Tác giả: Phong Nguyệt Sát Ngã (风月煞我)
Nguồn: Zhihu
Xếp chữ: Mỏng
Văn án
Tôi xem bản đồ trên Baidu, chọn chế độ toàn cảnh, vậy mà lại thấy bà mình, người bà đã mất từ lâu của mình.
Tôi thấy bóng dáng nhỏ con quen thuộc kia đang cúi nhìn người ta chơi cờ.
Trên người bà là chiếc ái sơ mi màu xanh lơ, nhưng đã giặt mãi giặt mãi, đến mức nhạt nhoà không nhận rõ màu ban đầu.
Ánh nắng vàng ấm áp chiếu lên người bà, khiến bà dịu dàng và thân thiết hơn bao giờ hết, như thể bà chưa bao giờ rời xa tôi.
Thời gian được đánh dấu cuối màn hình là năm 2015, mùa hè của 8 năm trước, bà chưa bị c.ắ.t cổ một cách dã man.
Nước mắt tôi lập tức rơi xuống.
Bà ơi, hóa ra chúng ta đã xa nhau lâu như vậy.
Bà ơi, đáng lẽ bà phải sống lâu hơn.