Tôi đột ngột bừng tỉnh.
Mồ hôi ướt đẫm, thở hổn hển.
Màn hình di động vẫn còn sáng, chế độ xem toàn cảnh đường phố trên Baidu rõ ràng.
Bà ngoại mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt đã được giặt phai màu thành màu trắng, khom người thích thú nhìn người ta chơi cờ tướng.
Tôi lại về năm 2023.
Tôi tuyệt vọng bấm di động, muốn quay về mùa thu năm 2015 lần nữa.
Nhưng mà di động không hề động đậy.
Màn hình không dao động, không có sức hút mạnh mẽ không cưỡng lại được nữa.
Động tác tôi càng mạnh, chọc vào màn hình, cuối cùng kiệt sức trượt xuống: “Làm ơn, cho tôi quay lại đi, làm ơn đi…”
Màn hình di động tắt ngúm, soi ra một gương mặt tái nhợt.
Gương mặt Khương Ngôn 25 tuổi.
Cô đơn, không người yêu, không có bất kỳ điều gì lưu luyến.
Từng giây từng phút nhắc nhở tôi, tôi không cứu được bà ngoại, tôi là kẻ vô dụng.
Tôi vùi đầu vào đầu gối, lặng lẽ khóc.
Nhớ lại chuyến xe buýt trong không gian trước đó, bà ngoại để mặc tôi làm nũng ôm bà, cười vuốt tóc tôi.
Bà nói, thật hy vọng trên đời có thêm một người thương yêu Ngôn Ngôn nhà mình.
Không có, bà ngoại ơi, không có ai.
Tôi đi chân trần ra khỏi giường, vào phòng tắm mở đầy một bồn nước ấm.
Phương thức chết này đã nghĩ từ nhiều năm trước, cuối cùng hôm nay có thể có tác dụng.
Tôi cầm dao, cắt vào da thịt.
Ý thức dần tan rã.
Hình như có tiếng mở cửa, có người nói: “Anh đã về rồi.”
Chắc là ảo giác.
Nước ấm vẫn chảy.
Có tiếng bước chân đi về phòng tắm, người đó đùa: ‘Chà, ban ngày ban mặt mà tắm thơm vậy, xem ra thịnh tình khó thể chối từ.”
Ảo giác có thể chân thực thế sao?
Tôi cố gắng mở mắt ra nhưng không nhấc nổi mi mắt.
Cửa bật mở, giọng ngả ngớn của người đó lập tức thay đổi, lo lắng sợ hãi: “Khương Ngôn! Khương Ngôn!”
Rất quen… Là từng nghe ở đâu?
…
Khi tỉnh lại, mũi tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
Có người đang nổi giận bên cạnh.
“Con biết vết cắt của con bé sâu đến mức nào không? Nếu biết bạn gái mắc bệnh trầm cảm thì phải chú ý cảm xúc của con bé! Suýt tí nữa thì chết rồi!”
Tôi mở mắt.
Nhìn thấy một gương mặt có phần quen thuộc.
Mái tóc đỏ đã biến thành màu đen, bảy cái khuyên tai đều đã gỡ xuống.
Cậu thiếu niên không đứng đắn kia giờ vai đã rộng, vóc dáng đã cao, lúc này đang im lặng cúi đầu nghe mắng.
Năm 2023. Hứa Tiêu.
Bên cạnh có một nữ bác sĩ trung niên đang mắng anh ấy như nã đạn.
Tôi khó khăn lên tiếng: “Đừng mắng anh ấy, là do con tự mình muốn chết.”
Người bác sĩ nghe tiếng tôi, lập tức cúi đầu nhìn qua, giọng hết sức nhẹ nhàng: “Ngôn Ngôn, con tỉnh rồi à?”
Tôi hoàn toàn không biết bà…
Bà lo lắng sờ trán tôi: “Không thể nào, mất máu nhiều quá không dẫn đến mất trí nhớ…”
Khoảnh khắc bàn tay bà áp vào làn da tôi, vô số ký ức ùa về.
Bánh răng thời gian quay ngược nhanh chóng, những ký ức mới như tuyết lở, phủ trùm lên những ký ức cũ kia.
Hứa Tiêu tức giận: “Mẹ, mẹ là bác sĩ khoa chỉnh hình mà giả vờ bác sĩ thần kinh gì ở đây chứ? Sao mẹ không đi gọi bác sĩ điều trị đến đi?”
Phải rồi…
Người bác sĩ này là mẹ Hứa Tiêu.
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
Vì tôi xuyên qua không gian một lần nên dòng nhân quả đã thay đổi.
Sau khi bà ngoại qua đời, Hứa Tiêu cứ ba ngày hai bữa lại đến nhà tìm tôi.
Anh nói: “Bà ngoại bảo tôi nha, bảo tôi thường đến nhà cậu chơi.”
Thật ra tôi biết, anh sợ tôi tự sát.
Tôi và Hứa Tiêu yêu nhau đã 7 năm, chuẩn bị đi đến hôn nhân.
Nhà anh đối xử với tôi rất tốt, giúp tôi điều trị chứng trầm cảm, xem tôi như một thành viên gia đình họ Hứa.
Khương Ngôn năm 2023 không phải lẻ loi một mình.
Tôi không kiềm được nụ cười, cười rồi lại chảy nước mắt, tôi bật khóc to.
Quay lại không gian thời gian mùa thu năm 2015, tôi không thể cứu được bà ngoại mà bà lại tặng tôi một món quà.
Bà tình cờ gieo một hạt giống vào trái tim người thiếu niên ấy, nhiều năm sau, hạt giống đó bén rễ nảy mầm, lớn lên thành một gốc đại thụ, che mưa chắn gió cho cháu ngoại của bà.
“Thật hy vọng trên thế giới này có thêm một người yêu thương Ngôn Ngôn nhà mình.”
Có nhiều người yêu thương tôi hơn, bà ngoại ơi, nhưng bà vẫn cứ ở lại trong mùa thu 2015.
Bà ngoại, bà ngoại…
Tôi khóc đến nghẹn thở, tác động đến miệng vết thương, máu tràn ra làm ướt băng vải.
Hứa Tiêu hốt hoảng ôm lấy vai tôi: “Ngôn Ngôn, em sao vậy, Ngôn Ngôn?”
Tôi ôm chặt lấy anh, khóc không thành tiếng.
“Hứa Tiêu, em rất nhớ bà ngoại.”