Giống như nghiện ma tuý, không nhịn được dư vị.
Chu Phỉ thất thần suốt các tiết học buổi sáng.
Giảng viên chuyên ngành trên bục giảng nước bọt bay tứ tung, cô ngồi bên dưới suy nghĩ bay loạn, không biết còn tưởng rằng nghe rất nghiêm túc.
Cho dù trôi qua một đêm, nhưng trên môi cô giống như còn vương lại hơi thở của anh, mềm mại, ướt át.
Khuỷu tay bỗng nhiên bị chọc một phát, Bách Dung Dung chống đầu nhìn Chu Phỉ: "Có thể hoàn hồn rồi."
Chu Phỉ không trang điểm, gương mặt ửng hồng.
Hôm nay cô không đội mũ lưỡi trai, bởi vì cái mũ đó bị Tạ Yển Xuyên cầm đi.
Đương nhiên cô không chỉ có một chiếc mũ này, nhưng chỉ có cái mũ bị anh lấy đi kia mới làm cô nhớ thương nhất.
Bách Dung Dung híp mắt: "Xem tiền đồ của cậu kìa, không phải chỉ hôn một cái à, có cần phải thế không?"
Chu Phỉ trở tay che lại miệng của Bách Dung Dung: "Mình cảm ơn cậu, nói nhỏ tý đi."
Ngay ngày đầu gặp mặt offline đã hôn, Chu Phỉ ngẫm lại cũng cảm thấy gan mình quá to.
Nhưng Bách Dung Dung không nể mặt mũi chút nào vạch trần cô: "Ngay từ đầu cậu còn muốn ngủ người ta đấy, hèn muốn chết."
Bách Dung Dung chỉ cần ngẫm lại cũng biết, hai người kia cuối cùng chắc chắn cái gì cũng không làm được.
Sự thật xác thực như những gì cô suy nghĩ.
Rốt cuộc thì không phải tất cả mọi người đều cởi mở như Bách Dung Dung.
Bố mẹ Bách Dung Dung đã li dị từ lâu, mỗi người còn thành lập gia đình mới, về mặt vật chất không thiếu cô ấy cái gì cả.
Tướng mạo cô ấy ưu tú, tuổi dậy thì đã tấp nập người theo đuổi, sự ấm áp không cảm nhận được trong gia đình có thể thoả mãn nhờ kết giao bạn trai.
Nhưng cùng với việc thất tình, sau đó lại yêu đương, rồi lại thất tình, Bách Dung Dung dần dần hiểu ra một đạo lý, đó chính là không có một loại tình cảm nào có thể vĩnh hằng.
Có lẽ là có, nhưng cô ấy không cảm thấy loại xác suất một phần nghìn tỷ này sẽ rơi xuống đầu mình.
Bách Dung Dung cũng sẽ không sinh ra nghi hoặc đối với điều này mà cảm thấy đau khổ, sau khi nghĩ thoáng, ngược lại sẽ chân thành đối xử với mỗi một đoạn cảm tình, lúc chia tay cũng sẽ nhanh nhẹn phóng khoáng.
Phản ứng hoá học sinh ra giữa đàn ông và phụ nữ thật sự quá tốt đẹp, làm cho người ta lần lượt chìm đắm trong đó.
Tối hôm qua Chu Phỉ và Tạ Yển Xuyên hôn xong, cả hai đứng yên trên hành lang rất lâu, cũng không vào nhà.
Với Chu Phỉ mà nói, giống như là tốc độ bị thả chậm mất một nửa, phản ứng hơi chậm chạp.
Sau lại thẹn thùng đén mức không dám ngẩng đầu lên, cả người vùi trong lòng Tạ Yển Xuyên, lòng bàn tay còn nắm chặt lấy vạt áo anh, nghe được nhịp tim dồn dập của anh.
Tạ Yển Xuyên giơ tay nâng cằm Chu Phỉ lên, hỏi cô có phải bị doạ rồi không?
Chu Phỉ thành thật trả lời là không, còn nói: "Cảm giác hôn quá kỳ diệu."
Tạ Yển Xuyên cười hỏi cô: "Còn muốn thử một lần không?"
Chu Phỉ lại sợ rồi, linh hoạt chạy ra khỏi vòng tay Tạ Yển Xuyên, cúi đầu nhặt lên chiếc mũ lưỡi chai rơi trên mặt đất, vội vàng lấy chìa khoá nhà đi mở cửa.
Khóa cửa "cạch" một tiếng mở ra, cô dè dặt quay đầu nói với anh: "Đi vào không?"
Tạ Yển Xuyên lại lắc đầu: "Muộn quá rồi, anh không vào nữa."
Lúc ấy Chu Phỉ ngơ mất nửa giây: "Không phải anh nói muốn gảy đàn guitar cho em nghe hả?"
Tạ Yển Xuyên quan sát cầu thang một lúc, nói: "Nơi này cách âm không tốt."
Liên hệ với chuyện vừa xảy ra, không hiểu sao Chu Phỉ cảm thấy lời của Tạ Yển Xuyên nghe có hơi chói tai.
Lúc ấy cô cũng không biết trong đầu đang nghĩ gì, nhanh mồm nhanh miệng: "Anh thấy thất vọng cho nên chờ không kịp muốn đi phải không?"
Tạ Yển Xuyên trở tay không kịp: "Gì cơ?"
Chu Phỉ ảo não xấu hổ, lại cảm thấy mình nói nhiều lời linh tinh thật: "Không có gì, vậy anh đi đi, em không tiễn nữa."
Cô giống như là hoa hồng mọc gai, lại giống kim rơi vào đáy biển, khiến cho người nhìn không thấu, cũng tìm không thấy.
Cửa phòng sắp đóng lại, Tạ Yển Xuyên đưa tay chống lại khe cửa, trên tay bị đè ra một đoạn ngấn.
Chu Phỉ giật nảy mình, vội vàng buông tay ra: "Anh làm gì vậy?"
Tạ Yển Xuyên không quan tâm tới cảm giác đau trên tay, ánh mắt trong suốt nhìn Chu Phỉ: "Anh có thể giải thích không?"
Chu Phỉ không cho mặt mũi: "Là giải thích hay là nguỵ biện?"
Tạ Yển Xuyên cười, đổi giọng: "Anh có thể nguỵ biện không?"
Chu Phỉ nghĩ muốn: "Anh muốn nguỵ biện gì?"
Tạ Yển Xuyên bất đắc dĩ: "Anh không thể bảo đảm, sau khi bước vào căn phòng này sẽ xảy ra chuyện gì?"
Chu Phỉ: "Gì cơ?"
Tạ Yển Xuyên: "Em quá nguy hiểm."
Chu Phỉ: "Em nguy hiểm chỗ nào?"
Tạ Yển Xuyên lấy ví dụ: "Em giống như là hoa tươi rực rỡ nở rộ trên vách núi cheo leo, nếu như anh muốn ngắt lấy, ắt sẽ có khả năng rơi vào vực sâu vạn trượng."
Cách khoảng cách một cánh cửa, Chu Phỉ ở trong, Tạ Yển Xuyên ở ngoài.
Chu Phỉ thực sự hơi không hiểu: "Cho nên, anh không dám gánh chịu cái nguy hiểm này đúng không?"
Tạ Yển Xuyên lắc đầu: "Em nở rực rỡ đến thế, anh đến sẽ chỉ cướp đoạt tất cả những thứ này."
Chu Phỉ hơi nhíu mày, cô tự nhận học ngữ văn cũng không tệ, nhưng không nghe hiểu ẩn ý cụ thể mà Tạ Yển Xuyên muốn biểu đạt trong câu này.
Tạ Yển Xuyên nói: "Chờ anh ta chậm rãi dựng lên bậc thang, đi thông nơi em sinh trưởng, như thế anh tới thăm em mỗi ngày, được không?"
Lời này khiến Chu Phỉ có phần không hiểu.
Có ý gì? Rốt cuộc anh muốn thế nào?
Nhưng mà còn chưa đợi Chu Phỉ cẩn thận nghĩ rõ ràng, chiếc mũ lưỡi trai màu vàng nhạt trên tay cô đã bị Tạ Yển Xuyên cướp đi, anh quơ quơ, nói với cô: "Ban đêm lạnh, cho anh mượn đội một lần."
Đợi đến sau khi Tạ Yển Xuyên đi Chu Phỉ mới nhớ tới cái áo khoác cao bồi kia còn chưa trả lại anh, anh lại lấy đi mũ của cô.
*
Chu Phỉ hỏi Bách Dung Dung: "Phát triển như thế này có phải quá nhanh rồi không?"
Bách Dung Dung trả lời: "Loại chuyện tình cảm này không dễ đưa ra kết luận.
Có một số người quen biết mười năm không yêu nhau, có một số người mới quen biết một ngày đã kết hôn luôn.
Mỗi người đèu có time zone của bản thân, cũng tương tự, trong tình cảm cũng vậy."
Chu Phỉ gật đầu.
Bách Dung Dung: "Nhưng nói thẳng ra ấy, dưới bối cảnh thời đại thức ăn nhanh, tưng bừng khai trương thì lúc đóng cửa sẽ âm thầm."
Chu Phỉ không nghĩ xa đến thế, Bách Dung Dung cũng không có ý định làm một người bô lô ba la thuyết giáo không ngừng.
Hưởng thụ đúng lúc, tận hưởng hiện tại, người sống một đời còn không phải là muốn vui vẻ hay sao.
Buổi sáng có hai khóa vào tiết ba bốn, buổi chiều không có khoá.
Tối hôm qua Chu Phỉ ngủ không ngon, cho nên sáng nay cũng không thể dậy sớm, không ăn bữa sáng, hiện tại đói đến mức có thể gặm cả con trâu.
Cô chủ động đề nghị với Bách Dung Dung đi quán đồ ăn nhẹ hôm qua cô gọi ship ngoài, cô có địa chỉ, ngay bên phố ăn vặt, cách không xa.
Bách Dung Dung không có ý kiến gì, thi thoảng ăn chút đồ ăn nhẹ cũng không tồi.
Đi bộ mười mấy phút đến chỗ muốn đến, trước mắt là một quán ăn trang trí theo phong cách vô cùng thiếu nữ, vừa nhìn đã thấy rất thích hợp để chụp ảnh check-in.
Chu Phỉ đang chuẩn bị đẩy cửa, không ngờ bên trong cũng có người đi ra.
Chờ cô thấy rõ người đứng cách mình một cánh cửa thì tim bỗng đập bình bịch.
Có trời mới biết trước một giây cô còn đang nghĩ tới anh.
Thời tiết ấm áp, Tạ Yển Xuyên ăn mặc rất thoải mái, đội một cái mũ lười trai, là mũ của Chu Phỉ.
Anh đội mũ của cô, không có tý xíu cảm giác không hợp nào, sẽ không khiến cho người khác cảm thấy quái lạ, ngược lại vừa lúc có loại cảm giác thiếu niên.
Tạ Yển Xuyên: "Em đến rồi."
Chu Phỉ vô cùng kinh ngạc: "Sao anh lại ở đây?"
Tạ Yển Xuyên cười: "Thử vận may."
Chu Phỉ: "Hả?"
Tạ Yển Xuyên: "Anh nghĩ, trưa hôm nay em chọn tới chọn lui, có lẽ cuối cùng vẫn chọn ăn đồ ăn nhẹ.
Anh không tìm được cớ để đi gặp em, vậy thì ngồi ở đây chờ thử vận may."
Chu Phỉ không cách nào phán đoán lời anh nói là thật hay giả, nhưng có để đoán là, trong lòng cô giống như được bọc bởi một lớp mật.
Lúc này Bách Dung Dung đi tới, cô vừa nhìn đã nhận ra Tạ Yển Xuyên, lại nhìn sang Chu Phỉ nhát muốn chết ở bên cạnh, cố ý hỏi: "Hai người quen biết à?"
Chu Phỉ liếc xéo Bách Dung Dung, nhắm mắt giới thiệu: "Đây là Tạ Yển Xuyên."
Lại giới thiệu với Tạ Yển Xuyên: "Đây là Bách Dung Dung bạn thân của em."
Tạ Yển Xuyên đặc biệt lịch sự chào hỏi Bách Dung Dung, vẻ mặt lại có vẻ hơi xa cách.
Chu Phỉ không biết làm thế nào, vô ý thức nắm lấy cổ tay Bách Dung Dung.
Bách Dung Dung cười đầy ẩn ý: "À, mình còn có việc, không thể ở lại ăn cơm với cậu được."
Sao Chu Phỉ lại không nhìn ra Bách Dung Dung muốn nhân cơ hội chuồn mất.
Vấn đề là hiện tại cô đối mặt với Tạ Yển Xuyên một mình cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Cảm giác gặp mặt ban ngày khác với ban đêm.
Ánh nắng gần như khiến cho người ta không chỗ lẩn trốn, tất cả chi tiết nhỏ bé đều hiện ra trước mặt đối phương.
Dũng khí tối hôm qua đã sớm tan thành mây khói, cô cảm thấy da đầu tê dại.
Chu Phỉ muốn giữ chặt Bách Dung Dung lại bị cô ấy tránh thoát: "Không phải cậu chưa ăn sáng, sắp chết đói à?"
Chu Phỉ: "Cậu đi đâu vậy? Mình đi với cậu..."
Bách Dung Dung từ chối: "Mình tìm bạn trai mình, cậu muốn đi theo làm bóng đèn à?"
Một câu hai ý nghĩa.
Chu Phỉ leiéc qua, không cẩn thận chạm tới ánh mắt của Tạ Yển Xuyên, trên mặt anh là nụ cười đầy hàm ý.
Sau khi Bách Dung Dung đi, trong một quán ăn to như vậy chỉ còn lại Tạ Yển Xuyên và Chu Phỉ.
Trong quán đang phát một bài hát cũ tiếng Quảng Đông, "Dám yêu dám làm" của Lâm Tử Tường.
Tạ Yển Xuyên ngồi xuống trước mặt Chu Phỉ, nhìn cô không chớp mắt: "Muốn ăn gì không?"
Menu là một trang giấy in với nét chữ nghệch ngoạc, Chu Phỉ chọn muốn hôm qua đã ăn.
Tạ Yển Xuyên đánh x2 vào món cô chọn.
Trong lúc chờ đồ ăn, có một đám sinh viên đi vào.
Tạ Yển Xuyên hỏi Chu Phỉ: "Sao lại không ăn sáng?"
Chu Phỉ nói thẳng: "Dậy muộn."
Tạ Yển Xuyên: "Ngủ không ngon?"
Chu Phỉ gật đầu.
Tạ Yển Xuyên cũng gật đầu, anh bẹp miệng nhìn cô, dáng vẻ nhìn đặc biệt lười biếng không gò bó: "Anh cũng thế."
Theo cuộc nói chuyện, Chu Phỉ dần dần cảm thấy tự nhiên: "À."
Tạ Yển Xuyên: "Không biết có phải em nghĩ giống anh không."
Chu Phỉ phủ nhận ngay lập tức: "Em chẳng nghĩ gì sất."
Tạ Yển Xuyên "há" một tiếng: "Em biết anh đang nghĩ gì sao?"
Chu Phỉ: "Không biết."
Tạ Yển Xuyên cố ý thừa nước đục thả câu, không nhắc tới chuyện này nữa mà hỏi Chu Phỉ: "Cần dịch vụ gọi sớm không?"
Đáy mắt Chu Phỉ lộ ra vẻ hơi mê mang.
Tạ Yển Xuyên nói:: "Buổi sáng ngày mai anh gọi em dậy."
Chu Phỉ: "Gọi như nào?"
Tạ Yển Xuyên: "Điện thoại."
Chu Phỉ: "Được đó, nhưng em không cam đoan là sẽ nghe."
Tạ Yển Xuyên cười: "Buổi chiều có tiết không?"
Chu Phỉ: "Không có."
Tạ Yển Xuyên: "Vậy có thể tiếp tục chuyện tối qua chưa hoàn thành không?"
Mặt Chu Phỉ gần như là lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà ửng hồng, cô vô ý thức nhìn xung quanh, có tốp năm tốp ba học sinh đang dùng bữa, hẳn là không có ai chú ý tới cuộc nói chuyện của bọn họ.
Lại quay đầu lại, chạm tới vẻ mặt nghiền ngẫm của Tạ Yển Xuyên.
Anh tới gần cô hơn một chút, phần lưỡi trai của chiếc mũ đội trên đầu gần như chạm đến trán cô, thấp giọng nói: "Anh nói là gảy đàn guitar, em nghĩ đi đâu đó?"
Cứu mạng.
Rốt cuôc cô đang nghĩ gì vậy!
Nỗi lòng bị chọc thủng, Chu Phỉ xấu hổ đến mức không biết chui vào đâu, dứt khoát giơ hai tay che mặt mình lại, làm một con đà điểu.
Tạ Yển Xuyên cười dùng ngón trỏ nhẹ ngoắc lấy ngón út của Chu Phỉ, để cho mặt cô lộ ra một khe hở.
Trước kia anh chưa hề cma rhtấy một cô gái có thể đáng yêu đến vậy, có thể hoạt bát đầy sức sống, có thể đa sầu đa cảm, có thể yên tĩnh nhẹ nhàng, có thể kiên cường mạnh mẽ.
Càng ngày anh càng hiểu cô rõ hơn, càng lúc càng phát hiện, trái tim mình đang phản chiến về hướng cô vô điều kiện, sau đó mềm nhũn.
Không sai, lòng anh cũng phải mềm rồi..