Ngoại trừ điều này ra, bố Chu Phỉ cũng là người cực kỳ theo chủ nghĩa đàn ông.
Bố mẹ Chu Phỉ là tự do yêu đương ở bên nhau, vào thời điểm đó, bà nội vẫn luôn một mực không đồng ý đoạn tình cảm này, là bố của cô cực lực tranh thủ.
Bà nội Chu Phỉ mãi không nhìn vừa mắt cô con dâu dáng người không cao này, suốt ngày nói xiên nói xỏ bên tai con trai chọc ngoáy ly gián.
Mẹ chồng ác độc trong phim truyền hình như thế nào thì bà nội Chu Phỉ chính là người như thế.
Nói nghệ thuật bắt nguồn từ sinh hoạt tuyệt đối không sai, thậm chí sinh hoạt thường thường còn khiến người ta càng thêm tuyệt vọng.
Trong ấn tượng của Chu Phỉ, bố mẹ thường xuyên cãi nhau, mẹ luôn luôn là người bị đánh.
Vào lúc Chu Phỉ còn nhỏ, từng lấy hết can đảm tiến lên đẩy bố ra giúp mẹ, nhưng cô bé thuở nhỏ đâu phải là đối thủ của bố, ngược lại còn bị bố vả mạnh cho một phát, trên mặt nháy mắt sưng lên dấu bàn tay to đùng.
Người đàn ông cả người đầy mùi rượu mặt mày dữ tợn, ông ta tuyệt đối không phải người bố sẽ cõng Chu Phỉ bị bệnh đi bệnh viện lúc nửa đêm kia, cũng không phải người bố sẽ ngồi bên cạnh trông chừng cô truyền nước, còn giúp cô ủ ấm nước để uống thuốc.
Có lẽ là một tát này tạo thành bóng ma tâm lý to lớn cho Chu Phỉ, sau đó cô không dám đi lên ngăn cản nữa, chỉ yên lặng ngồi bên mẹ cùng nhau khóc, co quắp trong góc.
Chu Phỉ không chỉ một lần thuyết phục mẹ ly hôn với bố.
Nhưng mẹ luôn luôn có rất nhiều lo lắng, lo lắng lớn nhất chính là Chu Phỉ.
Có một năm ăn tết, vốn dĩ người một nhà nhìn chương trình gala tiệc cuối năm ăn cơm tất niên vui vẻ hòa thuận, nhưng không biết vì chuyện gì bố mẹ lại xảy ra cãi vã, bố ném chén rượu trong tay về phía mẹ, đầu mẹ bị đập vỡ, chảy máu.
Những vết máu đỏ tươi đó thành ký ức khắc sâu nhất trong đầu Chu Phỉ vào tết năm đó, cô ghét màu đỏ, bởi vì từ một trình độ nào đó mà nói thì màu dỏ cũng không đại biểu cho vui sướng hân hoan.
Mâu thuẫn là, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ bố mẹ vui vẻ hòa thuận, Chu Phỉ lại cảm thấy cái gia đình này vô cùng ấm áp.
Lúc này Chu Phỉ mới ý thức được, bố mẹ đã từng tự do yêu đương mới kết hôn, giữa hai người bọn họ cũng từng có tình yêu.
Thế nhưng hai người đã từng yêu nhau như vậy, vì sao bố sẽ đánh mẹ? Vì sao mẹ lại khóc tới ruột gan đứt từng khúc? Là không còn yêu ư? Vậy tại sao không ly hôn chứ?
Bố cũng không phải luôn khiến người ta chán ghét, ông cũng có rất nhiều chỗ khiến Chu Phỉ cảm thấy lợi hại.
Ông chịu ăn khổ, đi sớm về trễ, dốc sức làm vì cái nhà này.
Gặp được chuyện lớn khó giải quyết, người đầu tiên Chu Phỉ nghĩ đến vẫn là bố, thậm chí sẽ khóc gọi điện cho bố kể hết nỗi tủi hờn của bản thân.
So với bà nội trọng nam khinh nữ thì bố Chu Phỉ vẫn luôn rất yêu thương cô.
Thuở nhỏ Chu Phỉ lớn lên ngoan ngoãn đáng yêu, mỗi lần bố dắt cô ra ngoài, kiểu gì cũng sẽ bị mọi người vây quanh khen sinh được đứa con gái đẹp quá.
Dẫn cô ra ngoài, cũng coi là nở mày nở mặt.
Từ nhỏ sức đề kháng của Chu Phỉ đã yếu, thường xuyên bị bệnh phát sốt.
Hiện tại sâu trong ký ức của Chu Phỉ vẫn còn nhớ rõ lúc cô phát sốt vào hai ba giờ đêm, bố cõng cô đi trên con đường vắng tanh, đi gõ cửa phòng khám.
Trình độ văn hóa của mẹ Chu Phỉ cũng không cao, trong nhà nam làm chủ việc bên ngoài, nữ làm chủ việc trong nhà, mỗi lần Chu Phỉ bị bệnh đều là bố ở bên cạnh chăm sóc.
Người có người thân ở bên cạnh thì luôn vô cùng yếu ớt, người Chu Phỉ tin cậy và ỷ lại nhất chính là bố.
Hồi nghỉ hè năm nhất, Chu Phỉ gần như bị bệnh suốt hai tháng, thường thường không phải đang uống thuốc thì là đang truyền nước, hơi tý cảm lạnh cảm cúm cũng có thể khiến người trong nhà sốt ruột.
Lúc còn rất nhỏ thân thể cô cũng đã vì đủ loại nguyên nhân mà bị bác sĩ ở phòng khám nhỏ lạm dụng chất kháng sinh, tiêm penicilin đã không thể hạ nhiệt, phải tăng thuốc tăng liều lượng tiêm cephalosporin.
Bố đưa Chu Phỉ đi khắp các phòng khám bệnh quanh vùng, cũng bệnh lâu thành y, thăm dò ra bác sĩ nơi nào khám bệnh trẻ em uy tín nhất, có thể hốt thuốc đúng bệnh nhất.
Bị bệnh, uống thuốc, tiêm, những điều này chiếm phần lớn ký ức hồi nhỏ của Chu Phỉ, cho nên bà nội cô mới có thể nhiều lần lặp đi lặp lại nói cô là đồ phí tiền.
Theo tuổi tăng dần, hiện tại sức đề kháng của Chu Phỉ càng ngày càng mạnh, hiện tại cô ngẫu nhiên bị bệnh cũng ít khi đi tiêm.
Cô càng không dám bị bệnh, bởi vì sợ đi bệnh viện gặp bác sĩ một mình.
Điều khiến Chu Phỉ đau khổ là, cô căn bản không có cách nào thay đổi hiện trạng, cô không cứu vớt được mẹ.
Điều khiến Chu Phỉ càng đau khổ là, cô cũng yêu bố mình.
Nhưng nếu thật sự bảo Chu Phỉ nói cô yêu bố mình thì cô cũng không nói ra được.
Lòng người có rất nhiều chỗ mâu thuẫn, bố Chu Phỉ có thể ôm cô đi khám bệnh trong giá rét, cũng sẽ động tay đánh mẹ khi say rượu.
Đêm nay trong cuộc nói chuyện của Chu Phỉ và mẹ, cô biết bố và mẹ lại cãi nhau.
Mẹ nói với Chu Phỉ: "Giờ bố con lớn tuổi rồi, cũng sẽ không đối xử với mẹ như trước kia, hôn nhân vốn là thế mà, khó tránh khỏi gập ghềnh."
Một loại cảm giác bất lực mạnh mẽ nảy lên trong lòng Chu Phỉ, cô rất muốn dùng sức nắm lấy thứ gì, nhưng trước mắt chỉ có không khí, cô mở lòng bàn tay ra, bên trong không có vật gì.
Rất muốn khóc, Chu Phỉ cố nén.
Ngoại trừ cô bạn thân Bách Dung Dung lớn lên bên nhau từ nhỏ đến lớn, Chu Phỉ chưa hề tiết lộ tình huống gia đình của mình cho bất kỳ ai dù là bạn bè quan hệ không tệ lắm.
Tạ Yển Xuyên là người thứ hai.
Một mạch bóc trần những chuyện này trước mặt Tạ Yển Xuyên, Chu Phỉ bỗng nhiên lại rất hối hận.
Cô làm thấy bản thân rất già mồm, rất khó chịu, rất làm ra vẻ.
Mọi nhà đều có nỗi khó xử riêng, những ký ức được coi là đau khổ đối với cô, như là đồ nhu nhược không ốm mà rên, cô hèn nhát, vô năng, sẽ chỉ làm một con đà điểu chôn đầu trong cánh chim.
Cô hiểu rất rõ không có người nào sẽ đồng cảm như cô, cô cũng không muốn truyền những năng lượng tiêu cực này cho bất kỳ ai.
Mãi cho đến khi Tạ Yển Xuyên lại ôm Chu Phỉ vào lòng một lần nữa, vỗ nhẹ lên đầu Chu Phỉ, lẩm bẩm: “Chu Phỉ, em đã làm rất tốt.
Em cũng không làm sai gì cả, em không ngăn cản được bố của em bạo lực gia đình không phải lỗi của em, em không thể thuyết phục bố mẹ ly hôn thành công cũng không phải lỗi của em, em yêu bố của em càng không phải là lỗi của em."
Nước mắt Chu Phỉ cũng không dừng được nữa, cô vùi mặt trong lòng trên ngực Tạ Yển Xuyên, khóc nấc ph4t tiết.
Tạ Yển Xuyên không nói thêm gì nữa, anh vẫn luôn biết nói lời nên nói, làm việc nên làm vào lúc thích hợp.
Từ đầu đến cuối anh vẫn luôn là một người nghe cực kỳ chân thành, đôi mắt anh chưa từng rời khỏi người cô, trong ánh mắt chứa đầy yêu thương và thương tiếc.
Anh bỗng nhiên hiểu rõ, vì sao cô luôn nhạy cảm như thế, bất kỳ điều gì không hợp lúc trong lời nói đều sẽ khiến cô thổi vang chuông cảnh báo, bỗng nhiên thay đổi thái độ.
Tùy ý Chu Phỉ khóc một hồi lâu, Tạ Yển Xuyên mới nhẹ giọng dỗ dành: "Không khóc nữa được không?"
Chu Phỉ đứt quãng nói: "Anh có thể coi như mấy lời em vừa nói là đánh rắm không?"
Tạ Yển Xuyên lắc đầu: "Không thể."
Chu Phỉ: "Em không muốn khiến anh cảm thấy em là người quá nhiều năng lượng tiêu cực."
Tạ Yển Xuyên: "Cho nên em muốn vẫn luôn giả vờ vui vẻ trước mặt anh à?"
Chu Phỉ: "Em cũng có giả vờ đâu, em vui vẻ cũng là thật, khổ sở cũng là thật.
Vui vẻ thì cười to, khổ sở thì khóc to nha, không có gì to tát."
Tạ Yển Xuyên giơ tay lau nước mắt trên mặt cô, lại hôn lên má cô, nói: "Em biết không? Đây không phải lần đầu tiên anh thấy em khóc."
Lực chú ý của Chu Phỉ bị rời đi, giọng cô vẫn còn nghẹn ngào: "Anh từng thấy em khóc bao giờ?"
Hàng mi dài của cô bị nước mắt làm ướt nhẹp, đôi mắt đỏ rực, giống như hoa hồng nở rộ trong đêm tối, có thể lụi tàn bất cứ lúc nào.
"Em quên mất anh rồi." Tạ Yển Xuyên hôn lên mí mắt Chu Phỉ.
Không sao, anh nhớ rõ cô là được.
Mùa thu năm ngoái, trên trạm tàu cao tốc thành phố C.
Tạ Yển Xuyên và bà nội chuẩn bị sang tỉnh bên cạnh chơi, gặp Chu Phỉ một thân một mình ngồi đợi trong sảnh lớn.
Thật ra là bà nội phát hiện Chu Phỉ trước, sau đó giật giật tay áo Tạ Yển Xuyên, nhỏ giọng nói với anh: "Nhìn kìa, cô bé ngồi đối diện cháu đang khóc."
Lúc này Tạ Yển Xuyên mới ngẩng đầu.
Ở thời điểm đó Chu Phỉ cũng không khác hiện tại lắm, độ dài tóc cũng không kém hiện tại bao nhiêu.
Cô không trang điểm, đội một cái mũ lười trai gần như che khuất cả khuôn mặt, mặc rộng rãi thoải mái, đeo một cái ba lô, trên ba lô in mấy chữ "Đại học sư phạm thành phố C".
Tạ Yển Xuyên cũng không định xen vào việc của người khác.
Nhưng bà nội lại giật giật tay áo của anh, nhỏ giọng nói với anh lần nữa: "Làm một quý ông, hiện tại cháu hẳn nên đưa cho cô gái trước mặt này một cái khăn tay."
Vẻ mặt Tạ Yển Xuyên rất bất đắc dĩ, bảo bà nội xen vào việc của người khác ít thôi.
Huống hồ thời đại này làm gì còn ai dùng khăn tay, anh chỉ có khăn giấy.
Thế nhưng anh vừa ngẩng đầu thì vừa lúc cô gái trước mặt cũng ngẩng đầu.
Xưa nay Tạ Yển Xuyên không tin cái gọi là vừa gặp đã yêu, anh cũng tin rằng vào giây phút đó cô gái kia căn bản không nhìn thẳng vào anh.
Nhưng hai mắt cô gái đó đo đỏ, khóc như hoa lê dính mưa, làm cho lòng anh nhũn ra.
Cô ấy kéo ba lô của mình ra, tìm một lúc lâu cũng không tìm được khăn giấy.
Tạ Yển Xuyên ma xui quỷ khiến đưa cho cô một tờ, cô gật đầu nói cảm ơn với anh, sau đó dùng sức lau nước mũi, coi như bên cạnh chẳng có ai.
Chỉ chốc lát sau, cô ấy lại lấy điện thoại ra, cúi đầu không biết nhắn tin cho ai.
Sau đó trong điện thoại di động của cô ấy truyền ra tin nhắn thoại, mở miệng là nói: "Chu Phỉ, cậu ở chỗ nào vậy?"
Zhoufei?
Khi đó không hiểu sao Tạ Yển Xuyên rất muốn biết tên của cô.
Một đoạn nhạc đệm rất rất rất nhỏ mà thôi, Tạ Yển Xuyên cũng không hề đặc biệt để tâm.
Nhưng vừa khéo chính là, qua mấy ngày sau, bọn họ lại lần nữa gặp nhau ở trạm tàu cao tốc.
Lần này, cô cầm điện thoại đang nói chuyện điện thoại với ai đó, cười ha ha: "Người nổi tiếng trên mạng trăm vạn fan tương lai trừ bỏ mình ra thì còn có thể là ai khác chứ!"
Có lẽ là quá "đắc ý vênh váo", cô gái đó không cẩn thận đụng vào người bên cạnh một cái, cô ấy vội vàng khom lưng xin lỗi.
Tạ Yển Xuyên thản nhiên trả lời một câu: "Không sao."
Bà nội đứng bên cạnh cũng nhận ra cô gái đó, giật giật tay áo Tạ Yển Xuyên, nhỏ giọng nói:: "Là cái cô bé khóc ở sảnh đó à?"
Tạ Yển Xuyên gật đầu.
Bà nội bỗng nhiên nói:: "Tạ Yển Xuyên, bà có một loại trực giác, cháu sẽ còn gặp lại cô bé này."
Tạ Yển Xuyên bảo bà nội đừng nói mò.
Bà nội nói: "Nếu như gặp lại, đó chính là duyên phận, duyên phận tới thì cản cũng không cản nổi."
Đúng là gặp ma.
Hôm sau, Tạ Yển Xuyên gặp được cô ở ngay gần trường học.
Cô hình như đang kiếm ăn, ngồi cùng bạn thân.
Cô bỗng nhiên nhìn về phía anh, híp mắt, hình như không thấy rõ anh.
Người bạn bên cạnh vội vàng túm cô cúi đầu, xì xào bàn tán gì đó, hai người đi vào một cửa hàng.
Thời gian dần trôi qua, Chu Phỉ không khóc, cô lại chậm rãi trở thành Chu Phỉ tràn trề sức sống kia, gạt nước mắt, nói với Tạ Yển Xuyên nói với Tạ Yển Xuyên: "Xin lỗi, lần trước khóc ở trạm tàu cao tốc làm anh chê cười."
Tạ Yển Xuyên lắc đầu: "Anh chưa bao giờ có bất luận suy nghĩ chế giễu em nào."
Chu Phỉ: Nhưng em thật sự không có ấn tượng về anh."
Kỳ lạ thật, rõ ràng cô đã gặp trai đẹp là không quên được.
Tạ Yển Xuyên: "Cho nên lần đó sao em lại khóc?"
Chu Phỉ ngẫm nghĩ: "Hình như cũng là vì chuyện của bố mẹ em."
Tạ Yển Xuyên cười: "Anh cho rằng em thất tình."
Chu Phỉ hừ nhẹ: "Yên tâm đi, đời này em sẽ không khóc vì đàn ông, bao gồm cả anh."
Tạ Yển Xuyên: "Yên tâm đi, anh sẽ không làm em khóc."
Trong đầu anh chợt lóe lên một vài hình ảnh, lại bổ sung: "Trên giường không tính."
Vừa dứt lời, Chu Phỉ hắt hơi một cái rất mạnh.
Vốn dĩ cô định lên án Tạ Yển Xuyên, nhưng bị cái hắt xì này đánh lệch.
Có lẽ là đêm nay lúc nhìn đài phun nước hơi nhiễm lạnh, sau khi liên tiếp hắt xì mấy cái, Chu Phỉ bỗng nhiên nghẹt mũi.
Tạ Yển Xuyên hỏi: "Muốn ăn trứng gừng đường đỏ không? Vừa lúc có thể xua lạnh."
Chu Phỉ ngoài ý muốn: "Anh biết làm à?"
Tạ Yển Xuyên: "Lần trước lúc em nói với anh, anh về tìm trên app, theo giáo trình thì cũng không khó."
Không nói còn đỡ, nói xong Chu Phỉ cũng thèm nhỏ dãi.
Thế là hai người xuống lầu, đi phòng bếp, Chu Phỉ nhìn Tạ Yển Xuyên bận rộn.
Làmtrứng gừng đường đỏ cũng không khó, quan trọng là Tạ Yển Xuyên có lòng, vậy mà nhớ rõ lời Chu Phỉ lần trước thuận miệng nhắc tới.
Rửa sạch gừng cắt thành miếng mỏng, thả vào trong nước đun sôi cùng đường đỏ.
Đợi đến sau khi mùi gừng bay lên, lại đánh trứng gà vào trong nước sôi rồi quấy nhanh.
Một bát trứng gừng đường đỏ đã nhanh chóng hoàn thành, ra nồi.
Tạ Yển Xuyên hỏi Chu Phỉ: "Muốn ăn mì trứng gừng không? Muốn ăn thì trưa mai làm cho em ăn."
Chu Phỉ điên cuồng gật đầu: "Muốn!"
Biết Chu Phỉ không thích ăn gừng, Tạ Yển Xuyên tri kỷ nhặt miếng gừng trong bát ra.
Anh cầm thìa, nhẹ nhàng khuấy đều, tính để trứng gừng đường đỏ trong bát nguội nhanh hơn một chút.
Ánh sáng màu cam chiếu lên người Tạ Yển Xuyên, sưởi ấm một màn này.
Chu Phỉ nhìn Tạ Yển Xuyên vội vàng trước mắt, bỗng nhiên lại cảm thấy, nếu như có thể vẫn luôn như thế này thì tốt.
Không có cãi lộn, không có bạo lực gia đình, cứ như này thật tốt.
Giống như lời bài hát kia, "thật tốt".
- ------------
"Thật tốt" - Darren..