"Đúng vậy. Bởi vì tội của giáo sư Tả Oanh phạm phải sẽ bị lưu vào hồ sơ, tình tiết rất nghiêm trọng. Hơn nữa trong số những người chết còn có chuyên gia ung thư gần đây rất nổi tiếng nên có ảnh hưởng rất lớn đến xã hội, do đó không có ai dám đứng ra bảo lãnh cho ngài."
"Mặc dù không thế ra tù nhưng với học thức của giáo sư thì bọn họ cũng không tình nguyện làm vậy với ngài."
"Cảm ơn." Tả Oanh cười bắt tay với luật sư.
"Không có gì, có việc gì ngài có thể gọi tôi. Ví dụ như quyền lợi trong tù bị tước đoạt đều có thể tìm tôi, tôi có trách nhiệm đàm phán với phía cảnh sát.
"Được rồi."
Sau khi luật sư rời đi, Tả Oanh từ từ đứng dậy, khi nàng đi ra khỏi phòng thì nhìn thấy Chúc Na đang đứng dựa vào bức tường đối diện, nàng cười một cái định giả vờ không nhìn thấy cô, khi nàng đi ngang qua người cô thì giây tiếp theo liền bị Chúc Na tóm lấy cánh tay.
"Cô bé đáng yêu ơi! Làm vậy với người lớn tuổi hơn không phải là rất bất lịch sự sao?"
Chúc Na không phản ứng với lời nói của nàng mà nhìn nàng với ánh mắt nghiêm nghị.
"Làm sao?"
"Điều làm tôi cảm thấy ngạc nhiên là những chuyện này dường như cô đã sớm dự liệu được từ trước, nhưng cô không thể lên kế hoạch cho nhiều trường hợp vậy..."
"Hửm?" Tả Oanh tách khỏi tay Chúc Na. Sau đó ấn cô lên tường, mỉm cười nâng cằm cô lên. "Ý của cô là vụ án nấu xác là do tôi giật dây sao? Điều này thật thú vị."
Cảnh vệ đứng bên cạnh nhìn thấy Tả Oanh đột nhiên làm hành động như thế với Chúc Na liền vội vội vàng vàng chạy qua kéo Tả Oanh ra và dùng súng trấn áp hành động của Tả Oanh.
"Cô che dấu bao nhiêu bí mật vậy?" Chúc Na nhìn cô đang bị cảnh vệ dùng súng trấn áp. Cho dù vừa rồi có bị Tả Oanh ép vào tường cô cảm thấy Tả Oanh sẽ không làm ra việc gì tổn hại tới mình. Ngoài việc giết người vì triết học thì nàng còn có động cơ nào để nổ súng giết hơn hai mươi người đây?
"Haha."
Tả Oanh lắc lắc đầu cười nói:
"Nếu như tôi là hung thủ thì tôi đã không nhiệt tình giúp mấy người phá án, dù có cố tỏ ra huyền bí thì trộm vẫn là trộm.
Chúc Na nghe vậy chớp chớp mắt. Hình như đúng là như vậy, lúc trước Tả Oanh còn muốn xem chứng cứ chỉ là cô không đồng ý yêu cầu quá giới hạn đó của Tả Oanh.
Là cô đuối lý rồi.
Chúc Na liếc nhìn nàng một lúc, cô không tình nguyện thừa nhận sai lầm của bản thân, nhưng...
"Cứ vậy đi, tôi cần trở về phòng giam rồi." Tả Oanh vẫy vẫy tay, "Tôi mệt."
"Tả Oanh."
"Cô còn muốn nói với tôi cái gì?"
"Xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì? Cô cũng không có làm gì sai."
"Lúc trước tôi nổi cáu với cô, là tôi không tốt."
Chúc Na hướng Tả Oanh cúi đầu, Tả Oanh cắn môi dừng lại một lúc, giơ tay vỗ vỗ lưng cô nhưng vì đang bị còng nên khi cô làm động tác này hai thanh thép va chạm vào nhau phát ra những tiếng kim loại chói tai.
"Không có gì, tôi không để ý."
Không ngờ Tả Oanh lại vô cùng văn minh không lằng nhằng với tha thứ cho Chúc Na dễ dàng như vậy, Chúc Na nhìn nàng bị cảnh vệ dí súng dắt đi, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Chúc Na nhìn bóng lưng ngày càng xa dần của Tả Oanh, một lúc lâu vẫn không bình tĩnh lại, tới lúc mà cô muốn rời khỏi trại tạm giam thì điện thoại vang lên.
"Alo."
"Chúc Na! Chúc Na là cô sao?"
"Là tôi. làm sao vậy?" Đầu dây bên kia là tiếng của Lưu Hạo, nghe giọng rất gấp gáp luống cuống.
"Chúc Na cô mau qua đây, lại phát hiện thêm một thi thể nữa!"
"CÁI GÌ?!"
Edit: Mặc
Beta: Bò Quon