Nàng hối hận.
Tại đại học Hoàn Dương, tất cả sinh viên lẫn đồng nghiệp cùng thế hệ đều tôn trọng nàng, thậm chí cả hiệu trưởng cũng không muốn đắc tội với nàng, tất cả đều bởi vì khối kiến thức mà nàng có, hình tượng mà nàng xây dựng là một vị giáo sư hòa nhã dễ gần và hiểu biết, rất nhiều sinh viên và đồng nghiệp cũng bởi vì ngoại hình của nàng mà theo đuổi nhưng nàng một chút cũng không hứng thú với thứ tình yêu được sinh ra từ sự sùng bái đó, có thể nói đơn giản là không một ai có thể lọt vào mắt nàng.
Hàng ngày nàng lên giảng đường, cùng sinh viên thảo luận các vấn đề, đánh giá các bài luận,... đến đêm khuya nàng mới có chút thời gian rảnh dành cho bản thân, nàng sẽ đọc rất nhiều quyển sách nhàm chán, những quyển sách mà người khác không thích cùng không hiểu thì nàng đều thích. Điều này khiến cho nàng không thể chia sẻ thế giới của mình với ai khác, mà người khác cũng không thể hiểu nàng.
Sau một thời gian dài, nàng bắt đầu cảm thấy ở một mình cũng không phải một chuyện khó khăn, nàng bắt đầu tự tìm kiếm niềm vui, tự thỏa mãn bản thân, thói hư tật xấu cũng nhiều hơn, nàng sẽ đem những người muốn lợi dụng bản thân ra chế giễu, châm biếm tới nhục nhã. Lúc trước có một đồng nghiệp muốn ăn cắp luận văn nghiên cứu của nàng, nàng đã tạo ra một cái bẫy trực tiếp khiến người kia phát điên, sau đó giả làm một quý ông lịch lãm tới bệnh viện thăm nom, thản nhiên thưởng thức vẻ mặt tuyệt vọng của đối phương.
Ngay từ đầu nàng đã biết bản chất của mình, nàng không giống với hình ảnh nàng xây dựng, nàng giỏi lừa gạt lại càng giỏi ngụy trang.
"Cạch." Tả Oanh di chuyển quân cờ lên phía trước ăn quân tướng của đối phương, "Cô thua rồi."
Tả Oanh nói với người đối diện, nhưng trước mặt nàng không có ai cả, nàng đang chơi cờ một mình.
"Ăn cơm."
Cảnh ngục cầm một đĩa cơm đầy ắp thức ăn, đẩy từ cửa sổ phòng giam vào.
Tả Oanh đi tới cửa sổ lấy đĩa thức ăn, sờ sờ mép đĩa, thức ăn đều đã nguội lạnh, nhìn đồ ăn trong đĩa chẳng khiến nàng có một chút cảm giác muốn ăn nào, ở cái chốn này ngoài những thứ này ra thì còn có thể ăn cái gì đây?
Đột nhiên muốn hút thuốc, nàng nghĩ.
Nàng miễn cưỡng ăn vài miếng, rồi đặt cái đĩa lại cửa sổ, tí nữa sẽ có người tới mang đi.
Quay lại bàn, trước mặt vẫn là ván cờ lúc nãy, nàng đặt quân cờ xuống rồi thở dài.
"Hôm nay cô bé không tới rồi." Nàng nhìn đồng hồ bên ngoài lớp kính, đã tám giờ tối, hai tiếng nữa nàng phải nghỉ ngơi rồi.
"Có thể đợi thêm một chút mới tắt đèn được không?"
"Làm gì?"
"Đợi người."
"Không, không được, mau ngủ đi, chúng tôi cũng cần nghỉ ngơi, giáo sư à."
"Được rồi."
Nàng vừa dứt lời, cảnh vật trước mắt đều chìm vào bóng tối, đến khi nàng ngủ say cũng không thấy cô gái kia.
"Trời ơi! Muộn mất rồi!"
Chúc Na một tay cầm bình sữa, một tay cầm thẻ, vội vội vàng vàng chạy tới cửa cục cảnh sát, đem thẻ quẹt vào máy chấm công, cô thở phào nhẹ nhõm.
"Dọa chết người ta rồi, vẫn còn một phút, tí nữa thì muộn".
Đêm qua, cô thức cả đêm xử lý vụ án lại học thêm cách kể chuyện cười, giày vò tới ba giờ sáng mới lên giường ngủ, sau khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu toàn là tiếng cười của mấy bộ truyện hài.
Cô giẫm đôi giày cao gót, phát ra tiếng "cộp... cộp..." trên sàn nhà lạnh lẽo, cô rẽ vào góc, đi về phía phòng giam, vẫn là một cảnh tượng quen thuộc, người phụ nữ nào đó vẫn ở trong "lồng" đợi cô, lần này dù làm thế nào cô cũng phải cạy được miệng người kia.
Đợi khi cô tới trước tấm kính, nhìn thấy Tả Oanh đang nằm trên giường, cô do dự một chút, bước lại gần tấm kính, Tả Oanh nhắm mắt, chăn bông trên người nàng di chuyển đều đặn theo nhịp thở.
Cô bảo cảnh vệ nhẹ nhàng lấy một chiếc ghế, cố gắng không đánh thức Tả Oanh, rồi ngồi như vậy đợi Tả Oanh thức giấc.
Edit: Mặc
Beta: Bò quon