Vì thế suốt mười ngày tiếp theo, mỗi lần Tịch Yến Thanh đến La gia đều vội vã làm xong việc rồi ra về, không hề gặp La Phi. Trên thực tế hắn còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị, ví dụ như nấu cỗ bày tiệc ngày thành thân, ví dụ như sắp xếp bàn ghế mời khách khứa. Nơi thôn quê này, mỗi hộ gia đình cũng không có sẵn quá nhiều đồ đạc có thể sử dụng, cho nên muốn tổ chức cơm cỗ phải đi xung quanh gom mượn trước một ngày.
Lần này Tịch Yến Thanh thành thân, trừ La gia thì Hàn Dương là người giúp đỡ hắn nhiều nhất. Bọn họ là huynh đệ chơi từ nhỏ, tuy rằng có vài năm xa cách không gặp mặt nhưng vẫn là quan hệ bằng hữu đáng tin cậy, trên cơ bản hễ có việc gì không rõ, Tịch Yến Thanh không phải chạy đi hỏi La Cát thì chính là hỏi Hàn Dương.
Về phần La Phi, hiện tại y đang chuyên tâm ở nhà may hỉ phục và chăn tân hôn.
Bàn tay y thoăn thoắt se chỉ luồn kim, chỉ mất bốn ngày đã làm xong y phục cho Tịch Yến Thanh, còn kịp thêu hoa trên ống tay và cổ áo. Nếu không phải nơi này ánh sáng quá kém, cộng thêm y cũng đã lâu không rèn luyện tay nghề, phỏng chừng sẽ không mất tới bốn ngày. Còn lại chăn bông và vỏ chăn, y chỉ có thể may vỏ chăn, bởi vì may chăn phải nhồi bông, cái này y không biết làm nên đành nhờ Lý Nguyệt Hoa ra tay.
Vỏ chăn La Phi may theo phong cách hiện đại, kiểu dáng giống như một chiếc phong bì để tiện tháo ra giặt giũ. Khi bắt tay vào làm y còn bị Lý Nguyệt Hoa quở trách, nhưng y cương quyết làm theo ý mình, Lý Nguyệt Hoa cũng hết cách. Sau đó Lý Nguyệt Hoa lại phát hiện vỏ chăn kiểu này rất dễ tháo ra mang giặt, nhưng nếu vậy bọn họ phải may ít đi một cái chăn.
"Sau này thành thân ta cũng sẽ làm như vậy, thế này không cần phải cắt chỉ nữa, tiết kiệm thời gian và tiết kiệm chỉ." Hàn Húc cầm bọc kim chỉ của mình tới thăm La Phi, thấy y lại cặm cụi cắt may gì đó còn chưa thành hình, y lên tiếng hỏi: "Nhị Bảo ngươi lại làm gì đấy?"
"Vỏ gối đấy."
"Gối đầu cũng phải bọc vỏ sao? Gối của chúng ta đều là mộc chẩm*, đâu có sợ bẩn?"
*gối làm bằng gỗ
"Về sau ta muốn nằm gối mềm, gần đây hơi đau cổ." Gối đầu đẽo từ gỗ không quá thoải mái, sớm muộn gì y cũng phải đổi! Có lẽ Tịch Yến Thanh sẽ không phản đối đâu.
"Ngươi cũng nhiều ý tưởng thật. Có điều Tịch ca ca nhà ngươi chiều chuộng ngươi thế, ngươi đòi đổi cả nhà hắn cũng sẽ nghĩ cách thỏa mãn ngươi. Ngươi có biết vì sao hôm nay ta lại tới đây không?" Hàn Húc cười tủm tỉm hỏi.
"Vì sao?"
"Tịch ca nhà ngươi nói, Nhị Bảo nhà ta mấy hôm nay phải ở lì trong phòng may vá, khẳng định là rất nhàm chán. Nếu Hàn Húc đệ đệ có thời gian, làm phiền ngươi tới trò chuyện giải sầu với Nhị Bảo nhà ta. Ai u ngươi xem ngươi xem ngươi xem! Thế này mới gọi là thương vợ chứ!"
"Ai thèm nghe ngươi khoác lác!" La Phi hiển nhiên không tin. Tịch Yến Thanh quả thực không xấu, nhưng hắn tốt đến mức này sao!?
"Ta lừa ngươi làm gì! Chính miệng hắn nói vậy, bằng không hôm nay ta vốn định ở nhà khâu đế hài đây." Hàn Húc nói xong thấy La Phi vẫn bĩu môi thì lập tức gắt lên: "Ai u ngươi cái tên La Nhị Bảo này! Ngươi dám nghi ngờ lời ta!" Hàn Húc xắn tay áo: "Nói! Có phải ngươi thiếu đòn không!"
"Được được được, không nháo loạn nữa." La Phi đẩy Hàn Húc sang một bên: "Ài, đúng rồi, chừng nào ngươi mới thành thân?" Hàn Húc cũng đã được định hôn, đối phương tên Trần Hoa Chương, là thợ mộc cùng thôn. Ngày thường người này đi làm thuê khắp nơi, phần lớn thời gian đều không ở thôn Hoa Bình, nhưng trong ấn tượng của La Phi hắn cũng là một người đàng hoàng.
"Hơn hai tháng nữa." Hàn Húc đột nhiên trở nên nghiêm túc: "À đúng rồi, nói đến đây ta mới nhớ, có chuyện này vui lắm ngươi có muốn nghe không? Liên quan đến Trương Dương Phàm."
"Chuyện gì vui?"
"Cái tên Trương Dương Phàm và Giang Bạch Ninh cũng thành thân một thời gian rồi đúng không, thế nhưng Giang Bạch Ninh mãi vẫn không có tin vui. Hôm qua ta nghe tẩu tử kể, hình như họ Trương và họ Giang xảy ra cãi vã, nói là bớt hoa mai trên tay họ Giang đậm màu như thế, vì sao mãi mà không đậu thai. Tẩu tử ta vừa lúc đi ngang nhà bọn họ nên nghe thấy." Lúc ấy trời đã khuya, có lẽ Trương Dương Phàm cũng không nghĩ bên ngoài vẫn có người, tẩu tử Hàn Húc có việc đột xuất cần gặp mẫu thân nên mới đi ngay trong đêm.
"Chẳng phải mới thành thân chưa đầy một tháng sao?" La Phi cảm thấy rất bình thường.
"Ngươi có bị ngốc không? Chúng ta đâu có giống cô nương, cái này này!" Hàn Húc chỉ bớt hoa mai trên tay y: "Chỉ cần tám đến mười ngày bớt hoa mai sẽ đổi màu."
"Đâu phải ai cũng một lần là đậu? Cái loại miệng cọp gan thỏ như Trương Dương Phàm, cả đời này ta đều coi thường!" La Phi thầm mắng một câu trong lòng, chúc gã đời này đoạn tử tuyệt tôn!
Nghĩ đến việc đôi tra nam kia sống không vui vẻ, La Phi rốt cuộc cũng có cảm giác nhẹ lòng. Nhưng trên thực tế Trương Dương Phàm và Giang Bạch Ninh không hề cãi nhau vì chuyện đứa nhỏ.
Không ai biết, hiện giờ Trương Dương Phàm vẫn chưa muốn có con với Giang Bạch Ninh, nguyên nhân bọn họ cãi nhau là vì Giang Bạch Ninh quá mức đa nghi.
Ngày đó Tịch Yến Thanh mang sính lễ tới La gia, Trương Dương Phàm nghe tin liền lấy cớ ra ngoài. Vốn gã cũng không định tới La gia, thế nhưng hai chân không nghe theo sự điều khiển, cứ vậy đứng ngoài cổng nhà họ La, xui xẻo lại bị người khác bắt gặp. Giang Bạch Ninh không biết nghe tin từ ai, biết gã tới La gia thì bắt đầu khó chịu trong lòng.
Hai ngày đầu họ Giang nhẫn nhịn, gã tự an ủi bản thân có lẽ Trương Dương Phàm thực sự chỉ đi ngang qua. Nhưng sau đó lại có người kể Trương Dương Phàm đứng bần thần hồi lâu trước cổng La gia, không biết mải ngắm cái gì. Lúc này Giang Bạch Ninh như hóc xương cá, cộng thêm tin đồn khắp thôn rằng ngày đó La Phi đẹp đến nhường nào, vậy là cục tức này phun trào!
Chẳng trách từ sau ngày La gia tiếp nhận sính lễ, Trương Dương Phàm bắt đầu ngơ ngẩn mất hồn mất vía, chắc chắn là nhớ thương tình cũ!
Giang Bạch Ninh là con một, là một đại bảo bối trong nhà, mới thành thân chưa bao lâu đã ăn cục tức này, sao gã có thể chịu được? Vì thế nhân một buổi tối trong lúc Trương Dương Phàm lại ngồi ngẩn người, gã đột nhiên bạo phát: "Trương Dương Phàm! Ngươi nói đi, có phải ngươi vẫn đang nhớ thương tiểu yêu tinh La Phi kia hay không?"
Khi ấy Trương Dương Phàm quả thực không hề nghĩ đến La Phi, gã đang suy nghĩ một vấn đề liên quan đến tri thức, vốn sắp nghĩ thông lại bị tiếng thét của Giang Bạch Ninh cắt ngang, toàn bộ mạch suy nghĩ đứt đoạn, không nổi cáu mới là lạ.
"Ta nói nhà ngươi có thể chú ý ăn nói được không? Cái gì mà tiểu yêu tinh, y là tiểu yêu tinh vậy ngươi là cái gì?" Ánh mắt Trương Dương Phàm mang theo sự mất kiên nhẫn.
"Ngươi! Ngươi còn nói đỡ cho y!" Giang Bạch Ninh nhất thời bất mãn: "Y chính là tiểu yêu tinh! Thiệt cho ngươi vẫn ở đây nhớ thương y, ngươi mới thành thân bao lâu y đã cùng tình mới ân ái. Y chính là loại lả lơi ong bướm!"
"Thôi đi! Nếu không phải ngươi cố ý để lộ bớt hoa mai của mình cho nương ta thấy, nương ta sẽ ép ta thú ngươi sao!? Ngươi thì hay rồi, cũng không biết ai hơn ai đâu!" Ngày đó Trương Dương Phàm thấy La Phi cười tình tứ với Tịch Yến Thanh thì nghẹn một cỗ lửa, lúc này bị bóc mẽ gã trực tiếp bùng nổ: "Ta không lắm miệng với ngươi nữa!"
"Ngươi! Trương Dương Phàm!" Giang Bạch Ninh nhìn theo bóng Trương Dương Phàm rời khỏi nhà, gã hung hăng đá cái chân bàn, mà kẻ bị chọc tức kia lại thực sự tìm chỗ yên tĩnh nghĩ về La Phi.
Khi ấy còn chưa thú Giang Bạch Ninh, Trương Dương Phàm cảm thấy gã cũng ổn, tuy rằng không thể so sánh với La Phi nhưng hai bọn họ như hoa hồng và hoa mẫu đơn, mỗi người một vẻ. Điều kiện Giang gia cũng tốt hơn La gia rất nhiều, nhà họ La vất vả nuôi lớn bốn đứa con, kết quả lại bị con cả làm liên lụy cả gia đình, còn Giang gia chỉ có một mình Giang Bạch Ninh. Nếu thành thân với Giang Bạch Ninh gã hiển nhiên không cần lo lắng quá nhiều, mặt khác sau này gã chuyên tâm thi cử, dựa vào gia thế của Giang gia cũng có lợi cho con đường khoa bảng của gã. Còn nữa, La Phi là người sống dựa dẫm, không chịu nổi đả kích. Mẫu thân gã tính tình nóng nảy, mỗi lần thấy gã chiều chuộng La Phi thì cực kỳ tức giận. Ngược lại Giang Bạch Ninh làm rất tốt mặt này, gã luôn tỏ ra lễ phép khi gặp mẫu thân Trương Dương Phàm, cực kỳ biết cách lấy lòng. Mẫu thân gã nhìn bớt hoa mai trên tay họ Giang như nhìn thấy tôn tử tương lai của mình, hài lòng không thôi.
Đúng vậy, thời điểm đó Trương Dương Phàm cảm thấy Giang Bạch Ninh là đối tượng thành thân phù hợp. Nhưng bây giờ thì sao!?
Chưa đầy một tháng, gã đã sinh ra nhàm chán.
Trương Dương Phàm cảm thấy gã ngàn vạn lần không nên vì một phút kích động mà thuận theo ý mẫu thân, lại càng không nên mất kiểm soát rồi đi tới La gia xem bọn họ trao đổi tín vật. Chỉ một cái liếc mắt mà thôi, nụ cười của La Phi như hằn sâu trong đầu gã, mãi không thể xóa nhòa.
Rõ ràng vẫn là một người, vì sao trước kia khi y cười rộ lên lại không giống bây giờ? Trước kia La Phi vừa có chút thẹn thùng vừa có chút cố chấp, mà La Phi ngày đó, vẫn là nụ cười thẹn thùng nhưng lại ẩn chứa sự tự tin và thanh thoát, nó ấm áp như một đóa hướng dương.
Chẳng lẽ thực sự giống như lời Giang Bạch Ninh nói, chỉ một thời gian ngắn sau, La Phi đã toàn tâm toàn ý với Tịch Yến Thanh? Cho nên y mới cười rạng rỡ như vậy...
Trương Dương Phàm càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, vài ngày nay gã luôn mượn rượu giải sầu. Rất nhiều lần gã muốn đi tìm La Phi, hỏi y rốt cuộc có còn tình cảm với gã không? Nhưng không rõ La Phi đang làm trò quỷ gì, rõ ràng trước kia ngày nào y cũng đi ra đi vào, gần đây thời tiết ấm lên thì ngược lại không thấy y ra khỏi nhà.
Chiều mùng năm, La Phi rốt cuộc cũng thêu xong họa tiết cuối cùng trên vỏ chăn của mình. Lúc ấy y còn đang nghĩ nên thêu cái gì, sau đó La Nghị gợi ý "thêu chim én", y cũng không rối rắm nhiều liền quyết định thêu chim én, thêu xong mới cảm thấy có gì đó rất dễ hiểu lầm.
Tịch Yến Thanh, yến... én...*
*đồng âm
"Ôi chao cũng không phải thêu lên quầ.n lót, nhị ca huynh nghĩ nhiều thế làm gì?" La Như cụng bát đầy khí phách: "Mau đi nghỉ ngơi thôi, ngày mai cả nhà đều sẽ rất bận."
"Bên ngoài chuẩn bị thế nào rồi?" Mấy ngày nay La Phi luôn vùi đầu may vá, hơn nữa mọi người không cho y ra khỏi phòng, nói là điềm xấu, cho nên y cũng không biết hôn sự đã chuẩn bị đến đâu. Y chỉ nghe nói bên Tịch gia đã sắp xếp xong viện tử, chuẩn bị ngày mai bày cỗ.
"Sáng sớm nay Tịch ca đã lên trấn mua thức ăn, lát nữa ăn tối xong đại ca, Tịch ca và Tiểu Nghị sẽ đi mượn bàn ghế, đã nói trước với mấy người quanh đây rồi. Nương cũng tìm được người phụ giúp nấu cỗ ngày mai, chữ Hỉ đã dán trước cổng, của hồi môn của huynh đã gói ghém cẩn thận. Nói chung mọi thứ đều ổn thỏa, huynh chỉ cần đợi giờ lành xuất giá là được."
"Ài, Tam Bảo này, muội không luyến tiếc nhị ca chút nào sao?" Sao có thể thản nhiên như vậy cơ chứ?
"Đánh một phát rắm đã đi tới nhà huynh, luyến tiếc nỗi gì? Sao thế? Nhị ca luyến tiếc muội à?"
"Ừm, ta tiếc tay nghề nấu món thịt kho tàu của muội ghê." Nếu chuyển tới Tịch gia, cả y và Tịch Yến Thanh đều không biết nấu cơm. Nếu y nhớ không nhầm, lần trước tới Tịch gia Tịch Yến Thanh đang ăn bánh rán mua sẵn, nhìn khô khốc chẳng có chút hấp dẫn nào. Lúc này đây, hễ nghĩ tới chuyện ăn uống sau này là La Phi lại cảm thấy sầu.
"Chuyện này đơn giản thôi, huynh muốn ăn đồ muội nấu thì cứ tạt về nhà. Nếu có thịt cá nhớ mang về, muội nấu cho huynh, cả nhà ngồi chung mâm sẽ vui biết bao!"
"Được, quyết định như vậy nhé." La Phi ngáp dài: "Thôi, ta phải ngủ một lát đây, hai canh giờ nữa Tam Bảo muội nhớ gọi ta."
"Rồi rồi rồi, huynh cứ ngủ trước đi, ngủ đủ ngày mai mới xinh đẹp được!" Nói xong La Như cũng rời đi, nó phải xem bên ngoài có cần phụ giúp gì không. Vừa quay đầu đã quên béng chuyện phải gọi nhị ca nó dậy!
Vài ngày vùi đầu thêu thùa may vá, La Phi ngủ một giấc thẳng cẳng tới buổi tối cũng không tỉnh, khi y nghe thấy có tiếng người gọi dậy đã là buổi sáng ngày hôm sau!
"Nhị ca, nhị ca mau dậy đi! Dậy thôi! Huynh phải rửa mặt nhanh lên, Tịch ca sắp tới rồi!" La Nghị xốc chăn, túm quần áo La Phi lay một hồi: "Dậy mau đi!"
"Biết rồi biết rồi!" La Phi cau mày: "Để ta tỉnh ngủ đã! Cái thứ quỷ đòi mạng này!" Ngồi cặm cụi thêu thùa mấy ngày cũng không phải chuyện đơn giản, thắt lưng y đã mỏi nhừ, lúc này chẳng muốn đứng lên chút nào.
"Đệ phải ra ngoài rồi, huynh phải dậy ngay đi nhé, đừng ngủ nướng nữa đấy!" La Nghị nói.
"Ừm." La Phi mở mắt cố gắng xốc lại tinh thần. Y theo thói quen chuẩn bị tới nhà xí vệ sinh cá nhân. Không ngờ lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng chim hót. Tiếng chim này cũng lạ, vừa nghe là biết chim đỗ quyên, nhưng nó lại hót theo tiết tấu ba tiếng trầm một tiếng bổng, có vẻ không phải tiếng chim thật.
Loại ám hiệu này chỉ mấy kẻ thiểu năng mới nghĩ ra, nhưng nó chính là ám hiệu giữa tên tú tài họ Trương và nguyên chủ La Phi.
Sáng sớm ngày y thành thân lại tới đây phát ám hiệu, gã định giở trò gì đây?