Sau khi tiết học thứ nhất kết thúc, tôi gọi điện thoại cho Tổ dân phố báo đêm nay chính quyền thành phố sẽ đến kiểm tra cơ sở hạ tầng của khu vực, chủ yếu là kiểm tra các camera giám sát.
Buổi trưa tôi không trèo tường ra ngoài.
Buổi tối tự học tôi không trèo tường ra ngoài.
Chuông tan học vang lên, tôi đọc lại lần cuối sự khác biệt giữa phòng vệ chính đáng và phòng vệ vượt mức.
Sau đó nhét con dao gọt trái cây vào giày.
Ngã tư đường cuối cùng, bạn thân rẽ trái, tôi cũng rẽ trái.
“Bãi đậu xe tòa nhà số 7 khu Bảo Tùng hình như có chất nổ không rõ, đề nghị cảnh sát kiểm tra càng sớm càng tốt, nếu không có thể tòa nhà bị nổ tung!”
Dưới ánh mắt nghi ngờ của chủ tiệm tôi trả một đồng, quay người rời đi.
Một phút, hai phút, ba phút… bảy phút qua đi.
9h27, tôi đi vào hẻm nhỏ.
Đèn đường chớp tắt vài cái, sau đó hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Tôi nhấc chân, dẫm chính xác vào vũng nước—
Một sức mạnh dữ dội từ phía sau quấn chặt eo tôi, kéo giật tôi về phía sau.
Tôi vùng vẫy dữ dội khiến hắn để lại trên người tôi thật nhiều vết thương.
Hắn vung tay tát tôi, sau đó giữ chặt tay chân tôi, kéo tôi vào một góc nhà để xe.
Tôi nhìn thấy camera vốn dĩ không hoạt động lúc này sáng lên một chấm đỏ, âm thầm theo dõi tôi.
Xa xa, cửa sổ phòng 301 tối đen như mực, bà ngoại đi xem phim, giống như không gian trước đó, bà sẽ bình an vô sự.
Trong lòng tôi thong thả lộ một nụ cười.
Xoạt, âm thanh tiếng xé chiếc áo khoác đồng phục.
Gã đàn ông vội vã cởi thắt lưng, kéo lưng quần tôi xuống.
Da thịt tiếp xúc với không khí lạnh lẽo lại bị bàn tay cực nóng kia liên tục bóp nặn, hắn hưng phấn cúi đầu tìm đường vào.
Năm yếu tố quan trọng trong phòng vệ chính đáng mà tôi lặp đi lặp lại trong chiều nay tràn ngập đầu tôi.
Hành vi xâm phạm trái pháp luật thật sự tồn tại, hành vi xâm hại trái phép đang thực hiện, người phòng vệ có ý thức phòng vệ, nhằm chống đỡ lại người xâm hại, việc phòng vệ không vượt qua giới hạn cần thiết.
Tôi sẽ làm được…
Tôi co chân lên, vươn đầu ngón tay, dùng tay trái rút con dao gọt trái cây từ trong giày ra.
Lưỡi dao phản chiếu ánh sáng, tôi đâm mạnh xuống.
Hắn theo bản năng né sang phải--
Lưỡi dao đã biết trước mà để sang bên phải.
Nhìn lại pha quay chậm của một phần nghìn giây, quả thực giống như chính hắn tự đụng vào con dao gọt trái cây.
Máu tuôn như suối.
Tôi kéo miếng giẻ ra khỏi miệng, hét lên như điên.
Camera giám sát sẽ không nhìn thấy sự vui sướng điên cuồng trong lòng tôi.
Tôi thậm chí ném con dao đi, hoảng loạn kiểm tra vết thương cho hắn.
Cho dù tôi biết rằng con dao này đã đâm đúng vào chỗ trên cổ bà ngoại như lần trước.
Khi đó bà ngoại không thể cứu được, hiện giờ hắn cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Tiếng còi hụ xe cảnh sát vang lên--
Tôi nhắm mắt lại, kiệt sức ngã sang một bên, nước mắt từ từ chảy ra