"Thì là truyện cười đó" Tả Oanh dùng tay bóp bóp vai, "Lẽ nào cô chưa từng đọc truyện cười sao? Phim hài hay gì đó?"
"Tại sao tôi phải kể truyện cười cho cô?" Chúc Na dám khẳng định đây lại là chiêu trò trêu đùa người khác của Tả Oanh, "Giáo sư đại học Hoàn Dương các cô đều là bộ dạng quỷ yêu sao?"
"Không phải nha, chỉ có tôi thôi, cô có thể hỏi sinh viên của tôi, xem họ đánh giá tôi như thế nào."
Chúc Na ngừng lại trong giây lát, lúc bắt Tả Oanh, cô đã nghe rất nhiều lời đánh giá của sinh viên về nàng, ngoài việc nói Tả Oanh là vị giáo sư nghiêm khắc còn rất thông minh, thì cũng nhắc tới cách giảng dạy của giáo sư Tả Oanh rất đặc biệt, nàng rất giỏi sử dụng những ngôn từ thú vị để giảng dạy, vì thế mỗi lần đến tiết của nàng thì giảng đường luôn kín chỗ.
Thế thì, bảo người khác kể truyện cười là cái quỷ gì chứ? Lẽ nào bây giờ cuộc trò chuyện giữa cô và Tả Oanh cũng tính là giao lưu học thuật sao?
Hoặc vẫn là vậy.
Giống như đột nhiên được đả thông kinh mạch, Chúc Na nhận ra đây có thể là một bộ phận kiến thức mà Tả Oanh muốn truyền thụ, chỉ có thể kiên nhẫn hỏi: "...Ừm, cô muốn nghe truyện cười gì?"
"Chỉ cần làm tôi cười." Tả Oanh cười nói: "Nói không chừng nếu cô làm tôi vui thì tôi sẽ nói cho cô biết điểm mấu chốt để phá án? Đến khi cô lấy thông tin này báo cáo lãnh đạo, có lẽ cô sẽ vượt qua giai đoạn đánh giá này?"
"Sao cô biết..."
"Cô cho rằng tôi chưa từng nghĩ đến việc làm cảnh sát sao?" Tả Oanh nghiêng đầu, câu hỏi này làm Chúc Na lạnh sống lưng, từng nghĩ tới việc trở thành cảnh sát? Lẽ nào Tả Oanh từng không vượt qua kỳ đánh giá?
"Cô nghĩ sai rồi, chỉ là sau đó tôi thấy cái nghề cảnh sát này không phù hợp với tính cách của tôi". Tả Oanh nhìn biểu cảm hời hợt của Chúc Na liền biết đối phương đang nghĩ gì, cô gái nhỏ này không hề che giấu một chút tâm tư nào, so với những loại người giả tạo khác thì thú vị hơn nhiều, "Được rồi, kể truyện cười đi, tôi đang đợi đây."
"Có thể bỏ qua cái này không?" Từ trước tới nay Chúc Na chưa từng xem qua loại sách này, cô nhận ra rằng, từ bé tới nay, ngoài việc chăm chỉ học hành, làm hài lòng bố mẹ, làm thầy cô vui vẻ, dường như cô không có phút giây vui vẻ nào dành cho chính mình.
"Không được." Tả Oanh chống tay lên cằm, "Kể truyện cười thôi mà."
"Tôi... Tôi không biết..." Chúc Na cúi đầu nói "Tôi, tôi chưa từng nghe qua..."
"...Nhưng tôi thật sự cần sự giúp đỡ của cô ----"
"Không biết thì quay về học một câu truyện đi rồi quay lại cầu cứu tôi." Tả Oanh đi tới trước tấm kính, đánh giá Chúc Na từ trên xuống dưới, "Ê ê, cô lại định khóc đấy hả?"
"Tôi không có!" Chúc Na gần như hét lên.
"Haha, vậy thì tốt."
Tả Oanh định quay lưng đi tới bàn, Chúc Na ở đằng sau lại lên tiếng:
"Tôi chỉ không hiểu, tại sao cô lại cố ý làm khó tôi, điều này thì có lợi gì cho cô chứ?"
"Đương nhiên là có lợi rồi, tôi có thể ở phòng tạm giam lâu thêm một chút nha, tôi không thích nhà giam, ở đây tự do hơn nhiều."
Chúc Na không dám tin Tả Oanh lại trực tiếp nói thẳng ra như thế,
"Nếu như cô không phối hợp phá án, cảnh cục cũng có quyền áp giải cô về trại giam để thi hành án."
"Tôi cảm thấy cô sẽ không để bọn họ làm điều đó?" Tả Oanh cười nói, "Vì cô muốn biết tên hung thủ này đang nghĩ gì, tôi cảnh báo cô, nếu các cô vẫn còn lề mề như thế này, tôi không đảm bảo sẽ không xuất hiện xác chết thứ hai đâu".
"Có lần một rồi thì sẽ có tiếp lần thứ hai, lần thứ ba,...tham lam chính là bản chất của con người."
Edit: Mặc
Beta: Bò quon