà xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho anh đâu. Cứ ở đó mà cười!"
Miệng nói vậy nhưng lòng không phải vậy, Dương Hiểu Trần cắn môi cố nén sự bất an đang sôi trào lên não. Cô cố tỏ ra vô tư như thể cô không hề quan tâm đến Phong Đình Huy. Nhưng cô chẳng thể lừa nổi ai. Lão quản gia nói nhỏ, giọng run run bóc mẽ.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân lo lắng cho cậu lắm đấy."
Ngượng đến đỏ cả mặt, Dương Hiểu Trần quay mặt nhìn đi nơi khác. Phong Đình Huy lẳng lặng thò tay vào túi quần, anh lấy ra một chiếc hộp màu trắng. Bàn tay anh từ từ giơ chiếc hộp ra trước mặt Dương Hiểu Trần, thều thào anh nói nhỏ.
"Sinh.. nhật, vui.. vẻ!"
Dương Hiểu Trần sững người nhìn chằm chằm vào chiếc hộp màu trắng sữa. Lần này chiếc hộp không bị ướt. Nhưng nước mắt cô cứ âm thầm tụ lại trên hàng mi và rồi lăn nhanh xuống cằm. Mắt cô chăm chăm nhìn xoáy thẳng vào chiếc hộp móp méo ấy. Trong lòng cô chất vấn tại sao Phong Đình Huy lại si tình đến ngu nguội như vậy. Phải mất vài giây, cô mới có thể bình tĩnh hít sâu một hơi rồi thở ra từ từ.
"Anh định tặng tôi trong hoàn cảnh tệ hại này à? Tôi không nhận. Anh muốn tặng tôi thì phải sống sót vượt qua đại nạn này đi."
Phong Đình Huy nhoẻn miệng cười nhạt trong đau đớn.
"Cô nói.. cái gì vậy?"
Dương Hiểu Trần nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của Phong Đình Huy. Chiếc hộp trắng méo mó kia nằm gọn trong tay hai người. Hiểu Trần buông lời chắc nịnh, cố lòng quả quyết.
"Phong Đình, anh hứa với tôi đi. Hứa với tôi rằng dù rơi vào hoàn cảnh nào anh cũng phải sống. Anh nhất định không được chết. Anh nghe rõ chưa?"
Phong Đình Huy cố gắng lấy hơi, anh khẽ quay đầu sang trái để nhìn rõ hơn giọt nước mắt của Dương Hiểu Trần. Vẫn nụ cười méo mó tếu táo đấy, Phong Đình Huy cười xoàng rất vô tư.
"Hiểu Phi, cô đừng.. nói thế.. Cô làm tôi.. hơi!"
Dương Hiểu Trần hoảng sợ ra mặt. Cô không giấu nổi sự bối rối điên loạn của bản thân nữa. Cô thật sự muốn phát cuồng lên, nước mắt tuôn trào không ngăn lại nổi. Hiểu Trần thút thít nấc lên khóc thành tiếng rất lớn.
"Phong Đình Huy! Anh không được chết. Anh mà chết thì tôi sẽ chết theo anh đấy. Nên anh không được chết. Hu hu hu! Tôi hứa mà, tôi sẽ chăm sóc anh tốt hơn. Tôi hứa thật đấy!"
Lão quản gia Phi Nhiên nhanh tay gạt đi giọt nước mắt đang lăn trên má. Lão nghẹn họng rồi, lão không thể nói gì nữa. Mặt lão nhăn nhó méo xệch đi vì xúc động.
Phong Đình Huy nằm im không động đậy gì. Anh hoàn toàn chìm nghỉm trong những lời than khóc từ tận đáy lòng của Dương Hiểu Trần. Mặc dù Phong Đình Huy rất yêu thương Dương Hiểu Phi nhưng anh không có lý do nào để tin tưởng cô nữa. Sau bao nhiêu đau khổ thì anh không còn dám thể hiện tình cảm của mình. Lúc này anh chỉ biết mấp máy môi nói vài lời.
"Không biết tôi có đang mơ không nữa. Dương Hiểu Phi mà lại có lòng quan tâm tôi thế à."
Phong Đình Huy vừa nói dứt lời thì tiếng còi xe cấp cứu vang lên. Từ một âm thanh vô cùng nhỏ, chưa đến một phút đã inh ỏi cả đoạn đường. Chiếc xe ô tô do Chiêu Nam lái vừa tới nơi thì nó lại quay đầu, vọt đi trước để mở đường. Các bác sĩ, y tá nhanh chóng kéo giường cấp cứu xuống, khiêng Phong Đình Huy lên xe. Dương Hiểu Trần và lão quản gia cùng lên xe cấp cứu. Trời bắt đầu nổi gió bão, Dương Hiểu Trần dần dần thấy toàn thân tê cứng lạnh ngắt.
"Ông trời ơi, xin đừng để mọi chuyện lặp lại như trước kia. Con xin ông mà, xin ông hãy cứu lấy Phong Đình. Xin ông mà.."
Hai chiếc xe nối đuôi nhau chạy băng băng trên tuyến đường nhựa lộng gió. Đi đầu là chiếc ô tô con của Chiêu Nam, theo sau là chiếc xe cấp cứu của bệnh viện.
Trong chiếc xe trắng ấy, Dương Hiểu Trần thất thần, toàn thân run lên bần bật. Cô nắm chặt tay Phong Đình Huy mà lòng thấp thỏm không yên. Trong mắt cô trông anh ta có vẻ mệt mỏi lắm rồi.
"Anh Huy, sắp đến nơi rồi. Anh sẽ không sao đâu."
Dương Hiểu Trần cố gắng trấn an Phong Đình Huy. Xe cấp cứu rất nhanh đã tới bệnh viện, chiếc giường lao vun vút từ ngoài sân vào sảnh chính. Sau khi thay giường thì họ đưa Phong Đình Huy vào phòng cấp cứu ngay lập tức. Mọi thứ thuận lợi cho tới khi bác sĩ phải dùng máy kích tim. Dương Hiểu Trần đứng bên ngoài cứ dán mắt vào cửa kính. Qua khe hở rèm, cô không dám thở mạnh. Nhìn bác sĩ dùng máy kích tim, cô liên tục cầu khẩn.
"Dương Hiểu Trần con từ trước đến nay chưa từng tin vào thần phật. Nay người có linh thiêng xin hãy hiển linh cứu lấy anh ấy. Chỉ cần anh ấy sống, con bằng lòng đánh đổi tất cả."
Dây thần kinh trong não Dương Hiểu Trần căng ra như dây đàn và rồi đứt phăng bởi tiếng kêu liên hồi của chiếc máy kích tim.
"Tít, tít tít!"
"Tít tít tít tít tít!"
Toàn thân Dương Hiểu Trần nhũn ra như cháo lỏng. Bi kịch lại một lần nữa lặp lại. Lần này trọng sinh, cô chỉ thỏa mãn tâm can muốn trả thù mà không mảy may nghĩ đến tính mạng của Phong Đình Huy. Cô hổ thẹn gào khóc khi nhớ lại mấy ngày trước cô còn liên tục nói sẽ bảo vệ anh ta. Nhục nhã thật, cô bày ra thiên la địa võng để trả thù Phong Ưu Vũ nhưng không hề có kế hoạch nào dành đặt cho an nguy của Phong Đình Huy. Dương Hiểu Trần vịn tay vào cửa kính, khóc thét lên.
"Phong Đình Huy, anh không được chết. Anh phải sống để làm chồng tôi chứ. Ai cho anh chết hả?"
* * *