• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tây Lăng xuống lầu trước, không đợi hai người họ.

Bỗng nhiên trong lòng cảm thấy rất bực bội, anh bèn đi ra bàn hỗ trợ chia đồ ăn.

Dì bảo mẫu có chút sửng sốt, bởi vì vị đại thiếu gia này luôn không bao giờ mó vào việc nhà. Cảm thấy khác thường, dì lén quan sát sắc mặt tối sầm của anh, lại chẳng dám hỏi.

Một lát sau, hai cô nàng kia đã xuống lầu, nhưng vẫn kề tai thì thầm to nhỏ.

Tới trước mặt ông bà nội Lục, Hạ Úc Thanh lập tức nghiêm chỉnh trở lại.

Bà nội Lục đứng dậy, đẩy lưng Lục Sênh và Hạ Úc Thanh, cười bảo: “Đi thôi, vào phòng ăn ngồi đi.”

Trong phòng ăn có một bàn dài, Hạ Úc Thanh nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định quay về vị trí mình từng ngồi.

Lục Tây Lăng đang đứng tại vị trí đó. Hạ Úc Thanh đi tới, đứng bên cạnh, nở một nụ cười với anh.

Anh cúi đầu nhìn cô, không hề động đậy.

Hạ Úc Thanh nghĩ hành động của mình đã quá dễ hiểu rồi, nhưng Lục Tây Lăng vẫn không hiểu, cô đành nhỏ giọng, chỉ sang phía đối diện, “Chú Lục, chú phải ngồi bên kia cơ mà?”

“Ai quy định?”, Lục Tây Lăng trầm giọng hỏi lại.

Hạ Úc Thanh sững sờ.

Lục Tây Lăng duỗi tay kéo hai cái ghế ra, anh ngồi xuống cái bên trái, cũng chẳng nhìn cô, chỉ gõ gõ xuống mặt ghế bên phải, ý bảo cô ngồi xuống.

Hạ Úc Thanh ngẩng đầu nhìn, ba người khác đều đã yên vị, một mình cô cứ đứng mãi lại gây sự chú ý, nên đành phải ngồi xuống.

Đồ ăn được dọn ra hết, bà nội Lục chuyển đĩa khoa tây xào khô đến trước mặt Hạ Úc Thanh rồi cười bảo: “Sênh Sênh nói cháu thích ăn khoai tây nhất, nhưng cái này đúng là làm khó đầu bếp nhà bà, càng mấy món dân dã càng khó làm.”

Hạ Úc Thanh được quan tâm nhưng lại bối rối, “Thật ra cháu không kén chọn gì cả, cái gì cũng thích ăn ạ.”

Lục Sênh ở phía đối diện hỏi: “Rau mùi cũng thích?”

“Vâng. Rau mùi, rau diếp cá, em đều thích.”

“…Chị tuyên bố tình bạn của chị em mình chính thức tan vỡ.”

Bà nội Lục cười bảo: “Sênh Sênh, cháu nên sửa cái thói kén ăn này đi, ớt xanh, cà rốt, cần tây… cái này không ăn cái kia không ăn, còn lại mấy món cho cháu lựa chọn?”

Lục Tây Lăng thản nhiên chêm vào một câu, “Mày chọn bạn trai mà bắt bẻ được bằng một nửa chọn đồ ăn…”

Lục Sênh nhấc chân đá sang phía đối diện.

“…Aa.”, Hạ Úc Thanh dính đòn.

“Á?”, Lục Sênh há hốc miệng, luống cuống xin lỗi, “Chị xin lỗi, chị xin lỗi! Chị đá lệch phải không?”

“Không sao đâu.”, Hạ Úc Thanh cười đáp, “Chỉ đá vào quần thôi ạ.”

Ông nội Lục lên tiếng: “Trong bàn ăn đừng có đùa nghịch nữa, ăn cho hẳn hoi đi.”

Mọi người bắt đầu động đũa.

Lục Tây Lăng nhìn qua khóe mắt, tay phải Hạ Úc Thanh cầm đũa, tay trái lẳng lặng đưa xuống dưới. Liếc mắt nhìn xuống thì thấy cô hơi nâng chân trái lên, nhẹ nhàng bóp cẳng chân.

Vừa ăn, bà nội Lục vừa hỏi Hạ Úc Thanh tình hình của học kỳ này.

Nghe nói cô có thể vừa đi học, vừa tham gia hoạt động của đoàn, vừa đi dạy thêm, còn bớt thời gian nhận nhiệm vụ đột suất là tham gia vào đại hội thể dục thể thao của trường, lại thắng ở nội dung chạy 800m, giành được một đôi giày của nhà tài trợ, thì không khỏi cảm thán, “Bình thường có bận lắm không? Đừng cố quá, có gì khó khăn thì cứ nói với nhà bà.”

Hạ Úc Thanh đáp: “Không đâu ạ! Chỉ cần không trì hoãn thì vẫn đủ thời gian ạ. So với hồi cấp Ba, cháu cảm thấy lên đại học đã nhàn hơn nhiều lắm rồi ấy.”

Bảy giờ dậy mà kêu là nhàn? Lục Sênh hỏi, “Thế hồi cấp Ba em học hành ngủ nghỉ như nào?”

“Đều đặn sáu giờ dậy, sáu rưỡi tập thể dục, buổi tối mười một giờ đi ngủ ạ.”

Lục Sênh học tại một trường trung học thực nghiệm quốc tế ở Nam Thành, tám giờ sáng vào lớp, tám giờ tối tan học, cô nàng cảm thấy thời gian biểu như vậy đã là đi ngược với nhân loại rồi, “Ngày nào em cũng ngủ ngon giấc được à?”

“Vâng ạ.”, Hạ Úc Thanh cười, “Mỗi ngày ngủ đủ bảy tiếng, giữa trưa cũng có thể chợp mắt một lát.”

“Bọn em tắt đèn rồi không chơi một lúc à?”

“Thỉnh thoảng có nói chuyện một lát, nhưng không muộn quá.”

“Mấy đứa bọn em… đúng là tự giác chăm chỉ thật.”, Lục Sênh khen một câu thật lòng.

Hạ Úc Thanh vội nói: “Thật ra thỉnh thoảng em cũng rất muốn làm cá muối[1], thỉnh thoảng cũng sẽ giả vờ ốm để trốn tiết tự học sáng tối.”

[1] Ý chỉ người lười nhác, thụ động, không có đam mê, không có ý chí.

“Chị đây thì phần lớn thời gian đều làm cá muối.”

Bà nội Lục cười sang sảng, “Biết xấu hổ rồi à? Phải thông cảm cho anh cháu kiếm tiền không dễ dàng, sau này đừng có làm cái gì cũng cả thèm chóng chán.”

“Cháu không thử làm sao biết mình có thích hay không được ạ.”

Lục Tây Lăng liếc sang Hạ Úc Thanh, cô đang mỉm cười nhìn Lục Sênh, ánh mắt bất giác toát lên vẻ hâm mộ.

Ăn cơm xong, mọi người chuyển ra phòng khách ngồi uống nước, ăn hoa quả.

Thời tiết mùa đông lạnh, bà nội Lục bảo Hạ Úc Thanh đêm nay đừng về trường nữa, bà sẽ cho người dọn dẹp một gian phòng, cô cứ ngủ lại đây cũng được.

Hạ Úc Thanh cười đáp: “Cháu có hẹn với bạn chín rưỡi đi xem phim rồi ạ, hôm nay tạm không làm phiền cả nhà nữa.”

“Bạn trai à?”, bà nội Lục trêu ghẹo.

“Không phải, không phải ạ!, Hạ Úc Thanh cuống quýt giải thích, “Là bạn cùng phòng với cháu…”

Lục Sênh nói: “Bà, bà đừng trêu Thanh Thanh, con bé ngây thơ lắm.”

Bà nội cười khúc khích, “Thanh niên như thế là bình thường mà, giờ đang độ xuân sắc đẹp nhất thì nên hưởng thụ, hai năm nữa tốt nghiệp, rồi học lên cao, tìm việc làm… đủ thứ áp lực, đến lúc đấy muốn hưởng thụ cũng chẳng còn sức đâu mà.”

Hạ Úc Thanh không phản bác lại rằng cô nghĩ bây giờ mới là lúc tốt nhất để cải thiện bản thân, mà chỉ cười nói: “Cháu sẽ cố gắng để không lãng phí một ngày nào hết ạ.”

Ngồi chơi một lát, Hạ Úc Thanh liền chuẩn bị ra về, cô đã hẹn gặp Trình Thu Địch vào lúc chín giờ ở tầng một của trung tâm thương mại.

Bà nội Lục nói: “Từ đây đến ga tàu điện ngầm lạnh lắm… Tây Lăng, cháu gọi tài xế đưa con bé đi.”

Lục Sênh và bà nội Lục tiễn Hạ Úc Thanh ra cửa, còn dặn cô qua Tết lại đến chơi.

Hạ Úc Thanh vừa thay giày vừa cười nhận lời.

Lục Tây Lăng dẫn Hạ Úc Thanh đi ra cổng.

Đi qua bức bình phong ở cổng, Lục Tây Lăng đột nhiên hỏi: “Lục Sênh đá trúng cô à?”

Hạ Úc Thanh không ngờ anh còn nhớ rõ việc xảy ra trong bữa ăn, cô thoáng ngạc nhiên, “Hơi hơi thôi ạ. Nhưng không sao, không đau đâu.”

“Đừng nói dối tôi.”, Lục Sênh mà đã động tay động chân là không hề nhẹ, Lục Tây Lăng hiểu hơn ai hết. Thỉnh thoảng cô nàng cãi không thắng anh, thẹn quá hóa giận, liền trực tiếp xông lên cấu véo, véo đến nỗi một người có cơ thể rắn chắc nhờ tập luyện như anh mà còn cảm thấy đau.

Hạ Úc Thanh đành phải nói: “…Đúng là hơi đau thật.”

“Để tôi xem xem.”, Lục Tây Lăng dừng bước.

Hạ Úc Thanh trợn tròn mắt, lùi lại hẳn ba bước, “Không không không… Để tối về cháu tự kiểm tra ạ.”

Bên trong quần bò cô đang mặc quần giữ nhiệt. Đứng trước mặt Lục Tây Lăng vén quần giữ nhiệt lên ư? Vậy thì chẳng thà bảo cô đi chết đi còn hơn.

Sau khi thốt ra, Lục Tây Lăng cũng ý thức được sự bất ổn, nhìn cô kích động đến mức đó, anh không nói gì nữa.

Đến chỗ đỗ xe.

Lục Tây Lăng kéo cửa ghế lái ra.

“Không phải là tài xế lái ạ?”, Hạ Úc Thanh hỏi.

Lục Tây Lăng chẳng buồn giải thích, chỉ nói, “Lên xe đi.”

Rạp chiếu phim cách đó không xa, chỉ chừng mười phút lái xe.

Lục Tây Lăng đặt tay trái lên vô lăng, mắt nhìn về phía trước, thản nhiên hỏi: “Giao thừa cô ở đâu? Ký túc xá à?”

“Cháu muốn ở nhờ Thanh Mi Uyển, được không ạ?”

“Tôi nói rồi, cô có thể ở luôn bên đấy, không cần lần nào cũng phải xin phép tôi.”, Lục Tây Lăng liếc cô, “Chỉ có một mình cô?”

“Một mình thích mà.”, Hạ Úc Thanh cười, “Thật ra cháu không thích đón Tết cho lắm.”

“Tại sao?”

“Cứ đến Tết là cháu với bác gái lại bận tối mắt tối mũi, còn bác cả với anh họ thì chỉ biết nhậu nhẹt, đánh bài.”, nhắc đến những phong tục cổ hủ ở quê, Hạ Úc Thanh lại có cảm giác xấu hổ.

Cô từng nhắc đến chuyện này một lần, nói rằng như vậy là không công bằng, bác cả liền giễu cợt, có chỗ còn không cho đàn bà con gái ngồi vào bàn ăn, ít ra ở đây không có quy tắc đấy, vậy đã đủ chưa.Công bằng? Hay là mày bảo bác gái mày đổi chỗ cho tao đi, bảo bà ta đi làm nuôi cả nhà, để tao giặt quần áo nấu cơm cho.

Cô nói, tiền bác đánh bài bị thua, là tiền sinh hoạt phí người khác tài trợ cho cháu.

Bác cả tức điên, lật luôn cả cái bàn, còn bảo: Không có tao nhận nuôi thì mày đã chết đói từ lâu rồi, chờ được đến lúc người ta tài trợ à? Mày ăn cơm nhà tao, ở nhà tao, số tiền kia giao cho tao là chuyện hiển nhiên!

Sau này, Hạ Úc Thanh không chơi trò đấu khẩu vô nghĩa này nữa, chỉ càng có thêm quyết tâm nhất định phải ra đi.

“Có tiền mừng tuổi không?”, Lục Tây Lăng hỏi.

“Hồi bà ngoại còn sống thì có ạ.”

Quãng đường ngắn, dường như chưa nói được mấy câu đã đến nơi.

Lời Lục Tây Lăng thật sự muốn hỏi thì vẫn chưa hỏi được, cẩn thận ngẫm nghĩ, cũng không biết nên hỏi thế nào. Là chuyện riêng của cô, hình như chẳng liên quan gì đến một người ngoài như anh.

Hạ Úc Thanh vẫn để ý ngoài cửa sổ, vừa thấy bóng dáng Trình Thu Địch đứng trước cửa trung tâm thương mại, cô vội nói: “Đỗ ở đây được rồi ạ.”

Lục Tây Lăng giẫm chân phanh, dừng xe ở bên đường.

Cô lấy ba lô, đẩy cửa xe, nói câu cảm ơn với anh.

Anh “ừm” một tiếng không cảm xúc, nhìn cô xuống xe, đi lên vỉa hè, chạy về hướng cửa lớn.

Cô đứng trước mặt một cô gái, hai người nói chuyện tíu tít một lúc, sau đó cô gái kia kéo cánh tay cô, đi vào không gian rực rỡ ánh đèn bên trong.

Bỗng dưng Lục Tây Lăng lại nghĩ đến một chuyện cũ.

Rõ ràng là chẳng mấy liên quan.

Trước kia anh từng nuôi cá, ngay trong căn hộ của mình, còn sắm một dàn thiết bị rất chuyên nghiệp, nghiên cứu vô số giáo trình, mỗi một bước đều làm theo sự hướng dẫn tỉ mỉ của chuyên gia. Thế nhưng, những con cá cảnh nhiệt đới vẫn lần lượt chết, chẳng tìm ra được nguyên nhân, cực kỳ bất lực.

Sau này, dàn thiết bị kia được chuyển cho một người bạn, căn hộ của anh lại trở về với sự rộng lớn mà yên tĩnh.

Có lẽ cá nhiệt đới vẫn nên sống giữa đại dương thì tốt hơn.

Trở về nhà họ Lục, Lục Sênh và bà nội đang bóc quà Hạ Úc Thanh mang đến.

Là kẹo Nougat và bánh quy được gói bằng giấy trong suốt.

Bà nội Lục nói: “Hình như là Thanh Thanh tự làm đấy, có mấy vị này, việt quất, dâu tây, còn cái này là matcha này… Tây Lăng, cháu cũng ăn thử đi?”

Lục Tây Lăng chỉ liếc qua một cái rồi thu tầm mắt lại, đi thẳng về phía phòng tắm, “Bà ăn đi ạ.”

Ngày 30 Tết, từ sáng sớm đã bắt đầu náo nhiệt.

Bà nội Lục coi trọng nghi lễ, kéo hai đứa cháu vào cùng làm bánh hoa mai.

Lục Sênh chỉ giỏi phá rối, Lục Tây Lăng đành phải gánh hết việc, quét dầu, bật lò, ấn khuôn…

Bữa cơm trưa rất đơn giản, bữa tối mới được tính là cơm đoàn viên. Cả nhà uống hết một chai vang đỏ, sau đó ra phòng khách xem tivi.

Bắt đầu từ buổi chiều, Wechat của Lục Tây Lăng và Lục Sênh đã đổ chuông báo tin nhắn liên tục.

Lục Tây Lăng là người cuồng công việc, nhưng vẫn phân rõ việc công việc tư, anh tắt thông báo Wechat, không đọc tin nào. Mãi cho đến khi không có việc gì làm, anh mới cầm lên xem lướt qua một lượt.

Bỏ qua những tin nhắn chúc Tết, Lục Tây Lăng chỉ trả lời những tin quan trọng, sau đó vào nhóm của công ty phát một bao lì xì cực lớn.

Vừa rời khỏi, một tin nhắn khác lại tới.

Hạ Úc Thanh: Chú Lục, năm mới vui vẻ!

Đúng lúc này, Lục Sênh gọi: “Anh.”

“Gì?”

“Anh phát lì xì cho Thanh Thanh chưa? Bao nhiêu thì được nhỉ? 188? Hay là chuyển khoản?”

“Hỏi anh làm gì, tự mày xem mà làm.”

Chẳng hiểu sao Lục Tây Lăng lại thấy bực dọc, anh tắt màn hình, bỏ điện thoại sang một bên, không trả lời tin nhắn nào nữa.

Vừa qua mười rưỡi, ông bà Lục đều không cầm cự nổi nữa, cả hai đều có lòng đón giao thừa, nhưng tuổi tác đã cao, đành cho Lục Tây Lăng và Lục Sênh mỗi người một bao lì xì, sau đó rửa mặt đi ngủ.

Đúng theo quy củ trong nhà, con cháu có gia đình rồi mới không được nhận lì xì.

Lục Sênh ngả ra sofa, “Anh.”

“Làm sao?”, Lục Tây Lăng liếc sang nhìn.

Lục Sênh lắc đầu, “…Không có gì.”

Lục Hiệt Sinh và Lăng Tuyết Mai đã qua đời, là những từ cấm kỵ trong nhà họ Lục.

Lục Tây Lăng hiểu em gái, chỉ liếc mắt một cái đã hiểu biểu cảm sầu muộn của cô nàng vào lúc này là vì điều gì.

Lục Tây Lăng thản nhiên hỏi: “Muốn đi chơi không?”

“Đi đâu? Năm nay hủy bắn pháo hoa mà?”, Lục Sênh có phần bất mãn, “Với lại hai anh em mình đều uống rượu, ai lái xe? Tài xế cũng nghỉ rồi còn gì.”

Lục Tây Lăng thoáng trầm mặc.

Dòng suy nghĩ như trôi đi.

Qua một lúc lâu, Lục Tây Lăng lấy lại tinh thần, im lặng giây lát, cuối cùng cầm điện thoại gọi cho Châu Tiềm.

“Đã uống rượu chưa?”

Châu Tiềm nói: “Buổi trưa có uống, tối thì không ạ.”

“Thế thì đến đây đi, lái xe hộ một chuyến.”

“Được ạ.”, sau khi đồng ý, Châu Tiềm lại dè dặt cười hỏi, “Lục Sênh có đấy không ạ?”

“…Tự cậu đến nhìn một cái là biết rồi, không phải à?”

Châu Tiềm là người nhà của họ hàng đằng xa với Lăng Tuyết Mai, cũng xuất thân nghèo khổ, gian nan học xong đại học rồi bắt đầu đi theo Lục Tây Lăng. Ông nội Lục rất không thích nhìn thấy Châu Tiềm, cũng giống như không thích nhìn thấy bất cứ người nào của nhà họ Lăng, nhưng Lục Tây Lăng đã dùng quen rồi, ông cũng chẳng thể can thiệp.

Chưa đến hai mươi phút, Châu Tiềm đã gọi điện tới báo đang ở cổng.

Lục Tây Lăng đứng dậy, nói với Lục Sênh: “Đi thôi.”

“…Đi đâu?”, Lục Sênh không hiểu.

“Đi ra ngoài.”

Trước giờ Lục Sênh vẫn luôn không thích ở nhà, nghe Lục Tây Lăng nói vậy, cô nàng chẳng cần hỏi nhiều mà lập tức bật dậy khỏi sofa.

Châu Tiềm đứng chờ ở ngoài cổng. Khoảnh khắc cánh cổng mở ra, hai mắt anh ta sáng rực, cất lời chào Lục Sênh trước: “Cô Lục, năm mới vui vẻ.”

Lục Sênh mặc một chiếc áo khoác lông vũ trắng, một chiếc váy đen dáng dài và đôi giày đế bằng, trang điểm tông màu tươi tắn, trông vô cùng xinh đẹp.

Lục Sênh nhìn Châu Tiềm, “Năm nay anh không về quê ăn Tết à?”

“Vâng.”

“Sao không nói sớm, nếu không có thể đến nhà tôi luôn rồi.”

Châu Tiềm chỉ cười, chỉ vào chiếc xe đỗ ở phía trước, “Đi thôi.”

Lục Tây Lăng ấn nút mở khóa xe, Lục Sênh chạy tới mở cửa xe trước.

Lục Tây Lăng quẳng chìa khóa cho Châu Tiềm, chỉ dặn đúng một câu: “Đến Thanh Mi Uyển.”

Châu Tiềm sửng sốt.

Khi có người lái xe, Lục Tây Lăng luôn ngồi ghế sau.

Lục Sênh muốn mở list nhạc mình thích, bèn ngồi luôn vào ghế phó lái.

Cơ hội tốt ngay trước mắt, thế nhưng Châu Tiềm lại như ngậm hột thị, cả quãng đường chỉ nói với Lục Sênh có vài câu vớ vẩn.

Mở cửa sổ ra, Lục Sênh gác tay lên khung cửa hóng gió một lát rồi hỏi: “Đang đi đâu đây?”

“Thanh Mi Uyển.”

“Đến đấy làm gì?”

“Không phải cô Hạ đang ở đấy ư?”

“Con bé về quê ăn Tết rồi.”

Châu Tiềm không dám chắc, quay đầu sang nhìn, ý là để Lục Sênh tự hỏi.

“Anh, Thanh Thanh không về quê à?”

Lục Tây Lăng chẳng buồn nhấc mí mắt, “Mày nói chuyện nhỏ tiếng một chút có được không?”

Ồn ào suốt cả quãng đường.

Lúc này, Lục Sênh định gọi cho Hạ Úc Thanh một cú điện thoại, nhưng ngẫm nghĩ một lát lại thôi.



Hạ Úc Thanh ngồi trên mặt thảm trong phòng khách xem phim.

Lúc chuông cửa vang lên, cô đứng bật dậy theo bản năng, bước lên mấy bước, rồi bỗng ý thức được một chuyện: Vào lúc này, ai còn đến gọi cửa?

“Ai đấy?”

Ngoài cửa không có ai thưa, mà trực tiếp có tiếng bấm mật mã.

Tim Hạ Úc Thanh bỗng như bị treo lơ lửng.

Dường như cô nhận ra mình đang mong chờ điều gì.

“Tít” một tiếng, cửa mở, cô gái mặc áo trắng váy đen tiến vào đầu tiên, nở một nụ cười rạng ngời hơn cả ánh dương ngày đông, “Surprise!”

Hạ Úc Thanh khó kiềm chế nổi cảm giác vui sướng, ánh mắt lướt qua Lục Sênh, nhìn về phía người đứng sau cô nàng.

Anh mặc một chiếc áo len xám, chiếc măng-tô đen vắt trên khuỷu tay, gương mặt chẳng có mấy biểu cảm. Khí chất cương trực lạnh lùng như vậy, nếu không phải đã quen biết, có lẽ sẽ chẳng dám đến gần anh.

Dường như Hạ Úc Thanh không khống chế được mà phải nhìn anh thêm mấy giây, sau khi nhận ra bèn dời tầm mắt, nhìn sang Lục Sênh, mỉm cười hỏi, “Sao mọi người lại đến đây?”

“Còn hỏi nữa! Đều tại anh trai chị… Còn cả em nữa! Sao lại giấu chị?”

Hạ Úc Thanh cười áy náy, “Xin lỗi mà.”

“Em ăn tối chưa?”, Lục Sênh đẩy cô đi vào trong.

“Ăn rồi ạ.”

“Gọi đồ ăn ở ngoài à?”

“Tự nấu chứ!”

“Ăn gì đấy?”

“Canh xương nấu ngô, thịt gà kho tàu, cải xanh xào thịt khô…”

“Phong phú thế…”

“Vâng! Dù sao cũng là Tết mà!”

Hai người ghé đầu thủ thỉ, gần như câu nào cũng là câu cảm thán.

Lục Tây Lăng bắt đầu hối hận vì dẫn cả Lục Sênh đến đây.

Lục Sênh cười bảo: “Em biết không, chị lại cứ nghĩ là em ăn mì tôm cơ đấy.”

“Em không thảm thế đâu!”

Lục Tây Lăng nhìn vào phòng khách, trên màn hình tivi đang tạm dừng bộ phim chiếu Tết ăn khách của năm ngoái, trên bàn bày hoa quả, hạt dưa, đồ ăn vặt, liếc mắt nhìn một lượt thì có vẻ rất rực rỡ. Ngôn Tình Nữ Phụ

Ngoài ra, còn có một cuốn sổ.

Hạ Úc Thanh để ý thấy ánh mắt Lục Tây Lăng, liền đi đến, cầm cuốn nhật ký nhét vào ba lô, thuận tay dọn đống vỏ trái cây và vỏ hạt dưa.

“Mọi người ngồi đi ạ.”, Hạ Úc Thanh nói, “Để em đi đun nước.”

Nói xong, cô thoáng ngượng, bởi vì nghe ra giống như mình đang đảo khách thành chủ.

Lục Sênh ngồi xuống sofa, vớ lấy cái gối ôm, “Nếu biết trước là đến đây, chị sẽ mang một ít đồ chơi, chỗ này của em chẳng có gì cả.”

Đôi mắt đảo một vòng, bỗng nhiên cô nàng ngoắc tay, “Châu Tiềm, giúp một việc nhé.”

Châu Tiềm đứng bật dậy, cười hỏi: “Cô Lục cần gì?”

“Lúc vào đây thấy có mấy nhà sáng đèn đấy, anh đi hỏi xem có mạt chược hay tú không, mượn một bộ về đây.”

Châu Tiềm tỏ vẻ khó xử, nhưng vẫn nhận lời.

Lục Tây Lăng đứng trong phòng ăn, nhìn lướt vào bếp.

Hạ Úc Thanh đang đứng trước bồn rửa bát.

Anh đứng yên tại chỗ, chẳng biết đang nghĩ gì, cứ thế nhìn chằm chằm bóng lưng kia một lúc lâu, cuối cùng nhấc chân đi vào trong.

Hạ Úc Thanh đổ bỏ nước thừa trong ấm, lấy một ấm nước mới. Trong tiếng nước chảy ào ào, cô nghe thấy có tiếng bước chân tới mỗi lúc một gần. Quay đầu nhìn lại, là Lục Tây Lăng.

Cô nhoẻn miệng cười, chào một tiếng, rồi lại quay đầu về, nhìn chằm chằm vào vòi nước.

Tiếng bước chân dừng lại ngay phía sau.

Ấm đã đầy, Hạ Úc Thanh tắt vòi nước đi.

Một cánh tay của Lục Tây Lăng duỗi ra, làm cô thoáng khựng lại. Anh đón lấy ấm nước trong tay cô, đặt lên cái đế đã cắm điện ở bên cạnh.

Hạ Úc Thanh không có việc gì làm nên hơi mất tự nhiên, bất giác xắn ống tay áo lên.

Lục Tây Lăng đứng sau cô, “Ban ngày làm gì?”

“Xem phim, đọc sách, nói chuyện phiếm với bạn bè ạ..”, Hạ Úc Thanh báo cáo chi tiết.

Có một làn hơi lành lạnh như sương, quấn lấy hơi thở của cô, khiến cô bỗng nhiên không dám ngoảnh đầu lại.

“Lục Sênh gửi cho cô bao nhiêu tiền lì xì?”

“188 ạ.”

Giây tiếp theo, Hạ Úc Thanh nghe thấy có tiếng sột soạt.

Cánh tay Lục Tây Lăng lại duỗi ra từ phía sau, cầm theo một phong bao lì xì, “Bạn nhỏ, năm mới vui vẻ.”

Hạ Úc Thanh thoáng sửng sốt.

Lục Tây Lăng nói: “Nhận đi.”

Cô hoàn hồn, đưa tay nhận lấy.

Chất giấy cứng, bốn chữ “Vạn Sự Như Ý” in bằng mực vàng.

“… Cảm ơn chú Lục.”, Hạ Úc Thanh thấp giọng nói.

Từ phòng khách vọng vào tiếng của Lục Sênh: “Thanh Thanh! Hai người làm cái gì trong bếp thế?”

“Ra ngay đây ạ!”, Hạ Úc Thanh xoay người, lại lập tức lùi về nửa bước, thắt lưng đè vào mép kệ bếp… Cô không ngờ Lục Tây Lăng lại đứng gần như vậy, thậm chí chỉ cách cô chưa tới một bước chân.

Cô biết Lục Tây Lăng rất cao, dù cô có cao tới một mét bảy, nhưng thỉnh thoảng đi cùng anh, lúc nói chuyện vẫn phải ngẩng đầu nhìn lên. Có điều không ngờ là, còn cao hơn cô nghĩ rất nhiều, vì đứng gần ở khoảng cách này, bỗng dưng lại có một cảm giác áp lực vô hình.

Cô không biết vì sao mình còn chẳng dám ngước mắt lên nữa.

Anh đâu phải một người đáng sợ.

Là do cô bị ảo giác ư? Hôm nay Lục Tây Lăng có gì đó không giống mọi khi. Mà cụ thể là gì thì lại chẳng biết được.

Rõ ràng cô vẫn dựa vào những kinh nghiệm trước đây để giao tiếp với anh, nhưng lại có cảm giác bối rối đến kỳ lạ.

Cũng may, Lục Tây Lăng lùi lại, sau đó xoay người rời đi.

Cô khẽ thở phào một hơi.

Chỉ trong chốc lát, nước đã sôi, Hạ Úc Thanh bưng cái bình ra, rót ba cốc nước ấm.

Lại không lâu sau, Châu Tiềm đã quay về, không mượn được mạt chược, chỉ có một bộ bài.

Lục Sênh hỏi: “Thanh Thanh, em biết đánh bài không?”

“Từng học chơi đấu địa chủ với bạn cùng phòng ạ.”

Lục Sênh cười, “Mấy đứa dạy hư em rồi!”

Cô nàng đưa tay chỉ vào Lục Tây Lăng và Châu Tiềm, “Hai anh, ai chơi?”

Châu Tiềm nhìn về phía Lục Tây Lăng.

“…”, Lục Tây Lăng không nhìn nổi cái vẻ nhát gan này của anh ta, “Cậu đánh đi.”

Ba người ngồi xuống mặt thảm, vây quanh bàn trà.

Châu Tiềm tráo bài, để Lục Sênh chia.

“À, đúng rồi…”, Châu Tiềm hỏi, “Bao nhiêu tiền một ván?”

“Một trăm đi.”, Lục Sênh nói.

Mí mắt Hạ Úc Thanh giật một cái, cô cười mếu máo, “Hai người bắt nạt em à!”

Lục Tây Lăng cúi đầu nhìn cô, rồi bảo: “Thua tính cho tôi.”

“Thế thì phải tăng giá.”, Lục Sênh nhìn sang Châu Tiềm, “Chúng ta kết hợp, cho anh tôi thua còn mỗi cái quần thì thôi.”

Một bên là người trong lòng, một bên là ông chủ. Châu Tiềm rơi vào thế khó xử, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, “Được!”

Lục Tây Lăng nhướng mày.

Ván bài bắt đầu.

Lục Sênh đã hạ quyết tâm, đương nhiên Lục Tây Lăng phải giúp Hạ Úc Thanh, hình thành cục diện hai phe đối lập.

Lục Sênh lại chợt liếc mắt… Ba người họ đều ngồi dưới đất, chỉ mỗi Lục Tây Lăng là ngồi trên ghế sofa sau Hạ Úc Thanh. Cô nàng liền duỗi tay ra, tóm lấy cánh tay Lục Tây Lăng, dùng sức kéo anh xuống, “Ngồi như ông tướng thế hả? Định nhìn trộm bài à?”

Động tác của cô nàng quá đột ngột, bất ngờ đến mức không kịp đề phòng. Lục Tây Lăng vội giang tay vòng qua Hạ Úc Thanh, dùng sức chống lên mép bàn, mới không đè vào người cô.

Anh nhích người lùi lại, gập một chân, ngồi xuống cạnh Hạ Úc Thanh rồi nói với Lục Sênh: “Cần thiết không? Nhắm mắt anh cũng thắng được mày.”

Trái tim lạc mất hai nhịp của Hạ Úc Thanh lại chầm chậm nhảy nhót rộn ràng.

Lúc này, cánh tay cô kề sát bên cánh tay Lục Tây Lăng, chỉ cần hơi liếc qua khóe mắt là đã nhìn thấy đầu gối của anh, thấy ống quần màu xám, và đôi tất đen cao cổ.

Châu Tiềm ra bài trước, đôi 3, Lục Sênh ra tiếp một đôi 4.

Hạ Úc Thanh đang định ra đôi 7, Lục Tây Lăng bỗng đè ngón tay cô lại, từ sấp bài rút ra một đôi K.

Đầu ngón tay anh rất ấm, để lại xúc cảm trên tay cô mãi một lúc vẫn chưa tan hết.

Châu Tiềm và Lục Sênh do dự, đều bỏ lượt, quyền chủ động ra bài rơi vào tay Hạ Úc Thanh.

Hạ Úc Thanh luôn phải ngẫm nghĩ một lúc mới đuổi kịp tư duy ra bài của Lục Tây Lăng, chẳng hạn như một đôi hay cặp ba, tại sao lại phải xé lẻ ra để đánh.

Không phải họ luôn chiếm thế chủ động, nhưng bên trái là một đôi, bên phải là một quân bài lẻ, đánh từng bên một, cuối cùng Hạ Úc Thanh phát hiện ra, trong tay cô còn đúng một dây bảy quân, chỉ cần đánh một lần là thắng luôn.

Lục Sênh và Châu Tiềm không phục, tráo bài, chơi lại ván nữa.

Càng đánh càng thua, mười ván chỉ thắng được ba.

“Đánh nữa không?”, Lục Tây Lăng hỏi Lục Sênh.

“…”, Lục Sênh nhớ đến nỗi sợ hãi khi bị trí thông minh của Lục Tây Lăng chi phối từ nhỏ đến lớn.

“Em nghỉ một lúc đã, nạp ít đồ ăn vặt bồi bổ trí não rồi chơi tiếp. Em không phục.”, Lục Sênh bỏ bài lại, khều đống đồ ăn vặt, lấy ra một cái kẹo sữa.

Hạ Úc Thanh ngồi nhích sang bên cạnh, sau đó đứng dậy, cười bảo: “…Em ra ngoài cho thoáng một lát.”

Suốt cả quá trình, Lục Tây Lăng đều ngồi cạnh cô, cô cầm bài, anh rút bài, thỉnh thoảng phải đảo lá bài, sợ cô không cầm chắc, anh lại cầm lấy cổ tay cô.

Mới đầu cô còn nghiền ngẫm cách đánh của anh, về sau CPU của đại não mỗi lúc một chậm chạp, dường như đã bị những chi tiết nhỏ nhặt ấy chiếm cứ, cảm giác thiếu oxy dần dần trở nên rõ ràng.

Hình như cô càng muốn biết tại sao trực giác cứ mách bảo hôm nay anh rất khác thường, thì lại càng có nhiều chi tiết chứng minh đúng là anh cực kỳ không bình thường.

Hạ Úc Thanh đẩy cửa, đi ra sau vườn.

Trong vườn chỉ còn lại đám cỏ dại khô úa.

Cô duỗi thắt lưng, hít một hơi thật sâu, nạp căng bầu không khí se lạnh vào phổi, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại được.

Phía sau bỗng vang lên tiếng mài bật lửa.

Dây thần kinh của Hạ Úc Thanh lại trở nên căng thẳng. Ngoảnh đầu nhìn lại, Lục Tây Lăng đang đứng dựa ở cửa.

Cách bóng đêm, anh nhìn cô và hỏi: “Thắng được bao nhiêu?”

“…Vẫn chưa đếm ạ.”

“Vui không?”

“Có ạ!”, thật ra không phải vì tiền, mà chủ yếu là vì, “Đã nhiều năm rồi, đây là cái Tết vui nhất của cháu.”

“Nhưng mà… cũng hơi hụt hẫng.”, Hạ Úc Thanh tự ngẫm tâm trạng của mình lúc này.

“Tại sao?”

“Không biết sau này có vui được như thế này nữa hay không.”

Lục Tây Lăng nhìn vào mắt cô. Sáng ngời, trong veo, luôn có thể khiến người ta liên tưởng đến những vì sao.

Mọi thứ thuộc về cô đều là những hình ảnh rõ ràng, trực tiếp như vậy.

Mùa hạ, tươi tốt, màu xanh.

“Đương nhiên.”, giọng điệu của Lục Tây Lăng vẫn điềm tĩnh như trước, “…Không phải là có tôi đây à!”. Anh không nghĩ nhiều, vốn dĩ chỉ là không muốn đánh vỡ khoảnh khắc vui vẻ của cô. Nhưng tiếng nói vừa dứt, chính anh cũng phải sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK