Sự hoà thuận khi chung sống và nâng đỡ trong lúc hoạn nạn của trưởng bối ảnh hướng rất sâu tới Tạ Yển Xuyên, cộng thêm sự ảnh hưởng từ tư duy và tam quan của ông bà nội khiến anh mưa dầm thấm đất, là người cực kỳ coi trọng tình cảm.
Nói từ một trình độ nào đó thì Tạ Yển Xuyên và ông nội Tạ Minh không chỉ tương tự ở ngoại hình, tính cách của hai người cũng không khác nhau lắm.
Lúc Tạ Minh mười mấy tuổi xuất ngoại học tập, vẫn luôn ở nước ngoài, gần ba mươi tuổi mới trở lại Hồng Kông.
Trên người ông có sự kiêu ngạo và kiên cường của người Trung Quốc, đồng thời mang tư tưởng lãng mạn và cởi mở chịu ảnh hưởng từ phương tây.
Tạ Yển Xuyên thì là do từ nhỏ đã sống ở Canada, hình thức tư duy càng thêm phương tây hóa.
Nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng tới việc anh trở thành một người đàn ông giàu tỉnh cảm, gặp một người bạc đầu không rời.
Khi còn bé, lúc Tạ Yển Xuyên đi theo ông nội rèn chữ, câu đầu tiên học chính là sáu chữ: "Chọn một thành sống đến già, gặp một người đến bạc đầu."
Khi đó Tạ Yển Xuyên cũng không hiểu những lời này có nghĩa là gì, anh chỉ biết là mỗi ngày rèn chữ đều buồn tẻ không thú vị.
Sau khi lớn lên Tạ Yển Xuyên mới biết được, sáu chữ này vẫn luôn là thái độ sinh hoạt của ông nội Tạ Minh.
Chuyện liên quan tới ông bà nội, Tạ Yển Xuyên đã từng nghe như si như say giống như Chu Phỉ.
Về sau Tạ Yển Xuyên nhỏ tuổi dùng tiếng Anh hỏi ông nội: "Nhưng mà trong lòng bà nội người xếp thứ nhất từ đầu đến cuối đều không phải ông, ông cũng không thèm để ý ạ?"
Tạ Minh nâng bút lưu loát viết ra một hàng chữ, chữ viết cứng cáp có lực, giọng nói lại thản nhiên: "Bà ở với ông, đời này nâng đỡ trong lúc hoạn nạn, vậy là đủ."
Tạ Yển Xuyên không hiểu, trong mô hình tư duy của anh thì nếu anh yêu một người sâu đậm, đối phương cũng phải yêu anh, nếu là quan hệ không ngang hàng thì đối với bất kỳ ai đều là không công bằng.
Nhưng đến hiện tại, Tạ Yển Xuyên tựa hồ dần dần hiểu được gì đó.
Hiện tại nếu anh yêu một người, cũng không mong đợi đối phương cũng có thể tình cảm chan chứa như mình, thậm chí có thể là căn bản không yêu anh.
Cho dù là anh có thể nhìn đối phương một lần từ xa, cũng vui vẻ.
Bắt đầu từ khi biết Chu Phỉ, Tạ Yển Xuyên chưa hề ôm thái độ quan sát, anh rất rõ ràng mình muốn gì.
Mà bây giờ, anh muốn xảy ra quan hệ với Chu Phỉ, cũng chắc chắn không phải là trong tình huống cô không rõ ràng minh bạch.
Cho dù sau đó anh sẽ bị cô đùa giỡn trong lòng bàn tay thật, cũng phải xây dựng trên nền tảng đã xác định quan hệ với Chu Phỉ.
Hiện tại, anh chỉ cần một câu khẳng định từ Chu Phỉ.
Tạ Yển Xuyên cũng không muốn ép buộc Chu Phỉ làm bất kỳ quyết định gì, nhưng anh nhẹ nhàng nỉ non, ôm cô nhẹ giọng dụ dỗ: "Chu Phỉ, ở bên anh được không?"
Người Chu Phỉ đã sắp tan thành một vũng nước, trái tim lạnh nhạt cũng bị sự ấm áp của anh hoà tan đến rối tinh rối mù.
Lúc này đầu óc cô căn bản không tỉnh táo, bản năng duy nhất là hôn lại Tạ Yển Xuyên.
Nhưng Tạ Yển Xuyên nhẫn tâm, quay mặt đi không cho cô hôn thành công.
Anh không cho cô hôn, bản thân ngược lại là khiến cô không có đường lui.
Chu Phỉ rầm rì, giống một cây kẹo bông gòn bị ức hiếp thê thảm, mềm oặt co rúc trong góc, cả người cũng dúm dó.
Tạ Yển Xuyên không đành lòng, đưa tay ôm Chu Phỉ ngồi ngang trên đùi mình, ý đồ vuốt phẳng cô.
Anh hôn lên lông mày cô, mắt của cô, sống mũi của cô, cuối cùng lưu luyến bên khoé môi cô, mỗi một lần mổ hôn nhẹ nhàng không thể nghi ngờ đều là cực hình tra tấn người nhất đối với Chu Phỉ.
Trong lòng Chu Phỉ rất mâu thuẫn, cũng rất xoắn xuýt.
Cô chưa từng yêu đương với ai, cộng thêm bị ảnh hưởng từ hoàn cảnh gia đình của bản thân, dẫn tới cô căn bản không dám bước ra một bước này.
Nhưng cô cũng khát vọng được yêu, được cưng chiều vô điều kiện.
Phụ nữ trời sinh đã là động vật cảm tính, bất kỳ chuyện gì đều nghĩ nhiều hơn đàn ông một chút.
Suy nghĩ của Chu Phỉ càng mẫn cảm.
Cũng may, Tạ Yển Xuyên chậm rãi dẫn dắt cô, anh cúi đầu mổ hôn lên đôi môi cô, nhẹ nhàng mở miệng: "Chu Phỉ, em cứ cân nhắc từ từ, anh chờ đáp án của em."
Cảm xúc không tên phun trào trong lòng Chu Phỉ, chẳng hiểu sao cô bỗng muốn khóc, không liên quan tới cứng miệng.
Giống như là bậc lửa pháo hoa trong nháy mắt, vội vàng như chuồn chuồn lướt nước, hiện tại cô rất muốn bản thân có được hiểu ra, lại đi tiếp nhận điều gì.
Ngón tay gảy dây đàn guitar của Tạ Yển Xuyên linh hoạt, có thể dễ dàng chế tạo chốt mở khiến Chu Phỉ phát ra thanh âm trầm bổng.
Giọng nói trầm ấm của anh hơi khàn, mổ hôn lên vành tai cô: "Lúc ở bên anh em có cảm thấy vui vẻ không?"
Chu Phỉ chỉ có thể gật đầu không phát ra được câu hoàn chỉnh.
Tạ Yển Xuyên nói: "Anh cũng vậy, không giờ khắc nào anh không chờ mong gặp mặt em."
Chu Phỉ lắc đầu: "Anh nói gì thế?"
Hiện tại đầu óc của cô không cách nào vận chuyển nhanh chóng.
Phủ định của phủ định tương đương với khẳng định?
Cho nên rốt cuộc là chờ mong hay là không chờ mong?
Tạ Yển Xuyên cười hôn lên mặt Chu Phỉ: "Chờ mong đi gặp em."
Câu nói này Chu Phỉ nghe hiểu, nhưng cô cũng cũng không Tạ Yển Xuyên mong đợi bao lâu.
Chu Phỉ thực sự bất lực, vùi mặt vào trong lồng ng.ực Tạ Yển Xuyên, há mồm khẽ cắn lên bờ vai anh.
Cho dù Chu Phỉ lại cắn mạnh hơn chút nữa Tạ Yển Xuyên cũng không ngại, bởi vì bây giờ anh không cho cô bất luận khoảng trống có thể suy nghĩ nào.
Nhất định phải thừa nhận, lúc này anh có hơi xấu xa, anh cố ý chế tạo gợn sóng, khiến cô không thể chống đỡ được.
Anh quá muốn nhận được đáp án khẳng định từ trong miệng cô, mà không phải là câu trả lời hồi lâu không đáp.
Que kẹo bông gòn Chu Phỉ đã hoàn toàn tan thành nước đường, sền sệt, ngọt ngào, nhiều nước.
Tạ Yển Xuyên hôn lên mắt Chu Phỉ đầy yêu thương, nhẹ giọng dỗ dành cô: "Chỉ cần em đồng ý ở bên anh."
Một chút lý trí còn sót lại khiến Chu Phỉ đè cổ tay Tạ Yển Xuyên lại, nhưng sức lực của cô sao có thể so được với anh.
Tất cả giác quan tập trung vào một chỗ, Chu Phỉ muốn kêu anh dừng tay, lại muốn kêu anh dùng sức, cảm xúc mâu thuẫn đan xen vào nhau, cô tựa như một cây guitar điện sắp bốc cháy.
Ngón tay của Tạ Yển Xuyên k1ch thích dây đàn một cách thành thạo và nhanh chóng.
Dây đàn rốt cuộc cũng đứt đoạn vào giây cuối cùng, ẩm ướt lây dính lên đầu ngón tay của anh.
Tạ Yển Xuyên phơi thành quả của bản thân ra cho Chu Phỉ xem.
Là đôi tay thon dài sạch sẽ của anh, bên trên có ánh nước lấp lánh, còn có mùi hương của cô.
Tạ Yển Xuyên thậm chí còn còn ép sát từng bước, nhẹ nhàng chống đầu lên trán Chu Phỉ, nói với cô: "Nếu như em không đồng ý ở bên cạnh, thì bây giờ anh ôm em về phòng luôn."
Anh nói ra lời hung ác, động tạc lại vẫn dịu dàng ôm lấy cô như cũ, thật ra cũng không có ý định buông cô ra.
Chu Phỉ lại nóng nảy.
Giống như là đứa nhỏ bị chọc ghẹo cho ăn một món đồ ngọt, cô vừa mới thử được một miếng người bán kẹo lại muốn rời đi.
Chu Phỉ nắm chặt góc áo của Tạ Yển Xuyên theo bản năng, hai con ngươi mờ mịt nhìn anh.
Tạ Yển Xuyên vẫn là thái độ cứng rắn như cũ, lần nữa dò hỏi: "Chu Phỉ, ở bên anh được không?"
Chu Phỉ đành phải sốt ruột trả lời: "Dạ"
Hiển nhiên, câu trả lời mơ hồ không rõ này cũng không thể đạt được sự tán thành chính thức.
Tạ Yển Xuyên cọ nhẹ lên mặt Chu Phỉ: "Em nói gì? Anh không nghe rõ.
Chu Phỉ em muốn ở bên anh không? Em chỉ cần trả lời muốn hay không muốn thôi."
Chu Phỉ dường như cũng chẳng thể bận tâm tới lễ nghĩa liêm sỉ gì nữa, cô giơ tay ôm lên cổ Tạ Yển Xuyên, đỏ mặt thẹn thùng trả lời: "Muốn."
Cô đúng là rất ngoan, rất đáng yêu.
Tạ Yển Xuyên cười rất to: "Bé ngoan mới có kẹo ăn."
Anh không keo kiệt chút nào cho Chu Phỉ viên kẹo lớn nhất kia.
Trong phòng mở âm nhạc trầm thấp, Alayna của Bliss.
Giống như là vài câu nỉ non vài câu gầm nhẹ vài câu nức nở, kết hợp với âm thanh trong phòng, hình thành giai điệu đặc biệt nhất.
Đến sau nửa đêm, giường của Tạ Yển Xuyên thực sự ẩm ướt đến nỗi không có cách nào nằm ngủ.
Anh chỉ có thể ôm Chu Phỉ mềm như không có xương vào căn phòng màu hồng phấn sát vách.
Trải qua một lần này, Chu Phỉ dường như thay xương đổi thịt triệt để.
Mái tóc dài rối bời của cô buông lõng trên vai, xương cốt giống như tan thành từng mảnh sau đó lại bị gắn lại, căn bản chẳng có tý sức lực nào.
Tạ Yển Xuyên đặt cô lên giường rồi nằm xuống bên cạnh cô.
Sau khi trải qua một lần vận động mạnh, tinh thần của anh dường như càng tốt hơn.
Anh nhìn quanh gian phòng do tự tay mình trang trí này, cúi đầu hôn lên mặt Chu Phỉ, hỏi cô: "Thích không?"
Một câu không đầu không đuôi, Chu Phỉ lại còn tưởng rằng hỏi chuyện giường chiếu, ánh mắt trống rỗng vô ý thức trả lời: "Thích anh."
Không thể nghi ngờ Tạ Yển Xuyên lại lần nữa được lấy lòng, anh ôm Chu Phỉ, hận không thể cưng chiều cô lên tận mây xanh, lại không nhịn được hỏi: "Còn có thể làm một lần nữa không?"
Chu Phỉ bừng tỉnh trong nháy mắt, ước gì có thể tránh xa Tạ Yển Xuyên vạn dặm.
Chờ Chu Phỉ lại tỉnh lại thì sắc trời bên ngoài đã sáng choang, mà vị trí bên cạnh giường cũng không thấy hình bóng Tạ Yển Xuyên.
Nhưng trên đầu giường có một bó hoa tươi.
Hoa tươi là Tạ Yển Xuyên chuẩn bị.
Cũng không phải là nhất thời nghĩ tới, có người từng nói, yêu đương phải bắt đầu từ một bó hoa.
Hoa hồng màu hồng do chính tay anh trồng trong vườn, chọn ra mỗi một nụ hoa đẹp nhất đang chờ nở rộ.
Chỉ vì giờ khắc này.
Tặng cho cô.
Có trong nháy mắt, Chu Phỉ ngớ cả người, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm trước mắt, quên mình đang ở nơi nào.
Mãi cho đến khi ký ức về tối hôm qua nảy lên trong lòng, cô kéo chăn lên nhìn người mình, cả người bỗng biến thành một con tôm Bắc Cực bi đun sôi.
Bình tĩnh lại, Chu Phỉ vô ý thức cầm lấy bó hoa ở đầu giường, bên trên có một tờ thiệp, trên thiệp có nét chữ cô quen thuộc, viết: [Anh muốn tặng cả tinh cầu của anh và hoa hồng cho em.]
Người bày trò đúng lúc xuất hiện, mặc chỉnh tề lười biếng tựa trên khung cửa.
Nhất cử nhất động của cô đều rơi vào mắt Tạ Yển Xuyên, nhưng anh cũng không lên tiếng quấy rầy, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Cũng như tối hôm qua, anh thường xuyên yên lặng nhìn chăm chú vào từng biểu cảm của cô, hoặc nhẹ hoặc mạnh, có làm cô sung sướng hay không.
Đợi đến sau khi Chu Phỉ phát hiện Tạ Yển Xuyên, cô như chim sợ cành cong kéo chăn bọc chặt lấy bản thân.
Làm xong động tác này cô lại cảm thấy thật là thừa thãi.
Có chỗ nào anh chưa từng nhìn thấy, có chỗ nào anh chưa từng hôn?
Những ký ức kia in dấu thật sâu trong đầu Chu Phỉ, chỉ sợ cả đời khó quên.
"Ngủ có quen không?" Tạ Yển Xuyên rốt cuộc từ bỏ việc quan sát cô, anh đi đến ngồi xuống cạnh giường, đối diện cô, chỉ cách cô một khoảng.
Chu Phỉ gật đầu, nhẹ giọng trả lời.
Tạ Yển Xuyên giơ tay khẽ vuốt sợi tóc rơi xuống mặt Chu Phỉ, muốn cô xác nhận một chuyện: "Em còn nhớ rõ tối hôm qua đã nói gì sao?"
Chu Phỉ giả bộ không hiểu: "Gì cơ?"
Tạ Yển Xuyên: "Còn nhận anh bạn trai này không?"
Chu Phỉ hỏi: "Có thể không nhận sao?"
Tạ Yển Xuyên bóp nhẹ lên vành tai cô: "Cũng được, vậy anh lại làm lại chuyện tối hôm qua một lần nữa? Kiểu gì anh chẳng có cách để em thừa nhận."
Anh nói xong thì định động thủ luôn.
Chu Phỉ sợ đến mức tim nhảy bình bịch, nắm lấy tay Tạ Yển Xuyên cầu xin tha thứ.
Cô chỉ là còn chưa không thích ứng sự thay đổi thân phận giữa cả hai.
Phải làm thế nào mới là một cô bạn gái xứng chức? Nên làm cái gì?
Tạ Yển Xuyên cười: "Mặt trời chiếu đến mông rồi, giờ điều em cần làm là rời giường, ăn cơm."
Chu Phỉ hỏi: "Mấy giờ rồi á?"
Tạ Yển Xuyên: "Gần mười một giờ."
"Cứu mạng!" Chu Phỉ nắm tay Tạ Yển Xuyên: "Bà anh có nói gì em không?"
Tạ Yển Xuyên gật đầu: "Có nhắc tới em."
Mặt Chu Phỉ lộ vẻ sầu khổ.
Tạ Yển Xuyên nói: "Bà nội nói con gái phải ngủ dưỡng nhan, phải ngủ tới khi tự nhiên tỉnh, bảo anh không nên quấy rầy em."
Chu Phỉ không tin: "Thật?"
Tạ Yển Xuyên dứt khoát dùng một tay ôm Chu Phỉ lên, anh quá muốn gần gũi cô, ôm lấy cô chờ cô cũng được.
Cho dù đã ôm vào lòng, cũng không có cảm giác chân thật lắm, phải ôm chặt lấy, canh chừng một tấc cũng không rời.
Tạ Yển Xuyên hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
Chu Phỉ lắc đầu: "Không có."
Tạ Yển Xuyên lại hỏi: "Có thể xuống đất đi đường không?"
Chu Phỉ cười: "Sao lại không chứ!"
Cô nói xong thì rời đi lòng ngực Tạ Yển Xuyên, nhưng vừa giẫm chân xuống trên mặt đất thì đột nhiên mềm nhũn.
thật ra cũng không phải không đứng vững, chẳng qua là là chân hơi bủn rủn.
Tạ Yển Xuyên cười ôm ngang Chu Phỉ lên, đưa cô đi tới bồn rửa tay rửa mặt.
Chu Phỉ hưởng thụ phục vụ tri kỷ và thân mật của Tạ Yển Xuyên.
Tự động trở nên yếu đuối không thể tả.
Tạ Yển Xuyên nặn kem đánh răng ra bàn chải đánh răng thì đặt vào tay Chu Phỉ: "Nếu bạn trai có chỗ nào làm không tốt thì còn xin em chỉ giáo nhiều hơn."
Chu Phỉ bỗng nhiên cũng không muốn do dự không quyết.
Thử một lần thì thử một lần đi..