Phải biết hài lòng với thực tại.
Ngày hôm sau La Phi đi tìm Hàn Húc chia tiền lời, nhưng Hàn Húc lại vắng nhà. Bà ngoại Hàn thân thể không thoải mái, nói là nhớ cháu trai, Hàn Húc và Hàn Dương lập tức khăn gói về ngoại. Nghe mẹ Hàn nói phải qua Tết Đoan ngọ y mới về, La Phi tính toán, thôi vậy, đành chờ y về rồi bàn sau.
Một buổi sáng tinh mơ, Tịch Yến Thanh vác cuốc xẻng lên núi, La Phi ở nhà bận rộn chăm gà vịt. Đàn vịt năm con này là do Lý Nguyệt Hoa đưa sang, y đã nuôi được vài ngày. Có lẽ bà vẫn để bụng khoản tiền mua gà nên khăng khăng mang vịt sang cho con trai.
La Phi cho gà vịt ăn no, giặt giũ phơi phóng xong xuôi rồi ra sau vườn kiểm tra, đám thù lù đực Tịch Yến Thanh đưa y trồng đều đã nở hoa. Hoa thù lù trắng trắng nhỏ nhỏ, nhị hoa màu vàng non nớt, cảm giác chỉ chạm nhẹ là rụng. Trước kia La Phi chưa từng nhìn thấy chúng, lúc này y phấn khích đến mức ngồi xem cả buổi.
Y quyết định hôm nay sẽ thêu hình hoa thù lù đực! Về phần thêu ở đâu, khà khà...
Kỳ thật y đã chọn những mảnh vải chất liệu tốt từ tiệm của lão Lý, mấy miếng vải bông thuần trắng y dự định sẽ cắt thành quầ/n lót.
Người cổ đại không mặc qu/ần lót, nhưng so ra y vẫn cảm thấy nên có món đồ này. Trước kia không có điều kiện, hiện giờ có rồi, y muốn may cho mỗi người hai chiếc.
La Phi vào buồng, y chưa vội cắt vải may quần mà bắt tay hoàn thiện nốt những chiếc túi thơm chuẩn bị tặng người La gia. Tất cả đều đã thêu xong, hiện tại chỉ còn chiếc túi của La Nghị cần làm nốt bước cuối cùng, đó chính là nhồi bông và hương liệu rồi khâu lại.
La Phi cẩn thận giữ miệng túi để nhét hương liệu vào trong, lúc này bên ngoài đột nhiên có người gọi: "Nhị ca, huynh có nhà không?"
Là La Như.
La Phi gọi với ra: "Đang ở trong buồng, muội vào đây đi."
Vừa vào nhà La Như đã đặt mông ngồi xuống giường: "Nhị ca, huynh đang làm gì thế?"
"Thêu túi thơm cho nhà mình, ngày mai là Tết Đoan ngọ rồi, mọi người đeo lên cho hợp lễ tiết. Hơn nữa dạo này trời nóng lên nên nhiều muỗi, đeo túi thơm để tránh bị đốt."
"Oa đẹp quá đi mất. Cái này tặng cha sao?" La Như chỉ chiếc túi trên tay La Phi.
"Cái này cho Tứ Bảo, muội tìm theo con giáp ấy, những cái khác ta đều thêu xong rồi." La Phi nói: "À đúng rồi, sao muội lại đến giờ này?" Đã là giữa trưa, bình thường nếu không có việc gấp La Như sẽ không ghé qua vào lúc này.
"Không phải vì mai là Tết Đoan ngọ rồi sao, phải gói bánh ú mà. Muội kể với nương rằng huynh muốn gói bánh ú nhân thịt, nương đã mua sẵn thịt rồi. Nhưng nương không biết làm nên bảo muội sang tìm huynh."
"Được, vậy đợi ta làm nốt chỗ này rồi đi, một loáng là xong thôi."
"Vâng, muội về trước giúp nương rửa lá tre nhé, nhị ca làm xong nhớ sang luôn." La Như dừng lại một chút: "Nhị ca, túi thơm huynh làm ấy, muội có thể cầm trước cái của muội không?" Túi thơm của La Như thêu hình rắn, nhị ca của nó rất tài tình, chỉ là một con rắn mảnh mai nhưng y dùng hai màu chỉ trắng hồng phối hài hòa, hơn nữa mũi thêu gồ lên rất độc đáo, thoạt nhìn con rắn vô cùng sống động.
"Có gì đâu, vốn là thêu cho muội mà, thích thì cứ cầm trước." La Phi cười cười nói: "Muội về thái sẵn thịt đi, thái khối như lúc làm thịt kho tàu là được, nhớ thái đúng thớ để miếng nào cũng có cả nạc cả mỡ."
"Muội hiểu rồi." La Như treo túi thơm lên cổ, tâm trạng phơi phới bước ra khỏi cổng. Trước kia nó biết khả năng thêu thùa của nhị ca rất đỉnh, nhưng không ngờ y lại khéo tay đến vậy. Mang túi thơm này đi khoe, nhất định người khác sẽ nhìn nó bằng ánh mắt ngưỡng mộ không thôi!
La Như biết chắc sẽ có người hỏi túi thơm của nó do ai may. Nhưng nó không ngờ người đầu tiên muốn biết lại là Giang Bạch Ninh.
Trong tay gã cũng có một chiếc túi thơm, có vẻ gã vừa bước ra từ nhà mẹ đẻ. Gã đối diện với La Như trong chốc lát, La Như trừng mắt lườm gã một cái rồi bỏ đi, nhưng Giang Bạch Ninh lại hô lên ngăn cản: "La Như chờ đã!"
La Như vẫn duy trì một khoảng cách nhất định: "Có chuyện gì?"
Giang Bạch Ninh hỏi: "Túi thơm này ngươi mua ở đâu?"
Nếu chỉ là chiếc túi thơm bình thường, Giang Bạch Ninh đương nhiên sẽ không hỏi. Nhưng chiếc túi thơm kia thực sự rất quen mắt! Ngay cả kích thước cũng giống hệt món đồ mà gã nhìn thấy suốt hai ngày nay!
La Như cho rằng Giang Bạch Ninh cũng muốn mua, cô nhóc đắc ý vuốt ve chiếc túi thơm trước ngực: "Đây là nhị ca làm cho ta, sao nào, ngươi muốn mua à?"
Vừa nghe được lời này, sắc mặt Giang Bạch Ninh lập tức xanh mét. Gã không nói thêm lời nào, xoay người trở về nhà. Lúc ấy gã đã hỏi Trương Dương Phàm, họ Trương nói túi thơm kia mua trên trấn! Nhưng sao có thể trùng hợp như vậy! Rõ ràng là bịa chuyện lừa gã!
Trương Dương Phàm rất thích chiếc túi thơm mới mua, mỗi khi nhìn nó gã lại nhớ đến tài nghệ của La Phi. Y thêu thùa rất khéo, nhưng trước kia y không thích làm những việc này, Trương Dương Phàm nhớ rõ trước khi gã thành thân với Giang Bạch Ninh, La Phi còn nói chờ tới Tết Đoan ngọ năm nay y sẽ tự tay làm túi thơm tặng gã. Hiện tại hiển nhiên sẽ không có chuyện ấy, nhưng cầm món đồ này trên tay gã lại nhịn không được mà thầm so sánh, nếu La Phi thực sự may túi thơm liệu có đẹp hơn chiếc này không?
Giang Bạch Ninh vốn nhịn một bụng tức, vừa bước vào phòng lại thấy Trương Dương Phàm nâng niu chiếc túi thơm trên tay, yêu thích không nỡ buông xuống, gã lập tức như lửa đổ thêm dầu! Giang Bạch Ninh không suy nghĩ gì mà xông lên giật chiếc túi, gã ném nó xuống đất rồi giẫm đạp lung tung: "Này thì ngắm này! Này thì ngắm này!"
"Giang Bạch Ninh ngươi điên rồi sao?" Trương Dương Phàm đứng bật dậy đẩy Giang Bạch Ninh ra, gã cúi xuống nhặt chiếc túi lên, thấy vải đã bị giẫm bẩn thì không khỏi đau lòng, ngữ khí càng thêm bực bội: "Đang yên đang lành ngươi giẫm nó làm gì?"
"Ngươi dám vì một cái túi thơm mà đẩy ta?" Giang Bạch Ninh đứng vững trở lại: "Không phải chỉ là một món đồ tên tiểu yêu tinh La Phi kia làm cho ngươi sao? Thứ đồ rẻ rách này mà ngươi cũng đeo trên người như bảo bối! Ngươi có coi ta ra gì không hả?"
"Ai nói với ngươi như vậy? Rõ ràng là ta mua chiếc túi này trên trấn!" Trương Dương Phàm cảm thấy Giang Bạch Ninh càng ngày càng quá quắt.
"Ngươi còn gạt ta!" Giang Bạch Ninh gào lên: "Ta thấy hết rồi! Con nhóc La Như kia cũng đeo một cái giống hệt của ngươi, nó nói là La Phi may cho nó!"
"Ngươi! Ta mặc kệ ngươi đấy!" Trương Dương Phàm cầm túi thơm bỏ ra ngoài, vừa vặn chạm mặt anh họ của gã. Gã có chút mất kiên nhẫn hỏi: "Đường ca tới đây làm gì?"
"Cũng không có gì quan trọng." Ánh mắt Trương Thắng đảo một vòng trên người Giang Bạch Ninh: "Hai người các đệ..."
"Hừ! Huynh đi mà hỏi y." Trương Dương Phàm trừng mắt lườm Giang Bạch Ninh một cái rồi bước thẳng ra cổng.
Trương Thắng thấy Trương Dương Phàm đã biến mất thì đóng cửa cẩn thận, hắn nhìn Giang Bạch Ninh bằng ánh mắt tha thiết: "Nó lại chọc ngươi tức giận à?"
Giang Bạch Ninh trốn tránh ánh mắt hắn theo bản năng: "Sao huynh lại tới đây?"
Trương Thắng biết lúc này đại thẩm không ở nhà, hắn đánh bạo nói: "Nhớ ngươi da diết, ra đồng cũng không yên tâm làm việc, cho nên dứt khoát tới đây thăm ngươi."
Trên mặt Giang Bạch Ninh lộ ra một tia hoảng sợ: "Huynh đừng nói bậy! Huynh mau về đi!"
Trương Thắng sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng này, có lẽ hắn kìm lòng không đậu, hoặc có lẽ hắn nhịn đã lâu, bởi vậy hắn vội vòng tay ôm lấy Giang Bạch Ninh từ phía sau...
- ---------
Rốt cuộc La Phi cũng làm xong chiếc túi thơm cuối cùng, trước khi mở cổng y có cảm giác ai đó đang rình rập trước cửa nhà mình, nhưng y không ngờ người bên ngoài lại là Trương Dương Phàm. Mãi đến khi bước hẳn ra đường y mới xác định là tên tra nam kia, vốn vào thời điểm này y nên bước qua gã như bước qua một đống shit, nhưng đột nhiên La Phi nhìn thấy chiếc túi thơm trong tay gã!
Đây không phải thành quả của y sao??? Vì sao nó lại rơi vào tay Trương Dương Phàm???
Trương Dương Phàm cũng muốn hỏi vấn đề này, gã thấy xung quanh vắng vẻ mới dám lên tiếng: "Nhị Bảo, túi thơm này do ngươi làm?"
La Phi nhíu mày: "Từ đâu mà ngươi có được?"
Câu này tương đương với lời thừa nhận!
Thấy La Phi không lập tức chối bỏ, Trương Dương Phàm càng thêm ảo tưởng. Gã cho rằng chiếc túi thơm của La Phi sau vài lần qua tay đã thuộc về gã, đây là duyên phận thần kỳ cỡ nào, điều này khiến gã sướng rơn trong bụng. Nhưng gã không bộc lộ ra mặt mà tỏ vẻ thương xót La Phi: "Hóa ra thực sự là ngươi làm, ta còn nghĩ tay nghề của ai mà khéo thế này. Vậy mà tên Tịch Yến Thanh kia chẳng đáng mặt nam nhân, dám mang đồ thêu tay của ngươi đi bán! Nếu là ta, ta đương nhiên sẽ không để ngươi chịu tủi nhục như vậy."
La Phi không có ý định phân trần, hơn nữa nếu để người khác nhìn thấy y gặp Trương Dương Phàm trong lúc Tịch Yến Thanh vắng nhà, truyền ra bên ngoài khẳng định sẽ có người nói y không ra gì. Chỉ là chiếc túi thơm kia rơi vào tay Trương Dương Phàm thật sự quá ghê tởm.
Cái tên chết tiệt này!
La Phi chỉ chiếc túi thơm: "Ai cầm túi thơm kia người đó đen đủi! Thi cử thất bại! Thi cử thất bại! Thi cử thất bại! Còn nữa, dám so bì với Thanh ca nhà ta, cái loại nhà ngươi ấy mà... Xách dép!"
Thời điểm Chu đại nương bước ra cổng tình cờ nghe được toàn bộ lời nói của La Phi, bà cười thầm trong bụng, lên tiếng hỏi thăm: "Nhị Bảo có việc đi đâu à?"
La Phi đáp: "Đúng vậy Chu đại nương, cháu chuẩn bị về ngoại gói bánh ú, ai ngờ vừa ra cổng thì đụng phải thứ súc sinh, cháu nói tiếng người nhưng nó nghe không hiểu, cho nên chuyện quan trọng cháu phải lặp lại ba lần. Lát nữa về nhà nương cháu phải ăn thêm hai cái bánh ú giải xui mới được!"
Trương Dương Phàm vốn định dỗ ngọt La Phi rằng chờ gã đỗ kỳ thi Hương sắp tới sẽ quay về bù đắp cho y, đột nhiên La Phi hô lên ba câu rủa khiến gã tức đến ngoẹo cổ.
Thím Chu cũng không có ấn tượng tốt với nhà họ Trương, nhưng bà chỉ là dân thường, rốt cuộc vẫn có chút e ngại với danh xưng "tú tài", biết đâu sau này gã đỗ đạt làm quan, vậy thì tiểu nhân như bà vẫn là không nên đắc tội.
La Phi lại vô tư không nghĩ ngợi nhiều, cái gì muốn nói y đều nói toạc ra. Hơn nữa còn nói rất thâm, chọc trúng điểm yếu của Trương Dương Phàm! Họ Trương không sợ trời không sợ đất chỉ sợ thi trượt, bởi vì nếu lần này không đỗ gã sẽ phải chờ thêm ba năm. Đời người có bao nhiêu cái ba năm để chờ? Hơn nữa nếu muốn bước lên con đường làm quan, đạt được thành tựu càng sớm càng tốt không phải sao? Xuất thân của gã vốn không bằng đám học sinh trên trấn, nếu không thể yết bảng sẽ càng bị người nhạo báng.
Trương Dương Phàm tức tối ném túi thơm đi, La Phi thấy vậy cũng không quản mình đã bỏ bao công sức thời gian để thêu ra nó, trực tiếp dẫm giày lên chiếc túi bị nguyền rủa, di đến rách mới thôi.
Buổi tối khi Tịch Yến Thanh trở về, La Phi kể lại toàn bộ chuyện này cho hắn. Nghe xong Tịch Yến Thanh cười nói: "Tôi cũng không trách em, không cần vội vàng thanh minh như vậy, có phải em sợ tôi ghen không?"
La Phi biết điều này là không cần thiết, chỉ là y, chỉ là y cảm thấy vẫn nên giải thích với hắn một câu. Nhưng lý do vì sao phải làm vậy, y đương nhiên không muốn bị Tịch Yến Thanh bóc mẽ. La Phi nhét một chiếc bánh ú sừng trâu vào miệng Tịch Yến Thanh: "Ăn bánh của anh đi!"
Cái bánh ú còn chưa bóc vỏ, Tịch Yến Thanh ngậm trong miệng sau đó dùng đầu nhọn chọc chọc La Phi.
La Phi vừa ngứa vừa đau, ngay khi y định bỏ trốn Tịch Yến Thanh lại kề đầu nhọn của chiếc bánh lên môi La Phi.
"Làm gì vậy?" La Phi hỏi.
"Em cắn một chút đi, chơi trò này vui lắm." Tịch Yến Thanh ngậm bánh trong miệng nói nhồm nhoàm không rõ lời.
La Phi không hiểu trò cắn bánh ú cả vỏ có gì vui, nhưng xuất phát từ lòng hiếu kỳ, y vẫn mở miệng cắn đầu nhọn của chiếc bánh ú sừng trâu. Mà Tịch Yến Thanh... cái tên lưu manh này! Vậy mà dùng răng nanh để tháo lạt! Có đôi lúc hơi thở nóng ấm của hắn phả lên mặt La Phi, Tịch Yến Thanh hoàn toàn không hề động tay, suốt cả quá trình hắn chỉ dùng môi và răng nanh. Kết quả sau một hồi vật lộn chính là, La Phi cảm thấy mình sắp bốc khói!
Hơi thở của hắn không chỉ phả lên mặt y mà còn hun nóng cõi lòng y!
Tháo lạt bóc lá xong, Tịch Yến Thanh và La Phi chia nhau mỗi người cắn một nửa...
Ngay sau đó họ quấn lấy nhau mà ôm hôn...
Mà so với khung cảnh ngọt ngào bên này, tình cảnh bên Trương gia quả thực náo loạn. Không có lý do gì khác, chính là Giang Bạch Ninh sinh non. Thầy lang chẩn bệnh nói, gã bị dọa sợ đến sảy thai!
- --