• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày liền trời tạnh ráo, căn nhà của Cảnh Dung rất nhanh đã lợp xong mái, hơn nữa cả ba đều chọn ngói đỏ giống nhau. Lúc này cả dãy nhà của bọn họ trở thành tâm điểm chú ý của cả thôn, ai đi ngang qua cũng phải trầm trồ ngưỡng mộ.

Rất nhiều người tích cóp cả đời cũng không thể xây được căn nhà như vậy, có thể không ngưỡng mộ được sao?

Đương nhiên, bên trong nhà có bao nhiêu tiện nghi, chỉ có người sống tại đây mới biết rõ.

Tiểu Hổ ngủ ngon lành trong buồng mới, La Phi và Tịch Yến Thanh tranh thủ thu dọn vật liệu còn sót lại. Nhóm thợ xây đã tự mang dụng cụ về, bọn họ chỉ cần quét tước sạch sẽ là được.

Công việc cũng không tính là nhiều, nhưng chủ yếu là việc lặt vặt, La Phi và Tịch Yến Thanh mất nửa ngày mới làm xong. Nhìn căn nhà lúc này đã gọn gàng ngăn nắp, sân vườn rộng rãi thoáng đãng, tâm trạng hai người cũng phấn khởi hơn rất nhiều.

Tịch Yến Thanh bấm tay tính toán, vài ngày nữa Tiểu Hổ sẽ đủ một trăm ngày, hắn dự định làm vài mâm cỗ mời họ hàng thân thích và bạn bè láng giềng tới chung vui, vừa vặn làm lễ tân gia luôn.

"Sau đó là đến ngày thành thân của ta." Lạc Dũng hớn hở ra mặt: "Ai dà, vất vả mãi mới đến ngày này."

"Rất suôn sẻ mà." La Phi nói: "Năm ngoái ngươi mới đến thôn Hoa Bình, năm nay vừa xây được nhà vừa cưới được vợ, mọi thứ rất suôn sẻ không phải sao?" So với tình cảnh rối như tơ vò lúc này của Cảnh Dung và đại ca, lại so với vụ nhảy sông năm nào của La Phi, đường tình duyên của Lạc Dũng ít trắc trở hơn rất nhiều.

"Suôn sẻ sao?" Lạc Dũng gãi đầu cười ngây ngô: "Quả là như vậy." Có bao nhiêu người nhờ mai mối rồi thất bại, còn hắn chỉ một lần đã thành công. Riêng điều này đã may mắn hơn rất nhiều người khác. Phải biết rằng hắn và La Như không quen biết nhau từ đầu, nếu không có Tịch Yến Thanh và La Phi giúp đỡ, mối hôn sự này không thể thành. Cứ coi như hắn tốt số đi!

"Tịch ca, ta tính toán dựng lại hàng rào bên kia nữa." Cảnh Dung chỉ về phía căn viện cũ mà Tần Quế Chi bán cho y: "Quây thông với sân bên này, như vậy thuận tiện cho ta chăm nom đàn dê hơn."

"Ừm, ta cũng định nói chuyện này với ngươi. Mấy hôm nữa chúng ta dỡ bỏ hàng rào bên này đi, như vậy sân vườn sẽ rộng gấp đôi. Đúng rồi, bao giờ ngươi định về quê mua thêm dê?" Tịch Yến Thanh vẫn nhớ kế hoạch này của Cảnh Dung, có điều gần đây thời tiết quá nóng không thích hợp cho lũ dê đi xa, cho nên Cảnh Dung vẫn luôn trì hoãn.

"Chờ sau khi Lạc Dũng thành thân đi." Cảnh Dung nói: "Lúc đó trời cũng bớt oi rồi, đưa đàn dê mới về cho thích nghi một thời gian là vừa vặn tới kì lai giống. Lần trước Vạn đại ca ghé thăm cũng nói qua, bước vào mùa thu đông nhu cầu thịt dê càng tăng cao, hắn thấy đàn dê của ta ngày càng ít thì không khỏi sốt ruột, liên tục thúc giục ta mua dê giống."

"Quả là bán rất chạy. Vậy thế này đi, Lạc Dũng thành thân xong cũng bước vào mùa thu hoạch. Năm nay chúng ta khoán hết ruộng, thôi thì không làm đồng nữa, thừa dịp này chúng ta cùng ra khỏi thôn một chuyến, về quê Cảnh Dung thuận tiện giúp y dắt đàn dê mới về." Việc này Tịch Yến Thanh đã hỏi ý La Phi từ trước, đương nhiên La Phi không muốn hắn đi xa nhưng y vẫn ủng hộ hắn đi thăm thú thế giới bên ngoài.

"Chúng ta đều đi rồi, đàn dê ở nhà ai trông?" Lạc Dũng hỏi.

"Để ta nhờ đại ca tới chăm sóc mấy hôm, huynh ấy chăn bò rất khéo, chắc chắn cũng biết cách chăm sóc dê." Tịch Yến Thanh nhớ tới con bò Đại Hoàng của bọn họ, từ khi về La gia nó vẫn luôn béo tốt khỏe mạnh, hắn rất tin tưởng La Cát: "Về phần gà và vịt, đành để tề ca ngươi và Tam Bảo vất vả một thời gian vậy."

"Cho một con ăn hay cho một trăm con ăn cũng là một công, các ngươi yên tâm, chút việc nhỏ này ta và Tam Bảo vẫn kham được." La Phi nói: "Các ngươi tranh thủ mua thêm nhiều dê cái về nhé." Lúc mới tới thôn Hoa Bình, Cảnh Dung chỉ đưa theo hơn bốn mươi con dê, hiện tại tuy đã có thêm dê con, nhưng cả đàn tổng cộng cũng chỉ hai mươi con. Hơn nửa đàn đã bán hết, đừng nói là Cảnh Dung hay Vạn Đại Vân, đến La Phi nhìn cũng thấy sốt ruột.

"Cứ quyết định vậy đi, chốc nữa mấy huynh đệ chúng ta sang dỡ bỏ hàng rào bên kia, sau đó còn phải thu dọn phân gà nữa." Tịch Yến Thanh nói xong bèn đi lấy rìu, cả nhóm bắt đầu bận rộn công việc của riêng mình. Mấy trăm con gà mỗi ngày sản xuất rất nhiều phân, mà số phân gà này bọn họ sẽ tích trữ vào bao để năm sau bón ruộng.

La Phi cũng muốn ra vườn đỡ một tay, nhưng đúng lúc này Tiểu Hổ khóc ré lên, trong phòng phát ra tiếng "oe oe" thảm thiết như bị bỏ rơi. La Phi chạy nhanh vào buồng xem con, thấy Tiểu Hổ đã tè dầm ướt đẫm, y lập tức đổi tã mới cho nó.

Tiểu Hổ mở to đôi mắt đen tròn, bàn tay nắm chặt nhỏ xíu nhét vào miệng, nó bắt đầu dùng sức lật nghiêng người. Đây không phải lần đầu tiên Tiểu Hổ thử động tác này, La Phi biết con đang tập lẫy thì ngồi một bên cổ vũ: "Cố lên con, cố lên nào!"

Tiểu Hổ ọ ọe gì đó, rốt cuộc cũng lật sấp trên giường. Nó phấn khởi ra mặt, cái miệng cười toe toét lộ ra hai hàng lợi chưa mọc răng. Trên hàng mi còn đọng mấy giọt nước mắt, gương mặt lại tươi tỉnh hớn hở, thoạt nhìn bộ dạng đáng yêu muốn xỉu!

La Phi nhịn không được vội hô to ra ngoài: "Thanh ca! Tiểu Hổ biết lẫy rồi này!"

Tịch Yến Thanh buông rìu chạy vào buồng: "Đâu đâu để tôi xem, để tôi xem nào!"

Tiểu Hổ nằm sấp chơi một lát thì mệt, lại dùng sức lật ngửa trở lại. Cứ như vậy hai lần khiến khuôn mặt nó đỏ bừng.

"Bảo bối nhỏ của cha, con giỏi lắm!" Tịch Yến Thanh hôn nhẹ lên mặt nó: "Cố lên."

"Ô oa?" Tiểu Hổ giống như lên tiếng trả lời, đôi mắt đen láy mở to nhìn Tịch Yến Thanh rồi lại nhìn sang La Phi: "Ta ta?"

"Con cũng tự thấy mình giỏi đúng không?" La Phi nhẹ nhàng cầm hai cánh tay nó xo/a nắn, thịt béo núng nính như một khối thạch, da em bé mịn màng khiến La Phi sờ đến nghiện. Các cụ có câu trẻ con ba tháng biết lẫy bảy tháng biết bò, Tiểu Hổ còn chưa đầy ba tháng đâu, vậy mà đã tự lẫy được rồi. Thằng nhóc này thật khỏe mạnh, vốn La Phi còn lo nó quá béo sẽ khó lẫy, hiển nhiên y đã lo thừa rồi.

"Về sau sẽ khó trông rồi đây. Con đã biết lẫy, nếu không trông cẩn thận sẽ ngã xuống đất, nghĩ thôi đã thấy sợ." Tịch Yến Thanh cười cười: "Có khi sau này không thể để con ngủ một mình trong buồng được nữa."

"Ừm, tốt nhất đi đâu cũng địu con sau lưng." La Phi ôm nhóc béo lên: "Đi thôi, cha mang con ra ngoài phơi nắng chút."

Tiểu Hổ được ra ngoài chơi vào thời điểm ấm áp nhất trong ngày, nó đội mũ vải bông mà La Phi khâu cho nó, cái đầu ngóc lên ngó trái ngó phải.

La Phi cũng không dám ở ngoài quá lâu, cho con phơi nắng một lát liền ôm nó vào nhà cho ăn sữa dê và dỗ ngủ. Y cũng ngồi cạnh lấy kim chỉ khâu vá. Tiệc một trăm ngày của Tiểu Hổ sắp đến, y muốn may một bộ đồ màu đỏ cho con, Tiểu Hổ mặc lên nhất định rất nổi. Còn hai bộ đồ may tặng cha mẹ cũng gần xong rồi.

Tịch Yến Thanh đưa Lạc Dũng và Cảnh Dung sang dỡ hàng rào cũ, san bằng cái hố chôn cọc, sau đó xếp các cây cọc cũ sang một bên, cọc nào mục quá có thể dùng làm củi đốt.

Cảnh Dung và Lạc Dũng phát hiện sau khi La Phi và Tịch Yến Thanh chuyển tới đây có một điểm lợi cho bọn họ, đó là không phải đi quá xa để cọ cơm. La Phi đầu bên kia hô một tiếng bọn họ liền nghe thấy chạy sang. Thức ăn lúc nào cũng nóng hổi thơm lừng.

Nhưng không thể kéo dài tình trạng này quá lâu. Cảnh Dung suy nghĩ, chờ Lạc Dũng và La Như thành thân xong, bọn họ khẳng định sẽ tách ra ăn riêng, thỉnh thoảng có dịp mới ngồi chung mâm mà thôi. Chính y phải tìm cách giải quyết vấn đề ăn uống của mình, hoặc là học nấu mấy món đơn giản.

Dù có là huynh đệ thân thiết, ai cũng sẽ có gia đình riêng, sẽ cần không gian riêng cho vợ con.

Cảnh Dung có chút băn khoăn. Tịch Yến Thanh nói sau khi Lạc Dũng thành thân bọn họ cùng về quê y một chuyến. Nhưng Tiểu Hổ còn nhỏ vậy, Tịch Yến Thanh sẽ yên tâm đi xa sao? Cứ cảm thấy không quá ổn! Hơn nữa bọn họ định nhờ La Cát tới chăm sóc đàn dê của y, cái này...

La Cát sẽ nhận lời chứ?

Khi những mối bận tâm của Cảnh Dung còn chưa tan biến, cái nóng oi bức của mùa hè đã dần tan biến trong gió thu mát mẻ.

Tiệc trăm ngày của Tiểu Hổ tới rồi.

Bữa cỗ cũng không kém phần trọng đại so với lễ thành thân của hai cha nó. Có khác chính là ngày hôm trước Tịch Yến Thanh lên trấn mua thịt, còn cá do hắn tự ra sông đánh, toàn bộ rau dưa đồ ăn đều là của nhà trồng được. Ngoài ra còn có hoa quả ngoài vườn, cuối mùa thu hoạch không được nhiều lắm nên bọn họ quyết định không bán, lúc này vừa vặn mang ra mời khách.

Lý Nguyệt Hoa nhờ Hàn Liễu thị sang giúp một tay, Mộc Linh cũng có mặt hỗ trợ.

La Phi đã thay bộ đồ mới cho Tiểu Hổ, y ôm con ra ngoài đi một vòng chào mọi người.

"Nào nào nào, để bà bế một cái xem nào, ai u tiểu tử này béo mập kháu khỉnh quá, trộm vía trộm vía!" Thím Béo bán gà cũng tới chúc mừng, bà ôm nhóc béo vào lòng, cho nó một bao lì xì đỏ chót. Thông thường bên trong để sáu văn tiền mang ý nghĩa may mắn bình an.

"Con cảm ơn bà đi." La Phi cầm bàn tay nho nhỏ của Tiểu Hổ vẫy.

Tiểu Hổ cười khanh khách vui sướng, mọi người xung quanh ai cũng muốn ôm nó một cái.

"Tịch công tử có nhà không?" An Bình dắt hai con ngựa từ xa đi tới.

"Có ta đây, mau vào mau vào." Tịch Yến Thanh tự ra cổng tiếp đón: "An Bình huynh đệ, mời vào."

"Ta xin phép không vào, chủ tử nhà ta có lễ vật tặng Tịch công tử nhân dịp tiểu công tử đầy một trăm ngày, ta chỉ mang lễ vật tới rồi về luôn." An Bình cười cười rồi giao dây cương của con tuấn mã đeo lụa hồng trên cổ vào tay Tịch Yến Thanh: "Đây là Truy Vân, vừa được hai năm tuổi, rất hiền và dễ bảo, có thể để tiểu công tử cưỡi chơi trong tương lai."

"Ôi... gần đây Thạch đại ca và Lý đại ca còn bận không?"

"Có thể không bận sao? Chủ tử nhà ta đi Hoài Dương rồi, phải mấy hôm nữa mới trở về, bằng không nhất định hai chủ tử sẽ tới chung vui." An Bình thấy trong viện đông vui náo nhiệt thì hơi hạ giọng: "Phu nhân nói đợi chủ tử quay về sẽ thu xếp tới chơi một hôm. Hôm nay nhiều người quá, Tịch công tử và La công tử hẳn là rất bận, cho nên chủ tử không tiện xuất hiện."

"Cũng tốt, vậy đợi Thạch đại ca trở về ta sẽ tới thăm." Tịch Yến Thanh gọi Lạc Dũng nhờ hắn gói cho An Bình chút hoa quả và hạt dưa, còn tặng thêm một xâu cá tươi rói: "Làm phiền An Bình huynh đệ đã cất công về tận đây, chúng ta cũng không có gì nhiều, đây đều là nông sản trong thôn, ngươi mang về làm quà."

"Đa ta Tịch công tử." An Bình cũng không từ chối, sau khi nhận quà hắn leo lên lưng ngựa, quất roi rời đi.

"Ôi nương của ta ơi, con ngựa này để cho Tiểu Hổ sao?" Lạc Dũng cứng lưỡi. Trước kia ở quân doanh hắn cũng thường xuyên nhìn thấy ngựa, nhưng tuấn mã oai phong thế này quả thực hiếm có. Vị Thạch lão bản kia quá mức hào phóng rồi!

"Xem ra chúng ta được nhờ con rồi." Tịch Yến Thanh lắc đầu bật cười, dắt ngựa vào chỗ râm mát. Nếu không phải ngựa rất đắt hắn đã sớm mua một con, như vậy sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian lên trấn.

Thôn Hoa Bình chưa hộ nào có ngựa, Tịch Yến Thanh đột nhiên được người ta tặng ngựa, hàng xóm láng giềng ai cũng tò mò, người này người kia quay sang xì xào hỏi thăm.

Có vài người đã biết chuyện Tịch Yến Thanh làm ăn buôn bán cùng một hộ nhà giàu trên trấn Tùng Lâm, hơn nữa còn biết đối phương chính là Thạch lão bản lừng lẫy, nhưng thật sự không ngờ quan hệ giữa bọn họ lại thân thiết đến vậy. Tặng một con ngựa??? Con ngựa này có lẽ còn đáng giá hơn căn nhà mà Tịch Yến Thanh vừa xây!!!

Mọi ngày bọn họ cũng không thấy Tịch Yến Thanh và La Phi tỏ ra kiểu cách, hai vợ chồng vẫn bận đồ nhà nông, mỗi ngày xắn quần cuốc đất, nhặt phân gà. Đi ngang qua cổng Tịch gia, thỉnh thoảng có thể thấy La Phi địu con sau lưng cho gà cho vịt ăn trong sân. Từ bao giờ mà bọn họ có nhiều tiền như vậy?

Vì thế từ hôm ấy, trong thôn Hoa Bình bắt đầu lan truyền một tin đồn kỳ quái, đó chính là tiểu tử nào xuất ngũ cũng có của ăn của để. Nếu không vì sao Tịch Yến Thanh, Lạc Dũng, lại thêm Cảnh Dung đều có tiền cất nhà mới? Bởi vì bọn họ đều là binh lính xuất ngũ chứ sao!

Nếu không phải Tịch Yến Thanh đã thành thân, Lạc Dũng cũng đã đính ước, các bà mối có lẽ đã dẫm mòn bậc thềm nhà bọn họ. Chỉ còn lại vị Cảnh Dung kia, năm lần bảy lượt bị tra hỏi đã có mối hôn sự nào chưa.

Hai ngày đầu Cảnh Dung còn hòa nhã trả lời chưa đính thân, đến ngày thứ ba y dứt khoát nói mình đã định hôn rồi! Hỏi đối phương là người nhà nào? Là tiểu ca hay là cô nương? Cảnh Dung đều lắc đầu "nói các ngươi cũng không biết" rồi lảng tránh...

Kỳ thật ngẫm lại, người mà y "đã định hôn" đang ở nơi nào y cũng không biết đâu!

La Cát? Y thậm chí còn không dám nghĩ tới...

Cho dù có đôi khi y cũng không thể kiểm soát được tâm tư của mình.

"Đến lúc đó nhờ đại ca sang ở nhà Cảnh Dung sao?" La Phi thu dọn sạch sẽ rồi chui vào ổ chăn cùng Tịch Yến Thanh, y tựa lên người chồng, hắn còn chưa đi y đã có chút luyến tiếc.

"Còn phải xem đại ca có đồng ý hay không đã. Chuyện này tôi thấy có chút nan giải, theo ý Cảnh Dung có lẽ y muốn về quê một mình. Tiểu Hổ còn quá nhỏ, để em và nó ở nhà với nhau tôi không yên tâm. Còn Lạc Dũng và Tam Bảo cũng vừa thành thân, đáng lý phải để bọn họ hưởng thụ trăng mật, chia rẽ uyên ương mới cưới e là cũng tàn nhẫn." Tịch Yến Thanh hôn trán La Phi: "Cho nên bảo bối à, tôi định "chơi bẩn" một chút, em nghe thử xem có ổn không?"

"Hả? Anh định chơi bẩn còn bắt em làm đồng phạm?"

"Tôi cảm thấy có chút xấu xa, nhưng xuất phát điểm của tôi là tốt." Tịch Yến Thanh vòng tay ôm La Phi, rõ ràng trong phòng chỉ có hai bọn họ nhưng hắn vẫn hạ giọng thì thầm. Nói xong hắn nhìn La Phi: "Em thấy thế nào?"

"Liệu có thành công không?" La Phi tỏ ra hoài nghi.

"Thử mới biết được."

"Anh cẩn thận nếu cha biết được sẽ đập anh một trận đấy."

"Cha đập có nghĩa là kế hoạch thành công, coi như mình hy sinh tính mạng để giúp anh em một phen." Tịch Yến Thanh đã hạ quyết tâm, sau đó hai vợ chồng lại thủ thỉ một hồi mới chịu đi ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK